Hoa Sơn trong màn đêm càng trở nên khoảng đạt. Đứng trên vách đá dựng đứng, dường như cả bầu trời sao ở ngay trước mặt, không phải là của trời đất mà chỉ là của riêng hai người họ.
“Nếu Hoa Sơn không cao như thế này, nếu ta cũng có thể bay đến đây thì thật tốt biết bao!” Tiểu Vân và y lại ngồi trên vách đá, dưới chân mặc dù là vực sâu vạn trượng ẩn trong làn sương mù nhưng nàng lại cảm thấy được sự vững chãi trước nay chưa từng có.
“Nếu ngươi thích thì lúc nào ta cũng có thể đưa ngươi tới đây“.
“Nếu có một ngày ta thịt nát xương tan, hồn phi phách tán ở đây, ta nhất định sẽ cảm tạ ông Trời, cảm tạ đấng thần Tiên ở trên cao kia“. Những lời nàng nói đều là thật , đây là nơi đẹp nhất mà nàng từng thấy, là nơi có đoạn hồi ức vui vẻ nhất của nàng.
“Đừng nói linh tinh, cẩn thận bị các vị thần tiên ở trên trời nghe thấy lại thỏa mãn tâm ý của ngươi đấy“. Y thấp giọng nói, dường như thực sự có chút sợ bị người khác nghe thấy.
“Thôi đi, mấy ông già vô cảm đó làm sao có thể để ý đến một tiểu yêu tinh nhỏ bé như ta được? Ngươi đừng có ngây thơ như vậy nữa!” Nàng bĩu mỗi vẻ khinh thường, rồi nhìn vầng trăng tròn vành vạnh sáng trong lừa ló ra khỏi đám mây. “Ngươi nhìn mặt trăng kia xem, thật là đẹp!”
“Mặt trăng dẫu đẹp thì cũng có tác dụng gì đâu, người sống trên đó vô tình vô nghĩa , lạnh lùng như băng sương“.
“Ngươi đang nói đến ai vậy?”
“Một nữ nhân bị báo ứng“. Giọng nói của y thâm trầm như rít qua kẽ răng, bàn tay nắm chặt nổi gân xanh, các khớp ngón tay kêu lách cách.
Tiểu Vân rõ ràng cảm nhận được hận ý đáng sợ trong giọng nói của y. Tuy cũng có chút khiếp sợ nhưng nàng vẫn thử thăm dò : “Là một nữ nhân từng làm tổn hại đến ngươi có phải không? Có phải ta đã nói sao điều gì làm ngươi nhớ đến những hồi ức thương tâm không?”
“Không phải... Có một loại thù hận không cần khơi gợi lại, cũng vĩnh viễn không phai nhạt được“.
Cả đêm, y ngồi đó mà không nói thêm câu nào nữa, hận ý toát ra từ người y dần dần tan biến, thay vào đó là cảm giác bi thương, không có nước mắt, không có cảm xúc, nhưng Tiểu Vân vẫn có thể cảm nhận được sự bi ai toát ra từ tận đáy lòng ấy. Sự bi ai sâu sắc ấy rất đặc biệt, giống như một sự thương tiếc xót xa.
Nàng không biết phải an ủi y như thế nào, chỉ có thể ngồi đó cùng y. Dần dần, cơn buồn ngủ đã chinh phục ý chí của nàng, đưa nàng đi vào cõi mộng. Trong giấc mộng, nàng lại quay về thời điểm lạnh lẽo, tuyết rơi trắng trời của ba trăm năm trước, kéo lê thi thể đã cứng đờ của mẹ, bước từng bước trong tuyết lạnh căm căm. Đến khi nàng rất mệt, rất mệt, mới tựa vào một nơi vô cùng ấm áp, mềm mại, rồi lặng lẽ chết đi...
Một tia sáng chiếu vào đôi mắt vẫn còn mơ nàng khiến nàng tỉnh giấc. Nàng đưa tay ra che ánh mặt trời, chớp mắt mấy cái mới phát hiện mình đang tựa trên vai Hiên, còn y vẫn giữ tư thế như hôm qua, nghiêm trang ngồi đó.
“Chào buổi sáng!” Y cười, nói.
“Xin lỗi, ta ngủ quên mất“. Nàng có chút căng thẳng trả lời.
Đối diện với một gương măt cười với khoảng cách gần như thế này, nàng bất giác nghĩ đến gương mặt cười của Ma Vương ngày hôm qua, đã nghĩ đến những runh động trong lòng. Không phải nàng đã thích Hiên rồi đấy chứ? Ý nghĩ này đột nhiên xuất hiện khiến nàng ngồi bật dậy, ngàn vạn giả thiết và kết cục lướt qua trong đầu, chỉ là không có cái nào hạnh phúc mĩ mãn.