Hổ Lang Truyền Thuyết

Chương 73: Chương 73




Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

“Ngang dọc giang hồ 20 năm, sát thủ tới chào từ biệt tại Tokyo.”

“Trận quyết đấy tuyệt đỉnh, Quỷ Thu và Fuuma quyết chiến tại Tokyo.”

“Quỷ Thu suốt đời bất bại, chiến tích huy hoàng từ đầu tới cuối.”

“Trận đánh cuối cùng của Quỷ Thu, Fuuma mặc dù bại vẫn quang vinh.”

“Thong dong chịu chết, anh hùng sát thủ tương tích, nghiêm túc rời xa.”

“Tựa như truyền kỳ trong thần thoại, tình cảnh khiến người ta rơi lệ.”

Nhìn cái đống tiêu đề bằng chữ lớn kia, Lôi Hồng Phi đen mặt: “Loạn thất bát tao cái vụ gì vậy?”

Tin tức liên quan tới trận quyết chiến giữa Quỷ Thu và Fuuma ngày hôm qua đã đầy khắp các truyền thông, các phóng viên bút pháp thần kỳ sinh hoa, văn chương viết ra có thể so với tiểu thuyết truyền kỳ, tràn ngập chủ nghĩa anh hùng cùng phong cách lãng mạn. So với các dạng tin tức như “Danh tướng Trung Quốc hiển uy, Dã Lang bắt được Quỷ Thu” cũng không khiến người khác chú ý bằng.

Các đài truyền hình lớn nhiều lần phát cảnh Quỷ Thu cùng Fuuma đứng trước cửa lớn khách sạn nói lời từ biệt nhau, thu được tần suất xem rất cao.

Hầu như các tin đều đưa y chang nhau, các phóng viên ai cũng nhấn mạnh rằng Quỷ Thu sẽ bị áp tải về lại Bắc Kinh, rất có khả năng sẽ bị xử quyết, cũng là lúc kết thúc chương truyện của đại kỳ truyện này, khiến người ta thương tiếc vô cùng.

Cho dù là đã tiến nhập vào thời đại công nghệ cao, nhưng tinh thần thượng võ từ thời xa xưa vẫn khiến người ta nhiệt huyết sôi trào. Vừa sáng sớm, đã có không ít người cầm băng rôn lớn hoặc các hình ảnh được phóng lớn ra đứng ngay trước cửa đại sứ quán Trung Quốc thị uy, yêu cầu thả Quỷ Thu.

Tình cảnh này quả thực quá quỷ dị, thế nhưng nghĩ tới khi bên Mỹ bình thường tiếp nhận các vụ thẩm quyết các sát nhân liên hoàn, cũng có không ít người đứng trước cửa pháp viện mà thị uy, lên tiếng ủng hộ hung thủ, kiên quyết phản đối tòa xử tử hình, nên mọi người trong đại sứ quán tuy rằng không hiểu tư duy của mấy người này, nhưng cũng không đến mức kinh ngạc quá mức.

Lôi Hồng Phi nổi trận lôi đình mắng to một trận: “Đúng là cái thứ vô sỉ, thị phi chẳng phân biệt được.” Ngay cả phóng viên ở bên ngoài đứng cùng đám quần chúng đang thị uy kia cũng bị nói luôn.

Lâm Tĩnh thấy y không chút lưu tình mà mắng chửi người, tâm tình nhất thời tốt hơn, cũng mắng một trận, liền khuyên y bớt giận: “Anh tức giận với họ làm gì? Chúng ta nên làm gì thì làm, đừng để chuyện này ảnh hưởng, dù sao bọn họ cũng đâu có dám chạy vào tận đây. Đại sứ quán cũng xem như là lãnh thổ của nước ta rồi, thần thánh cũng không thể phạm được, nếu có người dám tự ý đổ vào đây, đó chính là phân tử khủng bố, tôi sẽ lập tức hạ lệnh nổ súng.”

“Ừ, vậy cũng đúng.” Cơn tức của Lôi Hồng Phi cũng biến mất, quay đầu hỏi hắn. “Cậu ăn sáng chưa đó? Tôi đói bụng.”

“Vẫn chưa, cùng nhau ăn đi.” Lâm Tĩnh đứng dậy, lễ phép gật đầu chào với mấy nhân viên trong đại sứ quán, sau đó đi ra ngoài.

Trong đại sứ quán sáng sớm đã bắt đầu lu bù công tác, ở đây trên cơ bản hai người tướng quân như Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh chỉ là người hướng dẫn, không có ai hỏi tới hành động của bọn họ cả, hơn nữa ai cũng đều tương đối tuân theo mệnh lệnh, cho nên ngay khi Lôi Hồng Phi vào nhà bếp, thì vị đầu bếp cấp cao kia liền nhiệt tình mà nói với y: “Tướng quân, món mà ngài yêu cầu tôi đã làm xong rồi, hiện tại ngài chỉ cần bưng lên thôi.”

Lâm Tĩnh rất nhanh tìm được bàn đã bày sẵn đồ ăn, sau đó hơi hơi nhíu mày. Toàn bộ món ăn ở đây đều là món chay, nhưng đều dùng nguyên liệu quý để làm, dù không có dầu mỡ, nhưng dinh dưỡng phong phú, dễ dàng cho tiêu hóa. Thuộc tính của quân nhân đều thích ăn đồ mặn có thịt, những món này hiển nhiên không phải chuẩn bị cho Lôi Hồng Phi hoặc là Lâm Tĩnh rồi.

Lâm Tĩnh nghi ngờ quay đầu nhìn Lôi Hồng Phi: “Từ khi nào anh chuyển sang ăn chay vậy?”

Lôi Hồng Phi ho khan hai tiếng, lúc này mới cười nói: “Gần đây có chút mệt, ăn dầu mỡ nhiều quá có chút buồn nôn.”

“À?” Lâm Tĩnh đánh giá y. “Nghe như đã bị bệnh bao tử rồi đó, có uống thuốc chưa?”

“Uống rồi.” Lôi Hồng Phi dưới ánh mắt sáng sủa của hắn có chút chột dạ. “Dù sao đây cũng là đồ sáng thôi mà, ăn chút đồ ăn chay sẽ có lợi cho thân thể.”

“Nói cũng đúng.” Lâm Tĩnh không có tiếp tục truy hỏi, cùng y đi vào nhà hàng, nhìn nhân viên công tác đem cơm nước tới, đặt trước mặt.

Đầu bếp ở đại sứ quán đều là đầu bếp hạng nhất, đã thông qua khá nhiều cuộc thi mới có thể tuyển chọn được, nên dù chỉ là một bàn thức ăn chay cũng có thể thanh sắc hương vị đầy đủ, khiến khẩu vị Lâm Tĩnh cũng trở nên ngon hơn, khi ăn lập tức hiển ra nụ cười thích ý, ngẩng đầu nói với Lôi Hồng Phi: “Hiện tại anh cũng có chút nghiên cứu về món ăn rồi đó, mấy món này rất ngon.”

Lôi Hồng Phi đang đang khẩn trương tính toán làm thế nào để tách ra khỏi Lâm Tĩnh, nói với đầu bếp làm thêm một phần khác cho Lăng Tử Hàn, nghe hắn nói vậy, trong lòng liền giật mình, liền cười gượng hai tiếng để che giấu: “Cậu thích là được rồi.”

Lâm Tĩnh nhíu mày. Nét mặt của thằng nhóc này thật quỷ dị, thái độ lại ám muội, nụ cười lại miễn cưỡng, sắp đặt từ ngữ thì vụng về, rốt cục là có chuyện gì? Nếu nói là vì bắt được Quỷ Thu mà biến thành như vậy, dù thế nào hắn cũng không tin. Quỷ Thu là do hắn bắt, Lôi Hồng Phi cần gì phải kích động tới mức đó? Với lại, lúc trước y đã từng với tư cách đội trưởng đột kích mà tự tay bắt sống được Heinz, cũng đâu có thấy y khác thường gì. Bọn họ ra trận, bắt người, hạ gục người nhiều vô số kể, đã sớm thành một thói quen, không có khả năng chỉ vì một chuyện nhỏ như thế mà lại biến hóa lớn như thế này.

Hai người họ ai cũng mang tâm sự, không còn giống như trước mà vừa ăn vừa nói chuyện phiếm hoặc là bàn công tác, cứ thế im lặng ăn hết bữa, mỗi người uống 1 chén canh, rồi kết thúc bữa sáng kiêm bữa trưa kia.

Lôi Hồng Phi như trút được gánh nặng, đứng dậy nói với hắn: “Tôi đi xem Quỷ Thu, hôm nay tiếp tục thẩm vấn.”

Lâm Tĩnh gật đầu, nhưng lại thấy y không có lên lầu, mà bước vào trong nhà bếp. Hắn ngồi ở đó suy nghĩ 1 hồi, vẫn không nắm được trọng điểm, nên đứng dậy đi vào bếp.

Lôi Hồng Phi đã lên lầu. Trong phòng bếp vẫn đang bận rộn khí thế ngất trời, nhặt rau, rửa món, thái thiết, ai cũng bận rộn, đầu bếp đang bắt đầu đưa món lên bếp lửa, khói lửa cùng âm thanh nấu bếp bắt đầu vang vọng, tất cả mọi người chẳng ai để ý tới người đang đứng ở cửa. Lâm Tĩnh đi tới bên cạnh bếp trưởng, nhẹ giọng hỏi: “Đang làm bữa trưa?”

“Đúng vậy.” Vị bếp trưởng thật thà phúc hậu cung kính với hắn, hỏi 1 đáp 10, rất chi tiết. “Lôi tướng quân có dặn chúng tôi làm mấy món ngon, đưa đến phòng giam trên kia. Không phải người đó là một sát thủ hay sao? Thế mà lại thích ăn chay, thật là kỳ quái. Chuyện giết người cũng đã làm luôn rồi, vậy là lúc ăn lại chú ý không nên sát sanh, đây không phải đang giả mù sa mưa hay sao?”

“Ừ, vậy chú cứ làm rồi mang lên đi. Chúng ta đang ưu đãi tù binh, đây là chính sách.” Lâm Tĩnh trấn định tự nhiên cười cười với ông, rồi xoay người rời khỏi nhà bếp.

Hắn không có lên lầu, mà đi vào văn phòng của mình. Hắn nỗ lực khống chế mình, lãnh tĩnh mà pha nước pha trà, ngồi xuống cẩn thận suy từ, biểu hiện từ lúc mới xuất hiện của Lôi Hồng Phi từ đêm qua khi vừa nhìn thấy tình hình. Tuy rằng hắn không có tận lực quan sát, nhưng chỉ cần hồi tưởng lại, có thể nhớ lại từng chi tiết 1, từ biểu tình, động tác cùng từ ngữ và ngữ khí, tất cả đều hiện ra rõ ràng, ký ức vẫn còn như mới. Hắn có thể khẳng định, Lôi Hồng Phi đối với Quỷ Thu thái độ cực kỳ khác thường, tuyệt đối không phải là một thái độ nên có với một sát thủ chuyên nghiệp đã mang đầy án trên người.

Hắn nhấp 1 ngụm trà, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, xuất thần mà nhìn hoa tươi ngoài cửa sổ.

Lôi Hồng Phi gia thế hiển hách, dù cho bản thân tùy tiện, chẳng hề để ý, nhưng trong khung tủy vẫn mang ngạo khí của con dòng cháu giống. Mười mấy năm qua, người mà y tận hết sức lực chiếu cố chỉ có một, cũng chỉ có người đó mới có thể khiến y trở nên cẩn thận chu đáo, săn sóc tỉ mỉ như vậy.

Nghĩ tới đây, sắc mặt Lâm Tĩnh chợt biến. Nếu quả thực là người đó, thì động tác của hắn đêm qua nhanh hơn một chút, sẽ hạ gục người đó lập tức.

Mồ hôi lạnh nhất thời chảy ròng ròng, Lâm Tĩnh phút chốc đứng lên, bước nhanh đi ra ngoài.

Đầu bếp đã làm xong mấy món ăn chay, nửa nồi canh nấm rừng, nhờ 3 nhân viên trong đại sứ quán bưng khay đồ ăn lên lầu.

Lâm Tĩnh đi theo phía sau bọn họ, lạnh lùng bước vào phòng giam.

Quỷ Thu đã tỉnh, nửa người dựa vào đầu giường, giữa trán hiện rõ sự ủ rũ, tuy rằng ngủ lâu như vậy, nhưng vẫn không thể giúp cậu giảm bớt sự uể oải.

Lâm Tĩnh có chút đau lòng, nếu như người đó quả thực là Lăng Tử Hàn, thì với thân thể gầy yếu đầy bệnh tật của cậu, trải qua chiến đấu cao cường cao và dài liên tục cùng việc phải liên tục bôn ba như thế, hiện tại sợ rằng đã tan vỡ mất rồi?

Lôi Hồng Phi thấy hắn, không khỏi giật mình, lập tức đứng dậy đón tiếp, cười hỏi: “Sao cậu lại vào đây?”

Lâm Tĩnh có sự bất mãn khá lớn với y, cố ý chất vấn y: “Bắt được tội phạm, theo lẽ thường phải thẩm vấn. Hai ngày qua anh đều ngây người ở đây, có người nói là đang xử lý tên sát thủ này. Thế nào rồi? Hỏi được gì rồi?”

Lôi Hồng Phi ngẩn ra, liền nhanh chóng lắc đầu: “Không được gì hết, cái gì cậu ta cũng không chịu nói.”

Lâm Tĩnh nhìn người đang tựa đầu vào giường kia, sắc mặt lạnh hơn, bỗng nhiên một bước nhảy về phía đó, một tay nắm chặt lấy cánh tay cậu, một tay lấy còng tay ra liền khóa cổ tay cậu vào đầu giường.

Hắn sẽ buộc Lôi Hồng Phi chính mồm thừa nhận Quỷ Thu là ai.

Lôi Hồng Phi quả nhiên phản ứng thất thường, xông lên cản lại. Lâm Tĩnh giận dữ, chỉ vào mặt y mà trách cứ: “Tên họ Lôi kia, anh nói rõ cho tôi biết, hiện tại anh đang làm cái quỷ gì?”

Nhân viên công tác giật mình, liền lập tức vội vã lui ra ngoài. Lúc này Lôi Hồng Phi mới ăn nói khép nép mà nói: “Người này đang bị thương nặng, không còn tính uy hiếp nữa, không cần phải còng lại đâu.”

Lâm Tĩnh thấy y còn đang lừa gạt mình, liền cười nhạt: “Vậy anh định bắt người còn lại thế nào?”

Lôi Hồng Phi sửng sốt nửa ngày mới phản ứng lại, hắn đang nói tới cộng sự của Quỷ Thu, liền đưa tay gãi gãi đầu. Lâm Tĩnh đột nhiên ra tay, mạnh tay đẩy y ra, động tác cực nhanh mà khóa cổ tay của Quỷ Thu, khóa tại đầu giường.

Lôi Hồng Phi vội hỏi: “Cậu định làm gì?”

Lâm Tĩnh hừ một tiếng: “Đương nhiên bức cung.”

Lôi Hồng Phi thế khó xử, muốn nói lại thôi. Lâm Tĩnh nhìn y, vẻ mặt khinh thường. “Thế nào? Đau lòng à? Người này đã từng lẻn vào trong bộ tư lệnh chúng ta, tập kích anh, khiến chúng ta nhục mặt. Dù cho anh không chết, thì cũng bị cậu ta làm nhục, vậy mà anh còn che chở cho cậu ta, rốt cục là có chuyện gì? Đừng nói với tôi anh vừa ý cậu ta đi?”

Lôi Hồng Phi bị câu hỏi cuối cùng của hắn khiến cho bản thân xấu hổ, quả thực khiến cho chân tay luống cuống. Qua một hồi lâu, y mới cố gắng trấn định, nghiêm túc mà nói: “Lâm Tĩnh, cậu đừng nói bậy, chuyện thẩm tra phạm nhân là chuyện để một mình tôi làm được rồi, cậu không cần lo đâu.”

“Để anh?” Lâm Tĩnh châm chọc. “Hai ngày qua anh đang làm cái gì? Quả thực là đem cậu ta ủng vào lòng bàn tay mà chăm sóc. Người khác không rõ, chẳng lẽ tôi lại không biết anh hay sao? Đời này ngoại trừ người đó ra, anh còn có thể cẩn thận tỉ mỉ, tốt như thế với ai? Cậu ta là nghi phạm trọng đại, đồng bọn còn chưa sa lưới, vậy mà khi thẩm tra anh lại không ra tay được, tôi tới giúp anh vậy.” Nói xong, hắn bỗng nhiên rút một con dao từ bên hông ra, làm ra thế như muốn đâm vào Quỷ Thu.

Lôi Hồng Phi không nghĩ tới ngay tại chỗ của mình mà hắn lại mang theo còng tay, dao nhỏ, trong lúc bất ngờ, theo bản năng y liền lập tức đưa tay chộp lấy đôi tay đang cầm con dao của hắn cản lại. Lâm Tĩnh ngừng tay, lạnh lùng nhìn y: “Nói đi, cậu ta là ai?”

Lôi Hồng Phi giả ngu: “Quỷ Thu đó, sát thủ chuyên nghiệp số một Á châu.”

Lâm Tĩnh giận dữ. Lôi Hồng Phi kiên trì đứng ở nơi đó. cũng không thể tránh ra, cũng không tiện khuyên can. Lâm Tĩnh bỗng nhiên nhẹ nhàng mà nói: “Anh biết không? Tối hôm trước, tôi vừa thấy cậu ta là lập tức nổ súng, thiếu chút nữa bắn chết cậu ta.”

Lôi Hồng Phi vẫn không biết rõ chi tiết khi Lâm Tĩnh bắt giữ Quỷ Thu, giờ chợt nghe, sắc mặt đột nhiên đại biến, trên trán trong khoảnh khắc thấm ra tầng mồ hôi lạnh. Lâm Tĩnh cố sức nắm chặt vai của y, lạnh lùng nghiêm nghị hỏi: “Nói cho tôi biết, cậu ta là ai?”

Lôi Hồng Phi cực kỳ thông minh, đã biết Lâm Tĩnh nghi ngờ rồi, nhưng lại không cách nào nói ra thân phận của Lăng Tử Hàn, chỉ có thể đứng yên ở đó, không nói, bất động.

Lâm Tĩnh rất sợ. Nếu như tối hôm đó hắn thật sự 1 súng bắn chết người này, sau đó mới phát hiện ra được thân phận thực sự của người đó, sự thật này đối với hắn quả thực quá mức tàn nhẫn, sợ sẽ khiến hắn sản sinh ám ảnh tới suốt cuộc đời. Hắn gánh chịu không nổi hậu quả này. Hắn nguyện ý tự giết bản thân, cũng không muốn làm thương tổn người này

Trong phòng yên ắng, chỉ có tiếng TV rõ ràng đang truyền ra.

Sau 1 lát, Lăng Tử Hàn ở phía sau Lôi Hồng Phi lên tiếng: “Hồng Phi, anh tránh ra đi. Lâm Tĩnh, Hồng Phi đích xác không thể nói cho anh biết tôi là ai, đây là quy định, anh phải biết rõ chứ.”

Cậu không hề giả giọng của Quỷ Thu, Lâm Tĩnh vừa nghe, sắc mặt nhất thời trắng bệch.

Lôi Hồng Phi như trút được gánh nặng, quay đầu lại mở còng tay, thả Lăng Tử Hàn ra, sau đó lui về sau 2 bước, để mở rộng khoảng nhìn của 2 người họ.

Lâm Tĩnh nhìn người trước mắt, tới trước, thử kêu 1 tiếng: “Tử Hàn?”

Lăng Tử Hàn thở dài, mỉm cười gật đầu.

Lâm Tĩnh trong đầu ông 1 tiếng thật mạnh, loạn thành 1 mảng. Trong lúc hỗn loạn, hắn cúi mạnh người ôm chặt Lăng Tử Hàn, cả người đều run

Lăng Tử Hàn hiểu được tâm tình của hắn lúc này, thoải mái vỗ nhẹ vai của hắn, “Lâm Tĩnh, tôi không sao, anh đừng suy nghĩ nhiều.”

Lâm Tĩnh cũng rất phiền muộn, nếu như sau này gặp phải chuyện như vậy, hắn không biết mình có thể không chút do dự mà nổ súng nữa hay không đây. Hắn ôm chặt Lăng Tử Hàn không chịu buông tay, trên lưng mồ hôi lạnh ứa ra.

Lôi Hồng Phi không cần phải giấu diếm Lâm Tĩnh nữa, tâm tình cực kỳ khoái trá, cười nói: “Lâm Tĩnh, việc này không có gì, cậu vốn phải làm vậy mà. Nhớ lúc trước, khi tôi tham gia bao vây tiễu trừ Kim Tân Nguyệt, đội đột kích chúng tôi vây quanh sào huyệt phân tử khủng bố, toàn lực tiến công, lúc đó Quỷ Thu cũng ở trong đó. Haizz, sau này tôi mới biết được đó, cũng giống như cậu hiện giờ vậy, nghĩ lại vừa sợ vừa khó chịu. Thế nhưng, sau đó nếu cần phải nổ súng, tôi cũng chưa từng 1 lần do dự. Hơn nữa, lần này chúng ta áp giải Quỷ Thu trở lại, khẳng định là phải tử hình cậu ta, sau này Tử Hàn sẽ không còn là Quỷ Thu nữa, trên giang hồ cũng có thể về hưu rồi. Cho nên, sau này nếu cậu có nhìn thấy ngưu quỷ xà thần gì đó, cũng phải lập tức nổ súng, không được lưu tình.”

Lăng Tử Hàn cười phụ họa: “Đúng vậy, Lâm Tĩnh, Quỷ Thu từ nay về sau sẽ biến mất, anh cũng không cần phải chú ý đâu.”

Lôi Hồng Phi nói thì nói vậy, kỳ thực lúc y biết Lăng Tử Hàn chính là Quỷ Thu, cũng là một thân mồ hôi lạnh, nhớ tới hành động lúc trước ở Kim Tân Nguyệt, nhớ tới lệnh truy nã đỏ của cảnh sát quốc tế, nhớ tới rất nhiều hành động đuổi bắt của các quốc gia trên thế giới, y đều cảm thấy sợ hãi. Trong mắt của y, tổ chức khủng bố bất quá chỉ là một con hề nhảy nhót trong bóng tối, cơ quan quốc gia lại mạnh không gì sánh được, nếu như các nước liên hợp lại, Lăng Tử Hàn quay trở lại, cũng không chừng trong lúc sơ sẩy mà bị rơi vào lưới pháp luật, rồi bị xem như tội phạm mà giết chết. Hiện tại biết Lăng Tử Hàn không cần dùng thân phận của Quỷ Thu mà hành tẩu nữa, y cũng thở phào nhẹ nhõm.

Lâm Tĩnh được hai người họ luân phiên khuyên bảo, tâm tình mới dần ổn định lại được 1 chút. Hắn buông Lăng Tử Hàn ra, thở dài, “Cậu ăn cơm trước đi, dạo này cơ thể thế nào rồi?”

“Cũng được.” Lăng Tử Hàn mỉm cười.

Lâm Tĩnh cùng Lôi Hồng Phi liền lấy mấy món ăn chay tới, đặt trước mặt Lăng Tử Hàn, sau đó ngồi xuống cùng cậu ăn. Lôi Hồng Phi buông được tảng đá lớn trong lòng, hài lòng đến mi phi sắc vũ, nhưng với thân phận thực sự của Lăng Tử Hàn vẫn thủ khẩu như bình. Trong lòng có Lâm Tĩnh có rất nhiều nghi vấn, nhưng vẫn nhớ kỹ quy định về bảo mật, nên cái gì cũng không hỏi.

Cơm nước xong, Lâm Tĩnh đi ra một chuyến, thuận tình mà tìm nhân viên công tác trong đại sứ quán lấy một bộ bài bài tú-lơ-khơ, sau đó nói rằng muốn hỗ trợ Lôi Hồng Phi thẩm vấn Quỷ Thu, vào phòng giam rồi khóa chặt cửa.

Lăng Tử Hàn vẫn nửa nằm ở trên giường, Lâm Tĩnh cùng Lôi Hồng Phi ngồi ở bên giường, ba người cùng chơi tranh đấu địa chủ, chơi bất diệc nhạc hồ.

Lăng Tử Hàn rất ít nói chuyện, luôn mang một nụ cười hiền, nhìn Lâm Tĩnh cùng Lôi Hồng Phi không ngừng đấu võ mồm.

Thí dụ như Lôi Hồng Phi làm địa chủ, sẽ tự mình tự biên tự diễn một phen, Lâm Tĩnh châm chọc nhìn y: “Mấy năm gần đây, mấy tên địa chủ chẳng ai có lương tâm cả, anh hào khí tới vậy làm gì?”

Nếu như Lâm Tĩnh làm địa chủ, Lôi Hồng Phi sẽ thân thiết mà nói với Lăng Tử Hàn: “Chúng ta liên thủ, giết cậu ta tới không còn mảng giáp đi.”

Lâm Tĩnh chẳng thèm để mắt tới y: “Không sợ đối thủ giỏi như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo.”

Đợi đến khi Lăng Tử Hàn làm địa chủ, không đợi Lôi Hồng Phi tỏ thái độ, Lâm Tĩnh liền thở dài: “Tôi thấy trước mặt có bàn trà, trên đó đều là bôi cụ.”

Lăng Tử Hàn thấy Lôi Hồng Phi bị Lâm Tĩnh đổ tới phiền muộn, sau đó lại cợt nhả mà tiếp tục chơi xấu, thiếu chút nữa nhịn không được cất tiếng cười to.

Thực sự là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, xem ra Lôi Hồng Phi gặp phải khắc tinh trong đời mình rồi, Lâm Tĩnh cũng vậy đó.

Nhìn hai người họ lưu ý đối phương như vậy, cậu cảm thấy rất vui, nghĩ hai người bạn thân trước mắt mình quả thực là ông trời tác hợp cho, đáng tiếc đều tỉnh tỉnh mê mê không rõ, chẳng biết lúc nào mới có thể hiểu được, rồi tu thành chính quả đây.

Chơi hơn 2 tiếng, Lâm Tĩnh cùng Lôi Hồng Phi đều sợ Lăng Tử Hàn quá mệt mỏi, liền thu hồi bài tú-lơ-khơ lại, để cậu nghỉ ngơi

Sức khỏe của Lăng Tử Hàn hiện tại quả thực không tốt, trong khoảng thời gian này bệnh cũng không ngừng phát tác, tuy rằng Vệ Thiên Vũ và Đồng Duyệt vẫn vẫn duy trì liên lạc, tiến hành trị liệu cho cậu, thế nhưng chỉ có thể tạm thời ngăn chặn bệnh tình lại mà thôi, chờ trở lại Bắc Kinh rồi mới thể tiến hành trị liệu cho cậu. Cậu cố gắng nhẫn nại, không muốn khiến cho bạn bè lo lắng, nhưng thân thể ngày càng sa sút, làm cậu khó có thể bảo trì thanh tỉnh trong thời gian dài. May là là ở đại sứ quán Trung Quốc, có Lôi Hồng Phi, Lâm Tĩnh cùng Du Dặc, La Y, Triệu Thiên trong trong ngoài ngoài mà che chở cho cậu, cậu mới có thể buông lỏng sự đề phòng, không còn khẩn trương, có thể kiên định mà chìm sâu trong giấc ngủ.

Đợi được Lăng Tử Hàn ngủ say, Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh mới rón rén đi ra ngoài, trở lại văn phòng của bọn họ.

Các nhân viên trong Đại sứ quán chạy tới tìm bọn họ, có chút sầu lo mà nói: “Từ hừng đông hôm nay, thì hệ thống quản chế trong đại sứ quán đã bị công kích khá nhiều lần, thủ pháp cực kỳ cao minh, chúng tôi căn bản không thể phòng được. Theo phán đoán của trung tâm chỉ huy, việc này rất có thể là do Linh Sa làm, mục đích là vì muốn cứu viện Quỷ Thu. Chúng tôi đã tăng cường việc bảo vệ an toàn, nhưng Linh Sa vẫn giấu mặt, không biết người đó đang ở đâu, đang nghĩ ra cách gì để cứu viện. Việc này cực kỳ quan trọng, chúng ta phải phòng bị nghiêm ngặt hơn.”

Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh liếc nhau, rất lãnh tĩnh mà nói: “Yên tâm, chỉ cần Quỷ Thu trong tay chúng ta, thì tuyệt đối không để ai cướp người đâu. Chúng tôi sẽ cẩn thận nghiên cứu tình báo liên quan, cho dù tạm thời không thể bắt được Linh Sa, cũng có thể canh hang đợi thỏ. Nếu như anh ta dám thật sự có can đảm tới tận đây cướp người, thì tôi đảm bảo anh ta có đến không thể về.”

Y nói cực kỳ chắc chắn, khiến vị quân nhân kia yên tâm.

Lâm Tĩnh thần tình nghiêm túc, trầm ổn trấn định. Hắn không hề hỏi gì, bất động thanh sắc, nhưng trong lòng lại âm thầm suy đoán, Linh Sa đại danh đỉnh đỉnh kia sợ chính là vị chuyên gia kỹ thuật Bộ Quốc An đã sống nhiều năm cùng Lăng Tử Hàn, Vệ Thiên Vũ đi?

Người bạn đời như vậy, thực sự khiến người ta ước ao. Hắn yên lặng nghĩ thầm, không khỏi mong muốn.

Lôi Hồng Phi cũng lặng người suy nghĩ, bỗng nhiên đưa tay vỗ nhẹ vai hắn, cảm khái nói: ” ‘Linh Quỷ Song Sát’, ngang dọc giang hồ 20 năm, thật khiến người ta mong ước.”

Lâm Tĩnh cũng hiểu được ý của y, khoái trá cười nói: “Đúng vậy, thật khiến người ta mong ước.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.