Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Máy hút bụi trí năng giờ đây như một chiếc mô hình xe hơi nổi tiếng, kết cấu cũng không quá phức tạp. Chỉ có vài cái đinh ốc là bị vặn tương đối chặt, hai đứa nhóc cực kỳ hợp tác, 1 đứa thì đè lại khung, 1 đứa đưa hai bàn tay nhỏ bé của mình ra cầm cái cái vặn vít, khuôn mặt nhỏ nhắn ra sức đến đỏ bừng, cố gắng tháo cái đinh ốc kia ra, hình ảnh đó nhìn qua rất dễ thương.
Lôi Hồng Phi ngồi xổm xuống, lén lút hỏi: “Cần hỗ trợ không?”
Hai đứa nhóc vẫn chẳng thèm nhìn đến y, chỉ dùng sức lắc đầu, một lòng chuyên tâm tháo cái thứ kia ra.
Lâm Tĩnh ở phía sau tụi nhỏ, từ trên cao nhìn xuống cảnh tụi nhỏ vừa nghiên cứu vừa tháo đồ, dùng tốc độ cực kỳ mau, không khỏi cảm thấy sợ hãi với chỉ số thông minh quá cao của tụi nhỏ. Hai đứa nhỏ không hề nói chuyện với nhau, dường như linh cảm đối ứng, phối hợp cực kỳ cẩn thận, khiến người ta cảm giác rất thần kỳ.
Đợi khi cái máy hút bụi tiên tiến kia biến thành một đống linh kiện, hai đứa nhóc nhặt vài bộ linh kiện quan trọng lật qua lật lại một hồi, lúc này thả ra, đưa tay cầm lấy mấy cái công cụ bên cạnh bỏ vào thùng dụng cụ góc tường, vỗ vỗ tay nhỏ bé, làm ra bộ dạng việc này chẳng hề liên quan gì tới tui, nghênh ngang vào phòng.
Lăng Tử Hàn ngồi ở phòng khách, lấy mấy đồ mà hai người họ mua lần lượt lấy ra xem, trong lòng rất cảm động, lại nghĩ hai người họ không lo cho gia đình không biết củi gạo quý, thực sự mua quá nhiều quá lãng phí.
Hai đứa nhỏ từ ban công bước vào, trực tiếp chạy qua phòng khách, chạy vào phòng vệ sinh rửa tay, sau đó chạy ra, tới trước mặt câu, thẹn thùng nghiêm mặt, giơ hai bàn tay ướt đẫm nhỏ bé ra trước mặt cậu.
Lăng Tử Hàn rút ra cái khăn giấy từ hộp khăn giấy ở trên bàn trà, vừa giúp con mình lau tay vừa hỏi: “Làm chuyện gì xấu rồi?”
Hai đứa nhỏ chỉ là cười, cũng không nhìn cậu, nhìn chung quanh 1 chút, liền vươn hai tay ra về phía Lâm Tĩnh cùng Lôi Hồng Phi, rất ăn ý mà một đứa gọi “bác Hổ”, một đứa gọi “bác Lang”, tiếng gọi thanh thúy mềm mại, rõ ràng là làm nũng.
Lâm Tĩnh cùng Lôi Hồng Phi tất nhiên là biết hai đứa nhỏ này đang tìm lá chắn, thế nhưng nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của tụi nhỏ nở ra nụ cười, làm sao nhẫn tâm mặc kệ, lập tức tiến lên ôm lấy tụi nhỏ.
Lâm Tĩnh đang suy nghĩ nên tìm từ nói thế nào cho hợp lý, thì Lôi Hồng Phi ho khan hai tiếng, cái khó ló cái khôn, nói: “Tử Hàn, tụi anh chưa ăn cơm chiều.”
Lăng Tử Hàn cười cười, lập tức đứng dậy vào nhà bếp. “Các anh chờ 1 chút, em hâm đồ ăn lại, rất nhanh sẽ có thôi.”
Lôi Hồng Phi thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng bóp nhẹ chóp mũi của đứa nhóc: “Tránh được nhất thời, không trốn được cả đời.”
Hai đứa nhỏ tuyệt không lo lắng, vẻ mặt đắc ý khanh khách cười không ngừng.
Lâm Tĩnh hài lòng mà nói: “Tôi thấy tính cách của hai đứa nó giống y như anh vậy đó, đanh đá quá chừng, Tử Hàn cũng không có biện pháp.”
Lôi Hồng Phi nhất thời đắc ý: “Con nuôi phải giống cha nuôi, đó là thiên kinh địa nghĩa.”
Hai đứa nhóc biết mình đã tránh được nguy cơ, lập tức qua sông rút ván, trong lòng bọn họ giãy dụa, nhảy xuống đất, chạy đến trước sofa, cầm lấy mấy bộ quần áo màu sắc rựa rỡ, nhìn nhìn cái này, lại nhìn nhìn cái kia, như cảm thấy hứng thú.
Lôi Hồng Phi cũng hăng hái, thô tay thô cước mà cởi quần áo tụi nhỏ ra, để cho tụi nhỏ lần lượt thử đồ mới.
Lúc Lăng Tử Hàn bưng cơm nước nóng hổi đi ra, chỉ thấy trên sofa cùng thảm khắp nơi đều là giầy vớ quần áo lung tung, hai lớn hai nhỏ 4 người họ cứ mặc mặc cởi cởi, chơi đến bất diệc nhạc hồ. Cậu không khỏi thở dài: “Các anh lại đây ăn trước đi.”
Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh lúc này mới ngừng tay, ngồi vào bàn. Hai đứa nhỏ mặc bộ đồ mới giống y chang nhau, né tránh chạy đến bên người bọn họ, leo leo lên cái ghế trên, cực kỳ ngoan ngoãn ngồi yên giả thành bộ dáng vô tội.
Lăng Tử Hàn cũng không hỏi gì, chỉ đi đến đem mấy bộ quần áo cùng vớ gom lại đến cạnh nhà bếp, bỏ vào máy giặt, điều chỉnh chế độ giặt, trình tự khống chế hong khô, để nó tự vận động.
Chờ cậu vừa biến mất khỏi phòng khách, hai đứa nhóc lập tức chứng nào tật nấy, con mắt to tròn mở to ra một chút, con ngươi đen kịt lóe sáng nhanh như chớp vừa chuyển, có 1 đứa vươn bàn tay nhỏ bé về phía Lôi Hồng Phi, thanh âm mềm nói: “Điện thoại!”
Lôi Hồng Phi phản ứng một chút: “Điện thoại? Là cái này hả?” Vừa nói vừa lấy điện thoại di động trong túi ra, thử thăm dò đưa cho tụi nhỏ.
Đứa nhỏ đó lập tức ôm lấy, từ ghế trên nhảy xuống, nhanh như chớp chạy vào phòng của mình. Đứa bên cạnh cũng lập tức nhảy xuống chạy vào theo cùng, sẵn tay đóng cửa lại.
Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh hai mặt nhìn nhau, thấp giọng thảo luận.
“Anh đoán hai đứa nó gọi cho ai?” Lâm Tĩnh nhíu mày. “Bác Lăng? Chú Đồng? Hay là Thiên Vũ?”
Lôi Hồng Phi có chút bất khả tư nghị: “Tụi nó ngay cả nói cũng chưa rành, làm sao biết gọi điện thoại ra ngoài cơ chứ?”
“Tụi nó tháo đồ mà còn nghiêm túc được đến như thế, chuyện gọi điện thoại đơn giản như vậy thì có gì mà ngạc nhiên?” Lâm Tĩnh khen ngợi. “Tới giờ tôi chưa nhìn thấy đứa nhỏ nào mà thông minh như thế, tuyệt đối là thiên tài.”
Lôi Hồng Phi liên tục gật đầu: “Đúng vậy, tôi cũng chưa từng thấy qua …”
Bọn họ ở bên ngoài thảo luận, hai đứa nhỏ ở trong phòng dùng bàn tay nhỏ bé của mình ấn phím, gọi tới số điện thoại thuộc căn nhà ở trong núi.
Màn hình rất nhanh xuất hiện hình ảnh Vệ Thiên Vũ, hai đứa nhỏ lén lút cười, nhẹ giọng kêu lên: “Cha!”
“Haizz!” Vệ Thiên Vũ rất kích động. “Các con khỏe không? Ba con khỏe không?”
“Dạ.” Hai đứa nhỏ cẩn thận mà nhìn về phía cửa phòng, sau đó quay sang Vệ Thiên Vũ mặt mày rạng rỡ: “Cha mau tới!”
Vệ Thiên Vũ vừa vui mừng vừa thương cảm, nhẹ giọng nói: “Cha có chút việc phải làm, tạm thời không thể đến gặp tụi con được, các con phải nghe lời ba, nghe không?”
“Dạ.” hai đứa nhỏ liên tục gật đầu.
Vệ Thiên Vũ rất hài lòng: “Tụi con ăn chưa?”
“Dạ.” Có một đứa nói. “Bác Hổ, bác Lang đang ăn.”
Vệ Thiên Vũ nghe thấy Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh ở bên đó, liền yên tâm, mỉm cười căn dặn. “Tụi con đừng nghịch quá, sức khỏe ba các con không tốt, đừng làm cho ba mệt.”
Hai đứa nhóc vừa làm việc xấu nên nhất thời ấp úng. “Dạ.”
Tụi nhỏ dường như cái gì cũng biết, nhưng vì tuổi còn quá nhỏ, cũng không thể dùng từ để biểu đạt cảm xúc vui vẻ của mình, Vệ Thiên Vũ cũng không có biện pháp nói nhiều cùng tụi nhỏ, thì có thể nói liên miên dặn dò, cuối cùng chỉ có thể thở dài: “Được rồi, vậy thôi, nói chung, ngoan 1 chút, đừng khiến ba tức giận.”
Hai đứa nhỏ nghiêm túc gật đầu: “Dạ, tụi con ngoan.”
Vệ Thiên Vũ cười, dịu dàng nói: “Cha cúp máy.”
Hai đứa nhỏ đồng ý, cúp máy, lúc này mới mở cửa phòng, chậm rãi ló đầu ra.
Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh đều thấy bộ dáng lấm la lấm lét nhưng cực kỳ dễ thương của tụi nhỏ, nhịn không được cùng nhau mỉm cười, sau đó lặng lẽ chỉ chỉ ban công, biểu thị Lăng Tử Hàn đã đi đến “Hiện trường phạm tội” của tụi nhỏ rồi.
Hai đứa nhỏ lập tức chạy tới, kín đáo đưa điện thoại cho Lôi Hồng Phi, sau đó lần lượt ngồi vào lòng của hai người họ, vừa nhìn chính là bộ dáng giả thành vô tội, an tâm mà dựa vào lá chắn vững vàng sau lưng.
Lâm Tĩnh cùng Lôi Hồng Phi nhìn nhau 1 chút, nhưng lại cực kỳ yêu thích hai đứa nhỏ thông minh tuyệt đỉnh này đến tận đến tận xương tủy, quyết định sau này dù cho tụi nó có làm ra tai họa gì, bản thân cũng phải toàn lực bảo vệ, cùng lắm thì ở phía sau dọn dẹp cục diện rối rắm, đó cũng là một việc vui vẻ mà