Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh chỉ ở nhà Lăng Tử Hàn 1 tuần, liền lần lượt phải đi công tác.
Cuối năm luôn luôn là thời gian bận rộn nhất, từ nguyên đán đến tết âm lịch, tất cả lãnh đạo phải xuống các cơ sở, điều bất đồng chính là năm nay hai người họ không ở cùng một hệ thống, vì vậy Lôi Hồng Phi được điều đến bộ đội dã chiến quan sát phòng thủ trên biển, còn Lâm Tĩnh thì đến giám sát bộ đội đặc chủng.
Lúc nói chuyện với Lăng Tử Hàn, cả hai người họ đều lưu luyến hai đứa nhỏ không rời, ôm hai đứa nhỏ thủ thỉ cả ngày. Lăng Tiêu, Lăng Diêu đã có thói quen hay tháo dỡ đồ đạc, Lăng Tử Hàn cũng thường mặc kệ, Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh lại sợ bọn họ mà đi, thì Lăng gia sớm muộn gì cũng sẽ biến thành một bãi phế tích, liền cùng nhau đến Plaza mua rất nhiều đồ chơi, có robot siêu nhân biến hình, các loại mô hình xe hơi cùng một số vật trang trí có cấu tạo bằng máy móc tinh xảo, một là để cho tụi nhỏ chơi, hai là cung cấp thứ cho tụi nhỏ tháo. Bọn họ lần lượt lấy đồ ra, tụi nhỏ vừa thấy liền vui vẻ hoan hô.
Lăng Tử Hàn nhìn hai đứa con đang ngồi ở giữa đống đồ chơi, nhịn không được cười nói: “Các anh chiều tụi nó quá, cẩn thận tương lai tụi nó tháo dỡ nhà của các anh luôn đó.”
“Tháo thì tháo đi.” Lôi Hồng Phi vui tươi hớn hở mà nói. “Nếu tụi nó có thể tháo được nhà của anh thật, anh sẽ lập tức đi đăng ký kỷ lục Guinness cho tụi nó.”
Lăng Tử Hàn biết tính tình của y, nên không nói gì, mà chỉ cẩn thận hỏi tình hình sử dụng cánh tay phải của y, biết tất cả đều ổn, xác thực hầu như đều giống như tay thật, liền vui mừng mà gật đầu.
Thấy Lâm Tĩnh đứng dậy đi vệ sinh, cậu hạ giọng, căn dặn Lôi Hồng Phi, “Anh cùng Giác Phi nói chuyện với nhau 1 chút đi, tốt nhất là trước tết Thanh Minh có thể sắp xếp cho Lâm Tĩnh ghé qua Tân Cương, đương nhiên, nếu đi được trong tết âm lịch thì càng tốt. Nếu anh có thể sắp xếp được chút thời gian, cùng hắn đi tảo mộ, vậy thì càng tốt hơn. Trước đây em cũng có thử sắp xếp, nhưng mà giờ lại vướng hai đứa nhỏ, trong thời gian ngắn không thể đi đâu được hết. Nếu anh ghé qua Tân Cương, thì thay mặt em ghé thăm Liễu Dũng, thay em kính hắn một chén rượu nhé.”
Lôi Hồng Phi thu lại nụ cười, nghiêm túc gật đầu: “Em yên tâm đi, anh biết rồi.”
Lâm Tĩnh đi ra, liền nói chuyện cùng Lăng Tử Hàn thêm chút nữa, sau đó đứng dậy chào tạm biệt. Lôi Hồng Phi cũng không dự định một mình ở lại, nên theo hắn cùng đi.
Hai người họ vừa mới bước tới trước thang máy, bỗng nhiên nghe thấy tiếng gọi thanh thúy, “Bác Hổ, bác Lang”. Bọn họ quay đầu lại, liền nhìn thấy hai đứa nhỏ đang nhanh chân chạy tới chỗ bọn họ. Hai người dừng bước, mỉm cười mỗi người ôm lấy một đứa.
Lăng Tiêu ôm lấy cổ Lôi Hồng Phi, nghiêm túc hỏi: “Bác Hổ, bác phải đi lâu thật lâu hả?”
Lôi Hồng Phi lập tức trả lời: “Không có lâu đâu, chỉ vài ngày thôi.”
Lăng Diêu ôm cánh tay Lâm Tĩnh, mở to mắt nhìn hắn: “Bác Lang khi nào trở lại?”
Lâm Tĩnh cười nói: “Bác sẽ nhanh chóng về thăm tụi con.”
Lăng Tử Hàn đứng ở cửa, mỉm cười nhìn bọn họ cứ một câu hỏi một câu đáp, sau đó nhẹ giọng nói: “Được rồi, Tiêu nhi, Diêu nhi, đừng quấn hai bác nữa. Hai bác phải đi công tác, làm xong công việc sẽ về thăm tụi con.”
Hai đứa nhỏ liền nhìn về phía ba mình, trăm miệng một lời hỏi: “Cũng giống cha vậy hả?”
Nụ cười của Lăng Tử Hàn ngưng lại, lập tức gật đầu: “Đúng.”
Hai đứa nhỏ không nói gì nữa, liền giãy người, ý bảo buông tụi nhỏ ra.
Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh liếc nhau, đều muốn khuyên Lăng Tử Hàn, vì hai đứa nhỏ, mà tha thứ cho Vệ Thiên Vũ đi, thế nhưng không đợi bọn họ nói gì, thì Lăng Tử Hàn liền vươn tay về phía tụi nhỏ, ôm lấy, sau đó nói với bọn họ: “Các anh mau về đi, bình thường dù bận thế nào, cũng phải chú ý sức khỏe, nhất là chú ý an toàn.”
Lôi Hồng Phi Lâm Tĩnh Lâm Tĩnh cũng không khuyên bảo gì nữa, chỉ có thể gật đầu: “Được, em/cậu cũng chú ý sức khỏe.”
“Được.” Lăng Tử Hàn mỉm cười cúi đầu nhìn hai đứa nhỏ, dịu giọng nói. “Chào hai bác đi con.”
Hai đứa nhỏ vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé của mình về phía hai người họ, giọng nói bé nhỏ nũng nịu vang lên “Bye bye”, sau đó theo Lăng Tử Hàn vào trong nhà.
Lôi Hồng Phi đi vào thang máy, ngẩng đầu suy nghĩ một hồi, bỗng nhiên cười nói: “Hai đứa nhóc nhớ cha tụi nó rồi.”
“Đúng vậy.” Lâm Tĩnh thở dài. “Việc này cũng không biết phải khuyên thế nào nữa. Tử Hàn nhìn tuy ôn hòa, kỳ thực cứng đầu vô cùng, làm sao mà nghe lời người ta khuyên cơ chứ? Lúc trước khi còn ở Tân Cương, tôi không biết bệnh của cậu ta, thu hết phân nửa thuốc cậu ta uống, cậu ta tình nguyện để vậy mà cố chống chọi chứ nhất quyết không nói tình hình thực tế cho tôi biết, cuối cùng xém xíu nữa có đại họa. Từ đó trở đi, tôi không dám miễn cưỡng cậu ta làm gì nữa, ngay cả khuyên cũng không dám khuyên, dù sao cũng vô dụng.”
“Tôi cũng vậy.” Lôi Hồng Phi cười cười, có chút phiền muộn mà nói. “Từ nhỏ Tử Hàn đã là một đứa nhỏ có chủ kiến riêng rồi, chỉ có tôi nghe lời em ấy nói, em ấy ít khi nào nghe lời tôi lắm.”
Hai người thở dài, liền cùng nhau trở về. Ngày thứ hai, Lôi Hồng Phi đến bộ đội vùng duyên hải đông nam thị sát. Hai ngày sau, Lâm Tĩnh đi tây nam. Đến tận tết âm lịch, bọn họ cũng không có cơ hội gặp mặt.
Lâm Tĩnh lẻ loi một mình, dù là lễ mừng năm mới cũng không có người nhà để có được bữa cơm đoàn viên cùng gia đình, vì vậy đến tết âm lịch hắn thường ở trong quân đội luôn. Do vùng biên cương Tây Bắc luôn luôn là khu vực có tỷ lệ phát sinh hoạt động khủng bố cao, nên mỗi lần tới lễ mừng năm mới hắn đều đến Tân Cương, đêm giao thừa cũng nhất định tới đại đội Dã Lang, cùng quan binh làm vằn thắn, đây đã trở thành tiết mục truyền thống trong đại đội Dã Lang.
Đêm 30, Urumqi không có tuyết rơi, nhưng nhiệt độ khá thấp, bên ngoài nước đóng thành băng, vừa ra khỏi thành nội, thì khắp nơi đều là băng tuyết trắng xóa, ở chân trời đằng xa lóe ra ánh sáng lạnh lùng.
Lâm Tĩnh đã quen thuộc với những cảnh vật này, vì vậy không có nhìn nhiều, chỉ ở trong xe nhắm mắt dưỡng thần. Hắn còn trẻ đã trở thành tướng quân, tuy rằng đã rời khỏi đây, nhưng vẫn là nhân vật truyền kỳ tại Tây Vực, vì vậy chỉ cần tới đây đi công tác, thì có rất nhiều xã giao. Hiện tại hắn cũng không thể giống như trước cao ngạo thanh cao, chỉ có thể nhẫn nại mà cùng người khác cười đùa trò chuyện, trong lòng lại cảm thấy xã giao thế này còn mệt hơn cả chiến tranh, chỉ có khi cùng nói chuyện với thuộc hạ cùng bạn cũ, đồng nghiệp cũ thì hắn có thể trầm tĩnh lại.
Xe trực tiếp tiến vào doanh địa đại đội Dã Lang, đại đội trưởng Chu Khải Minh cùng phó đại đội trưởng Lô Thiểu Hoa chạy nhanh tới, tươi cười rạng rỡ mà mở cửa xe, nhìn Lâm Tĩnh xuống xe, sau đó song song hướng hắn nghiêm chào.
Lâm Tĩnh đáp lễ, thân thiết cùng bọn họ bắt tay, lại bắt chuyện với mấy đội trưởng ở phía sau, sau đó bị bọn họ bao vây mà đi vào ký túc xá.
Ngồi ở văn phòng đại đội trưởng, Chu Khải Minh cùng Lô Thiểu Hoa đuổi hết mọi người ra, thu xếp rót cho hắn ly trà, sau đó rất hiếu kỳ mà hỏi: “Lão đại, nghe nói anh cùng Lôi Lão Hổ … có gì đó, là thật hả?”
Lâm Tĩnh không phản ứng: “Có gì đó là có gì? Nói rõ chút đi.”
Chu Khải Minh cùng Lô Thiểu Hoa nhìn nhau 1 chút, trong mắt tràn đầy nghi hoặc, rõ ràng là dư luận đồn đãi tùm lum ỏm tỏi cả lên, nhưng người trước mặt lại vô cùng mờ mịt, dường như chuyện này không có thật vậy. Bọn họ theo Lâm Tĩnh nhiều năm như thế, rất hiểu tính tình của hắn, chỉ cần không liên quan đến công việc, thì ở chuyện tư hắn sẽ không nói dối, lại càng không giấu giếm gì, một là một, hai là hai, mà nhìn biểu hiện hiện tại của hắn, dường như lời đồn đó không phải là thật.
Chu Khải Minh trầm ngâm chốc lát, cẩn thận tổ chức ngôn ngữ, uyển chuyển mà nói: “Chúng tôi nghe nói anh cùng Lôi Lão Hổ như hình với bóng, cho nên muốn hỏi 1 chút.”
Lâm Tĩnh vẫn nghe không hiểu, suy nghĩ một chút mới hiểu được, nhịn không được cười nói: “Hai người các anh nha, suy nghĩ lung tung quá đi, sao tôi cùng y lại có gì được cơ chứ?”
Hắn vừa dứt lời, hệ thống trò chuyện trong phòng liền vang lên, tiểu đội trưởng canh ở cửa chính báo cáo: “Chu đại, tổng tham bộ tác chiến, Lôi tướng quân tới.”