Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Hai người tổng cộng đánh 10 trận, mỗi lần kẻ địch xuất hiện đều không giống nhau, tuy rằng bọn họ đã làm hết sức nhưng ngay từ đầu cũng thua đến 3 trận, sau đó tổng kết kinh nghiệm, càng đánh càng tốt, liên chiến liên tiệp, sau đó 7 trận còn lại đều thắng.
Lôi Hồng Phi càng đánh càng hưng phấn, ngay cả cơm tối cũng đều là vội vã ăn, sau đó nhanh chóng đấu tiếp. Đánh xong 10 trận, y hăng hái bừng bừng kiến nghị: “Chúng ta chơi trung cấp đi.”
Nhưng Lâm Tĩnh nói: “Không được, anh phải nghỉ ngơi.”
Lôi Hồng Phi ngẩn ra, lập tức năn nỉ: “Đừng mất hứng như vậy, chơi chút nữa đi.”
“Tiếp tục chơi nữa, tôi sẽ bị nhiều người mắng lắm đó.” Lâm Tĩnh liếc mắt nhìn y, lấy laptop trong tay y ra, bỏ vào ngăn tủ, lúc này mới dịu giọng nói. “Ngày mai chúng ta chơi tiếp đi, dù sao vẫn còn nhiều thời gian, anh cũng đừng nóng vội quá.”
Lôi Hồng Phi biết không thể nào chơi tiếp được nữa, vì vậy thả lỏng nằm xuống, thở dài 1 hơi, bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi rã rời, hơn nữa kinh ngạc phát hiện, đã lâu rồi không cảm nhận được sự đau đớn của cánh tay phải nữa. Thế nhưng, vừa nghĩ tới, trong nháy mắt, đau đớn khó chịu lại như thủy triều ào tới. Sắc mặt của y nhất thời trắng bệch, mồ hôi lạnh liền úa ra.
Lâm Tĩnh lập tức chú ý tới, lập tức đi phòng tắm lấy khăn mặt lau mồ hôi cho y, lại rung chuông cho y tá.
Những bệnh nhân nằm ở tầng của bọn họ tất cả đều là người quan trọng, vì vậy buổi tối luôn có hai bác sĩ thay phiên trực ban, lúc này lập tức có một bác sĩ chạy tới, vừa nhìn tình huống của y, không nói hai lời đã tiêm thuốc giảm đau.
Lôi Hồng Phi cau mày, nói với Lâm Tĩnh: “Đừng dùng thuốc này, tôi sợ mình sẽ bị phế đi mất.”
“Sao có thể dễ dàng phế đi như thế được chứ?” Lâm Tĩnh cười khẽ, “Tạm thời giảm đau, anh cứ ngủ 1 giấc thật ngon đi. Với lại, nếu thương không lành, thì lúc đó cả người mới là phế đi.”
Lôi Hồng Phi thở dài 1 hơi, cũng không kiên trì nữa.
Bác sĩ vội vã tiến đến, tiêm 1 liều thuốc cho y, sau đó nhìn máy giám sát y học bên cạnh, cao hứng mà nói: “Lôi tướng quân, tình hình của anh đã khá hơn trước rồi, tiếp tục như vậy, rất nhanh có thể mau khỏi.”
Lôi Hồng Phi cười cười với ông: “Cám ơn.”
“Không cần khách khí.” Bác sĩ đắp chăn lại cho y, thân thiết mà nói. “Nghỉ ngơi cho khỏe.” Sau đó lễ phép gật đầu thăm hỏi với Lâm Tĩnh, rồi rời khỏi phòng bệnh.
Lôi Hồng Phi rất nhanh cảm giác đau đớn giảm bớt dần dần biến mất, sắc mặt cũng chậm rãi khôi phục bình thường. Y cười cười với Lâm Tĩnh, “Tôi không sao, cậu về nhà đi.”
Nhìn tình hình của y, Lâm Tĩnh sao có thể đồng ý trở về nhà chứ? Thuốc giảm đau đều chỉ có tác dụng trong mấy tiếng đồng hồ mà thôi, hắn sợ Lôi Hồng Phi sẽ ngủ tới nửa đêm sẽ đau đến tỉnh lại, lúc đó mới là lúc khó khăn nhất. Suy nghĩ một chút, trong mấy tiếng đó cũng có thể làm được vài chuyện, hắn liền gật đầu. “Được rồi, anh ngủ trước đi, tôi về.”
“Được.” Lôi Hồng Phi mệt mỏi rã rời nhắm mắt lại, rất nhanh ngủ say.
Lúc này Lâm Tĩnh mới cầm lấy hành lý, nhẹ nhàng đóng cửa phòng bệnh, lập tức nhanh chóng rời đi.
Hắn lái xe trở lại bộ tư lệnh, ở nhà tắm rửa một cái, thay đổi đồ thường, sau đó lại chạy tới bệnh viện.
Lôi Hồng Phi còn đang ngủ say, hắn rón ra rón rén đi vào, ngồi xuống sofa ở trong phòng, lấy máy vi tính quân dụng ra, đăng ký vào hệ thống chỉ huy, nghiêm túc công tác.
Sau khi bọn họ xuất phát tới B quốc, vẫn là Lôi Hồng Phi thông qua hệ thống này mà xử lý công tác quốc nội, từ khi chiến tranh bắt đầu nổ ra, 3 quan chỉ huy cao cấp bọn họ đều bận bận tối mày tối mặt, căn bản không có thời gian để ý tới bên này, hiện tại cả ngàn việc chồng chất như núi, nếu xử lý trễ, thì có thể ảnh hưởng tới công tác của các bộ đội đặc chủng khắp nơi. Lâm Tĩnh nhanh chóng xem lướt qua các loại tin tức, tư liệu, sau đó xét duyệt báo cáo của các bộ môn trong quân đội, các ý kiến thì cái nào được thì lập tức phản hồi, cái nào cần tiến hành tìm hiểu phân tích tình hình, rồi mới quyết định thì hắn ký hiệu lại, đến hừng đông thì đến văn phòng tiếp tục xử lý.
Hắn không muốn có gì đó ảnh hưởng đến giấc ngủ của Lôi Hồng Phi, vì vậy không có bật đèn, chỉ dựa vào ánh huỳnh quang từ laptop mà công tác, âm thanh chạm bàn phím cũng rất nhẹ, không hề phát sinh âm thanh nào.
Đêm rất tĩnh, thỉnh thoảng sẽ nghe thấy từ một nơi xa xôi truyền đến tiếng khóc nỉ non của trẻ con, tuyên cáo một sinh mạng mới vừa ra đời. Trong bệnh viện, nơi mà bất kì lúc nào cũng có thể có người mất, trong đêm tối tiếng khóc của trẻ nhỏ lại mang lại rất nhiều hy vọng.
Sau khi xử lý xong công việc, Lâm Tĩnh buông máy vi tính, ngửa đầu dựa lưng vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần. Hắn trong ngày bay trở về từ nước ngoài, trực tiếp chạy đến bệnh viện cùng Lôi Hồng Phi chơi, sau đó chạy về nhà, nhưng chỉ tắm rửa 1 cái liền không nghỉ 1 phút nào lập tức chạy lại, liên tục làm việc trong thời gian dài như vậy, thực sự cũng có chút uể oải, vừa nhắm mắt, hắn rất nhanh liền ngủ.
Chẳng biết qua bao lâu, có thể là một tiếng, hoặc chỉ là vài phút, hắn bỗng nhiên tỉnh lại, trong bóng đêm mở mắt.
Lôi Hồng Phi trên giường rõ ràng gọi 1 tiếng, “Lâm Tĩnh.”
“Ừ?” Lâm Tĩnh nhanh chóng đứng lên bước tới, cúi người nhìn y, đang muốn hỏi y cần gì, nhưng lập tức phát hiện hơi thở của y nhẹ nhàng lại chậm rãi, dài, hiển nhiên đang ngủ.
Lôi Hồng Phi hơi hơi nghiêng người, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Cẩn thận.” Sau đó không còn có thanh âm.
Lâm Tĩnh đứng yên thật lâu bên giường, vẫn không hé răng.
Đêm đó, Lôi Hồng Phi ngủ rất say, không giống như lúc trước thường thường tỉnh giấc nửa đêm do đau đớn, sau đó trằn trọc, khó có thể ngủ lại. Chờ đến khi y mở mắt, thì sắc trời đã sáng tỏ, rèm cửa sổ vẫn chưa kéo ra, nhưng vẫn có ánh sáng mông lung chiếu vào, khiến trong phòng rõ ràng hơn.
Có 1 y tá đang chuẩn bị truyền dịch cho y, điều chỉnh máy điều khiển điện tử xong xuôi, đứng dậy nhìn thấy y tỉnh, liền cười nói: “Vị thủ trưởng mỹ nam tử kia ở đây canh cho anh suốt 1 đêm đó, sáng sớm mới rời đi. Hắn dặn chúng tôi báo anh biết, hắn đi làm, khi nào tan ca sẽ tới đây thăm anh. Hắn dặn anh phải tranh thủ nghỉ ngơi cho khỏe, đến tới sẽ cùng hắn đấu tiếp.”
Lôi Hồng Phi nghe nói Lâm Tĩnh đã canh cho y suốt 1 đêm, không khỏi cảm động, cũng khá thân thiết với cô y tá trẻ tuổi, ôn hòa cười nói: “Cám ơn cô.”
“Không cần cảm tạ.” Cô y tá đó khá hiếu kỳ. “Hai anh là bạn đời của nhau à? Vị thủ trưởng kia thật là đẹp trai.”
Lôi Hồng Phi lập tức nhìn ra, cô gái kia cực kỳ ái mộ Lâm Tĩnh tuấn mỹ cao ngất, khí chất vô cùng cao minh. Y khá có nhiều kinh nghiệm trong phương diện này, không chỉ không có trêu chọc, hơn nữa lập tức giúp đỡ Lâm Tĩnh nói rõ, “Tôi cùng cậu ấy là anh em, nhưng tôi biết bạn đời trước đó của cậu ta là nam.”
“Ai, thật đáng tiếc, chúng tôi hết cơ hội rồi.” Cô y tá trêu chọc, rồi cười nói. “Thủ trưởng, anh đừng từ bỏ nha, nếu là bạn đời trước đó, vậy nghĩa là hiện tại hắn không có. Anh xem đi, hắn đối xử tốt với anh như vậy, từ anh em thành người yêu rất dễ đó.”
Lôi Hồng Phi buồn cười, “Tôi nào dám theo đuổi hắn chứ?”
“Gì? Sao lại không dám? Anh cũng rất tuấn tú mà.” Cô y tá rất nghiêm túc. “Thủ trưởng còn chưa kết hôn mà phải không?”
“Vẫn chưa. Tôi là dân quê mùa, không ai để ý.” Lôi Hồng Phi nằm viện lâu như vậy, với tính cách dễ dàng của y, đã sớm kết bạn với bác sĩ, y tá ở đây rồi. Hiện tại tuy rằng hỏi đến việc cá nhân của y, y cũng hữu vấn tất đáp, vẫn vui tươi hớn hở, nửa điểm cũng không giấu giếm.
“Thủ trưởng quá khiêm tốn, khẳng định là do ánh mắt quá cao, người bình thường chắc thấy chướng mắt rồi ha.” Cô vừa theo lời dặn của bác sĩ, tiêm thuốc vào trong bình truyền dịch, vừa cùng y nói chuyện phiếm, trên mặt luôn là nụ cười khanh khách, rất dễ thương.
“Không có nha, xác thực là do người ta chướng mắt tôi đó.” Lôi Hồng Phi ngồi dậy, nghĩ cần phải làm sáng tỏ giùm cho Lâm Tĩnh. “Mỹ nam tử đến thăm tôi là đồng nghiệp của tôi, chúng tôi đã làm việc với nhau nhiều năm rồi, sao có thể trở thành người yêu được chứ?”
Cô y tá thả kim xuống, đưa tay dìu y nằm xuống giường, thuận miệng nói: “A, hiểu rồi, thỏ không ăn cỏ gần hang.”
Lôi Hồng Phi nghe cô hình dung quan hệ giữa mình và Lâm Tĩnh như thế, cảm giác không thể nhịn nổi nữa, liền cất tiếng cười haha.