Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
“Đó là lần cuối cùng tôi có thể nhìn thấy một Tử Hàn khỏe mạnh.” Lôi Hồng Phi vẻ mặt cay đắng.
Lâm Tĩnh giật cả mình. Thân phận của Lăng Tử Hàn vẫn luôn khiến cho hắn cảm thấy bí ẩn khó lường, nhưng cũng biết đó là chuyện không thể nào hỏi tới, không ngờ, Lôi Hồng Phi lại nói ra, cũng không nghĩ tới, nguyên nhân cơ thể Lăng Tử Hàn suy yếu như thế từ đây mà ra.
“Từ đó trở đi tôi không còn tổ chức sinh nhật nữa.” Lôi Hồng Phi cầm chặt ly, cúi đầu nhìn rượu hơi nhộn nhạo bên trong, nhẹ nhàng thở dài. “Chuyện này vẫn cứ luôn đè nặng trong lòng tôi, khiến tôi cả đời này đều khó mà quên được.”
Lâm Tĩnh có chút nghi hoặc, “Chẳng lẽ vì anh nên mới khiến cho Tử Hàn không thể không tham gia hành động đó à?”
“Đương nhiên không phải.” Lôi Hồng Phi vô cùng kinh ngạc với câu hỏi của hắn, ngẩng đầu nhìn hắn 1 cái. “Đó là quyết định của thượng cấp. Nhiệm vụ đó cần phải có nhân viên ưu tú nhất đi thực hiện mới có thể hoàn thành, mà trải qua một lượt kiểm tra cùng ước định, xác nhận được Tử Hàn chính là người xuất sắc trong số những người được đề cử.”
“Nếu đã là quyết định của thượng cấp, thì anh …” Lâm Tĩnh đánh giá y, cẩn thận hỏi. “Anh cũng đâu cần áy náy tới mức đó?”
Lôi Hồng Phi hiểu được, không khỏi cười khổ. “Tôi … là tự làm tự chịu, gây ra lỗi, nhưng lại chẳng còn cơ hội để hối cải. Cho đến giờ, Tử Hàn vẫn luôn cho tôi một cảm giác vững chãi như bàn thạch, dường như dù tôi có đi tới nơi nào, làm chuyện gì, thì chỉ cần quay đầu lại, em ấy vẫn sẽ luôn ở đó chờ tôi, thế nhưng, đến khi tôi thực sự gây ra lỗi lầm rồi, tổn thương em ấy, thì em ấy lại lựa chọn rời đi, hơn nữa cũng không còn quay đầu lại. Tôi rất hối hận, rất hối hận, thế nhưng … đã không còn cơ hội để bù đắp nữa rồi.” Nói đến đây, cổ họng y chợt nghẹn lại, vành mắt cũng đỏ.
Lâm Tĩnh trấn an đưa tay cầm vai y, nhẹ nhàng nói. “Tử Hàn sẽ không trách anh đâu, anh không nên tiếp tục tự trách mình như thế.”
“Phải, em ấy chưa từng trách tôi.” Lôi Hồng Phi hít sâu 1 hơi, nỗ lực bảo trì bình tĩnh. “Tôi đã tận mắt nhìn thấy em ấy chịu đựng bao nhiêu đau khổ suốt bao nhiêu năm, nhưng bất lực, vốn dĩ phải là tôi ở bên cạnh em ấy, chăm sóc, bảo vệ cho em ấy, thế nhưng … tôi chính vì hành vi ngu xuẩn của mình đã tự làm mình đánh mất đi tư cách đó, chỉ có thể mở to mắt nhìn em ấy càng lúc càng rời xa thôi.”
Lâm Tĩnh rất lãnh tĩnh suy nghĩ một chút, thành khẩn thoải mái y. “Với tính cách lúc trước của anh, thì không phải là người thích hợp chăm sóc người khác, Thiên Vũ mới là sự lựa chọn tốt nhất của Tử Hàn.”
“Đúng vậy.” Lôi Hồng Phi than thở. “Tôi đã sớm nhận ra được điều đó, vì vậy có thể nhìn thấy Tử Hàn chậm rãi khôi phục lại, có thể có được cuộc sống hạnh phúc như bây giờ, cảm giác cũng thấy thỏa nguyện rồi, chỉ là, hằng năm vào ngày sinh nhật … vẫn khiến tôi nhớ lại lỗi lầm nhiều năm trước đây, nhớ lại tiếc nuối suốt bao năm qua. Tôi lớn đến vậy rồi, đã sai lại càng sai …”
Lâm Tĩnh có thể hiểu được tâm tình của y, hiện tại y cũng không nghĩ sẽ cùng Lăng Tử Hàn gương vỡ lại lành, chỉ đơn thuần là vì sai lầm đã từng phạm trong quá khứ mà vô cùng hối hận, tâm tình như vậy hắn cũng đã từng trải qua, cho nên rất hiểu. Hắn đã từng vô số lần nghĩ tới, nếu như lúc trước mình cảnh giác 1 chút, với người bên cạnh thêm bảo vệ hơn, chí ít ở nhà cũng nên trang bị một hệ thống bảo an công nghệ cao hoàn chỉnh, khi xảy ra tình huống khẩn cấp thì có thể phát sinh ra cảnh báo, thông báo cảnh sát hoặc quân đội chạy tới, thì khi nào có thể đúng lúc cứu mạng được cha mẹ bạn đời con trai mình không? Có đúng là không cần phải mất đi bọn họ hay không?
Nhìn bàn tay trái hơi run nhẹ của Lôi Hồng Phi, hắn đưa tay cầm lấy, ôn hòa nói: “Chúng ta đều đều có thể phạm sai lầm, may là không có gây ra hậu quả không thể vãn hồi là được, cũng đáng để ăn mừng rồi.”
Lôi Hồng Phi trầm mặc một hồi, tâm tình đỡ hơn, gật đầu với hắn: “Cậu nói đúng.”
Lâm Tĩnh thấy tâm tình của y hồi phục lại, liền cầm lấy ly rượu trong tay y, nhẹ giọng nói: “Rượu này mạnh lắm, uống ít chút đi, nào, chúng ta ăn thôi.”
Lôi Hồng Phi vẫn nhìn theo ly rượu đó, vẫn không đỡ được mê hoặc, cầm lấy cái chén uống một hớp lớn, lúc này mới buông ra, mỉm cười nói: “Được, ăn thôi ăn thôi.”
Đối với chuyện quá khứ, có rất nhiều chuyện Lôi Hồng Phi không thể nói, đặc biệt liên quan đến thân phận thực cùng những hoạt động của Lăng Tử Hàn, chuyện này đều là siêu cấp cơ mật, vĩnh viễn sẽ không tiết lộ, dù cho y có xúc động đến thế nào, cho dù Lâm Tĩnh có là người mà y hoàn toàn tin tưởng được, thì y cũng sẽ không nói ra. Có thể nói ra đến thế này, thì y cũng cảm thấy thoải mái hơn rồi. Nhìn ánh mắt thân thiết của Lâm Tĩnh, y cảm thấy rất vui vẻ, vì vậy thả lỏng bản thân, ăn uống no say 1 bữa.
Hai người cơm no rượu say, cùng nhau ngồi ở phòng khách nói chuyện phiếm. Lôi Hồng Phi thả dài cả người ra, lười biếng hỏi: “Cậu thế nào rồi? Sức khỏe nhìn qua cũng khá ổn đấy, không có vấn đề gì cả, vậy công việc thuận lợi không?”
“Cũng tốt, không có việc gì lớn cả.” Lâm Tĩnh mỉm cười, đem chuyện bộ đội đặc chủng ở đây chạy ra ngoài đánh bọn xã hội đen 1 trận kia ra nói. “Lần này là bọn họ chạy đi quấy rối, lại khiến cho phía cảnh sát bắt được trùm ma túy lớn, coi như cũng là chuyện tốt. Tôi chỉ ngại bọn buôn lậu thuốc phiện chạy tới báo thù, nên có dặn đại đội trưởng, lập ra một tiểu tổ, lần lượt thay phiên ra ngoài bảo vệ cô gái kia, coi như một chương trình huấn luyện vậy, ở trong thành phố tập luyện ẩn núp, theo dõi, bảo hộ.”
“Ừ, rất hay, rất hay.” Lôi Hồng Phi liên tục gật đầu. “Nếu chỉ là đám xã hội đen bình thường, thì vậy cũng được, nhưng trong đó có trùm ma túy lớn, bọn nó cũng tàn nhẫn ác độc tựa như phần tử khủng bố vậy, có thể quay lại trả thù. Nhưng bọn nó không dám tới tìm quân của chúng ta đâu, nếu muốn trả thù thì chỉ có duy nhất bạn gái của nhóc quân kia thôi, nên phải bảo vệ một khoảng thời gian mới được.”
Lâm Tĩnh gật đầu. Từ khi cả nhà của hắn bị phần tử khủng bố giết chết, hắn đều khá chú ý chuyện thế này, không thể để cho cấp dưới của mình cũng gặp phải tao ngộ thảm thống như mình được.
Lôi Hồng Phi thấy tâm tình của hắn có chút hạ, liền nói: “Nào, chúng ta ra ngoài uống rượu đi, nếu như có thể gặp được bọn xã hội đen đang vơ vét tài sản, vừa lúc có dịp đánh bọn nó một trận. Đã lâu rồi tôi không có đánh nhau, tay ngứa chết được.”
Lâm Tĩnh không khỏi buồn cười, nhưng vui vẻ đồng ý. “Được, đi thôi, hôm nay sinh nhật anh, cũng nên ra ngoài uống 1 ly.”
Bên ngoài vẫn đang tuyết rơi đầy, nhưng sau khi chạy vào thành phố thì tuyết lại ít hơn. Trong bóng đêm, có khá nhiều chỗ ăn chơi vẫn đang cực kỳ náo nhiệt, rất nhiều người chẳng quan tâm tới bão tuyết, mà không khí của lễ Giáng Sinh vẫn còn đang, nên không ít người tiếp tục cuồng hoan trong mấy quán ăn đêm.
Lâm Tĩnh cùng Lôi Hồng Phi không có gọi sĩ quan phụ tá, tự mình lái xe vào thành, dạo một vòng quanh con đường chính, rồi chọn một quán bar nhìn qua quy mô cũng không nhỏ mà ghé vào. Bọn họ đậu xe bên cạnh, sóng vai đi vào, trực tiếp ngồi xuống quầy bar.
Bởi vì phải lái xe, nên Lâm Tĩnh không chọn rượu mạnh, chỉ một ly bia, nhưng không có quản Lôi Hồng Phi, thế nhưng Lôi Hồng Phi cũng không định uống rượu mạnh, nên cũng chọn bia giống hắn. Hai người mặc đồ thường, thong thả ngồi ở quầy bar mà uống bia, vừa nghe ca sĩ trên đài biểu diễn vừa thoải mái mà nói chuyện phiếm.
Khí chất trên người bọn họ đều rất kiên cường, khiến có nhiều người nghĩ rằng hai người họ là bạn, không phải tình nhân, vì vậy rất nhanh đã có người hành động.
Một cậu bé mang khuôn mặt tú mỹ đi tới, đứng bên cạnh Lôi Hồng Phi, cười tủm tỉm hỏi: “Đêm nay có muốn tìm bạn không?”
Lôi Hồng Phi nhìn cậu bé một chút, ôn hòa nói: “Tôi có bạn rồi.”
Cậu bé kia có chút kinh ngạc, thăm dò nhìn Lâm Tĩnh nhìn một chút. Người đàn ông kia quả thực quá hoàn mỹ, khiến cho cậu cũng cảm thấy tự ti mặc cảm, không dám tiến qua bên kia, thế nhưng với người đàn ông trước mặt này nhìn chẳng giống 1 đôi tí nào, làm cho cậu cảm thấy kinh nghiệm nhìn người của mình dường như xảy ra vấn đề. Cậu nhịn không được mang vẻ mặt kinh ngạc hỏi: “Anh ta?”
Lôi Hồng Phi khẳng định mà nói: “Đúng, là anh ta.”
“À.” Cậu bé có vẻ không vui mà đi.
Lâm Tĩnh bật cười, cầm lấy ly bia nói với Lôi Hồng Phi. “Anh thật đúng là có mị lực mà.”
Lôi Hồng Phi nhẹ nhàng lắc đầu. “Vì mị lực của tôi không bằng cậu, nên bọn họ mới chạy hết qua tôi chứ không dám tới tìm cậu đấy. Nếu nói thật lòng, thì tôi ở trước mặt cậu thì không thấy áp lực, chứ người khác thì áp lực khá lớn đấy.”
Lâm Tĩnh không khỏi cười ra tiếng, nhưng cũng không giả bộ khiêm tốn, mà lấy ly của mình cụng vào ly của y, nhẹ giọng nói: “Sinh nhật vui vẻ.”
Lôi Hồng Phi vui vẻ cầm lấy ly cụng cùng hắn, ngửa đầu uống một hớp lớn.
Lúc này, bỗng nhiên bên cạnh Lâm Tĩnh có 1 người lên tiếng: “Uống bia thế này thì có ý nghĩa gì chứ, tôi mời anh uống 1 ly nhé.”