Hổ Lang Truyền Thuyết

Chương 5: Chương 5




Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

Tham gia buổi hội chiêu đãi ký giả xong, Lâm Tĩnh cùng đoàn huấn luyện viên tiếp nhận sự hoan nghênh của tổng trưởng cảnh sát B quốc, sau đó đến căn cứ đặc công ở phía Nam Khê La, được sắp xếp vào một khu nhà trọ quan quân thiết bị tiên tiến. Bọn họ vội vã chỉnh lý nội vụ, sau đó Lâm Tĩnh triệu tập sáu vị quan quân tổ chức cuộc họp ngắn, sau đó nhận lệnh tới phủ tổng thống dự tiệc.

Trải qua một loạt nghi thức hoan nghênh, Lâm Tĩnh dù luôn luôn tinh lực tràn đầy, thể lực dư thừa cũng cảm thấy có chút uể oải, sau khi trở lại nhà trọ, hắn nói với thuộc hạ: “Mọi người nghỉ ngơi đi, sáng mai 6h luyện tập, đừng ngủ quên.”

“Yes, sir.” Sáu vị quan quân cùng đáp ứng, lúc này mới về phòng mình.

Lâm Tĩnh tắm rửa, thay áo ngủ, mới dần trầm tĩnh lại. Hắn ngồi phía trước cửa sổ, nhìn biển rộng tĩnh lặng dưới ánh trăng, suy nghĩ lại toàn bộ những chuyện xảy ra hôm nay, sau đó đóng cửa sổ, mở hệ thống chống nhiễu sóng, thông qua tín hiệu mật liên hệ với Lôi Hồng Phi.

Không đợi khuôn mặt tươi cười kia nói lời vô nghĩa, hắn đã đi thẳng vào vấn đề: “Chúng tôi trên đường đi có gặp phải bọn tập kích, có người ý đồ cướp máy bay, Tử Hàn sớm phát hiện, nhắc nhở tôi, sau đó chúng tôi tấn công lại, giết chết người muốn cướp máy bay.”

Nụ cười của Lôi Hồng Phi biến mất, tâm tình muốn trêu chọc nhất thời biến mất, cau mày nói: “Đều giết hết sao? Không lưu lại ai sống hết à?”

“Có, đã đuổi 2 người về nước.” Lâm Tĩnh vẫn lo lắng cho tình hình bảo mật ở đây, nên không dám tiết lộ về tin tức của hai người được phái đi nằm vùng, vì vậy che giấu không nói.

Lôi Hồng Phi gật đầu, “Mục tiêu của chúng là các cậu hay là Tử Hàn?”

“Là Tử Hàn.” Lâm Tĩnh khẳng định trả lời. “Bọn chúng không biết chúng tôi cũng trên máy bay đó, tưởng chúng tôi chỉ là những người đi theo, nên không có phòng bị.”

Lôi Hồng Phi có chút lo lắng, “Vậy bên đó cậu phải đặc biệt lưu tâm an toàn Tử Hàn.”

“Tôi biết, anh yên tâm đi.” Lâm Tĩnh trầm giọng nói, “Tối nay tôi dẫn đoàn huấn luyện viên đến phủ tổng thống dự tiệc, có gặp Tử Hàn. Tổng thống cùng phó tổng thống đều rất tốt với cậu ấy, cậu ấy ở trong trong phủ tổng thống, nên an toàn, hẳn cũng không có vấn đề gì.”

“Ừ.” Lôi Hồng Phi khẽ gật đầu, bỗng nhiên thân thiết mà nói, “Cậu cũng phải chú ý an toàn của mình đó.”

Lâm Tĩnh nở nụ cười, “Tôi biết.”

“Chúng ta duy trì liên hệ vậy.” Lôi Hồng Phi trầm tĩnh lại. “Khuya rồi, cậu mệt cả một ngày đêm, mau ngủ đi.”

“Được.” Lâm Tĩnh gật đầu, “Ngủ ngon.”

Hắn tắt micro, lần nữa tới gần cửa sổ, để gió xuân vùng nhiệt đới mát mẻ thổi vào trong phòng, sau đó nằm xuống, an tĩnh ngủ.

Hừng đông có cơn mưa nhỏ, tích đánh vào hoa phía trước cửa sổ, phát sinh tiếng nhỏ, Lâm Tĩnh tỉnh, ngưng thần lắng nghe tiếng mưa rơi, xác nhận không có tình huống bất ngờ phát sinh, lúc này mới tiếp tục ngủ.

5g30 trời còn chưa sáng, Lâm Tĩnh đúng giờ tỉnh lại, động tác rất nhanh, rời giường, xếp chăn, đến phòng tắm rửa mặt, đổi sang đồng phục huấn luyện, sau đó mở cửa ra ngoài.

6 quan quân của nước hắn đã chờ ngay trước cửa, vừa thấy hắn đã nghiêm cúi chào. Lâm Tĩnh trả lễ, ra bên ngoài nhìn trời một chút, rồi quay đầu nói với bọn họ: “Đi thôi.”

“Yes, sir.” Sáu quan quân cùng trả lời, sau đó xếp thành 1 hàng dài, theo phía sau hắn, bước chỉnh tề mà chạy trong mưa.

Từ nhà trọ quan đến nơi sân huấn luyện đặc công chỉ có 1km, chung quanh lại im ắng, vẫn không có tiếng ầm ĩ của người trong đại đội tập luyện. Đương nhiên, chuyện này không tính đi, có thể đại đội đặc công không có sắp xếp danh sách tập luyện, nên buổi sáng không nhất thiết phải huấn luyện trong mưa.

Lâm Tĩnh dẫn đội mình chạy đến sân tập hầu như không có một ai, sau đó từ xa thấy một tiểu đội đang trầm mặc chạy bộ, đội đó cũng có 6 người, vừa vặn thành một tiểu đội đột kích. Bước chân của hắn liên tục, từ xa đã nhìn thấy bóng dáng của người thanh niên dẫn đầu tiểu đội, không khỏi kinh ngạc. Đó là một thanh niên vô cùng tú mỹ, tuy nét mặt lạnh lùng, đường cong cương nghị, nhưng vẫn không thể che giấu được sự mỹ lệ theo thiên hướng trung tính đặc biệt này, đội đặc công lại có 1 người như vậy, thực sự không ngờ. Lúc này, Lâm Tĩnh hoàn toàn không nhớ ra, so với cậu ta, bản thân hắn còn tú mỹ hơn hẳn. Lúc trước khi hắn mới vào đội, đã từng vì nét đẹp này mà bị thượng cấp cùng đồng đội khinh thị, chịu không ít cay đắng, vì vậy hắn chưa từng có xem thường những chiến sĩ có bề ngoài mỹ hoặc nhìn hơi nhu nhược. Tướng mạo không trọng yếu, quan trọng là … nội tâm cường đại cùng ý chí cứng như sắt thép.

Do đường chạy của bọn họ cùng đội đặc công kia khác nhau, nhưng vẫn có một chỗ giao. Đội thanh niên mang tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn kia chạy gần tới chỗ họ thì dừng lại, nghiêm cúi chào, cùng kêu lên: “Sir!”

Lâm Tĩnh dừng bước đáp lễ, nhẹ giọng nói: “Các cậu tiếp tục đi.”

“Yes, sir.” Người thanh niên dẫn đầu kia lần thứ hai cúi chào, sau đó thẳng tắp đứng ở trong mưa không nhúc nhích, chờ đợi bọn hắn đi trước.

Lâm Tĩnh dẫn đội tiếp tục chạy. Chờ bọn hắn rời đi một khoảng, đội thanh niên kia mới tiếp tục chạy.

Lâm Tĩnh không có chạy trong sân, mà vòng quanh toàn bộ căn cứ, thuận tiện nhìn qua một lần toàn bộ khu vực trong căn cứ. Suốt quá trình chạy, ngoại trừ đầu bếp chính đang ở trong phòng ăn bận rộn, toàn bộ chỗ khác đều an tĩnh, có một ít cửa sổ nổi đèn, nhưng không thấy bóng người.

Lâm Tĩnh không có giao lưu với quan quân phía sau, chỉ ổn định duy trì tốc độ chạy. Một tiếng sau, bọn họ mới quay đầu chạy về nhà trọ, lần lượt trở về phòng tắm, thay quân trang khô mát, sau đó mới tiến lên xe đón bọn họ, đến căn tin căn cứ ăn bữa sáng.

Lúc này, ngoại trừ lính gác ra, toàn bộ binh sĩ trong căn cứ đều tụ tập ở chỗ này, vừa thấy bọn hắn, những người đang ngồi đều lập tức đứng dậy nghiêm, trong đại sảnh xôn xao cũng trở nên lặng ngắt như tờ.

Lâm Tĩnh hướng bọn họ kính lễ, cất cao giọng nói: “Nghỉ!” Sau đó dẫn theo quan quân tới trước một bàn ăn ngồi xuống. Những người khác mới tiếp tục ngồi xuống dùng cơm.

Bọn Lâm Tĩnh ngồi ngay bàn ăn đã có sẵn vài cảnh quan cao cấp trong đại đội đặc công, ngày hôm qua cũng có người tới sân bay nghênh tiếp đoàn huấn luyện viên đến từ Trung Quốc, đều biết mặt nhau, lúc này cũng không khách khí, vừa ăn vừa thoải mái mà bàn công tác.

Bữa sáng rất phong phú, bọn họ bình thường huấn luyện nhất định phải tiêu hao thể lực rất lớn, tùy thời đều có thể xuất động ứng phó hành động của khủng bố phân tử phạm tội, khiến bọn họ phải luôn bảo trì trạng thái tốt nhất, nên một ngày ba bữa đều phải bảo chứng chất lượng, đầy đủ dinh dưỡng.

Lâm Tĩnh bưng chén uống sạch sữa bò, lại nói với đại đội trưởng Trương Gia Kiệt: “Cơm nước xong, chúng ta tổ chức một cuộc họp, bên anh nói sơ lược tình hình đại đội đặc công hiện nay, sau đó để các sĩ quan huấn luyện mà bên tôi đưa tới tiến hành phân tổ kiểm tra, tìm hiểu 1 lượt, sau đó mới định ra kế hoạch huấn luyện”

Trương Gia Kiệt tươi cười, liên tục gật đầu: “Được được, cứ theo ý anh vậy.”

Tuy rằng ở dị quốc, nhưng phần lớn đều là người Hán, bình thường cũng dùng Hán ngữ, nên việc giao lưu của họ cũng không có vấn đề gì. Lâm Tĩnh nói chuyện phiếm với Trương Gia Kiệt, mà các quan quân cũng đang cùng cảnh quan đại đội đặc công giao lưu, trọng tâm câu chuyện tập trung về dân tình phong thổ bản địa và tình hình trị an.

Do nói chuyện với nhau, nên thời gian ăn của họ hơi trễ, những đặc công khác đều đã rời đi, bọn họ mới kết thúc bữa sáng, cùng nhau đến phòng họp ký túc xá ngồi xuống. Từ lúc này, bọn họ mới chính thức bắt đầu công tác tại B quốc.

Buổi sáng họp, nghiên cứu tư liệu, buổi chiều lần lượt tiến hành rồi phân tổ kiểm tra cho toàn bộ đại đội đặc công, sau cơm tối, Lâm Tĩnh triệu tập 6 quan quân trong đoàn huấn luyện viên, để bọn họ tiến hành tổng kết kết quả kiểm tra.

Dựa theo tiêu chuẩn của bộ đội đặc chủng Trung Quốc mà xét, thì tình hình đại đội này hoàn toàn không ổn, kỷ luật quá kém, phản ứng chậm chạp, năng lực chỉ huy của quan quân khiếm khuyết, phần lớn thể lực cùng sự chịu đựng của đặc công đều yếu, năng lực bắn súng cùng cận chiến đều đều có khiếm khuyết, nói chung, rất khó ứng phó tình huống đột phát, đặc biệt là tập kích của tổ chức khủng bố có kế hoạch.

“Thế nhưng, có một tiểu đội biểu hiện rất khá, đó chính là tiểu đội mà hồi sáng chúng ta luyện tập có thấy qua.” Một vị quan quân trung tá trầm ổn mà nói, “Tiểu đội ở đây thành lập đều do đội trưởng của mình đặt tên, tên của đội đó là tiểu đội Quỷ Ảnh. Có người nói người trong tiểu đội này tương đối đặc biệt, xuất thân không tốt, bởi vậy bị xa lánh, nhưng trong thời gian huấn luyện cùng thực chiến bọn họ đều đặc biệt dốc sức, xem như bằng sức chiến đấu cực mạnh của toàn đại đội. Tiểu đội trưởng của bọn họ gọi là Phùng Thu Sinh, là tay công kích, tôi có xem qua hồ sơ của cậu ta, gia nhập đội 6 năm, hàng năm đều có biểu hiện lập công lớn, nhưng lần nào cũng không được khen thưởng, thế nhưng, cậu ta chưa từng một lần oán giận, chỉ dẫn đội tiếp tục huấn luyện, có hành động liền làm gương cho binh sĩ, coi như anh dũng.”

Lâm Tĩnh ngưng thần lắng nghe, lãnh tĩnh hỏi: “Gì mà gọi là xuất thân không tốt? Người của tiểu đội đó xuất thân thế nào?”

“Cha mẹ của 5 đội viên kia nếu không phải tội phạm cũng là kẻ nghiện thuốc.” Một vị quan quân trong mắt xẹt qua một tia hoang mang. “Còn về đội trưởng kia … hồ sơ của cậu ta về thời gian trước khi gia nhập đội khá là mơ hồ, nhưng có một cảnh quan nói cho tôi biết, trước đây cậu ta từng là MB trong quán bar.”

“Hồ đồ, không có khả năng.” Một thượng úy nói ra. “Một MB lại có thể chịu được huấn luyện này, trở thành một đặc công xuất sắc sao, tôi không tin.”

Lâm Tĩnh cũng biết lời nói này có chút vô lý, liền hỏi: “Sao cậu ta lại được thêm vào đây?”

“Là do Lạc cục trưởng của Cục An toàn nước này giới thiệu, do Thạch cục trưởng Cục trung tâm B quốc của Cảnh sát quốc tế tự mình đưa tới.” Vị trung tá kia mỉm cười, “Tôi nghĩ, nói cậu ta là MB gì gì đó, chắc là bọn kẻ thù chính trị của Lạc cục cùng Thạch cục đưa tin đồn thôi.”

“Ừ, có thể là vậy.” Mấy quan quân khác đều gật đầu, “Khẳng định do nhìn cậu ta lớn lên đẹp vậy, nên bị người khác đưa tin hạ nhục ấy mà.”

Lâm Tĩnh trầm giọng nói: “Việc này không bàn nữa, xuất thân không trọng yếu, chỉ cần cậu ta không phải hắc đạo hoặc là nằm vùng của tổ chức khủng bố là được. Nếu biểu hiện của tiểu đội đó tốt nhất, vậy thì các anh cứ một mình huấn luyện bọn họ, không cần theo cùng các cảnh đội khác.”

“Yes, sir.” Các quân quan cùng đáp ứng.

Đợi cuộc họp kết thúc, đã gần nửa đêm. Bọn Lâm Tĩnh ra khỏi tòa nhà, trong đêm tối đi qua rừng cây xanh, đến thẳng chung cư sĩ quan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.