Trên bờ sông hoang vắng gần hạp cốc Hà Tây.
Hơn bốn ngàn trọng trang bộ binh của đế quốc Minh Nguyệt đang bày thành đội hình phòng ngự hình tròn dày đặc, đem tất cả lương thảo quân nhu, khí giới công thành tập trung vào giữa trận mà bảo vệ, nhìn bọn chúng giống như một con rùa cõng trên lưng cái vỏ nặng nề đang chậm chạp di chuyển về hướng Tây. Về mặt cơ động, trọng trang bộ binh thua xa so với khinh bộ binh, muốn không bị khinh bộ binh tập kích chỉ có hai biện pháp.
Hoặc là vứt bỏ tất cả lương thảo quân nhu, lại cởi bỏ áo giáp nặng nề trên người, sau đó vắt giò lên cổ mà chạy !
Hoặc là triển khai trận thế giống như con rùa từ từ rút lui.
Quân của đế quốc Minh Nguyệt đương nhiên là không muốn vứt bỏ lương thảo quân nhu, dù sao đi nữa, đối mặt với quân địch có lực lượng chưa tới hai ngàn khinh bộ binh, nếu như đánh nhau chính diện, quân địch căn bản là không chịu nổi một kích! Hơn bốn ngàn trọng trang bộ binh lại không đối phó được với gần hai ngàn khinh bộ binh, vậy sẽ làm cho cả thế giới Trung Thổ chê cười, lại làm cho đế quốc thêm mất mặt!
Phía sau đại quân của đế quốc Minh Nguyệt không xa, hơn ngàn tướng sĩ của liên đội Mãnh Hổ không nhanh không chậm bám sát bọn chúng di chuyển về phía Tây. Khoảng cách giữa hai bên rất gần, gần như sát vào nhau, nếu như người khác nhìn thấy chắc chắn sẽ cho rằng bọn họ là quân đoạn hậu của đế quốc Minh Nguyệt!
Liên đội Mãnh Hổ đương nhiên không phải đoạn hậu cho đại quân đế quốc Minh Nguyệt, bọn họ là sói, tới đây để ăn thịt dê!
Không hề báo trước gì cả, từ trong đội hình của liên đội Mãnh Hổ rất nhanh xuất hiện một tiểu đội cung tiễn thủ. Một tràng tiếng kéo dây cung rung động vang lên, một đám tên đã từ trên trời trút xuống đầu quân của đế quốc Minh Nguyệt. Trong thoáng chốc chỉ nghe một tràng tiếng kêu rên thảm thiết, mười mấy tên binh sĩ đã bị thương, mặc dù quân của đế quốc Minh Nguyệt có áo giáp chắc chắn hộ thân, nhưng trường cung bắn ở khoảng cách gần như vậy cũng khó tránh khỏi bị thương.
Dù sao đó cũng không phải là những cánh cung đơn giản của những thổ dân ở đại hoang nguyên phía Bắc thường hay sử dụng, mà là trường cung của bộ binh dùng gỗ cây sam tím và gân trâu chế thành! Loại trường cung của bộ binh này trong phạm vi năm mươi bước đủ sức bắn thủng áo giáp kiên cố nhất, còn ở xa nhất là ba trăm bước cũng có lực sát thương rất lớn.
Điều may mắn duy nhất là liên đội Mãnh Hổ cũng không được huấn luyện nghiêm chỉnh, chỉ là một đám khinh bộ binh mới lần đầu cầm trường cung mà thôi. Tài bắn cung của bọn họ quả thật là quá tệ, nếu như mọi người ai cũng bắn giỏi như Mạnh Hổ, vậy đám quân của đế quốc Minh Nguyệt kia một người cũng đừng mơ trở lại được Thanh Châu!
Trong đội hình của quân đế quốc Minh Nguyệt.
Nghe những tiếng kêu thảm thiết của bọn binh sĩ bị thương, da mặt tên tham mưu trưởng giật giật vài cái. Hành vi ti tiện nhưng vô cùng hiệu quả của liên đội Mãnh Hổ đã giải thích cho người ta hiểu con ruồi có điểm nào đáng ghét!
Quân của đế quốc Minh Nguyệt cũng không phải chưa từng thử xua đuổi đám ruồi kia, lúc liên đội Mãnh Hổ mới vừa đuổi kịp, quân của đế quốc Minh Nguyệt đã từng đánh đuổi ba lần, thế nhưng kết quả lại cực kỳ thê thảm. Hai lần đầu tiên đuổi không kịp coi như uổng công vô ích, đành phải tiếp tục lên đường, lần thứ ba bởi vì đuổi theo quá xa, kết quả cả một trung đội trọng trang bộ binh chỉ còn không đầy một tiểu đội sống sót chạy về.
Từ đó trở đi, quân của đế quốc Minh Nguyệt không dám quay lại đánh đuổi lần nào nữa!
Ruồi dù đáng ghét, nhưng bị nó bu vẫn không hại đến tính mạng, nhưng nếu như tuỳ tiện xuất kích, rất có thể một khúc xương cũng không còn!
Mặt trời ngay giữa đỉnh đầu toả ra ánh nắng chang chang cực kỳ khó chịu, đã nửa ngày trôi qua, thế nhưng quân của đế quốc Minh Nguyệt tiến về phía Tây chưa được hai mươi dặm, hơn nữa đã mỏi mệt không chịu nổi. Hành quân dưới tình huống phải khẩn trương và tập trung đề phòng, quả thật rất là tiêu hao tinh thần và thể lực.
Tên tham mưu trưởng không thể làm gì khác hơn là hạ lệnh ngừng chân, đốt lửa nấu cơm, nghỉ ngơi ăn uống để phục hồi thể lực.
Thấy quân của đế quốc Minh Nguyệt không đi tiếp nữa, liên đội Mãnh Hổ vốn đang theo sát phía sau cũng ngừng lại, bọn họ dường như cũng đã đói bụng, bắt đầu đi nhặt củi nhóm lửa, xem ra cũng đang chuẩn bị ăn trưa.
Thế nhưng rất nhanh, tên tham mưu trưởng phát hiện mình đã sai lầm.
Mới nghỉ ngơi chưa được thời gian uống một chén trà, đột nhiên tiếng còi lanh lảnh vang lên chói tai, đám ruồi nhặng kia vừa mới nằm nghỉ la liệt ở bờ sông đã bật dậy nhanh chóng tụ họp. Ngay sau đó tiếng kèn hiệu cũng vang lên liên tục, trong không khí đã bắt đầu ngập tràn mùi máu tươi đầy chết chóc.
Quân địch sắp sửa tổ chức tấn công, tên tham mưu trưởng không dám chậm trễ, lập tức hạ lệnh ngừng nấu cơm, toàn quân tụ tập lại chuẩn bị nghênh địch.
Trong tiếng kèn hiệu vang vang, quân của đế quốc Minh Nguyệt chưa cởi giáp ra đã nhanh chóng tụ tập, bày đội hình nghiêm chỉnh chờ đợi.
Thời gian tàn một nén nhang trôi qua…
Thời gian uống một chén trà trôi qua…
Thời gian ăn hết bữa cơm trôi qua….
Thời gian càng trôi qua, tiếng kêu ục ục trong bụng của bọn binh sĩ vang lên càng nhiều nhưng đám ruồi kia thuỷ chung vẫn không có động tĩnh gì, cũng chỉ đứng nguyên ở đó mà thổi kèn như vậy. Mãi đến khi quân của đế quốc Minh Nguyệt nhịn không được nữa bắt đầu chửi cha mắng mẹ, đột nhiên tiếng kèn ngưng bặt, đám ruồi chán ghét kia lại tản ra, kẻ nằm người ngồi trên bờ sông, dương dương phơi mình dưới ánh nắng chói chang!
Trải qua một hồi kinh hãi mà không xảy ra chuyện gì, tên tham mưu trưởng mới thở phào nhẹ nhõm, hạ lệnh cho toàn quân nghỉ ngơi, nấu cơm tiếp tục.
Hắn vừa ra lệnh, đội hình nghiêm chỉnh của đại quân đế quốc Minh Nguyệt mừng rỡ tản ra, tụm năm tụm ba nấu cơm để mau chóng có cái ăn.
Thế nhưng, khi nước trong nồi vừa sôi, đằng xa lại vang lên tiếng còi bén nhọn, đám ruồi đang tản ra nghỉ ngơi bắt đầu tụ tập lại, tên tham mưu trưởng không dám coi thường, không có cách nào khác là lại hạ lệnh toàn quân tụ hợp, chuẩn bị nghênh địch.
Lát sau mới biết, đám ruồi đáng ghét kia chỉ là thổi còi tụ hợp, hư trương thanh thế hồi lâu rồi giải tán y như lúc nãy!
Tên tham mưu trưởng tức giận đến mức trợn mắt nghiến răng, thế nhưng vô kế khả thi, không thể làm gì được đành ra lệnh cho binh sĩ nghỉ ngơi hồi phục.
Cơm vừa chín tới, quân của đế quốc Minh Nguyệt đang chuẩn bị ăn cơm, tiếng còi tập hợp vang lên lần thứ ba, lần này tên tham mưu trưởng không thèm để ý nữa. Thế nhưng lần này đám ruồi kia quả thật tấn công, trong tiếng bước chân rầm rập như động đất, hơn một ngàn năm trăm tên khinh bộ binh của liên đội Mãnh Hổ như một cơn lũ cuồn cuộn ào tới với khí thế cuốn phăng tất cả!
Đang rõ ràng giữa ban ngày ban mặt, không ngờ quân của đế quốc Minh Nguyệt vẫn bị đánh cho trở tay không kịp!
Do hấp tấp vội vàng ứng chiến, quân của đế quốc Minh Nguyệt cũng ít nhiều thua thiệt, một ít binh sĩ bị thương nhẹ, lại thêm một số đồ quân nhu bị bén lửa cháy xém. Tổn thất tuy không nhiều, thế nhưng tên tham mưu trưởng vừa xấu hổ vừa tức giận, suýt nữa hộc máu tươi ngay tại chỗ! Ban ngày ban mặt như vậy mà bị đánh lén, nói ra con nít lên ba cũng không tin, nhưng lại là sự thật rành rành!
Sau khi dập tắt lửa, quân của đế quốc Minh Nguyệt lại chuẩn bị ăn cơm, tiếng còi và tiếng kèn hiệu lại vang lên lần thứ tư!
Đến lần này, rốt cục tên tham mưu trưởng đã rút kinh nghiệm được, mặc dù chinh chiến từ trước tới giờ hắn chưa từng gặp qua đối thủ nào như Mạnh Hổ, hơn nữa chưa từng gặp qua loại chiến thuật nào đê tiện bỉ ổi đến mức như vậy, nhưng hắn vẫn kịp thời nghĩ ra cách đối phó hợp lý. Hắn chia hơn bốn ngàn trọng trang bộ binh ra làm hai đội, một đội cảnh giới cho đội kia nghỉ ngơi ăn cơm, cứ luân phiên như vậy.
Đằng xa, ở đội hình của liên đội Mãnh Hổ.
Thấy quân của đế quốc Minh Nguyệt ứng phó như vậy, Mạnh Hổ không khỏi nhướng nhướng mày, mỉm cười nói:
- Xem ra tên chỉ huy kia cũng không đến nỗi là bị thịt, nghĩ ra cách đối phó như vậy cũng không tệ!
Đôn Tử đi tới hỏi:
- Trưởng quan, lần này có tấn công chúng hay không?
Mạnh Hổ lắc đầu:
- Quân địch đã phòng bị, tấn công sẽ không có ích lợi gì!
Đôn Tử gãi gãi đầu:
- Vậy chúng ta làm sao bây gờ?
- Làm sao?
Mạnh Hổ cười gằn:
- Đương nhiên không thể buông tha chúng dễ dàng như vậy! Bây giờ ban ngày, vậy đợi đến đêm sẽ thu thập chúng!
o0o
Đêm xuống, gió mát trăng thanh.
Đại quân của đế quốc Minh Nguyệt đã lập doanh nghỉ ngơi, tên tham mưu trưởng đang dẫn vài tên tham mưu và đại đội trưởng đi một vòng xem xét.
Ngang qua một chòi canh, tên tham mưu trưởng cố ý ngẩng đầu nhìn lên, dặn dò tên lính canh:
- Buổi tối nhất định phải đề cao cảnh giác, tuyệt đối không được coi thường!
Tên lính canh ưỡn ngực đáp:
- Xin đại nhân yên… Hự!
Phập!
Tên lính canh còn chưa dứt lời, một tiếng rít xé gió vang lên, hàn quang chợt loé, một mũi tên đã xuyên qua đầu hắn! Mũi tên bắn vào sau gáy xuyên ra trước mặt, một dòng máu tươi theo đầu mũi tên từ từ chảy xuống gương mặt hắn, đôi mắt vốn sáng giờ đây đã thất thần, thân hình cường tráng lảo đảo vài cái rồi từ trên chòi canh rơi phịch xuống đất.
Trong khoảnh khắc, tiếng kèn hiệu từ ngoài đại doanh vang lên, lại có một trận tiếng bước chân ầm ầm hướng thẳng về phía đại doanh.
- Quân địch tập kích!
- Quân địch tập kích doanh!
- Toàn quân tập hợp!
- Chuẩn bị nghênh địch!
Tên tham mưu trưởng gào lên một hơi, trong đại doanh lập tức cũng vang lên tiếng kèn hiệu, trọng trang bộ binh còn chưa kịp mặc giáp đã phải chồm dậy nhặt lấy chiến đao, trọng thuẫn hay trường mâu, sau đó tất bật từ trong doanh chạy ra, tập hợp với nhau sau hàng rào dựng tạm trước doanh mà lập trận nghênh địch.
Đại quân của đế quốc Minh Nguyệt khó khăn lắm mới thiết lập được đội hình, ngay lúc đó, tiếng bước chân và tiếng kèn hiệu của quân địch đột nhiên im bặt không thấy tăm hơi!
Giữa bầu trời đêm yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng kèn hiệu và tiếng thở dốc của quân đế quốc Minh Nguyệt là có thể nghe thấy rõ ràng, về phần địch quân thì không những không còn nghe thấy âm thanh mà đến bóng dáng của họ cũng không thấy đâu cả!
Vút! Vút!
Hai tiếng rít gió thê lương vang lên, hai tên binh sĩ đang cầm đuốc đã ngã xuống. Bọn binh sĩ cạnh đó quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên cổ hai tên ấy đã cắm sâu hai mũi Lang Nha tiễn, máu tươi chầm chậm ứa ra trên cổ, cả hai tên tứ chi còn đang giật giật vài cái, hiển nhiên là không thể nào sống được!
Vút!
Lại một tiếng rít xé gió vang lên, thêm một tên binh sĩ cầm đuốc ngã xuống.
Toàn quân của đế quốc Minh Nguyệt đều nhìn nhau đầy hoảng hốt, hơn mười tên binh sĩ cũng đang cầm đuốc lập tức ngồi xổm xuống, bọn binh sĩ cầm trọng thuẫn đang ở sau hàng rào vội vã tiến lên, dùng trọng thuẫn tạo thành một bức tường kiên cố bảo vệ cho những tên đang cầm đuốc. Nguy cơ bị bắn tỉa tạm thời đã hết, thế nhưng cũng chính vì vậy mà doanh trại của chúng cả trong lẫn ngoài lập tức tối sầm.
Tiếng bước chân rầm rập lại vang lên, hướng về phía đại doanh mà đến một cách nhanh chóng.
Chợt tràng tiếng chân rầm rập ấy đột nhiên ngưng bặt, thay vào đó là từng tràng tiếng rít chói tai vang lên, giống như có cái gì đó rất sắc bén đang xé rách không khí, bay đến với tốc độ cực nhanh!
- Lao!
- Là lao!
- Đội trọng thuẫn, đội trọng thuẫn đâu rồi….
Quân của đế quốc Minh Nguyệt không hổ là đám lão binh thân trải trăm trận, vừa nghe tiếng rít gió đã biết ngay là lao, lập tức gào to đầy thê thảm và tuyệt vọng.
Quả nhiên là một đám lao đang phóng tới, theo tiếng rít chói tai, mấy trăm cây lao từ trên không rớt xuống, lúc này đội trọng thuẫn đã rời đi để che cho những tên cầm đuốc, quân của đế quốc Minh Nguyệt đã mất đi sự bảo vệ của bức tường trọng thuẫn, lập tức bị lao phóng xuống đầu như mưa bấc. Tiếng kêu rên thảm thiết thoáng chốc vang lên rầm trời, hơn trăm tên binh sĩ đã nằm lăn lộn trên vũng máu.
- Lùi lại phía sau, mau mau lùi lại phía sau!
Tên tham mưu trưởng thân không mặc trọng giáp thần sắc hoảng hốt, nấp sau bức tường trọng thuẫn lớn tiếng gào lên:
- Cắm đuốc vào hàng rào, xong lùi lại tránh xa hàng rào ra, không nên tới gần!
Tất cả binh sĩ của đế quốc Minh Nguyệt đều cấp tốc lùi lại, sau hàng rào thoáng chốc đã lộ ra một khoảng đất trống thật lớn.
Chỉ có mười cây đuốc cắm trên hàng rào vẫn còn đang cháy, ánh sáng mập mờ chiếu rọi một phạm vi nhỏ xung quanh hàng rào. Bọn binh sĩ của đế quốc Minh Nguyệt nhìn chằm chằm vào hàng rào, ai nấy hô hấp dồn dập, trong mắt toát ra vẻ sợ hãi đến cùng cực, tuy chúng là lão binh thân trải trăm trận, nhưng trước tình cảnh như vậy không khỏi cảm thấy nỗi khiếp sợ dâng lên tự đáy lòng.
Phập!
Một tiếng xé gió vang lên, một cây đuốc đang cháy rừng rực đột nhiên bị bắn rơi xuống đất, lập tức tắt ngóm.
Phập phập!
Lại hai tiếng xé gió nữa vang lên, lại có hai cây đuốc nữa bị bắn rơi xuống đất.
Phập phập phập…
Trong tiếng rít gió vang lên liên tiếp, những cây đuốc cắm trên hàng rào lần lượt bị bắn rơi, chỉ trong chốc lát, xung quanh hàng rào trở nên tối mịt. Trong bóng tối âm u đó, quân của đế quốc Minh Nguyệt chỉ nghe vài tiếng cốc cốc trầm đục, giống như có gì đó bằng kim loại chạm vào hàng rào, ngay sau đó chỉ nghe vài tiếng răng rắc nữa vang lên, kế tiếp là một tiếng ầm thật lớn, dường như hàng rào đã bị kéo sập mất rồi!