Hồ Ly Bán Kẹo Đường

Chương 30: Chương 30: Viên đường thứ hai mươi chín




“Một đám người chúng mày lại đi đánh một tên nhóc con như tao…”

Hàn Lâm Kiệt cao một mét chín, cứ như con diều hâu túm cổ con gà con lông hồng đi vào, dùng sức quăng vào bên cạnh tên tóc hồng lớn.

Tóc hồng nhỏ xoa chỗ đau ngồi dậy, muốn mắng chửi đám học sinh cao trung không cần biết sống chết này, nhưng lúc quay đầu lại nhìn, anh cả cậu ta đang bị một thiếu niên tóc đen giẫm dưới chân, đằng trước yết hầu có một miếng thuỷ tinh, sắc mặt trắng bệch, không còn sức để hét lên nữa: “Cái tên tiểu tử còn chưa dứt sữa này, chúng mày có biết hôm nay chọc phải ai không?”

“Các cậu họ Tề, là Tề tam ca phải không?” Triệu Chiếu vỗ đầu một cái, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, “A, cái sân này Tề gia đã hẹn trước, nhưng tớ nói với ông chủ cần dùng gấp, trả tiền gấp đôi, ông ấy trực tiếp cho tớ thuê.”

“Tề gia? Cái gì Tề gia?”

Các nữ sinh đang núp ở phía sau, tầm mắt bị đám nam sinh phía trước chặn lại, nhưng lỗ tai lại rất nhạy bén. Nghe Triệu Chiếu nói như vậy, mọi người liền xì xào bàn tán.

“Nghe nói bọn họ luôn đối đầu với nhà Triệu Chiếu, lần này cũng thật trùng hợp.”

“Kia không phải thành một mất một còn sao?’

Tóc hồng lớn bị Lục Thần Dục giẫm dưới chân, muốn ho khan lại sợ biên độ động tác quá lớn làm miếng thuỷ tinh đâm vào cổ họng, kìm nén đến mức mặt cũng thành màu xanh. Nghe có tiếng người đang nói chuyện, anh ta khó khăn ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Chiếu, rõ ràng có chút kinh ngạc: “Mày là thiếu gia Triệu gia? Tề ca tối nay muốn tiếp đãi bạn gái, lại bị chúng mày cướp chỗ, tụi tao muốn tới xem một chút, xem đến khi nào chúng mày mới xong.”

Ba ba ba.

Chai thuỷ tinh lạnh như băng nhẹ nhàng đánh vào mặt tóc hồng lớn, cảm giác rợn cả tóc gáy, tóc hồng lớn không ngừng thở gấp, thu hồi tầm mắt, lại chạm được cặp mắt lạnh lùng ảm đảm, trong lòng không nhịn được rùng mình một cái.

Mẹ kiếp, tên này còn khó xử lý hơn so với tên họ Triệu kia.

“Chuyện hôm nay không liên quan đến thiếu gia Triệu gia.” Lục Thần Dục cầm chai rượu, rời khỏi gương mặt tóc hồng lớn, chậm rãi di chuyển lên mái tóc hồng phấn, híp mắt, nói từng chữ: “Chúng mày chọc đến tao.”

Tóc hồng nhỏ im lặng, người này rõ ràng là một học sinh cao trung, vậy mà khi nói chuyện lại lộ ra cái khí thế vừa khiếp người lại uy nghiêm, so với Tam ca của bọn họ còn lợi hại hơn.

Người này là ai? Ở Minh Thành, họ Triệu và họ Tề có thể hiên ngang đi trên đường, vậy mà người này… lại không để bọn họ vào mắt.

“Lục Thần Dục.”

Một âm thanh yếu ớt từ cửa truyền tới.

Lục Thần Dục ngẩng đầu, nhìn thấy một bóng người đang đứng ngược sáng, ánh mắt hơi hoảng, trực tiếp vứt chai rượu xuống, đứng lên. Tóc hồng lớn lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhìn sang, thiếu niên mới vừa rồi còn muốn giết người bây giờ đã thay đổi, đã vứt bỏ vẻ sắc bén kinh người, bỏ qua ánh mắt soi mói của mọi người mà đi về phía nữ sinh.

Chính mắt Sâm Sâm nhìn thấy cậu nổi giận, còn đập vỡ chai rượu, giống như muốn liều mạng với mấy tên côn đồ trên đường kia. Cô có chút lo lắng, không nhịn được kêu cậu một tiếng, nhưng không nghĩ tới cậu sẽ trực tiếp đi ra đây.

Sâm Sâm có chút bứt rứt.

Hô hấp Lục Thần Dục chậm rãi, cố gắng đè nén lửa giận. Cậu rũ mắt xuống, ánh mắt rơi vào chỗ cô đang che trên cánh tay.

“Tay có đau không?” Thanh âm cậu trầm thấp, hiếm khi thể hiện sự quan tâm, nghe có chút cứng nhắc.

Sâm Sâm lắc đầu, nhìn cặp mắt đen sâu thẳm, cắn môi: “Cậu đừng tức giận như vậy được không?”

Cô bất an nói.

Lục Thần Dục hít sâu một hơi: “Ừ.” Nhìn Sâm Sâm một cái, cậu quay trở lại, kéo hai tên tóc hồng tới, mỗi tay một người, đến trước mặt Sâm Sâm, lạnh lùng ra lệnh, “Nói xin lỗi.”

“Thật muốn chửi thề một tiếng, các cậu lại dám khi dễ em gái Sâm Sâm?” Triệu Chiếu khoa trương hét to, khó trách Lục Thần Dục lại đột nhiên tức giận như vậy, hoá ra hai người này không biết sống chết đi khi dễ Sâm Sâm, đây chính là bảo bối ngồi cùng bàn của cậu ấy nha.

Vẻ mặt các nữ sinh khác nhau, Lâm Thiên Úy tò mò hỏi: “Sâm Sâm làm sao vậy?”

Cao Vũ Hân đang buồn bực, lại nghe thấy tiếng cô, trở mặt xem thường.

An Tình không nhịn được đi tới chỗ Kiều Thi Nghiên, Kiều Thi Nghiên đang uống nước, biểu tình hết sức bình tĩnh. Thế nhưng, mọi động tác nhỏ của cô đều lọt vào trong mắt Ôn Á. Là nữ sinh ở giữa, Ôn Á hiển nhiên là người vui vẻ nhất, hơn nữa sự vui vẻ của cô có chút phức tạp.

Cô vô tình đi thám thính chuyện mọi người bát quái, lại bị phát hiện, bây giờ lại tốt hơn, cô còn thấy có người đổi tiền lấy chuyện, liền không nhịn được vui vẻ. Cô biết trong trường có rất nhiều nữ sinh thích Lục Thần Dục, nghe theo lời bọn họ nói là bối cảnh có liên quan đến nhau, nhưng khi bỏ qua những thứ này, vóc người Lục Thần Dục vốn rất tuấn tú, tác phong làm việc lại tản mạn và ngang ngược, đặc biệt lại ở cái tuổi nữ sinh dễ dàng động tâm. Ôn Á cũng sẽ bị Lục Thần Dục hấp dẫn, nhưng cô biết đối phương sẽ không thích cô, cho nên cô đã sớm bỏ cái tâm tư này, làm người ngoài sẽ thoải mái hơn.

Hôm nay làm cho cái khẩu khí cô nghẹn đã lâu kia phát tiết ra ngoài, lần này tất cả mọi người đều tận mắt thấy được, Lục Thần Dục rất quan tâm tới một nữ sinh, mà nữ sinh kia không phải là ai trong số người bọn họ. Mặc dù không ít nữ sinh tự mình an ủi, cảm thấy bọn họ là bạn cùng bàn, có được ưu ái của cậu cũng rất bình thường, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được mà ê ẩm.

Không nghĩ tới cậu lại đối tốt với bạn cùng bàn như vậy, thật làm cho người ta hâm mộ.

“Mẹ kiếp…” Tóc hồng nhỏ hôm nay mất hết mặt mũi, muốn mắng người, lại có vài nam sinh lục đục đi tới, nhất là Hàn Lâm Kiệt mạnh như cây cột điện bằng sắt, đặc biệt có sức uy hiếp. Cậu liếc nhìn tóc hồng lớn một cái, cuối cùng nhìn về phía nữ sinh kia.

Đứng bên cạnh là một nam sinh không rõ lai lịch, giống như kỵ sĩ đứng đấy, từ trên cao nhìn xuống, chờ bọn họ xin lỗi.

Trong lòng tóc hồng nhỏ thầm khinh bỉ, nam sinh kia mấy phút trước còn giận dữ như hổ xuất chuồng, bây giờ mí mắt rũ xuống, không còn tinh thần nữa, thế nhưng đôi mắt sâu thẳm kia luôn nhìn tới, vẫn làm cho lòng người kinh sợ.

Một con mèo lớn đột nhiên thu móng vuốt lại, không cách nào đoán được cậu sẽ nổi điên lúc nào.

Sâm Sâm bị mấy nam sinh vây quanh, có chút quẫn bách, theo bản năng nhìn Lục Thần Dục bên người một cái, tư thế cậu tuỳ hứng, nghiêng đầu nhìn hai người kia, nhưng ý tứ lại hết sức ngang ngược.

Hai thiếu niên tóc hồng rất không cam lòng nhưng lại không có cách nào khác, bất đắc dĩ nhìn Sâm Sâm, ngượng ngùng nói: “Rất xin lỗi em gái.”

“Con bà nó mày đang gọi ai?” Hàn Lâm Kiệt đột nhiên đá một cước, làm tóc hồng nhỏ nằm dài trên mặt đất. Cậu mặc dù vô cảm với Sâm Sâm, nhưng Lục Thần Dục muốn xả giận cho cô, cậu dĩ nhiên ở bên phía Lục Thần Dục.

Sâm Sâm sợ hãi, thấy mặt người kia nhăn nhó, hiển nhiên lực đá cũng không nhỏ, cô bất an đụng Lục Thần Dục một cái, lo lắng nói: “Tôi không bị thương, Lục Thần Dục, tôi không có việc gì, đừng làm quá, nhỡ rước hoạ vào thân thì không tốt.”

Cô đứng kế bên người cậu, giống như đang nói chuyện bên tai, mặc dù thanh âm rất thấp, nhưng chắc cậu sẽ nghe rõ. Trên thực tế, cậu không nghe được.

Tay phải cậu rũ xuống, cảm giác như bị một vật ấm áp đụng vào, sau này mới phản ứng ra đó là tay cô, Lục Thần Dục cảm thấy mảng da ở chỗ cô vừa đụng như có nhiều con kiến đang bò lên, rất nhột. Ngón tay cậu cong lại, rất căng thẳng, cậu tự hỏi, liệu cô có đụng lần nữa không?

Cô không có, cô đang nói chuyện, nhưng cậu không nghe rõ, chỉ nghe được mấy chữ, cậu nghiêng người, thấp giọng hỏi cô: “Cái gì?”

Sâm Sâm sát lại gần bên tai cậu, nói: “Nếu sau này bọn họ trả thù các cậu, thì phải làm sao?”

Hơi thở cô ấm nóng, lỗ tai cũng bắt đầu ngứa. Lục Thần Dục quay đầu, Sâm Sâm chớp chớp mắt nhìn cậu.

Hai thiếu niên tóc hồng bị cưỡng bức, đàng hoàng nói xin lỗi Sâm Sâm. Nhưng Lục Thần Dục với Sâm Sâm lại đang nhìn nhau, cũng không nghiêm túc nghe bọn họ nói. Ánh mắt cậu sâu thẳm, chuyên chú, làm Sâm Sâm có chút ngượng ngùng, không tự chủ cúi đầu.

Lục Thần Dục lấy lại tinh thần, trong đầu nghĩ cô vừa mới nói cái gì, cô lo cậu tự mình rước hoạ vào thân, vì vậy nghiêm túc suy nghĩ một hồi, đầu quay mấy vòng lớn mới hiểu ý cô.

“Rước hoạ vào thân” là một thành ngữ có tỷ lệ sử dụng rất cao, mặc dù cậu học không giỏi, nhưng cũng không bị mù chữ, cậu biết nghĩa của câu này, chỉ là không có ý thức sử dụng câu này. Từ nhỏ đến lớn, cậu trước giờ muốn làm gì thì làm cái đó, không biết làm gì chuyện gì sẽ rước họa vào thân.

“A.” Cậu chậm rãi mở miệng, an ủi cô, “Không sao.”

“Lục Thần Dục.”

Cậu vừa dứt lời, Sâm Sâm liền kêu lên. Lúc cô cúi đầu liền nhìn thấy tay phải của cậu, trên ngón tay có một chất lỏng màu đỏ sậm sềnh sệch, là máu sao?

Trong lòng cô lộp bộp, cầm tay cậu lên nhìn một chút, quả nhiên, trên tay có chỗ rách chỗ không, đoán chừng là mới vừa rồi lúc mảnh thuỷ tinh bắn ra làm cho bị thương, cậu lại không chú ý đến lúc cô nhìn thấy.

Lục Thần Dục quả thật không chú ý, thấy cô lo lắng, liền rút tay ra, vẫy vẫy giọt máu giữa ngón tay.

“Không sao đâu.” Cậu nói.

Sâm Sâm cau mày, nhìn dáng vẻ làm bộ dửng dưng của cậu, không nhịn được nói: “Vết thương phải xử lý kịp thời, tôi dẫn cậu đi băng bó.”

Lục Thần Dục có chút không vui, theo bản năng nhíu mày, nhưng người đang cứng đầu với cậu là Sâm Sâm, cậu không nổi giận được. Hàn Lâm Kiệt nghe được đối thoại của bọn họ, đi sang nhìn một cái, hỏi: “Nghiêm trọng không?”

Triệu Chiếu cũng lo lắng, vội vàng nói: “Hôm nay cũng bởi vì tớ làm mọi người mất vui, chuyện này tớ sẽ xử lý sau, Lục ca cậu đi xử lý vết thương đi, nghỉ ngơi cho khoẻ.”

Lục Thần Dục nhíu chặt mày, vẻ mặt khó chịu, rõ ràng có chút thiếu kiên nhẫn.

Triệu Chiếu trừng mắt nhìn, còn nói: “Em gái Sâm Sâm, cậu dẫn Lục ca đến hiệu thuốc đi, nếu trễ thì tớ sẽ cho người đi đón cậu, làm phiền rồi.”

Sâm Sâm gật đầu: “Được.” Cô nhìn Lục Thần Dục, nhẹ giọng, “Đừng bướng nữa, có được không?”

Lục Thần Dục nhìn cô một cái, bên trong ánh mắt sáng ngời kia có sự quan tâm, không giống là giả, cậu liền trở nên mềm nhũn, gật đầu một cái: “Được.”

Tóc hồng nhỏ bị đạp liên tục đến mức muốn hộc máu, trong đầu nghĩ người này chẳng qua chỉ là vị mảnh thuỷ tinh làm đứt tay, cũng không đến mức nghiêm trọng, xử lý làm gì? Cậu ta đến xương sườn cũng sắp gãy, sao không ai quan tâm sự sống chết của cậu ta một chút! Tóc hồng lớn cũng có suy nghĩ giống cậu ta, hai anh em trố mắt nhìn nhau, đồng thời nghĩ, tên tiểu tử thối này thật mẹ nó cáo già.

“Hai người chúng mày,” Đột nhiên, lúc chuẩn bị đi với Sâm Sâm Lục Thần Dục lại quay người lại, ngón tay nhẹ nhàng chỉ xuống mặt đất, cười nhạt, “Về nói cho vị anh em họ Tề kia, chỗ này tao mua, đừng nhớ thương nữa.”

Tóc hồng lớn, tóc hồng nhỏ: “…Cái gì?”

Triệu Chiếu thầm nói, có thể, nhưng không cần thiết.

Trong ánh mắt mọi người hiện lên sự ngạc nhiên lại nghi ngờ, Lục Thần Dục nghênh ngang rời đi. Sâm Sâm đứng ở cửa, còn tưởng rằng cậu lại muốn gây chuyện, lúc đang lo lắng, thì cậu đã lắc lư đi tới, cô yêu tâm, hai người sóng vai ra cửa.

Triệu Chiếu che mặt than thở. Hàn Lâm Kiệt đấm cậu một cái, nói: “Được rồi, cắt bánh đi, mai chơi tiếp.”

Sáu giờ, ánh nắng gay gắt của mặt trời đã tắt, bên ngoài mát mẻ, Sâm Sâm đi phía trước, cúi đầu tra bản đồ trên điện thoại. Cậu gọi điện thoại cho tài xế, không nhanh không chậm đi theo sau cô, sau khi tìm được xe, cậu thay cô mở cửa.

“Lục Thần Dục, hiệu thuốc gần đây nhất cũng phải mất hơn 20 phút.” Sâm Sâm nói.

Lúc cô nói chuyện, theo bản năng nhìn tay cậu, trong đầu nghĩ hôm nay cậu cũng quá hung dữ rồi, nếu không phải biết lửa giận của cậu mau đến cũng mau đi, cô cũng không dám chủ động đến gần người này. Lúc cậu tức giận sẽ hại người hại mình, cái tính khí này có thể sửa đổi một chút không?

“Thiếu gia.” Tài xế quay đầu, dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn Lục Thần Dục.

“Vết thương nhỏ, không đáng ngại.” Lục Thần Dục tỏ ý bảo anh ta lái xe.

“Vậy về nhà?” Tài xế còn nói, “Cũng mất hai mươi phút.”

Sâm Sâm khẽ run: “Nhà cậu xa vậy sao?” Chả trách sao ngày nào cậu cũng đi trễ, nhưng mà, hôm qua cậu còn nói cái gì thuận đường sẽ tới đón, cậu như ở trên núi vậy, thuận đường ở đâu?

“Được.” Lục Thần Dục xoa xoa mi tâm, nhìn về phía Sâm Sâm, “Tôi về nhà, cậu ở lại chơi tiếp hay đi về?”

Sâm Sâm nhìn đồng hồ một chút, hôm nay cô đi trễ, bây giờ cũng đã sáu giờ, vì vậy nói: “Không chơi, trước chín giờ tôi phải về nhà.”

Lục Thần Dục gật đầu, hướng cô nhướng mày: “Đến nhà tôi sao?” Dừng một chút, lại nói thêm, “Nhà tôi không có người, chỉ có tôi thôi.”

Sâm Sâm nhìn cậu, tính toán trong lòng, xem hai người về thế nào để tiết kiệm thời gian.

“Tôi bị thương tay phải, không tiện bôi thuốc.” Lục Thần Dục chậm rãi nói, thấy cô im lặng, bất tri bất giác ý thức được, mình như một tên ngốc.

Lúc này, lại bảo nữ sinh cùng về nhà với mình, có phải mất não không?

“Được rồi, tôi đưa cậu về trước.”

“Không được.” Sâm Sâm nói, “Tay cậu bị thương, không thể trì hoãn thêm nữa.”

“A.” Lục Thần Dục ngồi ngay ngắn lại, “Vậy về nhà tôi trước.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.