Hổ Lang Truyền Thuyết

Chương 97: Chương 97




Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

Trần Kiến Hữu cùng Thái Hân Uy vẫn chờ ở ngoài cửa nãy giờ, đứng sắp thành tượng đá luôn rồi. Nhìn thấy Lôi Hồng Phi đi ra hai người họ đều thấp giọng hỏi: “Thế nào rồi? Còn giận không?”

“Có tôi ra ngựa, không có gì là không thể bình giải được hết.” Lôi Hồng Phi thực sự cao hứng, nhịn không được tự biên tự diễn. “Tay nghề của tôi, không phải hạng xoàng nha, mỹ thực vừa lên, dù tức giận thế nào cũng sẽ tiêu tan thành mây khói hết.”

Y còn chưa dứt lời, thì tiếng của Lâm Tĩnh vang lên từ sau lưng y: “Tiểu Thái, lấy cho tôi chậu nước rửa tay.” Ngữ khí có chút bất thiện.

“Yes, sir.” Thái Hân Uy vội vã đáp ứng, quay đầu bỏ chạy.

Trần Kiến Hữu cầm lấy cái khay từ trong tay Lôi Hồng Phi: “Để em cầm về cho.” Nhanh như chớp mà chạy vào nhà bếp.

Lôi Hồng Phi xoay người, cười nói với Lâm Tĩnh đang đứng thẳng tắp đối diện mình: “Cái này … tôi cùng cậu đi vòng quanh một vòng đi, tối hôm qua đánh 1 trận ác liệt như thế, chúng ta đi thăm các binh sĩ xem thử được không?”

Lâm Tĩnh lạnh lùng nhìn y, không nói gì mà đi ra ngoài, hướng tới chỗ bệnh xá. Lôi Hồng Phi không dám cười quá rạng rỡ, nỗ lực khống chế tâm tình, đi theo sau người hắn.

Ngày hôm qua mặc dù có hệ thống phòng ngự chặn lại, nhưng phần lớn đều tập trung ở bộ tác chiến bảo hộ Lâm Tĩnh, có một số chỗ không phòng vệ nghiêm mật, vì vậy không ít bom đạn bắn phá vào, nổ trung trong sân, khu ký túc xá cũng bị hủy đi mấy phòng, hiện tại đang sửa gấp, Lâm Tĩnh đi qua nhìn 1 chút, sau đó tới chỗ bệnh xá.

Ở đây chia làm 2 khu, 1 khu dùng để cứu trị người bệnh bên mình, cực kỳ bận rộn, khu kia thì trị liệu phần tử khủng bố bị bắt, đề phòng sâm nghiêm. Lâm Tĩnh cùng Lôi Hồng Phi thăm hỏi quân sĩ bên mình trước. Bệnh xá này là được tổ kiến trong lúc hành động, viện trưởng chính là phó viện trưởng tổng y viện lục quân, chuyên ngoại khoa, từ nửa đêm tới giờ, vẫn đều ở trong phòng phẫu thuật, từng ca từng ca đẩy vào mà bắt đầu tiến hành phẫu thuật. Hai người họ không có quấy rầy ông, mà hỏi han tình huống của bác sĩ tiến ra đón tiếp, biết được bên quân mình có 7 người bị trọng thương, bên phần tử khủng bố có mười mấy tên bị trọng thương, tuy rằng đã giải phẫu xong, nhưng cần phải đưa về bệnh viện ở hậu phương để tiến hành xử lý cẩn thận, bằng không sẽ nguy hiểm tính mạng.

Lâm Tĩnh suy nghĩ một chút, nói với người đó: “Tôi lập tức gọi y viện không trung tới đây, anh gọi vài bác sĩ, y tá chuẩn bị cho tốt, một giờ sau khi đăng ký, sẽ quay về Bắc Kinh.”

Vị quân y kia lập tức gật đầu: “Yes, sir.”

Lâm Tĩnh hỏi tình hình người bệnh xong, bỗng nhiên chỉ tay vào người bên cạnh: “Thương thế của Lôi tướng quân thế nào?”

Quân y lập tức tìm bệnh án, tường tận tỉ mỉ nói ra tình hình vết thương, sau đó nghiêm túc nhắc nhở: “Vết thương của Lôi tướng quân không nghiêm trọng, nhưg căn cứ vào kết quả kiểm tra của chúng tôi, Lôi tướng quân có dấu hiệu mệt mỏi quá độ, chúng tôi kiến nghị Lôi tướng quân nên nghỉ ngơi nhiều hơn, bằng không sẽ ảnh hướng tới sức khỏe của ngài ấy, cũng không có lợi cho vết thương.”

“Ừ, tôi hiểu rồi.” Lâm Tĩnh xoay người đi ra ngoài, bước tới chỗ bộ tác chiến. Lôi Hồng Phi nhắm mắt theo đuôi, theo sát bên cạnh hắn, vốn định giải thích bản thân mình không có mệt nhọc quá độ gì, nhưng thấy hắn không đề cập tới, nên y cũng không hé răng

Y viện không trung sử dụng một máy bay vận tải cỡ lớn viễn trình bay thẳng, bên trong đã được thay đổi tu sửa như một bệnh viện thu nhỏ đầy đủ chức năng, dùng cho quân sự, cứu tế, giá chế tạo ra khá mắc, lần hành động này là do Trung Quốc, Nga, Nhật, các nước EU ra tiền, có thể đảm bảo cho các quân sĩ bị thương trong quá trình chiến đấu đều được cứu chữa kịp thời, giảm thiểu đến thấp nhất số lượng nhân viên thương vong. Lâm Tĩnh dự định điều tới một y viện không trung, tất nhiên là dùng của Trung Quốc phái ra.

Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh đi vào đi bộ tác chiến, ở đây đã có không ít người, đang bắt đầu ngồi vào vị trí tiến hành công tác. Sáng sớm bọn họ đều chạy trốn, để một mình Lôi Hồng Phi đi đối phó với cơn giận của Lâm Tĩnh, đợi hai người họ đi ra ngoài rồi, nhìn qua như là gió êm sóng lặng, lúc này mọi người mới trở về, một lần nữa bắt đầu công tác.

Lôi Hồng Phi nhìn Lâm Tĩnh ra lệnh cho cấp dưới, kêu một y viện không trung đang ở sân bay Đại Thành gần đó lại đây tiếp người bệnh, rồi phái thêm hai máy bay tiêm kích hộ tống. Từng quyết định của hắn đều chuẩn xác đúng chỗ, mệnh lệnh tuyên bố ngắn gọn quả đoán, khiến Lôi Hồng Phi từ kinh hỉ đến thưởng thức. Trước đây Lâm Tĩnh là tham mưu trưởng, phần lớn thời gian là để đưa ra kiến nghị, để quan tư lệnh có thể đưa ra được phán đoán chính xác, ra được mệnh lệnh chính xác, đây là lần đầu tiên ở trong 1 cuộc đại chiến đảm nhận tổng chỉ huy. Lôi Hồng Phi mừng rỡ thấy sự phát triển vượt bậc của hắn, không thể nghi ngờ, hắn cực kỳ thích hợp với vị trí tư lệnh bộ đội đặc chủng.

Lâm Tĩnh hạ lệnh xong, sau đó từ trang web chỉ huy mà kiểm tra các báo cáo của các bộ đội tham chiến gửi tới. Lôi Hồng Phi vẫn ở bên cạnh hắn, nhưng không ra bất kì ý kiến gì.

Đây là cuộc chiến của Lâm Tĩnh, Lôi Hồng Phi sẽ không nhúng tay, lại càng không cướp đi vinh quanh của hắn.

Y viện không trung còn chưa tới, thì bọn họ nhận được điện thoại của Lăng Tử Hàn.

“Nghe nói các anh bắt được Adam rồi?” Lăng Tử Hàn mỉm cười ngồi ở văn phòng. “Người bên tôi khoảng nửa tiếng nữa sẽ tới chỗ các anh. Chúng tôi cần thông tin từ tên Adam đó.”

“Không thành vấn đề.” Lâm Tĩnh không chút do dự đáp ứng.

Bọn họ nơi này có học viện bồi dưỡng ngoại ngữ dành cho quân đội, phiên dịch tiếng Arab, nhưng bọn họ cũng không phải chuyên gia thẩm vấn, hoàn toàn không có cách để có thể mở miệng của cái tên thủ lĩnh tổ chức khủng bố ngoan cố như tên Adam này. Người của bên Lăng Tử Hàn thì có khả năng này, nên Lâm Tĩnh cùng Lôi Hồng Phi cực kỳ hoan nghênh người mà cậu cử tới, cũng cực kỳ tin tưởng năng lực của người đó.

Lăng Tử Hàn trước sau như một vẫn ôn hòa, nhẹ cười nói: “Thiên Vũ cùng tổ công tác của Thành Thước đã tìm ra được 4 tên hacker khả nghi, hiện tại vị trí của chúng lần lượt tại Vedeno ở Chechnya, Russia (1); Gomare vàTarogan ở Afghanistan; còn có 1 tên ở gần chỗ của các anh. Vedeno thuộc Chechnya, Vedeno, Gomare, Tarogan, ba tên đó sẽ do bên người của tôi xử lý, chỗ đó là thành trấn, để tránh cho nhân viên thuơng vong, chỉ có thể bí mật bắt giữ. Còn tên ở gần của các anh, tôi sẽ không quản đâu. Gã luôn di động liên tục, tọa độ thì luôn bất định, Thành Thước đang tiến hành xác nhận lại tin tức.”

“Tốt.” Lâm Tĩnh gật đầu, trên mặt cũng có vài phần tiếu ý. Hắn trước đây vẫn luôn nghĩ bộ quốc an chỉ là một bộ phận văn chức, cảm giác chính là cả một đám người chỉ biết ngồi trong văn phòng, không ngừng xử lý tình báo, số liệu từ khắp nơi trên thế giới, sau đó đem kết quả báo cáo cho lãnh đạo các quốc gia hoặc là thông báo cho quân đội, cảnh sát để hành động. Từ sau khi biết Lăng Tử Hàn chính là Quỷ Thu, hắn càng có thêm một hiểu biết mới với bộ môn luôn thần bí kỳ dị kia, năng lực hành động của Lăng Tử Hàn cùng phần kỹ thuật mà Vệ Thiên Vũ phụ trách đều không gì sánh kịp, dù cho bọn họ có sáng tạo ra kỳ tích thế nào đi nữa, Lâm Tĩnh cũng không cảm thấy bất ngờ.

Lôi Hồng Phi cao hứng xoa tay: “Thật tốt quá. Tử Hàn, mấy tên khốn đó nhất định phải bắt bằng hết, anh thật muốn tự tay mình bẻ gãy tay tụi nó mà.”

“Yên tâm, bọn chúng sẽ không có cơ hội dùng tay gõ bàn phím được nữa đâu.” Lăng Tử Hàn mỉm cười. “Chúng ta tự mình hành động vậy.”

Trò chuyện trò chuyện, bỗng nhiên Lâm Tĩnh nghiêng đầu nhìn thoáng qua Lôi Hồng Phi, tức giận mà nói: “Anh, lập tức đi ngủ.”

Lôi Hồng Phi có chút mê man, chẳng phải cần phải hành động hay sao? Sao lại phải đi ngủ?

Lâm Tĩnh nổi giận: “Từ hôm qua tới giờ anh vẫn chưa chợp mắt, lại còn bị thương, nhanh chóng nghỉ ngơi, còn chuyện này liên quan gì tới anh hả?”

“Tôi không mệt.” Lôi Hồng Phi thấy hắn quan tâm mình, không khỏi mừng rỡ. “Cậu đừng có nghe bác sĩ nói bậy, kỳ thực máy móc đôi lúc cũng không thể tin hoàn toàn được mà. Bản thân tôi chẳng mệt gì hết, sao tự dưng lại bảo là mệt nhọc quá độ?”

Lâm Tĩnh vừa muốn phát hỏa, thì tiếng nói đầy hưng phấn của Thành Thước vang lên; “Lâm tư lệnh, tôi đã xác định được vị trí của tên nhóc kia rồi.”

Lâm Tĩnh cùng Lôi Hồng Phi đều thấy hứng thú, chờ không kịp Thành Thước tới đây báo cáo, đã lập tức đi tới sát vách, trăm miệng một lời hỏi: “Ở đâu?”HẾT CHƯƠNG 96

(1) Cộng hòa Chechnya là một nước thuộc liên bang Nga. Nằm trên vùng núi Bắc Caucasus, Chechnya giáp phía tây–bắc với Stavropol Krai, phía đông; đông–bắc giáp Gruzia, phía tây giáp Ingushetiya và Bắc Ossetia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.