Phía Bắc Tây Lăng hai mươi dặm, hơn ngàn kỵ binh của liên đội Mãnh Hổ nương theo bóng đêm nhanh như gió cuốn mây bay phi về hướng Bắc. Đang lúc ấy, vùng hoang dã mênh mông phía trước đột nhiên xuất hiện một đốm lửa đỏ, ngay sau đó, vô số đốm lửa xuất hiện từ bốn phía, thoáng chốc đã chiếu rọi một vùng hoang dã mênh mông sáng như ban ngày.
Dưới ánh lửa sáng rực, mấy trăm kỵ binh Man nhân đằng đằng sát khí từ bốn phía xông ra như quỷ mị.
Mạnh Hổ hừ lạnh một tiếng, giục ngựa tiến lên quát to:
- Hổ Bào đâu rồi? Lập tức kêu hắn tới gặp ta!
- Trưởng quan?!
- Trưởng quan, thật là ngài sao?
Trong đội hình kỵ binh Man nhân vang lên hai thanh âm vui mừng, hai kỵ mã chạy vội ra, quả nhiên là Hổ Bào và Tất Điêu Tử.
Cuộc chiến tấn công phòng thủ Tây Lăng mấy hôm trước là chuyện vô cùng trọng đại, Mạnh Hổ nhất định phải đích thân trở về trấn giữ, cho nên gần vạn kỵ binh Man nhân ở lại ngoài thành giao cho Tất Điêu Tử tạm thời chiếu cố. Dù sao bọn Man nhân này cũng đã lập trọng thệ ra sức vì đế quốc Quang Huy, nếu như quả thật bọn họ muốn vứt bỏ lời thề, cho dù Mạnh Hổ có ở lại trấn giữ cũng vô dụng.
Mạnh Hổ cũng không lo rằng Tư Đồ Duệ sẽ có hành động bất lợi đối với bọn kỵ binh Man nhân, có vết xe đổ của sư đoàn Tần Khởi khi trước, Tư Đồ Duệ không thể nào phái ra khinh kỵ binh đối phó với kỵ binh Man nhân nữa. Huống chi một dải Tây Lăng đều là đại bình nguyên trống trải hoang vu, nếu khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt muốn có hành động với quy mô lớn cũng không thể thoát khỏi tai mắt du kỵ binh thám báo của Man nhân.
Thấy Mạnh Hổ, Tất Điêu Tử vui mừng không kềm được:
- Đáng mừng là trưởng quan đã trở lại, nếu ngài còn chưa trở lại, ty chức quả thật không có biện pháp đối với bọn Man nhân này!
- Vì sao vậy?
Mạnh Hổ cau mày:
- Xảy ra chuyện gì?
Tất Điêu Tử có vẻ lo lắng nhìn Hổ Bào bên cạnh, không dám nói.
Mạnh Hổ lạnh lùng liếc nhìn Hổ Bào, trầm giọng:
- Nói, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Tất Điêu Tử nhỏ giọng nói:
- Người của bộ lạc Hắc Hùng trong lúc kiếm lương thực đã đi cướp bóc vài thôn trang, tuy không hại đến mạng người, nhưng đã gian dâm vài nữ nhân!
- Ngươi nói cái gì?
Ánh mắt Mạnh Hổ thoáng chốc trở nên lạnh lẽo, nhìn Hổ Bào trầm giọng hỏi:
- Lời hắn nói có thật không?
Bộ lạc Hắc Hùng và bộ lạc Dã Lang là đám Man nhân đã giải cứu của hai công trường khai thác mỏ khác, nhân số khoảng hai ngàn người.
Phải nói lần này Mạnh Hổ quả thật đã xem nhẹ vấn đề quân kỷ (kỷ luật quân nhân) của Man nhân.
Không chỉ có Man nhân, thật ra quân kỷ của liên đội Mãnh Hổ cũng là một vấn đề lớn.
Lúc còn ở pháo đài Hà Tây, nơi đó chỉ có mỗi mình liên đội Mãnh Hổ, cũng không có vấn đề gì, nhưng sau khi có thêm bốn liên đội bổ sung thì có vấn đề xảy ra. Binh sĩ của liên đội Mãnh Hổ ai nấy đều là binh sĩ như hổ lang, kiêu dũng thiện chiến không thể chê vào đâu được, tuỳ tiện chỉ ra bất cứ người nào cũng có thể tự hào là kẻ liều mạng, vung đao lên là dám liều mạng với người ta!
Thế nhưng việc gì có lợi thì cũng có cái hại của nó, huyết tính của bọn binh sĩ như hổ lang này do Mạnh Hổ khơi lên, tính hung hãn cũng dậy lên theo đó!
Kể từ khi sư đoàn số Bốn đầy đủ biên chế năm liên đội, người của liên đội Mãnh Hổ thường đánh mắng ức hiếp người của bốn liên đội kia, coi họ là binh sĩ tầm thường, gần như mỗi ngày đều có chuyện xảy ra. Chuyện làm cho người khác phải tức giận chính là bọn kiêu binh này vẫn thường hay trốn ra khỏi quân doanh cướp gà trộm chó, thỉnh thoảng lại phát sinh ra việc đột nhập vào nhà dân chúng cướp ăn đoạt uống.
Không phải Mạnh Hổ không muốn thi hành quân kỷ nghiêm minh, cũng không phải không có biện pháp trừng trị bọn kiêu binh này.
Thật ra, Mạnh Hổ thừa sức dùng thủ đoạn cứng rắn để sửa trị chúng, nhưng thứ nhất là chiến sự gấp gáp nên không có thời gian, thứ hai là đám kiêu binh này cũng chỉ dám làm những chuyện nhỏ nhặt như cướp gà trộm chó, cướp ăn đoạt uống mà thôi. Còn những loại tội làm người khác phải giận dữ như cướp bóc thôn trang, giết người phóng hoả, gian dâm phụ nữ… thì chúng tuyệt đối không dám. Cho nên Mạnh Hổ cũng tạm thời mắt nhắm mắt mở cho qua, dù sao chờ đến khi kết thúc đại chiến, lúc ấy có dư dả thời gian thi hành quân kỷ, có gấp cũng không gấp trong một giờ một khắc.
Kiêu binh của liên đội Mãnh Hổ tuy rằng kiêu ngạo, nhưng dù sao cũng là người Trung Thổ, sẽ không làm ra chuyện gì quá đáng.
Nhưng bọn Man nhân xuất thân trên đại hoang nguyên thì không phải như vậy, bọn Man nhân này vốn thù hận người Trung Thổ gần như đến mức cực đoan. Bọn chúng sở dĩ nguyện ý nghe theo sự điều khiển của Mạnh Hổ hoàn toàn là vì lấy danh nghĩa của Mãnh Hổ Vương lập trọng thệ, không giống như bọn binh sĩ liên đội Mãnh Hổ vốn sùng bái cá nhân Mạnh Hổ, Man nhân đối với đế quốc Quang Huy càng không thể nói là trung thành!
Quan trọng là, tập tục của đại hoang nguyên và thế giới Trung Thổ hoàn toàn khác nhau. Trên đại hoang nguyên, nữ nhân cũng giống như trâu dê vậy, chỉ là tài sản của nam nhân mà thôi, chuyện tranh đoạt qua lại vẫn thường xảy ra, ai cướp được là của người đó. Sau khi cướp được ăn ở với nhau cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa, căn bản không có khái niệm ‘gian dâm phụ nữ’.
Cho nên khi nghe Tất Điêu Tử nói rằng gian dâm phụ nữ, Hổ Bào cho là không đúng, cau chặt đôi mày:
- Đúng là có chuyện như vậy, thế nhưng ở đại hoang nguyên, nữ nhân chỉ là tài sản, ai cướp được chính là của người đó, có gì là gian dâm? Huống chi việc này là do người của bộ lạc Hắc Hùng làm, ta cũng không ngăn cản được!
Mạnh Hổ hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói:
- Bây giờ đừng nói gì cả, ngươi lập tức triệu tập toàn bộ nhân mã tụ hợp lại đây. Nơi đây là thế giới Trung Thổ, không phải là đại hoang nguyên của các ngươi, hôm nay bản tướng quân sẽ đặt ra cho bọn Man nhân các ngươi một quy củ nhất định. Dám gian dâm nữ nhân ở đây, quả thật gan lớn bằng trời, hừ!
Hổ Bào tức giận nhưng không dám nói gì, giục ngựa chạy đi.
Rất nhanh, vùng hoang dã mênh mông vang lên tiếng còi xương thú, nghe thấy tiếng còi, đám Man nhân đang ngủ say trong lều lập tức bừng tỉnh, kinh hoàng mặc giáp lên ngựa chạy tới trước mặt Mạnh Hổ tụ hợp. Chỉ sau thời gian chừng ăn xong bữa cơm, gần vạn kỵ binh Man nhân cũng đã tụ hợp xong.
Đội hình của đám kỵ binh Man nhân vô cùng rối loạn không theo thứ tự gì cả. Ở chính giữa đội hình chính là hơn năm ngàn kỵ binh Man nhân của bộ lạc Mãnh Hổ, cánh trái là hơn hai ngàn kỵ binh Man nhân của bộ lạc Hắc Hùng, cánh phải là hơn hai ngàn kỵ binh Man nhân của bộ lạc Dã Lang. Hơn ngàn kỵ binh của liên đội Mãnh Hổ đã triển khai đội hình chữ Nhất đối diện đám kỵ binh Man nhân, chiến đao sáng loáng đã tuốt ra khỏi vỏ, không khí tràn ngập sát cơ lạnh như băng.
Mạnh Hổ giục ngựa chậm rãi đi tới trước đội hình của bộ lạc Hắc Hùng.
Ghìm ngựa đứng nghiêm phía trước của đội hình bộ lạc Hắc Hùng chính là một tên tráng hán Man nhân vóc người to lớn, mang bộ râu quai nón dữ dằn trên mặt. Tên tráng hán kia dưới ánh mắt lạnh lẽo của Mạnh Hổ không hề sợ hãi chút nào, ngược lại còn hừ mũi một tiếng, trừng mắt nhìn lại rất gay gắt.
Trong lòng Mạnh Hổ vẫn thản nhiên như không, tên tráng hán kia chính là thủ lĩnh của bộ lạc Hắc Hùng, tên là Hùng Bá Thiên. Đại thủ lĩnh quả thật là Đại thủ lĩnh, khí thế hào hùng như vậy, Hổ Bào là Tam thủ lĩnh của bộ lạc Mãnh Hổ không thể nào sánh kịp!
Mạnh Hổ lạnh lùng nhìn chăm chú vào mắt của Hùng Bá Thiên, lạnh giọng hỏi:
- Lúc ban ngày, có phải tộc nhân của ngươi đã cướp bóc mấy thôn trang ở gần đây hay không? Lại còn gian dâm vài nữ nhân trong thôn?
Hùng Bá Thiên vốn đã bị bắt tới thế giới Trung Thổ đã nhiều năm, bị hành hạ nhiều năm mà không chết, cũng nhờ vào thể chất cường hãn của Hùng Bá Thiên mới có thể sống dai như vậy. Trong những năm sống đời nô lệ, Hùng Bá Thiên chỉ biết đợi chờ và tranh thủ học tiếng nói của thế giới Trung Thổ.
Hùng Bá Thiên hừ lạnh một tiếng, hung hăng trả lời:
- Đúng vậy thì sao?
Mạnh Hổ điềm nhiên nói:
- Bảo bọn chúng bước ra khỏi hàng, nhận lấy sự trừng phạt!
Hùng Bá Thiên hỏi:
- Ngươi định trừng phạt bọn chúng như thế nào?
Mạnh Hổ lạnh lùng:
- Theo luật pháp của thế giới Trung Thổ, kẻ gian dâm phụ nữ-chém làm gương!
- Khốn kiếp!
Hùng Bá Thiên đột nhiên giận dữ:
- Dũng sĩ đại hoang nguyên chúng ta không cần phải tuân theo luật pháp của thế giới Trung Thổ các ngươi!
Mạnh Hổ lạnh nhạt:
- Ta không muốn nhắc lại một lần nữa!
Hùng Bá Thiên hừ lạnh một tiếng, nói với giọng ngang ngược:
- Nếu ta không giao người thì sao?
Mạnh Hổ chậm rãi vung trường thương đen nhánh trong tay, mũi thương lạnh lẽo chĩa thẳng Hùng Bá Thiên, điềm nhiên nói:
- Vậy xử quyết ngươi, vì ngươi gánh tội thay cho bọn chúng!
Hai mắt Hùng Bá Thiên trong thoáng chốc trợn to, gằn giọng nói:
- Mặc dù ta và tộc nhân của ta đã lấy danh nghĩa của Mãnh Hổ Vương lập trọng thệ, trước khi đánh bại quân xâm lấn của đế quốc Minh Nguyệt sẽ nghe theo sự sai khiến của ngươi. Thế nhưng cũng chỉ là nghe theo sự sai khiến của ngươi mà thôi, không phải để mặc cho ngươi muốn giết muốn mổ thế nào tuỳ ý, nếu như ngươi muốn động thủ mà ta lỡ tay giết chết ngươi, vậy cũng không xem như trái lời thề, Mãnh Hổ Vương cũng sẽ tuyệt đối không vì chuyện này mà giáng tội chúng ta!
- Lỡ tay giết ta sao?
Mạnh Hổ cười lạnh:
- Khẩu khí của ngươi cũng không nhỏ!
Tất Điêu Tử đang đứng bên cạnh đột nhiên giục ngựa tiến lên, tới trước mặt Mạnh Hổ khẽ nói:
- Tên Hùng Bá Thiên kia có ngoại hiệu là Bạo Hùng, là dũng sĩ nổi danh trên đại hoang nguyên, sức mạnh vô song. Man nhân sùng bái nhất là võ lực, nếu như tướng quân có thể đánh bại Hùng Bá Thiên, không nghi ngờ gì sẽ chấn nhiếp đám Man nhân này, sau này có việc cần sai khiến bọn chúng sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Mạnh Hổ trong lòng thoáng động, lạnh lùng nhìn Hùng Bá Thiên:
- Chỉ cần ngươi có thể giết ta, việc ban ngày sẽ không truy cứu nữa!
Hùng Bá Thiên nghe thấy vui mừng khôn xiết, chiến ý trong mắt dấy lên nóng rực, gằn giọng:
- Mãnh Hổ Vương ở trên, đây là do ngươi chuốc lấy!
- Lên đi!
Mạnh Hổ rung trường thương trong tay, lớn tiếng quát:
- Phóng ngựa qua đây!
Hùng Bá Thiên hét lớn một tiếng, giục ngựa xông thẳng về phía Mạnh Hổ.
Mạnh Hổ khẽ hừ một tiếng giục ngựa lên nghênh đón, hai người vừa xáp lại, Hùng Bá Thiên giương cao Trảm Mã đao vừa muốn chém xuống, trường thương trong tay Mạnh Hổ đã mang thanh thế huỷ thiên diệt địa quét ngang qua. Một chiêu này Mạnh Hổ đã dùng hết toàn lực, vừa rồi đã được Tất Điêu Tử nhắc nhở, hắn đã có ý lập uy trước mặt bọn Man nhân!
Không phải Man nhân sùng bái võ lực sao? Trên đại hoang nguyên không phải tôn thờ phép tắc cường giả vi tôn sao? Hôm nay Mạnh Hổ muốn nhờ vào việc đánh bại Hùng Bá Thiên mà lập uy, không những hắn muốn thắng, mà còn muốn thắng cho đẹp mắt. Nếu như lấy phương thức mà Man nhân am hiểu nhất để đánh bại dũng sĩ Man nhân, coi như đã phá vỡ sự tự tin trong lòng bọn chúng!