Yến Trường Không trầm giọng hỏi:
- Tổng đốc đại nhân, có cần phải phái quân đội vào Thanh Ngưu sơn hay không?
- Không.
Tư Đồ Duệ lắc đầu, thần sắc ngưng trọng:
- Chúng ta hoàn toàn không biết tình hình trong núi, nơi này dù sao cũng thuộc địa phận của đế quốc Quang Huy, lòng dân hơn phân nửa đều hướng về cố quốc. Mạnh Hổ đã có thể sách động tráng đinh trong thành Tây Lăng đứng lên, thì cũng có thể sách động tráng đinh trong núi đứng lên!
Thần sắc Yến Trường Không cũng không khỏi trở nên nặng nề, nếu như Mạnh Hổ thật sự có thể sách động phần đông tráng đinh trong núi đứng lên, vậy thì cục diện sẽ trở nên phức tạp. Thế núi của Thanh Ngưu sơn hiểm trở, dễ thủ khó công, nếu như chỉ phái một, hai sư đoàn đi tiễu trừ e rằng khó có thể chiến thắng. Còn nếu phái đại quân đi tiễu trừ sẽ khiến cho binh lực ở Tây Lăng trở nên mỏng manh, vạn nhất có chút gì sơ sót đúng là lợi bất cập hại, được không bù mất.
Lần xuất chinh này, hoàng đế đế quốc Minh Nguyệt điều động tổng cộng mười sư đoàn giao cho Tư Đồ Duệ chỉ huy, hơn nữa Tư Đồ Duệ vốn chỉ huy quân đoàn Thanh Châu, binh lực tất cả hơn ba mươi lăm vạn.
Đáng tiếc là, chiến tranh còn chưa bắt đầu, sư đoàn số Một của Tư Đồ Bưu tổn thất nặng nề ở pháo đài Thiên Lang, ngay sau đó sư đoàn số Ba của Thác Bạt Đảo bị Mạnh Hổ đánh cho tan tác ở pháo đài Hà Tây. Đến khi Tư Đồ Duệ chính thức xuất chinh, bốn sư đoàn của quân đoàn Thanh Châu cũng chỉ còn lại có hai sư đoàn rưỡi mà thôi.
Sau đó là sư đoàn Tần Khởi bị thất bại nặng nề và sư đoàn Diêu Minh Viễn bị tiêu diệt toàn quân.
Thêm nữa sau ba ngày cường công thành Tây Lăng liên tục, tuy chưa có con số thương vong chính thức, nhưng hiện giờ tất cả binh lực đủ sức đánh một trận của Tư Đồ Duệ trên thực tế chỉ còn lại không tới hai mươi lăm vạn!
Trong đó có mười lăm vạn đóng quân ngoài thành Tây Lăng, ngày đêm ra sức đào địa đạo.
Ba vạn quân chia ra đóng ở Tam Giang, Hà Đông và pháo đài Hà Tây. Ba vị trí chiến lược này duy trì đường lui của quân đế quốc Minh Nguyệt, không thể sơ xuất, Tư Đồ Duệ không dám coi thường.
Quân đội còn lại hơn bảy vạn do Yến Trường Không thống nhất chỉ huy, chịu trách nhiệm thu gom lương thực trong ba phủ Tam Giang, Hà Đông và Tây Lăng, trong đó có hơn bốn vạn đã chia thành từng đơn vị nhỏ như đại đội, trung đội, tiểu đội tản mát khắp nơi, đi thu gom lương thực ở khắp các huyện, trại, đồn điền. Số còn lại trực thuộc sư đoàn số Hai của Yến Trường Không thì tạm thời sung vào đội vận lương, chịu trách nhiệm đem số lương thực thu gom được hộ tống đến đại doanh của đế quốc Minh Nguyệt ngoài thành Tây Lăng.
Đại quân của đế quốc Minh Nguyệt xâm lấn hành tỉnh Tây Bộ mới nhìn qua thì binh nhiều thế mạnh, nhưng trên thực tế sự điều động binh lực đã trong tình cảnh giật gấu vá vai.
Nếu như muốn ồ ạt tiến công đồn điền Thanh Ngưu, vậy cũng chỉ có thể điều binh ở ngoài thành Tây Lăng. Với hơn ba ngàn kỵ binh Man nhân rất khó đối phó của Mạnh Hổ cùng với số tráng đinh thợ săn không biết rõ số lượng trong núi, Tư Đồ Duệ cho rằng phải điều động ít nhất ba sư đoàn trở lên mới có thể bảo đảm đánh thắng. Nếu như vậy, binh lực ngoài thành Tây Lăng sẽ rất mỏng manh.
Tính qua như vậy, muốn ồ ạt tiến công vào trong núi là không thể, Tư Đồ Duệ không muốn cũng không có khả năng tiến hành song song tác chiến trên hai tuyến.
Thế nhưng cũng phải nói rằng, chuyện vào núi càn quét mặc dù không thể thực hiện được, nhưng nếu chỉ giữ ngoài cửa núi bảo vệ con đường vận chuyển lương thực thì tương đối dễ dàng hơn nhiều. Bởi vì tuy rằng tráng đinh thợ săn trong núi nhiều cũng bất quá chỉ là một đám ô hợp mà thôi, nếu dựa vào địa hình hiểm trở còn có thể tạo nên uy hiếp đối với quân đế quốc Minh Nguyệt, nhưng nếu ra khỏi núi bọn họ lập tức sẽ lộ nguyên hình, trở thành bầy dê mặc cho đồ tể tùy ý giết mổ.
Tư Đồ Duệ cau mày trầm tư một hồi, rồi đột nhiên nói với Yến Trường Không:
- Tướng quân Trường Không, sư đoàn số Hai không cần đi Tam Giang nữa, mà cho canh giữ ở cửa núi phía Nam của Thanh Ngưu sơn. Chỉ cần bảo vệ cửa núi, tráng đinh và kỵ binh Man nhân trong núi không ra được, sẽ không thể nào gây ra uy hiếp gì đáng kể cho con đường vận chuyển lương thực từ Tam Giang, Hà Đông đến Tây Lăng.
Yến Trường Không nhẹ gật đầu:
- Vậy chuyện hộ tống quân lương…
- Việc này ngươi không cần quan tâm.
Tư Đồ Duệ đưa tay vỗ vỗ bản đồ, nghiêm giọng nói:
- Bản Tổng đốc sẽ phái một sư đoàn khác vận lương, nhiệm vụ của ngươi là giữ vững cửa núi, bảo vệ con đường cho thật an toàn. Còn nữa, bản Tổng đốc còn có thể điều hơn vạn khinh kỵ binh còn lại của sư đoàn Tần Khởi hiệp đồng tác chiến với ngươi.
- Dạ!
Yến Trường Không đứng thật thẳng người, hiên ngang:
- Ty chức tuyệt đối sẽ không lầm lỡ việc đại nhân giao phó.
o0o
Đại giáo đường Tây Lăng, mật thất dưới đất.
Nhìn căn mật thất dưới đất lúc này trống rỗng, chủ tế Tây Bộ La Đạo Nam ngồi bệt trên mặt đất, sắc mặt bình thường vốn hồng hào giờ này trở nên xanh như tàu lá, trong mắt toát ra vẻ vô cùng oán độc. Trong mật thất vốn chất đống vàng bạc châu báu còn có các loại đồ cổ quý giá, thế nhưng bây giờ đã không còn lại chút gì!
Vài chục năm cướp đoạt của dân chúng trong phút chốc đã trở thành hư ảo, trong lòng La Đạo Nam vô cùng oán hận, hận đến mức hai hàm răng va vào nhau kêu lách cách.
Một lúc lâu sau, La Đạo Nam mới uể oải đứng dậy, trở lại phòng ngủ vội vàng viết một phong thư, sau đó cẩn thận cuốn lại nhét vào trong một cái ống nhỏ có màu sắc sặc sỡ, cuối cùng đi lên tầng lầu cao nhất của đại giáo đường, lấy trong góc ra một cái lồng chim bồ câu, bắt con bồ câu ra, lấy cái ống nhỏ nọ cẩn thận buộc vào đùi bồ câu.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, La Đạo Nam buông hai tay ra, con bồ câu trắng nhanh chóng bay ra khỏi cửa sổ, chỉ trong thoáng chốc đã biến mất trên bầu trời xanh ngát….
o0o
Đế quốc Minh Nguyệt, Tây Kinh.
Thu Phong Kính đang đích thân giám sát Thái tử Thu Dã học bài. Thu Dã là con trưởng do hoàng hậu sinh ra, từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, được Thu Phong Kính vô cùng sủng ái, lúc lên sáu tuổi đã được Thu Phong Kính sớm sắc phong là Thái tử. Bây giờ Thu Dã đã mười ba tuổi, càng lộ ra vẻ thông tuệ hơn người, thậm chí ngay cả Thu Vũ Đường rất ít khi khen ngợi người khác mà cũng phải cất lời khen ngợi hắn.
Tự biết năng lực của mình cũng chỉ tầm thường, có thể toạ trấn giang sơn vững vàng tất cả đều là nhờ vào sự giúp đỡ của hoàng muội Thu Vũ Đường, cho nên hắn gởi gắm tất cả tâm huyết vào Thu Dã. Thu Phong Kính trông mong Thu Dã có thể mau chóng trưởng thành, sau này sẽ trở thành vị hoàng đế tài giỏi nhất trong các đời hoàng đế của đế quốc Minh Nguyệt, sớm ngày thực hiện tâm nguyện nhất thống thế giới Trung Thổ.
Thu Phong Kính rất chú ý đến tiến trình của cuộc chiến Tây Lăng, cho nên Tư Đồ Duệ chỉ cách vài ngày hoặc khi gặp phải biến cố trọng đại sẽ dùng bồ câu đưa thư đem tin tức mới nhất của cuộc chiến báo về Tây Kinh. Cho nên có thể nói Thu Phong Kính nắm rõ tiến triển của cuộc chiến Tây Lăng như lòng bàn tay, lúc này Thu Dã vừa hoàn thành bài học, sẵn dịp Thu Phong Kính bàn với con mình về cuộc chiến Tây Lăng.
Thu Dã nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát, đột nhiên lên tiếng:
- Phụ hoàng, hài nhi cho là không nên đánh trận này!
Thu Phong Kính không khỏi cau mày, hỏi với vẻ không vui:
- Vì sao?
Thu Dã nghiêm nghị đáp lời:
- Đế quốc vừa mới trải qua loạn Thất Vương, quốc khố gần như trống rỗng, dân tình khốn khổ, chuyện quan trọng bây giờ cần làm là để cho dân chúng tĩnh dưỡng, thật sự không nên động can qua. Nói về đế quốc Quang Huy, mặc dù hiện tại đang trong thời kỳ đặc thù, nhưng bọn chúng đã hơn mười năm nay không gặp phải biến cố lớn lao nào, quốc khố sung túc, cho dù tạm thời gặp khó khăn cũng có thể nhanh chóng hồi phục trở lại.
Sắc mặt Thu Phong Kính lộ vẻ phức tạp nhìn con mình, phân tích này của Thu Dã không bàn mà trùng hợp với phân tích của Thu Vũ Đường.
Thu Dã nói tiếp:
- Hài nhi cho rằng, chỉ cần đế quốc Quang Huy không phát sinh chuyện các hoàng tử tranh chấp với nhau, đế quốc bị chia cắt, đối với loại chuyện bên ngoài muốn ồ ạt xâm lấn như thế này, cho dù Tư Đồ lão tướng quân có thể chiếm được hành tỉnh Tây Bộ e rằng chưa chắc có khả năng bảo vệ.
- Vậy sao?
Thu Phong Kính có vẻ không hài lòng buồn bực hừ một tiếng, bĩu môi nói:
- Vậy thì chưa chắc!
Thu Phong Kính vừa dứt lời, một tên nội thị (người hầu) lớn tuổi thân mặc cẩm bào thần sắc vội vã tiến vào ngự thư phòng, quỳ rạp xuống đất khấu đầu hành lễ:
- Lão nô ra mắt vạn tuế gia, ra mắt Thái tử gia.
Thu Phong Kính tiến về phía tên tổng quản nội thị, cau mày hỏi:
- Không phải trẫm đã từng nói, trong lúc Thái tử đang học bài, không cho phép bất cứ người nào quấy rầy sao?
- Vạn tuế gia.
Tên tổng quản nội thị lấy ống tay áo lau mồ hôi trán, thở dốc:
- Bên kia, bên kia truyền tin tức về.
- Sao?
Thoáng chốc Thu Phong Kính biến sắc, hắn đương nhiên biết tên tổng quản nội thị nói bên kia chính là ám chỉ bên kia, lúc này mới gấp giọng hỏi:
- Bên kia nói như thế nào?
Tên tổng quản nội thị thở hổn hển một hơi, hạ giọng:
- Theo nguồn tin đáng tin cậy, ba vị hoàng tử có thực lực có thể lên ngôi dưới sự điều đình của Yến Vương Mông Khác đã thoả hiệp với nhau, tạm thời ngừng việc tranh ngôi báu. Quân đoàn cận vệ, quân đoàn Tây Bắc và quân đoàn Tây Nam đã tập kết xong, nhất là quân đoàn cận vệ đã tiến về phía Tây tới Nhạn Môn Quan, chỉ còn cách Tây Lăng không tới nửa tháng lộ trình.
- Cái gì?!
Thu Phong Kính đột nhiên đứng dậy, biến sắc:
- Làm sao có thể như vậy?! Chuyện này sao có thể?
Đột nhiên, Thu Phong Kính nhớ lại lời khuyên can của hoàng muội Thu Vũ Đường lúc mình quyết định xuất binh, lúc ấy hắn còn tưởng rằng bởi vì Thu Vũ Đường không muốn vị hôn phu Tư Đồ Hạo ra chiến trường nên mới phản đối. Nhưng bây giờ xem ra Thu Vũ Đường đã tiên đoán được sẽ xuất hiện tình hình như bây giờ cho nên mới buông lời khuyên can.
Chỉ tiếc rằng lúc ấy nhiệt huyết của Thu Phong Kính đã bị hùng tâm bừng bừng của Tư Đồ Duệ khơi dậy, nên hoàn toàn bỏ ngoài tai lời khuyên can của Thu Vũ Đường.
Tên tổng quản nội thị bị làm cho sợ đến mức phủ phục xuống đất, run giọng nói:
- Vạn tuế gia, tin này tuyệt đối chính xác, có thể tin được!
Thu Phong Kính hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh lại, trầm giọng:
- Lui xuống, lập tức sang Nguyệt Vương phủ.
o0o
Đồn điền Thanh Ngưu.
Mạnh Hổ có Tất Điêu Tử đi cùng đang leo lên một ngọn núi hiểm trở, đứng trên ngọn núi nhìn xuống, đường núi uốn lượn hai bên Nam Bắc Thanh Ngưu sơn lọt hết vào tầm mắt. Đôn Tử và Báo Tử đang chỉ huy hơn một ngàn Man nhân đạp mọi chông gai, phá núi mở đường, hai toà doanh đơn giản đã gần như thành hình.
Nhìn về phía biển mây mênh mông phủ đầy dãy núi, Mạnh Hổ đột nhiên cất lời:
- Một đại đội trọng trang bộ binh đột nhiên mất tích cũng không phải là chuyện nhỏ, có lẽ bây giờ Tư Đồ Duệ đã biết tin.
Tất Điêu Tử nhẹ nhàng gật đầu, giọng nói cũng y như Mạnh Hổ:
- Với sự lão luyện của Tư Đồ Duệ, không khó đoán ra chân tướng sự việc.
- Ừ!
Mạnh Hổ gật đầu:
- Chúng ta dừng chân ở đồn điền Thanh Ngưu, việc này tuyệt đối không qua mắt được Tư Đồ Duệ, thế nhưng lão Tất ngươi nghĩ Tư Đồ Duệ có cho đại quân vào núi tiễu trừ chúng ta hay không?
Tất Điêu Tử suy nghĩ một chút mới đáp:
- Ty chức cho rằng việc Tư Đồ Duệ điều động đại quân vào núi tiễu trừ khó có khả năng xảy ra, một dãy đồn điền Thanh Ngưu địa hình cực kỳ phức tạp, giặc đế quốc Minh Nguyệt lại không quen thuộc địa hình nơi này, đã mù mờ không có manh mối mà tuỳ tiện vào núi rất dễ bị tổn thất nặng nề.
- Ừ!
Mạnh Hổ cũng tán đồng:
- Thế nhưng chúng ta cũng không thể coi thường, nhất định phải chuẩn bị cho thật đầy đủ. Lúc này vấn đề cần thiết nhất đối với chúng ta chính là khó khăn về lương thực, một khi toàn bộ tráng đinh của chín trại ba mươi sáu đồn điền tập hợp toàn bộ, số lương thực cần dùng mỗi ngày rất khổng lồ, nếu chỉ dựa vào bốn năm trăm hộ dân của đồn điền Thanh Ngưu không nuôi nổi nhiều tráng đinh như vậy!