Pháo đài Hà Tây, trên vọng tháp.
- Hổ Tử ngươi xem!
Lôi Minh đang chăm chú nhìn về hướng Đông đột nhiên hô lên:
- Có ánh lửa!
Mạnh Hổ đột nhiên quay đầu lại, nhìn theo ngón tay Lôi Minh đang chỉ về hướng Đông, quả nhiên thấy phía sau Thanh Vân sơn núi non trùng điệp kéo dài nổi lên ánh lửa. Chỉ là vì cách quá xa nên ánh lửa kia nhìn rất nhỏ và yếu, nếu như không nhìn cẩn thận thì không thể nào thấy được.
Than nhẹ một tiếng, Mạnh Hổ bùi ngùi:
- Xem ra, quân của đế quốc Minh Nguyệt đã bắt đầu động thủ!
Lôi Minh đột nhiên nắm chặt hai tay, ngưng trọng nói:
- Hổ Tử, bây giờ đến phiên chúng ta phát động tiến công!
Mạnh Hổ nặng nề gật đầu, nói:
- Vậy chia nhau ra hành động thôi.
Dứt lời, Mạnh Hổ xoay người bỏ đi.
Đưa mắt nhìn theo bóng dáng Mạnh Hổ khuất dần vào trong bóng tối, sắc mặt Lôi Minh đột nhiên trở nên cực kỳ nghiêm trọng, bàn tay to như chiếc quạt đã nắm lại thành nắm đấm to lớn, hung hăng dứ dứ về phía đại doanh của quân đế quốc Minh Nguyệt vẫn chìm trong bóng tối, sâu thẳm ở đáy lòng Lôi Minh thầm gào thét:
- Tư Đồ Duệ, ngươi nhất định phải chết!
O0o
Đại doanh của quân đế quốc Minh Nguyệt, lều lớn ở trung quân.
Tư Đồ Duệ giang hai tay ra, gọi tên đội trưởng cận vệ đang đứng hầu một bên:
- Lại đây, giúp ta cởi giáp!
- Dạ!
Tên đội trưởng cận vệ cung kính đáp lời, bước nhanh lại cởi giáp cho Tư Đồ Duệ.
Đỗ Dự đứng cạnh vội bước lên hai bước, vừa giúp Tư Đồ Duệ cởi giáp vừa thấp giọng hỏi:
- Tổng đốc đại nhân, ngài thật sự muốn lên đài đánh trống hay sao?
- À!
Tư Đồ Duệ mỉm cười:
- Ngươi muốn nói bản Tổng đốc đã già, ngay cả trống cũng không đánh nổi chứ gì?
- Đương nhiên không phải.
Đỗ Dự vội nói:
- Ty chức chỉ là lo lắng khí trời giá rét, lỡ như đại nhân nhiễm phong hàn…
- Không cần lo lắng!
Tư Đồ Duệ nói:
- Bản Tổng đốc còn chưa già đến mức ấy!
Hai người còn đang nói chuyện, khải giáp trên người Tư Đồ Duệ đã được cởi xong, tên đội trưởng cận vệ mang lại chiến bào mà Tư Đồ Duệ vẫn thường hay mặc cho hắn khoác vào. Đây là một chiến bào của đế quốc Minh Nguyệt bình thường đến mức không thể nào bình thường hơn được nữa, màu đen, có vẻ rách rưới, mặt trước may bằng vải bố, nhìn qua có thể biết dùng đã lâu ngày.
Khoé mắt Đỗ Dự không khỏi ươn ướt, Tư Đồ Duệ mặc dù địa vị là Tổng đốc Thanh Châu cao quý, nhưng rõ ràng là hắn vẫn sống một cuộc sống của một tên binh sĩ bình thường. Cho dù là ăn, mặc, ở, Tư Đồ Duệ không có gì khác biệt so với những binh sĩ bình thường của quân đoàn Thanh Châu. Tư Đồ Duệ có một câu cửa miệng:” Không ăn cơm mặc áo của binh sĩ bình thường, sao biết được thể lực của bọn họ như thế nào? Không biết nỗi gian lao khổ cực của binh sĩ, sao biết được tinh thần bọn họ như thế nào?”
Tư Đồ Duệ khoác vội chiến bào, cười với Đỗ Dự:
- Đỗ Dự này, bản Tổng đốc không giống lão binh sao?
Đỗ Dự yên lặng xoay người đi, sau đó hơi nghiêng đầu một chút, nếu như không làm như vậy, hắn sợ rằng không thể khống chế được bản thân mà rơi lệ.
- Đi thôi!
Tư Đồ Duệ xắn tay áo lên, vung quyền nói:
- Quyết chiến bên kia đã bắt đầu rồi, bản Tổng đốc sẽ thúc vang trống trận, trợ uy cho các tướng sĩ của đế quốc!
o0o
Pháo đài Hà Tây.
Thấy Lôi Minh, Bạch Hỉ đang chỉ huy người đào nền lập tức chân thấp chân cao chạy tới, ôm quyền thở dài:
- Ty chức tham kiến tướng quân.
- Ừ!
Lôi Minh khoát tay, trầm giọng hỏi:
- Chân tường đã đào đến đâu rồi?
Trên mặt Bạch Hỉ lộ vẻ hổ thẹn, đáp:
- Thật là xấu hổ, bởi vì thời gian quá gấp, chỉ đào được một khoảng chân tường chiều rộng gần hai trăm bước.
Dứt lời, Bạch Hỉ chỉ chỉ về phía sau.
Phía sau Bạch Hỉ, chân tường quan kiên cố đã bị đào thành một khoảng trống rất lớn, hình thành một cái hầm cao hai trượng, rộng gần hai trăm bước gần như xuyên suốt chiều dày của tường quan. Nếu không phải dưới hầm có hơn một ngàn cây gỗ to nhỏ khác nhau chống đỡ, e rằng cả bức tường quan đã đổ sập vào bên trong rồi!
- Ừ!
Lôi Minh gật đầu, trầm giọng nói:
- Bây giờ không cần đào nữa, lập tức bảo các huynh đệ tụ họp!
- Dạ!
Bạch Hỉ dạ một tiếng, lĩnh mệnh chạy đi tập trung quân.
Gần như vào lúc liên đội khinh bộ binh của Bạch Hỉ vừa tụ họp xong, ba liên đội trọng trang bộ binh của Hoàng Nhâm, Hạ Khánh và Chu Tiến cũng đã tập trung tới mảnh đất trống cách chỗ đào hầm chừng mười mấy bước đợi lệnh. Ngay sau đó, đội Thanh Y vệ của Triệu Thanh Hạm và liên đội kỵ binh của Chiến Ưng cũng đã tập trung xong.
Bất quá lúc này, liên đội kỵ binh của Chiến Ưng đã có một nửa thành bộ binh, bởi vì một nửa chiến mã đã bị Mạnh Hổ thu lấy để xây dựng cánh quân trọng giáp thiết kỵ của hắn.
- Lôi Minh tướng quân!
Triệu Thanh Hạm bước nhanh tới trước mặt Lôi Minh, đưa tay chỉ vào hầm dưới chân tường, nghi hoặc hỏi:
- Vì sao lại đào hầm dưới chân tường quan như thế? Nếu quân của đế quốc Minh Nguyệt dùng máy bắn đá bắn trúng tường quan thì sao? Còn nữa, bây giờ quân của đế quốc Minh Nguyệt không phát động tiến công, tại sao lại tập trung quân? Chẳng lẽ muốn đột phá vòng vây hay sao?
Lôi Minh lặng im không nói.
Triệu Thanh Hạm cũng không biết Triệu Nhạc đã suất lĩnh đại quân chạy tới, cũng không biết đại quân của Triệu Nhạc đã bị quân của đế quốc Minh Nguyệt vây công cách đó không xa, càng không biết sư đoàn số Bốn thừa dịp doanh trại của đế quốc Minh Nguyệt trống trải mà đột phá vòng vây. Triệu Thanh Hạm chính là con cờ mà Mạnh Hổ và Lôi Minh dùng để bức bách Triệu Nhạc, gần như nàng không hay biết chuyện gì cả.
Im lặng một hồi lâu, Lôi Minh mới nở một nụ cười khổ với Triệu Thanh Hạm, trong giọng nói đầy vẻ áy náy:
- Thật là xin lỗi Thanh Hạm tiểu thư, bây giờ ta không thể nói cho ngươi biết bất cứ chuyện gì cả!
- Sao?
Đôi mắt của Triệu Thanh Hạm thoáng chốc sững sờ, không biết vì sao, trong lòng nàng lại có cảm giác bất an.
Một tràng âm thanh kỳ lạ đột ngột vang lên từ phía sau, Triệu Thanh Hạm cảm giác được chuyện gì đó, nhanh chóng quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy một đội kỵ binh cả người lẫn ngựa đều khoác áo giáp dày cộm nặng nề từ từ đi tới, móng của chiến mã rõ ràng là đã được bọc vải bố, bước đi trên mặt đá chỉ phát ra tiếng vang rất nhỏ.
- Đây là…
Triệu Thanh Hạm kinh ngạc há hốc miệng, thất thanh kêu lên:
- … trọng giáp thiết kỵ!?
Không chỉ có Triệu Thanh Hạm giật mình, gần như tất cả mọi người đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho khiếp sợ. Trọng giáp thiết kỵ chính là binh chủng sắc bén lợi hại nhất trên đại lục, gần như không có gì có thể ngăn cản sự va chạm điên cuồng của bọn chúng!
Nhưng rất rõ ràng, cánh quân kỵ binh trước mắt mọi người tuyệt đối là một cánh quân trọng giáp thiết kỵ tệ nhất trên đời!
Áo giáp trên người kỵ binh chính là loại dùng cho bộ binh, không phải là áo giáp hoàn chỉnh chuyên dùng của kỵ binh, còn giáp của chiến mã cũng chỉ che sơ sài ở những nơi yếu hại dễ bị công kích nhất mà thôi. Che từ cổ tới bụng của chiến mã chỉ có một mảnh áo giáp nhỏ, hơn nữa mảnh giáp ấy vừa nhìn sẽ thấy ngay là tháo ra của áo giáp bộ binh rồi chắp nối lại!
Nhìn cánh quân hết sức kỳ cục kia, Chiến Ưng không giấu nổi một nụ cười giễu cợt.
Một đám nhà quê chưa từng cỡi ngựa, khoác áo giáp nhảy lên lưng ngựa thì thành kỵ sĩ sao?
Nghĩ như vậy thật là quá ngây thơ! Mặc dù chiến mã của liên đội kỵ binh đều đã được trải qua huấn luyện nghiêm khắc, người chưa từng cỡi ngựa bao giờ cũng có thể cỡi chúng dễ dàng, ngay cả khi ra chiến trường cũng không dễ dàng hoảng sợ. Nhưng chiến mã không có vấn đề gì đáng lo cũng không có nghĩa là kỵ binh trên lưng chúng cũng không có vấn đề gì, đến khi chiến mã điên cuồng vọt tới, đám nhà quê kia sẽ giống như những tên hề bị quăng xuống đất…
- Không lẽ… Thật sự là đi đột phá vòng vây sao?
Triệu Thanh Hạm không nhìn được khẽ thì thào, nàng đã nhìn ra Mạnh Hổ đang giục ngựa đi đầu tiên trong đám kỵ binh kia, thân hình của hắn ngồi trên lưng ngựa trông đồ sộ như một hòn núi nhỏ.
Dưới hai vạn cặp mắt đang nhìn chăm chú, Mạnh Hổ chậm rãi thúc ngựa đi tới trước mặt Lôi Minh, tay trái đang nắm cương ngựa đột nhiên giơ cao lên không, đám kỵ binh đang đi theo phía sau liền ngừng lại. Nhưng dù sao chúng cũng không phải là kỵ binh được huấn luyện nghiêm chỉnh, cho nên không thể hành động chỉnh tề, trong đám vẫn nổi lên một trận náo loạn nho nhỏ.
Thấy cảnh ấy, Chiến Ưng rất muốn cười, nhưng lại phát hiện ra mình không thể nào cười nổi!
Chiến Ưng hoảng sợ phát hiện ra, đám điên khùng này rõ ràng là đã cột chính mình vào lưng ngựa, chẳng những hai chân của từng tên kỵ binh đều bị trói chặt, mà eo lưng cũng có hai sợi dây thừng cột dính với yên ngựa! Nếu như bọn điên khùng này chết trên chiến trường, chiến mã vẫn mang thi thể bọn họ lao về phía trước!
Chiến Ưng không nhịn được liếc nhìn Mạnh Hổ đang cỡi ngựa đi đầu với vẻ kinh sợ, hắn không ngờ Mạnh Hổ lại nghĩ ra một kế tổn âm đức như vậy!
Phương pháp ấy rất tàn nhẫn độc ác, làm như vậy sẽ trói luôn cả vận mệnh của chiến mã chung với kỵ binh, xác suất tử vong tăng lên rất cao. Thế nhưng nó lại có cái lợi là hiệu quả cũng tăng cao, chỉ cần bọn kỵ binh không bị té xuống đất, những chiến mã đã được huấn luyện nghiêm chỉnh này thậm chí không cần điều khiển gì cả mà vẫn có thể chở bọn họ xông thẳng vào đội hình của địch!
Tiếng kim loại va vào nhau loảng xoảng vang lên, Mạnh Hổ và hơn hai ngàn ’trọng giáp thiết kỵ’ phía sau đồng thời đưa tay giở mảnh giáp che mặt của mình lên, lộ ra những khuôn mặt lạnh lùng méo mó.
Mạnh Hổ chậm rãi giục ngựa quay đầu lại, hơn hai ngàn ánh mắt của cánh quân ‘trọng giáp thiết kỵ’ thoáng chốc tập trung vào hắn.
Lướt nhìn từng gương mặt binh sĩ của mình bằng ánh mắt rừng rực lửa, Mạnh Hổ cất tiếng trầm trầm:
- Các huynh đệ, ta không muốn, cũng không thể lừa các ngươi, trận chiến tối nay sẽ vô cùng thảm khốc! Rất nhiều người chúng ta, thậm chí có thể là tất cả, sẽ phải nằm lại trên mặt đất giá lạnh ngoài kia!
Giữa màn đêm yên tĩnh, gần như tất cả tướng sĩ sau khi nghe được Mạnh Hổ nói những lời lạnh lùng tàn khốc kia, nhịp thở vẫn bình thường.
Triệu Thanh Hạm đang chăm chú lắng nghe chỉ cảm thấy mũi cay xè, vội vã quay mặt đi nơi khác.
Triệu Thanh Hạm dường như đang thấy cảnh tượng đám ‘trọng giáp thiết kỵ’ kia đang chém giết thảm thiết với quân địch trên chiến trường, bọn họ từng người lần lượt ngã xuống, thế nhưng những tướng sĩ còn lại vẫn không sờn lòng, tiếp tục giết thẳng về phía trước. Tuy rằng bọn họ chỉ là những binh sĩ bình thường nhất trong đế quốc, giờ phút này bọn họ cũng là dũng sĩ đáng được tôn kính nhất, những dũng sĩ chân chính!
- Ta, là trưởng quan của các ngươi, thế nhưng bây giờ không thể nào hứa rằng các ngươi sẽ sống!
Thanh âm lạnh lùng đến múc tàn nhẫn của Mạnh Hổ quay cuồng kích động giữa trời đêm, cho dù đứng cách xa trăm bước cũng có thể nghe rõ:
- Nhưng ta có thể dùng tính mạng của ta hứa với các ngươi, liên đội Mãnh Hổ tuyệt đối sẽ không dễ dàng vứt bỏ hy vọng sinh tồn! Ta thề với nữ thần Quang Minh, thề với trời đất, tuyệt đối không bỏ mặc bất cứ một vị huynh đệ nào, tuyệt đối không bỏ mặc bất cứ một chiến hữu nào!
- Tuyệt không bỏ mặc!
- Tuyệt không bỏ mặc!
Hơn hai ngàn quân’ trọng giáp thiết kỵ’ gào thét vang trời, vừa gào thét vừa huơ ‘trọng thương’ trong tay bọn họ. ‘Trọng thương’ ấy quả thật là trầm trọng, chính là ba cây trường mâu của bộ binh cột chung với nhau làm thành ‘trọng thương’!