Hổ Lang Chi Sư

Chương 147: Chương 147: Tuyệt Đối Không Thể




Lang Hào dẫn đám tộc nhân chạy tới cửa Tây thành Hà Nguyên, chỉ thấy cửa thành rộng mở, trên đầu thành tối om om.

Mười mấy tên kỵ binh Man nhân tay múa chiến đao, miệng gào thét chạy thẳng vào thành, kết quả phát hiện trên các đường phố là một sự im lặng chết chóc, ngay cả bóng của một con chó hoang cũng không thấy.

Trên thực tế, lúc đó Yến Trường Không đã sớm ra khỏi thành chạy xa, mà Cung Duyệt và hai liên đội của đế quốc Minh Nguyệt đã cách xa hơn mười mấy dặm.

Đối với quyết định của Yến Trường Không lần này-không đánh mà bỏ thành-hai liên đội của đế quốc Minh Nguyệt rất là bức xúc. Hai liên đội này là quân tinh nhuệ của quân đoàn Thanh Châu, bọn chúng cũng chịu ảnh hưởng của Tư Đồ Duệ, Yến Trường Không, vô cùng coi trọng danh dự của quân nhân. Bọn chúng thà rằng tử trận ở thành Hà Nguyên, chứ tuyệt đối không muốn bỏ thành mà chạy như vậy.

Thế nhưng không có cách nào khác, vì đây là quân lệnh của Yến Trường Không.

Trong lòng Yến Trường Không cũng không muốn lâm trận bỏ chạy như vậy, nhưng hắn cũng không có cách nào khác. Quân lệnh như núi, chuyện này quan hệ tới đại kế của Nguyệt vương và sinh tử tồn vong của đế quốc Minh Nguyệt, Yến Trường Không cũng tuyệt đối không dám do dự chút nào. Mặc dù danh dự của võ tướng quan trọng, nhưng nếu đem so sánh với đại kế của Nguyệt vương và sinh tử tồn vong của đế quốc, vậy thì quá nhỏ không đáng để nhắc tới.

Lang Hào không phát hiện được hành tung của quân địch, lập tức phái khoái mã bẩm báo cho Mạnh Hổ.

Lúc đó, Tất Điêu Tử, Chiến Ưng, Hạ Khánh, Chu Tiến và Bạch Hỉ cũng lần lượt chạy tới cửa Đông thành Hà Nguyên.

Đối với lần thừa dịp ban đêm tập kích này, Hạ Khánh, Chu Tiến và Bạch Hỉ trong lòng không đồng ý chút nào. Bọn họ không có được tầm mắt chiến lược như Tất Điêu Tử và Mạnh Hổ, vẫn cố chấp cho rằng hai mươi mấy vạn đại quân của Tư Đồ Duệ vẫn còn đóng quân trong thành Hà Nguyên. Nếu thật là như vậy, cho hơn ba ngàn kỵ binh Man nhân đi đánh lén không phải là đi nộp mạng sao?

Nhưng dù sao đi nữa Mạnh Hổ vẫn là quân đoàn trưởng của quân đoàn Tây Bộ, mặc dù trong lòng ba người bất đồng ý kiến nhưng cũng không dám phản đối ra mặt.

Trong bốn vị sư đoàn trưởng của quân đoàn Tây Bộ, chỉ có Chiến Ưng là kiên quyết ủng hộ Mạnh Hổ từ trong tận đáy lòng. Sau khi tiếp xúc với Mạnh Hổ một thời gian ngắn, nhất là sau khi trải qua cuộc chiến bảo vệ Tây Lăng, Chiến Ưng cũng bắt đầu giống như Thạch Đôn, Sơn Báo và đám lão binh của liên đội Mãnh Hổ, sâu trong đáy lòng bắt đầu sùng bái Mạnh Hổ.

Khi bọn Hạ Khánh chạy tới cửa Đông thành Hà Nguyên, chỉ thấy cửa thành Hà Nguyên đang mở rộng, trong lòng ai nấy không khỏi thầm kinh hãi, thầm nghĩ sao lại có thể như vậy được? Hơn hai mươi vạn đại quân Đông chinh của Tư Đồ Duệ không phải đóng quân ở thành Hà Nguyên sao? Nhưng sao bây giờ cửa thành Hà Nguyên lại mở rộng như vậy, chuyện gì đã xảy ra? Chẳng lẽ hơn ba ngàn kỵ binh Man nhân thật sự đã chiếm được thành Hà Nguyên sao?

Ba người Hạ Khánh nhìn nhau, thầm nghĩ không lẽ hơn ba ngàn kỵ binh Man nhân kia quả thật công chiếm được thành Hà Nguyên hay là hai mươi mấy vạn đại quân của Tư Đồ Duệ quá kém? Một toà trọng trấn quân sự kiên cố như vậy mà chỉ trong nháy mắt có thể đánh hạ hay sao? Nghĩ tới đây, ba người bọn Hạ Khánh không nhìn được ngẩng đầu lên nhìn Mạnh Hổ đang ở phía trước, trong mắt đã lộ ra vẻ sợ hãi.

Tất Điêu Tử giục ngựa đi tới trước mặt Mạnh Hổ vừa thở hào hển vừa hỏi:

- Tướng quân, tình hình thế nào rồi?

Cỡi khoái mã chạy một hơi đến đây làm cho Tất Điêu Tử mệt ngất ngư, cả người lẫn ngựa đều cảm thấy rã rời.

Mạnh Hổ thở dài với vẻ tiếc nuối:

- Quả thật lão Tất ngươi đã đoán trúng, giặc đế quốc Minh Nguyệt không ngờ lại bỏ thành, bất quá chúng ta khẩn trương như vậy mà vẫn chậm nửa bước, đừng nói là lão hồ ly Tư Đồ Duệ, ngay cả Yến Trường Không cũng không thể bắt được. Đáng tiếc, tiếc cho một cơ hội tốt!

Tất Điêu Tử đã thở bình thường trở lại, mỉm cười khuyên nhủ:

- Chạy mất thì thôi vậy, sau này vẫn còn nhiều cơ hội, lần Tây chinh này cũng chưa kết thúc nhanh như vậy.

-Ha ha!

Mạnh Hổ cười to hai tiếng, đột nhiên quát lên:

- Trương Hưng Bá!

Trương Hưng Bá vội giục ngựa tiến lên, ầm ầm đáp lại:

- Tướng quân có gì dặn dò?

Tên hán tử lỗ mãng kia hiện tại đã trở thành đội trưởng cận vệ của Mạnh Hổ, chỉ huy biên chế một liên đội cận vệ quân.

Binh sĩ trong liên đội cận vệ quân đều là do Trương Hưng Bá tự mình chọn lựa, binh sĩ được chọn có thân hình không phải tháp sắt thì là tượng đá, ai nấy cao lớn vạm vỡ như trâu, hơn nữa cơ bắp toàn thân đều nổi vồng cả lên.

Mạnh Hổ cười hắc hắc hai tiếng, cao giọng nói:

- Lập tức cho khoái mã….à không, vậy thì ngươi đích thân dẫn người đi một chuyến, báo tin chiến thắng với quan chỉ huy tối cao. Hãy nói rằng đội quân tinh nhuệ của quân đoàn Tây Bộ đánh đâu thắng đó, giặc đế quốc Minh Nguyệt vừa nghe đã lập tức bỏ chạy, thành Hà Nguyên từng là trọng trấn quân sự của Thanh Châu thuộc đế quốc Minh Nguyệt hiện tại đã bị quân đoàn Tây Bộ của chúng ta giẫm dưới gót chân!

- Dạ!

Trương Hưng Bá ầm ầm đáp lại, xoay người giục ngựa chạy như điên.

Dõi mắt nhìn theo bóng Trương Hưng Bá nhanh chóng biến mất trong đêm, Mạnh Hổ vừa quay đầu lại bắt gặp ánh mắt của Tất Điêu Tử. Hai người lập tức ngửa mặt lên trời cười ha hả, trong tiếng cười tràn ngập cảm giác thống khoái vì quỷ kế đã thành. Lần này đại quân của đế quốc Minh Nguyệt không đánh mà bỏ thành có thể nói rằng đã giúp cho Mạnh Hổ rất nhiều, hai người thậm chí có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của Mông Diễn sau khi nghe được tin này, chắc chắn sẽ vừa sợ hãi vừa tức giận!

o0o

Khi trận đại chiến thế kỷ giữa đế quốc Quang Huy và đế quốc Minh Nguyệt đang chậm rãi mở màn ở chiến trường Thanh Châu, đế quốc Tinh Hà ở phương Bắc cũng đang khua chiêng gióng trống bày ra một cuộc viễn chinh.

Lúc này đang ra mùa rét đậm, phần lớn lãnh thổ của đế quốc Tinh Hà đang bị băng tuyết bao trùm, chỉ có vùng thảo nguyên phía Nam sát đại hoang sơn là chưa phủ quá nhiều băng tuyết.

Cũng như đế quốc Quang Huy có bốn đại Công tước, đế quốc Tinh Hà cũng có ba đại Thân vương.

Ba đại Thân vương của đế quốc Tinh Hà chia nhau thống trị các vùng lãnh thổ rộng lớn Nam Bộ, Đông Bộ và Tây Bộ của đế quốc, thật ra đó chính là quốc gia nhỏ bên trong đế quốc, chỉ bất quá thừa nhận đế quốc Tinh Hà là nước mẹ mà thôi. Mỗi khi hoàng đế của đế quốc có hành động quân sự trọng đại thì ba đại Thân vương phải cung cấp vô điều kiện tất cả binh sĩ và lương thực cùng xuất chinh.

Tần Xuyên chính là Thân vương Nam Bộ của đế quốc Tinh Hà, dưới tay có hai quân đoàn kỵ binh.

Thế nhưng quân đoàn ở đế quốc Tinh Hà chỉ có biên chế là hai sư đoàn, hai sư đoàn khinh kỵ binh thoạt nghe thì thấy quy mô khổng lồ, trên thực tế cũng chỉ có hơn mười vạn khinh kỵ binh mà thôi. Bất quá đế quốc Tinh Hà nổi tiếng ở thế giới Trung Thổ là quốc gia kỵ binh, lực chiến đấu của khinh kỵ binh trên thế giới Trung Thổ tuyệt đối là số một, những quân đoàn khinh kỵ binh ở các địa phương của hai đại đế quốc Quang Huy, Minh Nguyệt tuyệt đối không thể nào so sánh được.

Mười vạn khinh kỵ binh của đế quốc Tinh Hà nếu như vượt qua đại hoang sơn xuống phía Nam, tuyệt đối chẳng bõ công đế quốc Quang Huy tiêu diệt, bởi vì không có trọng trang bộ binh hợp đồng tác chiến nên không có ý nghĩa uy hiếp chân chính. Cho nên đế quốc Tinh Hà tới bây giờ chưa từng đánh trận với các quân đoàn bộ binh của đế quốc Quang Huy hay đế quốc Minh Nguyệt, mỗi lần xuống phía Nam, mục đích của đế quốc Tinh Hà chỉ có một mà thôi, đó là cướp bóc vơ vét!

Chiến thuật quấy rầy của khinh kỵ binh đế quốc Tinh Hà làm cho đế quốc Quang Huy và đế quốc Minh Nguyệt vô cùng đau đầu, cho nên các quân đoàn ở những địa phương giáp với phía Bắc đã xuất hiện khinh kỵ binh với quy mô lớn. Trong những cuộc chiến tranh ở thế giới Trung Thổ, bọn khinh kỵ binh này rất yếu, nhưng trong những cuộc chiến tranh với đế quốc Tinh Hà, bọn khinh kỵ binh này chính là binh chủng chiến lược không thể thiếu.

o0o

Thành Mạc Nam, phủ Thân vương Nam Bộ ở đế quốc Tinh Hà.

Thân vương Nam Bộ Tần Xuyên đang ngồi đối ẩm cùng với vài tên quý tộc bên trong vương phủ, đội trưởng cận vệ Tần Tam đột nhiên đi vào đại sảnh, vẻ mặt ngưng trọng ôm quyền bẩm báo:

- Vương gia, hoàng đế bệ hạ cho kim điêu truyền thư!

- Kim điêu truyền thư sao?

Thân vương Nam Bộ sắc mặt khẽ biến, vội vàng đứng dậy:

- Mau đưa ta xem!

Tần Tam tiến lên hai bước, đem thư trong tay đưa cho Tần Xuyên, Tần Xuyên tiếp lấy thư xem qua một lượt, sắc mặt lập tức trở nên ngưng trọng hẳn lên. Đám quý tộc đang ngồi đối ẩm vội vàng đứng dậy, một tên trong bọn nói:

- Vương gia, nếu như không phải chuyện khẩn cấp, chắc chắn hoàng đế bệ hạ sẽ không sử dụng kim điêu truyền thư, có phải đã xảy ra chuyện lớn gì không?

Tần Xuyên cất thư đi, hùng hổ nói:

- Các vị, cuộc sống an nhàn đã chấm dứt, hoàng đế bệ hạ muốn chúng ta Nam chinh!

Mấy tên quý tộc này hiển nhiên cũng là một bọn hiếu chiến, cả bọn nghe vậy nhất thời vui mừng ra mặt. Một tên trong đó thậm chí còn gào lên:

- Rốt cục cũng Nam chinh rồi sao? Ta chờ ngày này đã lâu lắm rồi! Hừ, nghe nói đế quốc Quang Huy đã bắt đầu ồ ạt phản công, nếu như chúng ta xuôi Nam giáp công, e rằng đế quốc Minh Nguyệt phải diệt vong!

Tần Xuyên cười lạnh hai tiếng, lắc đầu:

- Không, chúng ta không phải chinh phạt đế quốc Minh Nguyệt, mà là chinh phạt đế quốc Quang Huy!

Dứt lời, Tần Xuyên không thèm để ý tới mấy tên quý tộc đang ngơ ngác nhìn nhau, quay đầu lại nói với Tần Tam:

- Tần Tam, lập tức cầm kim tiễn* của bản vương đi trước đến các điểm tụ tập dân cư. Kim tiễn đến chỗ nào, tất cả các tráng đinh tuổi từ mười tám đến bốn mươi phải lập tức mang theo áo giáp và vũ khí, kỳ hạn trong vòng mười ngày phải chạy tới vương phủ tụ hợp, không được lầm lẫn!

(*Kim tiễn: Lệnh tiễn bằng vàng)

- Dạ!

Tần Tam ầm ầm đáp lại, lĩnh mệnh mà đi.

o0o

Khi đám kỵ binh Man nhân của quân đoàn Tây Bộ đi tiên phong suốt đêm tập kích chiếm được thành Hà Nguyên, đại quân do Mông Diễn suất lĩnh vừa mới vào tới Tam Giang.

Ba đại quân đoàn cận vệ, Tây Bắc, Tây Nam trong vòng tám ngày đi chưa được bốn trăm dặm, là vì cố ý như vậy. Thật ra Mông Diễn muốn cố ý kéo dài thời gian, chính là muốn cho Tư Đồ Duệ ‘tranh thủ’ đủ thời gian, nếu như không muốn cho Tư Đồ Duệ có đủ thời gian, hơn hai mươi vạn đại quân của hắn làm sao lại đi chậm hơn quân đoàn Tây Bộ của Mạnh Hổ được!

Về điểm này, không chỉ có Mông Viễn, Mông Khác nhìn lầm Mông Diễn, ngay cả Thu Vũ Đường và Tư Đồ Duệ cũng nhìn lầm Mông Diễn. Bọn họ hoàn toàn không ngờ rằng Mông Diễn làm tổn hại tới ích lợi quốc gia, thậm chí dám mạo hiểm làm cho cuộc Tây chinh có nguy cơ thất bại, chỉ một lòng muốn đẩy Mạnh Hổ và quân đoàn Tây Bộ vào chỗ chết mà thôi.

Nếu như quả thật Thu Vũ Đường và Tư Đồ Duệ biết trước chuyện này, Tư Đồ Duệ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội diệt gọn quân đoàn Tây Bộ. Hơn hai mươi vạn đại quân Đông chinh của Tư Đồ Duệ có lẽ không chịu nổi năm mươi vạn đại quân của Mông Diễn, nhưng nếu muốn diệt gọn quân đoàn Tây Bộ của Mạnh Hổ thì thừa sức. Cho dù Mạnh Hổ lợi hại tới mức nào đi nữa, quân đoàn Tây Bộ cũng chỉ là một quân đoàn tân binh mới vừa gầy dựng lại không được bao lâu.

Đáng tiếc rằng Tư Đồ Duệ và Thu Vũ Đường không phải là thần tiên, bọn họ không thể nào biết được tin tức điên cuồng này, kết quả đã bỏ lỡ một cơ hội tốt.

Còn hai giờ nữa mới đến lúc trời tối, sớm như vậy mà Mông Diễn đã hạ lệnh đại quân lập doanh hạ trại bên ngoại thành Tam Giang, sau đó cùng với mấy tham mưu trưởng cao cấp, hai vị quân đoàn trưởng Trịnh Trọng Quang và Nhạc Ngu vào thành dò xét. Sau khi vào thành, chỉ thấy bên trong thành Tam Giang tan hoang xơ xác, khắp nơi trên mặt đất đều là những đống hỗn độn, thành Tam Giang vốn phồn hoa nay đã hoá thành phế tích.

Mông Diễn vẻ mặt lạnh lùng, đột nhiên quay đầu lại hỏi Sử Di Viễn:

- Di Viễn tiên sinh, hôm nay là ngày thứ tám rồi phải không?

Sử Di Viễn vội đáp:

- Hồi bẩm điện hạ, hôm nay đúng là ngày thứ tám, Mạnh Hổ và quân đoàn Tây Bộ của hắn vẫn còn thời gian là hai ngày.

- Hà Nguyên đại thắng!

Sử Di Viễn vừa dứt lời, hướng cửa thành bỗng truyền đến một tiếng gào như sấm nổ:

- Đội quân tinh nhuệ của quân đoàn Tây Bộ chúng ta đánh đâu thắng đó, giặc đế quốc Minh Nguyệt vừa nghe đã lập tức bỏ chạy, thành Hà Nguyên từng là trọng trấn quân sự của Thanh Châu thuộc đế quốc Minh Nguyệt hiện tại đã bị quân đoàn Tây Bộ của chúng ta giẫm dưới gót chân, a …a …a…

- Cái gì?!

Mông Diễn nghe vậy giật mình kinh hãi, kêu to với thái độ vô cùng thất thố:

- Chuyện này không thể nào, tuyệt đối không thể nào!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.