Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Hằng năm từ tháng 12 đến tháng 1 năm sau, thì đều là thời gian cực kỳ bận rộn, cũng là thời điểm mà cảnh sát, quốc an, quân đội nghiêm mật phòng bị, trải qua 2 tháng tiến hành kiểm soát và thanh lọc, thì trong tết âm lịch không có phát sinh vụ án nào ác tính, vì vậy, những bộ môn này có thể yên tâm mà tận hưởng giao thừa.
Đêm 30, Lăng Tử Hàn sáng sớm đã gọi cho Lâm Tĩnh: “Ba tôi nói, muốn mời anh tới nhà ăn bữa cơm đoàn viên, anh đừng có từ chối nha. Hồng Phi khẳng định sẽ không có về nhà đâu, anh cùng y qua đây luôn đi.”
Tuy rằng hiện tại chỉ mới vừa chợp tối, nhưng đã có người bắt đầu đốt pháo, tiếng bang bang không ngừng vang lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Lăng Tiêu, Lăng Diêu chạy ào vào xuất hiện trên màn hình. Hai nhóc kia vui mừng kêu lên: “Bác Lang, bác Hổ, tới nhanh đi, chúng ta cùng nhau đi đốt pháo hoa.”
Trái tim của Lâm Tĩnh nhất thời mềm xuống, cười nói: “Được, sáng hai bác phải đi làm, chiều tan ca nhất định ghé.”
Hai nhóc đó hưng phấn không chịu bỏ qua, hiếu kỳ hỏi: “Hôm nay là năm mới nè, có lăn trên sàn chơi cùng bác nữa không vậy?”
Lôi Hồng Phi vừa rửa mặt xong, mới ra khỏi phòng ngủ, liền nghe câu đó, nhịn không được cười ha ha: “Hai thằng quỷ, làm mất mặt bác Hổ quá.”
Lâm Tĩnh cười tủm tỉm nhìn con nuôi khả ái của mình nói: “Cái gì tốt đều cho tụi con hết, không cho y đâu.”
Hai thằng nhóc lập tức hoan hô: “Bác Hổ, bác Lang, mau tới đây đi.”
Lôi Hồng Phi chạy đến bên cạnh Lâm Tĩnh, hài lòng mà nói: “Yên tâm, vừa tan ca hai bác lập tức tới.”
Kết thúc trò chuyện, hai người họ mặc quân phục, đi ra cửa. Chuyện hôm nay phải làm kỳ thực cũng không có gì nhiều, chủ yếu chính là kiểm tra lại tình huống phòng ngự trong tết âm lịch lần nữa mà thôi, đảm bảo không có lỗ thủng nào, sau đó vừa tan ca liền về nhà.
Lôi Hồng Phi thương nghị với Lâm Tĩnh: “Hay chúng ta ghé Plaza mua quà cho tụi nhỏ đi. Mai phải ra ngoài chúc tết rồi, không thể không tặng quà cho tụi nó được, cũng chẳng thể chỉ đưa mỗi phong bao lì xì.”
“Được.” Lâm Tĩnh đồng ý rất thống khoái. “Sau khi tan ca chúng ta đi mua đồ trước rồi mới ghé Mai Uyển.”
Bên ngoài gió lạnh gào thét, trên bầu trời đầy hoa tuyết, trên mặt đất ướt sũng, bị trên đường bị đẩy qua 1 bên, tất cả đều đóng thành băng. Tuy rằng rất lạnh, thế nhưng bầu không khí ngày lễ càng thêm nồng, ngay cả trong trong đại viện quân đội cũng có không ít câu đối xuân cùng chữ phúc màu đỏ dán khắp nơi, mang đến một sự ấm áp cho mùa đông hàn lãnh.
Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh đều tự đi làm, hẹn gặp nhau tại một Plaza cách Mai Uyển gần đó.
Lâm Tĩnh không có lái xe, mà đi hai tuyến tàu điện ngầm, sau đó tới một nhà hàng ở trong Plaza, vừa uống trà vừa chờ người.
Hệ thống sưởi hơi sung túc, hắn cởi áo khoác, mặc áo lông màu đen cao cổ, càng tôn thêm thân thể kiện mỹ cùng khuôn mặt anh tuấn, dưới ánh sáng nhạt của đèn nhà hàng càng thêm mê người, rạng rỡ sinh huy, nhất thời khiến nhiều người chú ý.
Hôm nay có rất nhiều người không đi làm, giao thông so với bình thường thuận lợi hơn nhiều. Lôi Hồng Phi một đường chạy thẳng. Hiện tại y suy nghĩ, để Lâm Tĩnh một mình ngồi ở nơi công cộng là một chuyện cực kỳ không an toàn, nói không chừng từ đâu đó chạy tới 1 tên hâm mộ, khiêu chiến địa vị của y, tuy rằng y không sợ, nhưng dù sao đó cũng là chuyện phiền phức, biện pháp tốt nhât chính là cứ kè kè sát bên cạnh Lâm Tĩnh, không để ai tiếp cận cả.
Đi tới nửa đường, y liền gọi cho Lâm Tĩnh, trước tiên cẩn thận quan sát 1 chút, phát hiện bên cạnh Lâm Tĩnh không có ai, lúc này mới yên tâm nói: “Tôi sắp tới rồi, cậu cứ gọi món trước đi.”
Lâm Tĩnh đáp ứng, sau đó nhấn nút gọi món ăn tự động trên bàn, suy xét thực đơn, chọn một dĩa rau trộn, 3 món nóng, một món canh. Hắn không có đặt rượu, dự định tùy tiện ăn gì đó rồi tới Plaza mua đồ luôn.
Lôi Hồng Phi dừng xe xong, nhanh chóng chạy vào Plaza, dựa vào hướng dẫn của Lâm Tĩnh, nhanh chóng tìm thấy hắn đang ngồi trên ghế. Tuy rằng chung quanh có không ít người đang nhìn Lâm Tĩnh, nhưng bên cạnh hắn lại chẳng có ai quấy rầy, điều này khiến cho Lôi Hồng Phi vui vẻ. Y lập tức chạy tới ngồi đối diện Lâm Tĩnh.
Lâm Tĩnh đang nhấn nút chọn món trên bàn, nhanh chóng món ăn được đưa lên. Hai người họ ai cũng đói bụng, nên cũng không khách khí, cầm lấy đũa liền gắp ăn, vừa ăn vừa thảo luận nên mua cái gì cho tụi nhỏ.
Đang vui vẻ nói, bỗng nhiên có một thanh niên trẻ tuổi bước tới, lấy danh thiếp ra đưa cho Lâm Tĩnh, vẻ mặt tươi cười: “Tiên sinh, có muốn thử không? Bộ dáng của anh rất đẹp, chúng tôi có thể giúp anh trở thành Đại Minh Tinh đó.”
Lâm Tĩnh lướt qua danh thiếp, thấy cái gì mà là người đại diện của công ty điện ảnh và truyền hình, liền hờ hững nói: “Hôm nay vừa đúng Tết, anh thật đúng là chuyên nghiệp.”
“Vốn tôi đang cùng bạn tới đây ăn, thấy điều kiện của tiên sinh tốt như vậy, nên không nhịn được.” Người nọ cười nói. “Thấy thế nào? Qua năm mới sẽ đón ngài đi thử nhé.”
Lôi Hồng Phi phất phất tay: “Hắn không có hứng thú đâu, anh đi đi.”
Hôm nay là lễ mừng năm mới, người nọ cũng không dây dưa, chỉ là thành khẩn nói với Lâm Tĩnh: “Tiên sinh có thể cân nhắc một chút không, nếu có vấn đề gì cần giải đáp, thì có thể gọi tôi bất kì lúc nào.”
Lâm Tĩnh cũng không muốn nhiều lời vô ích, liền gật đầu với người đó.
Hắn không nói gì, người nọ cũng không có biện pháp mượn đề tài để nói chuyện của mình, chỉ phải rời đi.
Lôi Hồng Phi đưa tay lấy danh thiếp, bỏ vào túi của mình, dự định sau khi rời khỏi đây thì ném đi. Lâm Tĩnh cầm lấy chén tiếp tục ăn, hoàn toàn chẳng để chuyện này ảnh hưởng. Từ khi hắn còn trẻ, thì chuyện này đã xảy ra nhiều lần rồi, chỉ cần hắn mặc đồ thường đi ra ngoài, thì thường thường sẽ có người gọi là người săn tìm tài năng tới tìm, muốn mời hắn đóng quảng cáo, muốn đưa hắn trở thành ngôi sao, hắn đều lười trả lời, đem toàn bộ họ xem như không khí.
Lôi Hồng Phi là lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy, trong lòng không khỏi có chút buồn bực, thốt ra: “Khuôn mặt của cậu chính là nguyên nhân rước lấy họa.”
Lâm Tĩnh trừng mắt nhìn y: “Rước họa gì?”
Lôi Hồng Phi hầm hừ mà nói: “Chiêu dụ ong bướm.”
Mặt Lâm Tĩnh trầm xuống, tức giận hỏi: “Còn anh thì sao?”
Lôi Hồng Phi sửng sốt, nhất thời xấu hổ: “Tôi … tôi là người thành thật.”
Lâm Tĩnh cười nhạt: “Nếu như anh mà người thành thật, thì thế giới này chẳng còn ai gian trá nữa rồi.”
“Cậu … đây là vu hại nha.” Lôi Hồng Phi không nói lại hắn, chỉ đành chơi xấu hì hì cười, “Tôi nói đùa mà, cậu đừng giận. Chúng ta tiếp tục thảo luận nên mua gì cho mấy đứa nhỏ đi ha.”
Lâm Tĩnh biết y chính là vô tư như thế, có những lúc nói ra chính là chẳng suy nghĩ, cũng lười tức giận với y, liền tiếp tục nói chuyện chính với y.
Hai người cơm nước xong, cũng thảo luận ra rồi kết quả, trực tiếp đi lên lầu mua một đống đồ, sau đó trong dòng người đông đúc kia mà chen ra khỏi đó, lên xe chạy thẳng tới Mai Uyển.
Tuy rằng ở đây chỉ có mỗi người nhà Lăng Nghị, nhưng nhân viên công tác đông đảo, vẫn trang trí cho sân vườn rực rỡ hẳn lên, khắp nơi đều là banh vải nhiều màu và hoa, trước cửa biệt thự còn có treo câu đối xuân, rất mang không khí tết.
Lâm Tĩnh cùng Lôi Hồng Phi ôm đống quà vào cửa, Lăng Tiêu, Lăng Diêu cùng Đồng Húc liền ào tới, vui mừng nhìn thứ trên tay họ. Bọn họ cũng không muốn cố ý giả vờ, liền trực tiếp đưa quà cho tụi nhỏ, còn móc bao lì xì, mỗi người phát 1 đứa.
Ba đứa nhỏ vui vẻ mà ôm quà tới phòng khách, ngồi vào sofa tháo quà.
Lăng Nghị cùng Đồng Duyệt cười bắt chuyện với họ, thuận miệng nói: “Thiên Vũ đang trong bếp, Tử Hàn đang trên đường về.”
Lâm Tĩnh cùng Lôi Hồng Phi đều gật đầu, sau đó chúc tết hai vị trưởng bối, rồi cùng ngồi xuống nói chuyện phiếm.
Lăng Nghị cùng Đồng Duyệt kỳ thực đều biết rõ trình độ phát triển của hai người họ, nhưng chưa từng đề cập tới. Bọn họ đều là người lý trí, với cuộc sống tình cảm của thanh niên luôn luôn mặc kệ, chỉ là nhìn Lôi Hồng Phi cẩn cẩn dực dực và Lâm Tĩnh mơ mơ màng màng chẳng biết, đều cảm thấy buồn cười.
Trong bầu không khí sung sướng, ba đứa nhỏ mở quà, cùng nhau thưởng thức, sau đó khẩn cấp chạy thẳng tới Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh: “Đi, chúng ta ra ngoài đốt pháo đi.”
Hai người lớn vui vẻ đồng ý, cùng ba đứa nhỏ nhảy nhót hoan hô đi ra ngoài.
Bọn họ vừa mới châm lửa ở cây pháo trong tay tụi nhỏ, Lăng Tử Hàn liền lái xe vào. Nhìn pháo hoa rực rỡ không ngừng phóng trong không trung, Lăng Tử Hàn đậu xe ở bên đường, đi tới bên cạnh họ, cười vỗ vỗ vai Lôi Hồng Phi, nói với Lâm Tĩnh: “Năm mới vui vẻ.”
Lâm Tĩnh đưa tay quàng qua vai cậu, khoái trá mà nói: “Năm mới vui vẻ.”
Lôi Hồng Phi đi tới hai bước, đứng ở phía sau họ, vươn tay quàng qua ôm lấy vai của cả hai người, vui sướng cười nói: “Năm mới vui vẻ.”
Lăng Nghị xuyên thấu qua cửa sổ nhìn bọn họ đứng giữa màn tuyết, nhìn ba đứa nhỏ giơ pháo hoa cười đùa, cũng cười. Ông đứng dậy đi vào nhà bếp, thân thiết mà nói: “Thiên Vũ, con cũng ra ngoài chơi với họ đi, ở đây cứ giao cho chú.”
Vệ Thiên Vũ nghe lời đáp ứng, lấy khăn rửa tay lau khô, sau đó cầm áo khoác, đi ra cửa, đến bên cạnh Lăng Tử Hàn.
Tụi nhỏ đốt pháo xong, lại chạy vào phòng lấy ra một đống pháo khác, chạy nhanh ra đòi đốt tiếp. Lâm Tĩnh cùng Vệ Thiên Vũ cười đi tới hỗ trợ. Lôi Hồng Phi nhìn cảnh tượng vui vẻ trước mặt, khuôn mặt thiếu chút nữa biến thành đóa hoa.
Lăng Tử Hàn đưa khủy tay đụng y 1 chút: “Hai anh rốt cục sao rồi hả? Rốt cục anh có tiến triển được gì hay không?”
Lôi Hồng Phi thở dài một tiếng: “Anh không dám.”
Lăng Tử Hàn quay đầu nhìn y 1 cái: “Anh cũng có chuyện không dám?”
Lôi Hồng Phi có chút phiền muộn gãi gãi đầu: “Anh chính là trời không sợ, đất không sợ, nhưng chỉ có sợ hắn tức giận, không dám trước mặt hắn nói bậy.”
Lăng Tử Hàn cười ra tiếng: “Em hiểu mà, xem ra làm việc tốt thường khó khăn. Đây cũng không phải chuyện xấu, chỉ có hơi gập ghềnh 1 chút, sau này anh sẽ càng thêm quý trọng.”
“Haizz, dù cho không có gập ghềnh, thì anh cũng sẽ quý trọng mà.” Lôi Hồng Phi thở dài không ngớt. “Chủ yếu là tính hắn mạnh quá, nếu như anh lỗ mãng, chọc giận hắn, thì hắn khẳng định tuyệt giao với anh. Anh không sợ hắn đánh anh, không sợ hắn mắng anh, không sợ hắn khinh thường anh, chỉ sợ hắn chẳng thèm chú ý gì tới anh.”
“Cũng đúng.” Lăng Tử Hàn ra chủ ý cho y. “Với tính của Lão Lâm, việc này không gấp được, muốn tiến hành theo từng bước, để hắn chậm rãi tiếp nhận anh, nước chảy thành sông. Nhưng tiến hành theo bước gì, thì quan trọng nhất là anh phải chịu tiến, dù cho tốc độ có chậm thì anh cũng phải tiến lên, vậy mới có hiệu quả, anh mà cứ trì trệ không chịu tiến, thì sao mà thành được?”
“Anh … anh …” Lôi Hồng Phi nhìn Lâm Tĩnh phất tay kêu tụi nhỏ lùi ra phía sau, lấy ra cái bật lửa thông khí châm pháo, từng nhất cử nhất động đều tiêu sái thong dong, không khỏi đờ ra một hồi lâu, lúc này mới do dự mà nói: “Anh còn đang cẩn thận suy nghĩ, chờ nghĩ ra biện pháp đi rồi làm rõ với hắn sau.”
Trong lòng Lăng Tử Hàn sáng như tuyết, kỳ thực y chỉ cách cánh cửa có 1 bước, nhưng lại tìm không ra được nửa cơ hội để bước lên, cũng không biết là do vận khí không tốt hay do duyên phận chưa tới, thế nhưng, dù sao hai người họ vẫn là như hình với bóng, dù cho chậm 1 chút cũng không sao, chơi trò mập mờ cũng là một thú vui mà, tuy rằng bọn họ chưa ai có giác ngộ này.
Tiếng pháo “Bùm bùm” quanh quẩn trong viện trống trải, ba đứa nhỏ vừa nhảy vừa hét, sung sướng không gì sánh được.
Vệ Thiên Vũ lo lắng Lăng Tử Hàn ở bên ngoài lâu thì ảnh hưởng sức khỏe, nên liền kéo cậu về phòng.
Lôi Hồng Phi bước lên, tự nhiên mà từ phía sau ôm lấy vai của Lâm Tĩnh. Lâm Tĩnh với hành động này của y vốn dĩ không có cảnh giác gì, chỉ là theo bản thân lùi ra phía sau 1 chút.
Hai người cùng nhau nhìn khói thuốc súng tràn ngập, nhìn khuôn mặt tươi cười ngây thơ của bọn nhỏ, trong lòng đều cảm thấy thỏa mãn.