Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Lausanne Thụy Sĩ là một thành thị xinh đẹp, nằm kế bên dòng sông, hòa cùng với mỹ cảnh của hồ Geneva và núi Alps.
Tuy rằng chỉ là 1 thành thị nhỏ, từ nửa thế kỷ qua cũng chẳng xây dựng gì thêm, đã có sẵn hơn trăm plaza, đủ loại nhà hàng khách sạn chi chít như sao trên trời, khắp chốn đều là quán bar, đường đi có tranh vẽ, quán cơm. Ở chỗ này có thể thanh tĩnh mà nghỉ phép, cũng có thể vui vẻ mà du lịch, mỗi ngày trôi qua cũng không sợ buồn tẻ.
Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh dùng chuyên cơ đến Geneva, xe của đại sứ quán Trung Quốc đã chờ sẵn ở sân bay, vị quân nhân ở trong đại sứ quán tiến lên đón 2 người họ, đưa bọn họ trực tiếp tới chỗ hội nghị ở Lausanne.
Đây là một khách sạn 5 sao cao cấp, cách nội thành Lausanne 1 khoảng, ngay bên hồ Geneva, khung canh thanh tĩnh, lại tiện bố trí công tác bảo vệ, các tướng lĩnh quân sự cùng trợ lý đi cùng đến từ các quốc gia khác đều đến khá đông, nên tổ chức hợp tác quân sự thế giới liền bao trọn cả khách sạn này.
Ngày họp dự tính trong vòng 1 tuần, lịch trình khá dày đặc, thảo luận phương án hành động, binh lực xuất động của các nước, kế hoạch tác chiến liên hợp, phí dụng dự toán cần cho hành động cùng tỉ lệ bỏ vốn của các nước, còn có thành lập cơ cấu chỉ huy, v.v…. hầu như mỗi hạng mục đều sẽ phát sinh việc biện luận kịch liệt thậm chí khắc khẩu. Chờ khi mọi mặt đều đạt chung được nhận thức, thì hội nghị mới có thể kết thúc, sau đó mấy người tham chiến chủ yếu của các nước sẽ thành lập thành 1 tiểu tổ quân sự riêng, hoạt động cho tổ chức hợp tác quân sự thế giới, tiến hành cung cấp hành động cùng trợ giúp.
Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh đại biểu Trung Quốc tham gia hội nghị, cuối cùng cả hai còn được thêm vào tiểu tổ phối hợp quân sự, hoạt động ngay tại Geneva. Công tác lần này rất quan trọng, cũng khá phức tạp, cân nhắc đến lý lịch cá nhân cùng độ ăn ý của cả hai người, nên các phương diện đều cho rằng bọn họ chính là người thích hợp được chọn nhất.
Trước khi đi, bọn họ lại phải tiến hành họp vài ngày nữa, nào là với tổng tham, với bộ tư lệnh bộ đội đặc chủng, với uỷ ban Quốc Gia An Toàn, với đám chuyên gia sưu tập tư liệu của các tướng lĩnh quốc gia khác đến tham gia hội nghị lần này, căn cứ tình hình của các nước, cương lĩnh người chấp chính, quan hệ của chính trị gia cùng quân đội rồi suy đoán ra bọn họ ở hội nghị sẽ muốn đưa ra phương án gì, sau đó định ra được đối sách ứng phó tương ứng, mục đích chính là có thể khiến cho Ninh Giác Phi trở thành tổng chỉ huy mặt trận của toàn bộ hành động lần này.
Hai người bận rộn tới sắc trời đen khịt, lên máy bay còn phải tiếp tục xem văn kiện, hầu như chưa từng nghỉ ngơi qua. Từ sân bay quốc tế Geneva đến khách sạn Lausanne mất tới 40′, bọn họ ở trong xe nghiêm túc nghe quân nhân đại sứ quán giới thiệu sơ lược, lúc này mới nghỉ ngơi được 1 chút.
Sau khi đến khách sạn, tất cả đều được sắp xếp chu đáo, từng tướng quân đều ở phòng xép, người đi cùng sẽ ở phòng đơn hoặc tiêu gian. Đến tham gia hội nghị có cả người phương Đông, cả người phương Tây, còn có người Ả Rập, vì thế về mặt ẩm thực cùng kiêng kỵ trong ẩm thực cũng khác nhau, vì vậy khách sạn căn cứ vào yêu cầu của tổ chức hội nghị, cả một ngày 3 bữa đều là dạng buffer, có đủ dạng món ăn, rất tiện.
Nếu như không thích buffer, thì có thể đặt cơm trước hoặc đến thẳng phòng bếp, vì có không ít người làm việc tới khuya, nên khách sạn đã đảm bảo 24 tiếng đều có phục vụ đưa cơm.
Lôi Hồng Phi và Lâm Tĩnh ở trong phòng xép liền nhau, thế nhưng tới tối, bọn họ vẫn còn phải thảo luận chuyện công tác, ngại hai người tại hai phòng thì không tiện lắm, nên Lôi Hồng Phi không nói hai lời, trực tiếp dọn qua phòng của Lâm Tĩnh, để hai sĩ quan phụ tá đến ở phòng sát vách, như vậy còn dư ra được thêm 2 phòng, giảm bớt cục diện đông người ít phòng của tổ chức, khiến cho tổ hội nghị trong tình trạng trứng chọi đá cảm ơn rối rít.
Bọn họ tới sớm 1 ngày, sau khi báo danh đăng ký xong thì có thể tự do hoạt động. Lúc này có mấy đại biểu của các nước khác đã tới, đều là tướng quân, có thể thấy được với hành động lần này cực kỳ coi trọng. Hai người lập tức bắt đầu tiến hành xã giao, trong quá trình giao lưu tình cảm đều tranh thủ lấy được 1 phiếu bầu, sau đó có khả năng làm tốt chuẩn bị cho tranh luận kỳ tới.
Danh tiếng của Lâm Tĩnh trong giới quân sự quốc tế rất cao, có khá nhiều người biết tới hắn, hắn lại không nhận ra được ai hết. Hắn chủ yếu quen thuộc với các tướng quân bên các nước thuộc khu Trung Á, hơn nữa giao tình cũng tốt, đã từng có sinh tử chi giao sóng vai chiến đấu. Lâm Tĩnh ở Tây Vực nhiều năm, thời khắc đều tạo nên đả kích trầm trọng với chủ nghĩa khủng bố, cũng từng đồng ý lời mời nhiều lần dẫn đội xuất ngoại, hỗ trợ nước bạn bao vây tiễu trừ doanh địa phân tử khủng bố, mang tới an ninh hòa bình cho nước bạn, những tướng quân các nước này rất có thiện cảm với hắn, trong các quân nhân ở đây thì hắn có uy tín khá cao, vì vậy có thể khẳng định được bọn họ nhất định ủng hộ hắn, không cần mất quá nhiều thời gian để đi xã giao.
Còn Lôi Hồng Phi đã từng nhiều lần xuất ngoại phỏng vấn, tiến hành đủ loại giao lưu quân sự, bởi vậy người quen so với Lâm Tĩnh thì nhiều hơn, nhưng phần lớn đều là mặt chi giao hời hợt trên phương diện ngoại giao, cần phải nghiêm túc câu thông, liên lạc tình cảm kỹ xảo, hàm súc đã biểu đạt ý nguyện, nỗ lực tranh thủ sự ủng hộ của đối phương. Chuyện này cần khá nhiều thời gian và tinh lực, Lâm Tĩnh vẫn đi theo sát Lôi Hồng Phi, lúc uống trà cũng giúp đỡ cổ vũ, lúc ăn thì giúp y đỡ rượu.
Những trợ lý đi theo các đại biểu tham gia đều mặc đồ thường mà tới, sau khi tới khách sạn thì thay đồ, trong lúc nhất thời tương tinh vân tập. Ngoại trừ Lâm Tĩnh, thì trong quân đội bên nước Tây cũng có khá nhiều người đàn ông anh tuấn đĩnh đạt, đi tới đâu cũng khiến người khác chú ý. So sánh ra, thì mỹ nam đông phương tuấn mỹ tuyệt luân như Lâm Tĩnh khiến cho người khác kinh diễm, với chiến tích thời xưa của hắn, cùng với chức vụ hiện tại và phong độ khí chất, đều khiến người khác mắt sáng ngời miệng mở to khi nhìn thấy hắn ở đây. Lôi Hồng Phi cảm giác bầu không khí nói chuyện có chút khác thường, vốn những người mang chủ nghĩa so vanh (1) kì thị chủng tộc cũng có thái độ hòa ái hơn, những người hoài nghi với thực lực của bọn họ cũng không dám khinh thị, nói gì cũng được, chuyện gì cũng có thể thương lượng.
Dưới ánh đèn hoa lệ, Lâm Tĩnh ngồi trên chiếc ghế phục cổ xa hoa sắc màu rực rỡ, trên tay cầm một chén trà tuyết trắng mạ vàng, trên gương mặt hoàn mỹ không tỳ vết mang theo nụ cười hiền hòa, chuyên chú lắng nghe mọi người nói chuyện, khiến bản thân tựa một bức danh họa kinh điển, khiến người khác thưởng thức không ngớt.
Lôi Hồng Phi cách vài phút lại nhịn không được nhìn hắn 1 cái, sau đó thở dài trong lòng: được rồi, coi như dùng mỹ nhân kế đi.
Do sáng hôm sau sẽ khai mạc, nên tất cả các nước đều phải tham gia, cho nên mọi người trước 12h khuya đều tự mình quay về phòng. Nửa đêm, khách sạn chợt an tĩnh lại, rất nhiều phòng vẫn còn sáng đèn.
Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh lần lượt tắm rửa, mặc dục bào màu trắng trong khách sạn, cùng nhau nằm xuống chiếc giường lớn xa hoa trong phòng ngủ, nhịn không được bắt đầu thảo luận chuyện công tác.
“Tôi nghĩ, những nước muốn giành vị trí chỉ huy với chúng ta chỉ có 3.” Lâm Tĩnh khẽ nhíu mày. “Mỹ, Pháp và Nga. Anh nghĩ sao?”
“Ừ, chuyện này cũng không có gì bất ngờ. Tại quốc nội, các chuyên gia cũng đã liệt kê ra 3 nước này.” Lôi Hồng Phi định liệu trước nhìn hắn. “Luận khoa học kỹ thuật quân sự, có thể bọn họ tiên tiến hơn chúng ta. Luận sức chiến đấu bộ đội đặc chủng, chúng ta không hề kém bọn họ. Trong lãnh thổ Trung Á, tác dụng của khoa học kỹ thuật dùng trong đánh nhau cũng bị giảm suát, dù vũ khí tiên tiến cỡ nào cũng không mạnh bằng vũ khí thường. Mà chúng ta có một ưu thế mà bọn họ không có, chính là cậu.”
Lâm Tĩnh lập tức hiểu ý của y, cũng nở nụ cười: “Đúng vậy, tôi ở khu đó đánh trận hơn 10 năm, đều quen thuộc với phần lớn tổ chức khủng bố ở đó, có ai trong mặt này so được với tôi?”
“Đúng, cho nên tôi rất có lòng tin.” Lôi Hồng Phi hít một hơi thật sâu, cảm giác tâm trạng có chút đong đưa. Dựa như từ đêm say rượu tại Moscow kia, chỉ cần y tới gần Lâm Tĩnh, liền cảm giác có thể cảm nhận được một mùi hương ngọt ngào nhẹ, mùi hương này cực kỳ kỳ dị, tản ra hương thơm ngọt ngào, khiến cho trái tim y tâm ngứa khó yên, thường thường không thể kiềm được mà phải chạy vào trong phòng tắm, mượn tay của mình để phát tiết xung động ra, bằng không, nói không chừng y khống chế không được, sẽ áp đảo Lâm Tĩnh … Nếu y làm vậy, Lâm Tĩnh khẳng định sẽ tuyệt giao với y, hậu quả thiệt không tưởng nỗi.
Y yên lặng suy nghĩ, nhẹ nhàng thở dài 1 hơi, lúc này mới ôn hòa mà nói: “Ngủ đi, ngày mai còn phải cùng các bộ môn chính thức giao phong rồi, chúng ta phải nghỉ ngơi dưỡng sức.”
“Ừ, được.” Lâm Tĩnh đáp ứng một tiếng, kéo chăn ra, an tĩnh nhắm hai mắt lại.
Lôi Hồng Phi tắt đèn, trong bóng đêm vẫn không nhúc nhích, nhưng khí tức người bên cạnh mình càng lúc càng đậm, ngọt tới mức khiến y say sưa.HẾT CHƯƠNG 82
(1) Chủ nghĩa Sô vanh (chauvinism)là một chủ nghĩa sùng bái tinh thần bè phái cực đoan, mù quáng trên danh nghĩa của một nhóm (thường là một quốc gia hoặc một dân tộc), nhất là khi tinh thần bè phái đó có bao gồm cả sự thù hận chống lại một nhóm địch thủ.