Hà Nguyên, hành dinh Tổng đốc Tư Đồ Duệ.
Mặc dù trời đã gần sáng, thế nhưng đèn đuốc trong đại sảnh vẫn đang sáng rực, người người nhốn nháo. Lần này mười bốn sư đoàn trưởng cùng với tham mưu trưởng của mười bốn sư đoàn theo Tư Đồ Duệ xuất chinh, trừ Thác Bạt Đảo, còn lại đều có mặt tại đây, còn có cả tên tham mưu trưởng của Thác Bạt Đảo, mặc dù… hắn đã điên rồi!
- Ruồi, một đám ruồi, một đám ruồi đang bu lại!
Tên tham mưu trưởng tinh thần thất thường đang ngồi xếp bằng dưới đất trong đại sảnh, hai tay quơ loạn xạ, làm ra vẻ như đang xua đuổi, mặt mày đầy vẻ chán ghét, nói:
- Đuổi đi rồi lại tới nữa, đuổi thế nào cũng không đi, đuổi không đi, ai…
Trong đại sảnh, tất cả các sư đoàn trưởng, tham mưu trưởng đều đưa mắt nhìn nhau.
Tư Đồ Duệ sắc mặt cũng đã tái xanh, mặc dù hắn đã có chuẩn bị tâm lý trước, thế nhưng đến khi tận mắt thấy được tên tham mưu trưởng tinh thần thất thường đến mức này, cũng không dằn được lửa giận trong lòng. Đường đường là một tên quân nhân của đế quốc, không ngờ lại bị địch nhân làm cho tinh thần điên loạn, việc này nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, có ai nói Tư Đồ Duệ cũng không tin.
- Gián! Một bầy gián thật đông, một bầy gián đập hoài không chết!
Tên tham mưu trưởng điên dại vừa nói vừa đưa tay cởi chiếc giày bên chân phải của mình ra, dùng hết sức đập bốp bốp trên mặt đất, vừa đập vừa gào to:
- Đập như thế nào chúng cũng không chết, đập hoài không chết, đập không chết!
Trong đại sảnh im phăng phắc, chỉ có thanh âm của tên tham mưu trưởng điên kia lúc bổng lúc trầm, quay cuồng kích động mãi không thôi.
Tư Đồ Duệ hít sâu một hơi khí lạnh, vất vả lắm mới dằn được ngọn lửa giận trong lòng đã bốc lên đến ngực, đột nhiên đại sảnh vang lên một tiếng kêu vô cùng thảm thiết.
- Sói!
Tên tham mưu trưởng đang ngồi dưới đất đột nhiên nhảy dựng lên, rất nhanh chui vào gầm bàn làm việc của Tư Đồ Duệ. Cả người hắn đột nhiên run lên lẩy bẩy, hàm răng va vào nhau canh cách, lời nói thì lắp bắp đầy sợ hãi:
- Trăng sáng, trăng sáng thật to, sói, sói thật nhiều, răng nanh trắng nhởn khắp nơi, loan đao nhuộm đầy máu đỏ, ruột đổ, óc văng… tất cả đều đã chết, chết sạch, ha ha ha…
Vừa liếc nhìn Tư Đồ Duệ với vẻ lo lắng, Đỗ Dự vừa đưa tay ra hiệu, bảo quân cận vệ mang tên tham mưu trưởng điên dại ra ngoài. Thanh âm của tên tham mưu trưởng xa dần, không khí trong đại sảnh càng trở nên trầm trọng hơn trước, không người nào dám tự tiện phát ra tiếng động nào cả.
Tham mưu trưởng của sư đoàn trên chiến trường bị địch nhân doạ đến phát điên, chuyện này thật là ngoài sức tưởng tượng, quả thật là chưa từng nghe thấy bao giờ!
Một lúc lâu sau, Tư Đồ Duệ mới thờ ra một hơi thật dài, lấy giọng bình tĩnh nói:
- Thác Bạt Đảo, sư đoàn trưởng sư đoàn số Ba của quân đoàn Thanh Châu, năm ngàn tên trọng trang bộ binh trang bị tinh nhuệ, một vạn tên khinh bộ binh hợp đồng tác chiến, lại còn một đại đội cung tiễn thủ, một đại đội lao binh, thêm vào một đại đội vận chuyển khí giới công thành, tất cả đại quân tính ra gần hai vạn…
- Mạnh Hổ, một tên liên đội trưởng khinh bộ binh của quân đoàn Tây Bộ đế quốc Quang Huy, trong tay chỉ có không đầy năm ngàn tên khinh bộ binh, hơn nữa lại là tân binh vừa mới được chiêu mộ không đầy hai tháng, thiếu hụt trang bị, huấn luyện sơ sài, lại thiếu chế độ quân lương. Trong cuộc chiến công quan ngày thứ nhất, quân phòng thủ của pháo đài Hà Tây đã thương vong gần ngàn người, sau đó, Mạnh Hổ dẫn hai ngàn quân ô hợp đột phá vòng vây….
- Thế nhưng kết quả cuối cùng… Thác Bạt Đảo bị tiêu diệt toàn quân, Mạnh Hổ toàn thắng!
- Thác Bạt Đảo thân là chủ tướng, nhưng giờ này không rõ hành tung, không biết sống chết, liên đội trưởng Tiêu Thiên của liên đội trọng trang bộ binh cũng vậy, không biết sống chết thế nào. Tham mưu trưởng của sư đoàn số Ba…. Mọi người cũng đã thấy, hắn điên rồi! Là một tên tham mưu trưởng, mặc dù không phải xuất thân từ trong quân ngũ, nhưng dù sao cũng là quân nhân của đế quốc...
- ...Muốn bức một tên quân nhân của đế quốc đột ngột trở thành điên loạn như vậy, cần phải có một áp lực tinh thần lớn đến mức nào?
- ...Rất khó tưởng tượng, trong năm ngày ấy đã xảy ra chuyện gì, trong sư đoàn số Ba đã xảy ra chuyện gì? Tên Mạnh Hổ kia rốt cục đã làm những gì?
Trong đại sảnh tất cả im phăng phắc, chiếc kim rớt cũng có thể nghe.
Tư Đồ Duệ hít sâu một hơi khí lạnh, nói tiếp:
- Ở pháo đài Thiên Lang, Mạnh Hổ xông pha giữa thiên quân vạn mã chém chết Tư Đồ Bưu, bất quá chỉ là cái dũng của kẻ thất phu. Thế nhưng ở pháo đài Hà Tây, Mạnh Hổ chỉ bằng vào không đầy hai ngàn quân ô hợp đã đánh tan gần hai vạn đại quân của Thác Bạt Đảo, chuyện này mới thật đáng lo nghĩ.
- Không thể tin được, quả thật làm cho người ta không thể nào tin được!
Tất cả mọi người trong đại sảnh ánh mắt đều lộ vẻ nghiêm trọng, Thác Bạt Đảo trong đế quốc được xếp vào hàng danh tướng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, năng lực cầm quân của hắn đương nhiên không cần bàn cãi. Nhưng tên Mạnh Hổ kia chỉ với binh lực tuyệt đối kém thế hoàn toàn lại có thể đánh cho Thác Bạt Đảo không còn manh giáp, điều này là sao…? Điều này có nghĩa là, tên Mạnh Hổ kia có tài dùng binh trên xa Thác Bạt Đảo!
Ngay lúc ấy, một tên cận vệ quân vào đại sảnh, ghé vào tai Đỗ Dự nói thầm mấy câu.
Tư Đồ Duệ cau mày hỏi:
- Chuyện gì?
Đỗ Dự không dám giấu diếm, vội nói:
- Hồi bẩm Tổng đốc đại nhân, đại đội kỵ binh đuổi theo địch nhân đã trở về, bọn chúng không thể đuổi kịp!
- Xem đó…
Tư Đồ Duệ nhịp nhịp tay trên mặt bàn, thản nhiên nói:
- Đám quân ô hợp đó thậm chí còn chạy nhanh hơn cả kỵ binh của chúng ta, rốt cục là một cánh quân kiểu gì vậy? Còn có tên Mạnh Hổ kia, làm thế nào có thể huấn luyện ra một cánh quân như vậy? Mạnh Hổ! Mạnh Hổ! Mạnh Hổ!!!
Liên tục kêu to ba tiếng Mạnh Hổ, Tư Đồ Duệ vỗ xuống bàn rầm một cái, lớn tiếng quát:
- Diêu Minh Viễn, Tần Khởi nghe lệnh!
Hai bóng người cao lớn bước ra khỏi hàng, cao giọng đáp:
- Có ty chức!
Diêu Minh Viễn, sư đoàn trưởng sư đoàn số Một của quân đoàn Định Châu đế quốc Minh Nguyệt.
Tần Khởi, sư đoàn trưởng sư đoàn số Ba của quân đoàn Định Châu đế quốc Minh Nguyệt.
Định Châu nằm sát biên giới phía Bắc của đế quốc, địa hình ở đó là một thảo nguyên rộng rãi hoang vu, căn bản không có một nơi hiểm yếu nào có thể trấn thủ được. Hơn nữa phía Bắc giáp với đế quốc Tinh Hà nổi danh về kỵ binh, cho nên quân đoàn Định Châu cũng là quân đoàn khinh kỵ binh duy nhất trong tám đại quân đoàn của đế quốc Minh Nguyệt.
Đông chinh lần này, hoàng đế của đế quốc Minh Nguyệt triệu tập binh lực tất cả là mười bốn sư đoàn, trong đó có cả hai sư đoàn khinh kỵ binh.
Ánh mắt sắc như dao của Tư Đồ Duệ lướt qua người Diêu Minh Viễn và Tần Khởi, lớn tiếng quát:
- Suất lĩnh kỵ binh của các ngươi lên đường lập tức, phóng ngựa cho thật nhanh, kỳ hạn cho các ngươi trước khi rạng sáng ngày kia phải chạy tới pháo đài Hà Tây, nhất định phải bao vây Mạnh Hổ và hai ngàn quân ô hợp của hắn tại pháo đài Hà Tây. Về phần Thác Bạt Đảo và Tiêu Thiên, sống thì bản Tổng đốc phải thấy người, chết phải thấy xác!
- Dạ!
Diêu Minh Viễn và Tần Khởi ầm ầm dạ lớn, lĩnh mệnh mà đi,
Ánh mắt lạnh như băng của Tư Đồ Duệ đảo qua gương mặt từng người trong đại sảnh, trầm giọng quát to:
- Các sư đoàn còn lại cũng chấm dứt việc nghỉ ngơi, lập tức nhổ doanh!
- Dạ!
Tất cả các sư đoàn trưởng và tham mưu trưởng còn lại trong đại sảnh ầm ầm đáp lại.
Bọn họ kinh hãi nhận thấy, lần này Tư Đồ Duệ quả thật đã sinh lòng ác độc!
Từ Hà Nguyên chạy tới Hà Tây xuyên qua đại hạp cốc, hành trình chừng ba trăm dặm. Thế nhưng hai sư đoàn của Diêu Minh Viễn và Tần Khởi chỉ có thời gian là một ngày hai đêm, chỉ còn cách giục chiến mã chạy trối chết!
o0o
Hà Đông, hành dinh của Tổng đốc Triệu Nhạc.
Trời vừa tờ mờ sáng, Triệu Nhạc cũng đã rời giường thật sớm, đang luyện kiếm trong sân.
Một tràng bước chân dồn dập vang lên, trước cửa xuất hiện một người, tham mưu trưởng tâm phúc Trịnh Khoa ù té chạy thẳng vào trong sân, hét lia hét lịa:
- Đại nhân, Tổng đốc đại nhân, có tin mừng, có tin mừng!
Triệu Nhạc dừng việc luyện kiếm, cau mày tỏ vẻ không vui:
- Trịnh Khoa ngươi làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì mà kêu gào to như thế?
- Ặc….
Trịnh Khoa hít sâu một hơi, sắc mặt khẩn trương, giọng nói dồn dập:
- Đại nhân, Hà Tây đại thắng rồi! Ty chức vừa nhận được tin do Chiến Ưng sai khoái mã cấp báo, liên đội số Năm của sư đoàn số Bốn ở pháo đài Hà Tây đã đánh tan sư đoàn số Ba của Thác Bạt Đảo, gần hai vạn đại quân bị liên đội số Năm của Mạnh Hổ giết không còn manh giáp…
- Chầm chậm, ngươi chậm lại một chút!
Triệu Nhạc gãi gãi tai, cau mày nói:
- Ngươi nói chậm một chút, thong thả mà nói, ta bị ù tai mất rồi!
- Ặc…
Trịnh Khoa nhanh chóng điều chỉnh lại giọng của mình:
- Là thế này, Chiến Ưng vừa tới pháo đài Hà Tây….
- Cái gì?
Triệu Nhạc cau mày:
- Không phải ta đã hạ lệnh cho hắn suất lĩnh liên đội kỵ binh hộ tống nha đầu Thanh Hạm trở về Hà Đông rồi sao? Tại sao lại đến pháo đài Hà Tây, loạn rồi sao!
Trịnh Khoa vội nói:
- Chuyện ấy cũng không thể trách Chiến Ưng, lúc quân truyền lệnh đuổi kịp, liên đội kỵ binh của Chiến Ưng cũng đã hộ tống tiểu thư tới pháo đài Hà Tây mất rồi.
Triệu Nhạc hừ một tiếng:
- Được rồi, ngươi vừa nói có tin vui, tin vui gì vậy?
Trịnh Khoa vội nói:
- Là thế này, liên đội số Năm của Mạnh Hổ ở pháo đài Hà Tây đã đánh bại sư đoàn số Ba của Thác Bạt Đảo, hai vạn đại quân của đế quốc Minh Nguyệt bị đánh cho tan tác. Hả hê nhất chính là Mạnh Hổ dùng gậy ông đập lưng ông, cũng phóng một mồi lửa ở Tuyệt Vọng cốc đốt cháy tận trời cao, hơn bảy ngàn quân của sư đoàn số Ba chết sạch trong đó, sư đoàn trưởng Thác Bạt Đảo của sư đoàn số Ba cũng bị thiêu sống, thống khoái, thật là thống khoái, ha ha!
Triệu Nhạc một tay chụp lấy bả vai Trịnh Khoa, hưng phấn hỏi:
- Ngươi nói là liên đội số Năm của Mạnh Hổ với không tới năm ngàn quân ô hợp, lại có thể đánh cho tan tác sư đoàn số Ba của Thác Bạt Đảo, lại vẫn đốt một trận lửa trong Tuyệt Vọng cốc thiêu chết hơn bảy ngàn quân, Thác Bạt Đảo cũng bị thiêu trong đó hay sao?
Trịnh Khoa lớn tiếng đáp:
- Đúng là như vậy!
Triệu Nhạc trước tiên sửng sốt một hồi, chợt ngửa mặt lên trời cười lớn:
- Ha ha ha, Tư Đồ Duệ ơi Tư Đồ Duệ, không nghĩ tới ngươi cũng có báo ứng như ngày hôm nay, đây quả thật là báo ứng! Ba năm trước, ngươi ở Tuyệt Vọng cốc đã thiêu chết sư đoàn số Bốn của ta. Thế nhưng hôm nay, thuộc hạ của bản Tổng đốc cũng cho một ngọn lửa ở Tuyệt Vọng cốc thiêu cháy sư đoàn số Ba tinh nhuệ nhất của ngươi, còn có tâm phúc Thác Bạt Đảo của ngươi nữa, ha ha ha, Tư Đồ Duệ ơi Tư Đồ Duệ, ta muốn thấy vẻ mặt già của ngươi như thế nào!
Trịnh Khoa cười vuốt:
- Theo như ty chức, Tư Đồ Duệ nên đập đầu vào đá cho rồi!
- Bản Tổng đốc thật muốn nhìn vẻ mặt lão tiểu tử Tư Đồ Duệ kia khi nghe thấy tin này, hắc hắc!
Triệu Nhạc cười một hồi, sau đó vẻ mặt trở nên nghiêm nghị, quay lại nói với Trịnh Khoa:
- Tên Mạnh Hổ này, thật là không ngờ được! Ở pháo đài Thiên Lang chém chết Tư Đồ Bưu giữa vạn quân đã đành, trong đó dù sao cũng có phần may mắn. Nhưng không ngờ lần này lại dùng không tới năm ngàn quân ô hợp đánh tan hai vạn đại quân của Thác Bạt Đảo, quả thật là làm cho người ta không dám tin!
Trịnh Khoa phụ hoạ theo:
- Đại nhân, không bao lâu nữa, đại danh Mạnh Hổ chắc chắn sẽ truyền khắp trong đế quốc!
- Đế quốc?
Trên mặt Triệu Nhạc đột nhiên thoáng qua một tia lạnh lùng:
- Ngươi coi thường hắn quá, không được bao lâu, đại danh của hắn sẽ truyền khắp thế giới Trung Thổ! Có thể bằng vào năm ngàn quân ô hợp đánh tan tác hai vạn đại quân của đế quốc Minh Nguyệt, chiến tích huy hoàng như vậy không phải tùy tiện muốn làm là được!
- Đúng rồi, còn một chuyện nữa!
Trịnh Khoa đột nhiên nhớ lại:
- Người đưa tin còn có một tin tức khác, nghe nói là do Mạnh Hổ nói với tiểu thư, tiểu thư cố ý dặn dò mang tin về!
Triệu Nhạc a một tiếng:
- Tin gì vậy?
Trịnh Khoa nói:
- Tiểu thư nói, Thác Bạt Đảo đột ngột tấn công pháo đài Hà Tây, chuyện này rất khác thường, Mạnh Hổ cho rằng, đây có thể là điềm báo trước đế quốc Minh Nguyệt sắp sửa cử đại quân sang xâm lấn, cố ý dặn dò tiểu thư chuyển cáo đại nhân, để đại nhân ngài sớm có sự phòng bị!
- Đế quốc Minh Nguyệt cử đại quân xâm lấn?
Trong mắt Triệu Nhạc thoáng vẻ nghiêm trọng, hỏi:
- Trịnh Khoa, ngươi xem khả năng này có lớn hay không?
Nếu như là trước kia, Triệu Nhạc nghe tin này tuyệt đối sẽ không thèm quan tâm, nhưng lần này Mạnh Hổ bằng vào không đầy năm ngàn quân ô hợp tạo nên kỳ tích đánh bại hai vạn đại quân của đế quốc Minh Nguyệt, Triệu Nhạc không thể không cẩn thận mà cân nhắc về phân tích của Mạnh Hổ.