Hồ Ly Chẳng Ra Hồ Ly

Chương 18: Chương 18: Kế hoạch làm việc




Lãnh Y yên lặng rời khỏi phòng giám đốc, ngồi trên ghế ngẩn người. Thật lâu sau, hơi ngẩng đầu nhìn về phía phòng giám đốc. Nay Mộ Mộ đối xử với mình như thế, có thể trách ai được đây? Lúc trước Mộ Mộ toàn tâm toàn ý dành cho mình, nhưng kết quả là mình vẫn lựa chọn Tử Phong Ngưng, Mộ Mộ, thực xin lỗi……

Ngay lúc Y Lãnh Y đang hết sức rối loạn không biết phải làm thế nào, trong phòng giám đốc, Hồ Mộ Y lại lười biếng ngả vào bàn, đầu và cổ kẹp lấy điện thoại, chân vắt chéo gác lên bàn vui vẻ tán gẫu với Vị Ương.

“Này, Ương tử, ta đã làm theo lời ngươi nói rồi, lạnh lùng đuổi Y Y ra ngoài.”

“Tiểu Hồng thực khá lắm!”

“Được rồi, ngươi đừng nịnh nữa, đuổi cũng đuổi đi rồi, cần phải làm thế nào mới có thể dỗ nàng trở về đây?”

“Dỗ nàng làm chi? Nữ nhân là tuyệt đối không thể dỗ dành, càng chiều càng không ra gì. Ngươi hiện tại cần phải làm là khiến nàng biết tầm quan trọng của ngươi, biết không?”

“Phải làm thế nào mới khiến nàng biết được tầm quan trọng của ta?”

“Việc này ta đã sớm lập kế hoạch rồi, chiều công ty có buổi tiếp khách là phó tổng Long Phong. Công ty gia đình, là nam, người cũng không tệ lắm, bộ dáng cũng rất đẹp trai, lát nữa đi gặp ngươi trang điểm cho đẹp vào, rồi lúc xuống thấy hắn thì hãy dùng khí chất quý tộc mà mấy ngày nay ta bồi dưỡng vất vả, phát huy thực lực của mị hồ ngươi, quyến rũ hắn, kích thích hắn cùng kích thích Y Lãnh Y.”

“Việc này – có thể có tác dụng sao?” Hồ Mộ Y tỏ vẻ hoài nghi.

Vị Ương ở bên kia điện thoại vỗ vỗ ngực cam đoan: “Tuyệt đối không thành vấn đề!”

***

Y Lãnh Y ngồi trong xe, yên lặng nhìn bóng lưng Hồ Mộ Y. Gần một ngày qua, nàng vẫn không nói với mình một câu, liền ngay cả hiện tại phải đi gặp phó tổng Long Phong cũng là do thư ký thứ hai nói cho mình, thở dài, cúi đầu.

Hồ Mộ Y mặt ngoài làm bộ như không nhìn Lãnh Y, trên thực tế khóe mắt đã sớm không ngừng liếc nàng qua kính chiếu hậu, mọi hành vi của Y Lãnh Y đều đã bị nàng thu vào mắt. Lúc thấy Lãnh Y dùng ánh mắt ai oán nhìn mình, lòng vui sướng bay bổng, ha ha, ta đã nói mà, một tiên hồ người gặp người yêu như ta thì một phàm phu tục tử như nàng sao có thể không yêu được, lúc ấy khẳng định Y Y nhất thời hồ đồ nên mới có thể hướng về tên tiểu yêu tinh Tử Phong Ngưng kia. Hừ hừ, Y Y, tôi muốn hảo hảo trừng phạt em, cho em biết, em sớm hay muộn cũng là người của Hồ Mộ Y tôi, hôm nay phải khiến cho em kiến thức cái gì gọi là phong phạm vương giả!

Đến nơi, nhân viên nhà hàng thập phần kịp thời tiến lên giúp mở cửa xe, Hồ Mộ Y hất hất mái tóc dài, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang muốn xuống xe, cố gắng nhớ lại động tác lắc mông mà Vị Ương nói, tưởng thể hiện ra một mặt mê người của mình cho mọi người xem ngay từ ngoài cửa. Ai ngờ mải nghĩ ngợi, thẳng đến khi “rầm” một tiếng mới biết cái chán trắng nõn của mình đã “hôn” cái cửa xe. Hồ Mộ Y bị cụng đầu đau đến nước mắt chảy ra quẫn bách ôm đầu ngồi lại vào xe. Lái xe cũng thật là, vừa thấy giám đốc đâm đầu phải cửa, sợ tới mức tay run rẩy, tay đập phải còi ô tô, ánh mắt mọi người trong nhà hàng trong chớp mắt liền bị vị Hồ tổng ngồi núp trong xe xoa đầu nhe răng nhếch miệng hấp dẫn.

Lãnh Y ngồi ở băng ghế sau nhìn thấy toàn bộ quá trình, nỗi buồn liền được cuốn trôi, che miệng cười đến cả người run rẩy. Hồ Mộ Y dưới cơn đau còn không quên ôm đầu quay lại, hung hăng ném cho nàng một ánh mắt sắc như sao. Giờ thì tốt rồi, cũng chẳng thèm lắc mông nữa, quản cái gì mà có hình tượng hay không chứ, vung tay, đạp giày cao gót đi thẳng vào nhà hàng.

Nhưng mà, một người nếu đã xui xẻo thì kể cả uống nước cũng bị nghẹn luôn.

Đang lúc Hồ Mộ Y cúi đầu thở phì phì xông thẳng vào trong, cố tình lại có kẻ có mắt không tròng, hứng trí bừng bừng chạy vội ra ngoài nghênh đón, một đón một lao vào liền sinh ra vụ nổ lớn, va phải lồng ngực rắn chắc của anh đẹp trai khiến Hồ tổng của chúng ta như thể con quay bay ra ngoài, té xuống, tư thế ngã sấp xuống như thể cạp đất, đôi chân dài khêu gợi dạng ra, có thể rõ ràng nhìn thấy quần lót tơ tằm màu đen bên trong. Nhận thấy được ánh mắt bỉ ổi, dâm đãng của đám của đám háo sắc bên cạnh, Hồ Mộ Y hét lên mộ tiếng, lấy tay che bụng, hồn nhiên không biết động tác này càng thêm hèn mọn.

“Bà nó chứ, ai hả???!!!”

Hồ Mộ Y khóc không ra nước mắt ngồi bệt dưới đấy, đẩy Lãnh Y đang muốn đỡ mình dậy ra, vung tay chỉ thẳng vào người nọ, cũng không quản người ta là ai trực tiếp chửi ầm lên: “Mắt anh để sau mông à? Một cô gái xinh đẹp như vậy cũng nhẫn tâm va phải sao?”

“Ai ui, mông của tôi –”

“Phì –” Lãnh Y ở bên cạnh lại bật cười.

Anh chàng đẹp trai bị mắng đến mặt đỏ tai hồng, ngượng ngùng nhìn Hồ Mộ Y: “Hồ tổng, thực xin lỗi. Tôi chính là phó tổng Long Phong, Long Thấu. Vì muốn đón tiếp cô nên mới –”

“Tôi chẳng cần biết anh là ‘long đầu’ hay ‘long vĩ’, anh va phải tôi thì chính là không đúng!”

“Ah–” Long Thấu ngại ngùng nhìn Hồ Mộ Y ngồi bệt dưới đất không chịu nghe khuyên bảo, quẫn bách phát hiện ra chung quanh càng ngày càng nhiều người tụ tập, liền vội vàng ngẩng đầu, nhìn Y Lãnh Y cầu cứu.

Lãnh Y hiểu ý, xoay người, tiến sát lại Hồ Mộ Y, thì thầm: “Mộ Mộ, nhị thư ký đã dặn dò rồi, trên tổng bộ nói cuộc hợp tác lần này cùng Long Phong tuyệt đối không thể có nửa điểm sai lầm.”

Nhắc tới tổng bộ, Hồ Mộ Y nhớ tới mục đính chính lần này, cố không để ý tới cái mông đau nhức, cũng không ăn vạ nữa, nhanh nhẹn bật dậy, hất hất mái tóc, ngọt ngào cười với Long Thấu: “Ai da, anh chính là Long tổng à. Hi hi hi hi hi hi ~ anh nhiệt tình thật đấy, thật nhiệt tình! Hi hi hi hi hi hi ~”

“……”

Có lời dạo đầu “tốt đẹp” như thế, hai người liền nhanh chóng quen thân, Long Thấu bởi vì sự kiện xảy ra ngoài ý muốn vừa rồi nên cực kỳ áy náy, sau khi thảo luận hợp đồng xong, thế nào cũng muốn giữ hai người lại ăn cơm. Còn rất sĩ diện, không ở nhà hàng của mình, mà tỏ vẻ lịch sự đưa Hồ Mộ Y tới nhà hàng sang trọng, cao cấp nhất, gọi một bàn lớn đầy đồ ăn.

Hồ Mộ Y ngồi trên ghế, hai mắt lóe sáng nhìn một bàn sơn trân hải vị, liếm liếm môi, vừa định động đũa, mắt liếc một cái, thấy Y Lãnh Y ở bên cạnh đang nhìn mình chăm chú, liền thở dài. Xem ra bàn cơm này ăn không nổi, còn phải án lời Ương tử mà hành động, phải có phong phạm ngự tỷ, tuyệt đối không thể để cho Y Y coi thường!

Cái miệng nhỏ nhắn của Hồ Mộ Y ai oán nhai cải trắng, vốn ăn thịt quen, giờ ăn rau thực như thể ăn sáp vậy, hâm mộ nhìn Long Thấu ăn vui vẻ ở bên, lòng không thoải mái chút nào. Ánh mắt xoay chuyển ngẫm nghĩ, mỉm cười ngẩng đầu: “Long tổng, anh thích cô gái như thế nào?”

Long Thấu đang ăn cá, nghe được lời này liền mắc nghẹn, kinh ngạc nhìn Hồ Mộ Y đang chăm chú nhìn mình đầy ẩn tình, ngượng ngùng cúi đầu: “Tôi thích con gái hào phóng, tự nhiên.”

“Thật sao?” Hồ Mộ Y nheo mắt truy hỏi.

“Đương nhiên.”

“A, vậy thì tốt quá. Tôi sẽ không khách khí với anh nữa, đưa đĩa thịt viên sốt và cá hấp gần chỗ anh qua đây cho tôi, tôi thích ăn.”

“Y Y, lấy đĩa chả giò bên cạnh em đưa qua đây luôn đi.”

“Phục vụ đâu, cho tôi thêm một đĩa thịt lợn viên sốt, lợn sữa quay, cánh gà om!”

“Hi hi hi hi hi ~ Long tổng, anh nhìn tôi như thế làm gì? Không phải anh thích con gái phóng khoáng sao? Tôi đây là hành động theo kiểu anh thích mà.”

“……”

Lúc ăn tương đối rồi, Hồ Mộ Y liền nháy mắt quyến rũ với Long Thấu, ỏn ẻn hỏi: “Long tổng, anh có bạn gái chưa?”

Long Thấu cười mờ ám, đồng dạng thâm tình nhìn thẳng Hồ Mộ Y: “Còn chưa có, một kẻ ngốc như tôi đây thì nào có ai yêu.”

“Ơ, nghe anh nói kìa, Long Đầu sao có thể không có người yêu được.”

“……”

“Vậy Hồ tổng có bạn trai rồi sao?”

“Đương nhiên không có, hi hi hi hi hi ~”

“Ai nha, Y Y, cô đừng cắm đầu ăn cơm mãi thế, nhìn xem, tôi và Long tổng có xứng với nhau không?”

“……”

Y Lãnh Y buông đũa, hờ hững nhìn Hồ Mộ Y trò chuyện vui vẻ với Long Đầu. Nàng có thể cảm giác được Mộ Mộ cũng không yêu người con trai trước mặt, nhưng mà vì cái gì từ khi hai người đến đây liền không ngừng quyến rũ hắn như vậy? Cảm giác chua xót không biết tên từng chút một lan tràn trong lồng ngực. Nàng cố gắng nặn ra một nụ cười yếu ớt: “Ngại quá, Hồ tổng, tôi muốn đi toilet một chút, chị cứ trò chuyện với Long tổng đi.”

Hồ Mộ Y tủm tỉm cười nhìn dáng vẻ thất thố rời đi của Y Lãnh Y, trái tim đã đập bình bịch như muốn lao ra ngoài.

Long Thấu vừa thấy bóng đèn đi rồi, liền vội nắm chặt cơ hội: “Lát nữa Hồ tổng còn muốn đi thăm thú chỗ nào? Tôi tiếp khách.”

Hồ Mộ Y quay đầu trợn mắt liếc Long Thấu: “Anh tiếp khách? Anh cũng đâu phải con gái, tiếp cái gì mà tiếp?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.