Hồ Ly Chẳng Ra Hồ Ly

Chương 61: Chương 61: Quỷ kế




Hồng nhi được Y Lãnh Y ôm trong lòng, ngửa mặt, có chút sợ hãi nhìn đại tỷ từ khi vào nhà liền bừng bừng lửa giận. Tiểu hồng hồ thầm phỏng đoán trong lòng, đây là sao thế? Chẳng lẽ đại tỷ cũng bị tuyết hồ kia đánh?

Vị Ương cực kỳ có nhãn lực, thấy sự tình không ổn liền vội bưng trà rót nước hiến ân cần. Hồ Liễu nhận cái chén, ngửa cổ một ngụm uống cạn, tốc độ quá nhanh cho nên có nước chảy dọc theo cổ xuống, thất thố chưa từng có.

Nước suốt mát lành thấm nhập cổ họng, lại không thể giải toả được nỗi phiền muộn trong lòng, gương mặt tràn đầy nước mắt của Tuyết nhi lại hiện lên trong đầu, Hồ Linh đập mạnh cái chén lên bàn, tiếng gốm sứ vỡ nát phát ra thanh âm thực lớn, khiến Hồng nhi đang chui trong lòng Y lãnh Y nhìn xung quanh bị doạ cho cả người run rẩy, lông mao dựng thẳng lên, rụt mạnh cổ lại, liều mạng rúc vào lòng Lãnh Y, cho đến khi chỉ còn nửa cái đuôi thò ra ngoài nó mới ngừng giãy dụa. Mà Vị Ương ở một bên lại hét lên chói tai xông tới, kéo tay Hồ Liễu, nhìn cẩn thận, xác định không cứa lên làn da mềm mại kia mới thở phào, đôi mắt lại ngập nước: “Liễu nhi, ta biết nàng đau lòng Tuyết nhi, nhưng không thể sốt ruột như thế, nàng đừng như vậy mà……”

Thiên Thụ và Y Lãnh Y không biết tình hình, hai mặt nhìn nhau. Thiên Thụ nhìn vẻ mặt băng sương của Hồ Linh, nuốt nước miếng, lòng cũng có chút hốt hoảng. Hồ Linh tựa vào cửa sổ, xuất thần nhìn phương xa, ánh mắt ảm đạm vô thần chất chứa u buồn.

Vốn muốn chờ đến khi Hồng nhi không có việc gì thì trở về động Hồ Liên cùng Thiên Thụ tự trông coi lẫn nhau, nhưng hôm nay thấy Tuyết nhi như vậy thì sao mình có thể rời đi được. Tình cảm tỷ muội nhiều năm như thế sao có thể nói bỏ là bỏ được, chẳng lẽ trơ mắt nhìn Tử Phong Ngưng đùa giỡn nàng trong lòng bàn tay sao? Còn nữa, nếu rời đi, về sau biết giải thích với mỗ mỗ thế nào?

Y Lãnh Y nhìn nhìn mọi người, thở dài, cúi đầu nhéo nhéo cái đuôi trong lòng, dùng sức kéo nó ra. Không còn cách nào khác, giờ trừ Hồng nhi ra thì sợ là không ai có thể phá vỡ được cục diện bế tắc này.

Tiểu hồng hồ lại ôm chặt ngực Y Lãnh Y, không chịu rời khỏi vòng tay nàng. Lãnh Y bất đắc dĩ đe doạ: “Hồng nhi, nếu không chịu ra thì vĩnh viễn co đầu làm hồ ly đi, đừng chạm vào em nữa!”

“Chi chi –” Tiểu hồng hồ bị uy hiếp, thế này mới chậm rãi nhô đầu ra, nhìn đôi mắt đầy khổ sở thương cảm của đại tỷ và nhị tỷ, đôi mắt như hạt đậu không ngừng xoay tròn, dùng ám ngữ hỏi Vị Ương: “Ương tử, tuyết hồ kia thực sự là Tuyết Nhi tỷ mà mấy người đã từng kể với ta sao?”

“Đúng vậy!” Ngữ khí Vị Ương cực kỳ không tốt, căn bản không có tâm tình trả lời nó. Thật là, tiểu Hồng chết tiệt này như thế nào lại có thể gặp rắc rối vậy? Đến chỗ nào cũng gây hoạ!

Tiểu hồng hồ bĩu môi, không vui: “Vậy sao nàng còn đánh ta?!”

Vị Ương thở dài, do dự trả lời: “Ta nghĩ — hẳn là do nàng thích Tử Phong Ngưng……”

“Cái gì?!” Tiểu hồng hồ giật mình, cái này phải hỏi rõ ràng một chút mới được! Vội dựng thẳng người, nó đạp lên bộ ngực mềm mại của Y Lãnh Y, nhảy mạnh một cái, lảo đảo rơi vào lòng Vị Ương.

Hồng nhi ngửa cái mặt mập mạp đầy lông hoang mang nhìn Vị Ương: “Cái loại trẻ con bị vứt bỏ, thánh mẫu đóng băng người, hung thủ làm tắc hố phân như Tử Phong Ngưng cũng có người yêu???!!!”

Vị Ương nghe xong đen mặt, cúi đầu nhìn Hồng nhi nhe răng trợn mắt có chút hết chỗ nói. Thế nào mà mới đến nhân gian có vài ngày đã bắt đầu ra vẻ nho nhã vậy, thật đúng là cục cưng ngoan Y Lãnh Y dạy tốt mà.

Y Lãnh Y vẫn chớp mắt nhìn chằm chằm Hồng nhi, nàng không nghe hiểu được ám ngữ giữa nó và Vị Ương, Hồ Liễu lại cẩn thận nắm tay nàng, giữ lên mạch đập của nàng, kết quả là hàng loạt từ ngữ thô tục ác độc lập tức liên tiếp bay vào tai. Y Lãnh Y đáp lại ánh mắt bất đắc dĩ của Vị Ương, tức đến cắn răng, vươn tay phải rảnh rỗi ra, nhéo cái cổ đầy thịt của Hồng nhi, kéo nó trở lại vòng tay mình.

Y Lãnh Y chọc chọc cái ót đầy lông xù của tiểu hồng hồ, lớn tiếng trách: “Thành thật một chút đi!”

Hả? Dĩ nhiên có thể hiểu lời ta nói? Tiểu hồng hồ đang mắng đến phun nước miếng khó hiểu quay đầu, thấy đại tỷ đặt tay lên chỗ mạch đập nơi tay phải mảnh khảnh của Y Lãnh Y lên bừng tỉnh hiểu ra, thân mình to mọng xoay tròn một trăm tám mươi độ, quay cái mông phấn nộn về phía Y Lãnh Y.

Đại tỷ, nhị tỷ đang buồn bã nhìn thấy động tác đùa giỡn này của Hồng nhi cũng không nhịn được mỉm cười. Thiên Thụ lại gần, chui vào lòng Hồ Linh bắt đầu hiến kế: “Ta lại có cách này.”

“Ồ?” Vị Ương nghe thấy liền nhào qua, vẻ mặt không tin nhìn Thiên Thụ.

Thiên Thụ tự cổ vũ bản thân bắt đầu phân tích: “Ngươi nói xem, Tuyết Nhi tuy lúc nhỏ đã từng chịu ân huệ của Tử Phong Ngưng, nhưng dù sao cũng là chuyện của trẻ con không phải sao? Tử Phong Ngưng lớn lên thế nào hai người cũng chưa gặp qua vài lần, cho nên hiển nhiên là chúng ta tìm một nữ nhân cho nàng ấy đi –”

“Ngươi nói nghe thật dễ, vấn đề là có người sao?!” Hồng nhi chui trong lòng Y Lãnh Y còn không quên ngắt lời.

Hồ Liễu suy nghĩ một lát, gật gật đầu: “Phương pháp Thiên Thụ nói cũng không tệ, nhưng đúng như Hồng nhi nói, bên cạnh chúng ta không có người thích hợp để chọn.”

Mắt Thiên Thụ sáng lên, thốt ra: “Phách Nhã thì sao?”

Vị Ương bắt đầu thở dài: “Haiz ngươi đừng nhắc với ta cái đồ chết tiệt thấy sắc quên bạn kia nữa, từ ngày gặp con sói con kia, nàng quả thực như bị quỷ ám, giả bộ đàm phán, ngày ngày đi qua chỗ bầy sói phẩm trà, cùng một đám sói thì phẩm trà cái rắm ý! Lúc trước còn nói thích ngươi, thay lòng đổi dạ cũng thực nhanh!”

“Thật hả?” Mắt tiểu hồng hồ cũng lấp lánh lấp lánh.

Vị Ương gật gật đầu: “Hồng nhi, ngươi khỏi lo lắng đi, một kẻ khốn kiếp một tên sắc lang hai người đó tự vui vẻ với nhau. Ngày đó ban ngày tiểu lang kia cùng Phách Nhã dựa lưng vào nhau, vẻ mặt hạnh phúc nhìn bầu trời trong xanh, tay nắm tay sung sướng miễn bàn, ta lại gần hỏi một chút hai người đó đang làm gì? Mẫu lang kia dĩ nhiên lại đúng lý hợp tình nói với ta là đang ngắm sao! Ngắm cái đầu ý, ban ngày ban mặt có sao cái rắm!”

“Phì –” Y Lãnh Y và Hồng nhi ở một bên nghe liền cười không ngừng, thật đúng là vật họp theo loài, khỏi phải nói, hai người kia xứng đôi cực kỳ!

Sau khi cười xong, mọi người lại bắt đầu lâm vào khó khăn, bỏ qua Phách Nhã và tiểu lang kia, liền càng không có ai cả, xem ra chỉ có thể tìm trong số các nàng một người vừa có ý chí kiên định lại có mị lực nữa. Hồ Liễu, Hồ Linh và Vị Ương thân với Tuyết Nhi như tỷ muội chắc chắn không được, Thiên Thụ thỉnh thoảng tính tình dở hơi cũng không xong, bởi vì có Tử Phong Ngưng nên Y Lãnh Y cũng vạn lần không thể, vậy là cũng chỉ còn lại một người, hơn nữa người này nhất định có thể khiến Tử Phong Ngưng đau đến tận xương cốt……

Tiểu hồng hồ chớp mắt hoảng sợ nhìn mấy người như lang như hổ ngó nó chằm chằm, vung vung tiểu móng vuốt điên cuồng rống: “Đừng — ta vẫn cứ làm tiểu hồng hồ tốt hơn!!!! Ta không câu dẫn được tuyết yêu ngàn năm kia đâu! Các ngươi đám cầm thú này!!!”

***

Tử Phong Ngưng rời khỏi nhà tới giờ đã một ngày, Tuyết nhi vẫn duy trì động tác như lúc người kia bỏ đi, cuộn mình trên sô pha, cánh tay ôm lấy đầu gối. Cả ngày chưa ăn gì nhưng nàng lại không đói, chỉ lo lắng Tử Phong Ngưng ở bên ngoài sẽ gặp chuyện gì không may, lời Hồ Liễu và Hồ Linh không ngừng xoay tròn trong đầu. Đang rối rắm thì tiếng khóa cửa mở vang vọng trong đại sảnh trống trải, Tuyết nhi vui mừng quay đầu nhìn lại, thấy Tử Phong Ngưng sắc mặt tối tăm chậm rãi tiến vào.

“Ngươi, ngươi — đã trở lại?” Bởi vì hưng phấn mà giọng Tuyết Nhi hơi thay đổi, Tử Phong Ngưng cúi đầu ừ một tiếng, lát sau ngẩng đầu nhìn về phía Tuyết Nhi.

Gương mặt Tuyết Nhi tái nhợt đến vô lực, bả vai gầy hơi co lại, đôi môi vốn đỏ mọng phấn nộn cũng hơi trắng bệch, chỉ có cặp mắt xinh đẹp kia, một khắc lúc ngẩng đầu nhìn nàng lại phát ra quang mang hưng phấn. Tử Phong Ngưng thở dài, quả nhiên vẫn giống ngày trước, thấy mình rồi liền vui vẻ không biết làm sao cho phải.

“Ăn cơm chưa?” Tử Phong Ngưng hai tay đút túi hỏi Tuyết Nhi. Tuyết Nhi ngẩn ra, lúc phản ứng lại liền dùng sức lắc lắc cái đầu nhỏ, nhưng thân mình khẽ run run vì vui mừng.

Phong nhi không giận ta?

Tử Phong Ngưng nhìn gương mặt vui vẻ của Tuyết Nhi, không nói lời nào, xoay người vào bếp. Thấy nàng rời đi, Tuyết nhi vui vẻ lui vào sô pha, cẩn thận hồi tưởng lại cảnh tượng ngắn ngủi vừa rồi, tuy chỉ đôi câu vài lời nhưng cũng đủ để nàng sung sướng cả ngày.

Qua một khắc, Tử Phong Ngưng từ phòng bếp đi ra, trong tay bưng một bát mỳ nóng hôi hổi. Nàng bước nhanh tới sô pha, đặt bát mỳ lên bàn, có chút không tự nhiên nhìn Tuyết Nhi: “Ăn đi, mấy thứ khác không biết làm, chỉ biết làm cái này.”

Thái độ ôn hoà bất thình lình của Tử Phong Ngưng khiến Tuyết Nhi nhất thời khó có thể thích ứng, ngơ ngác nhìn nàng. Hồi lâu sau, Tuyết Nhi như thể một đứa nhỏ lộ ra nụ cười vui sướng, xoay người, bê cái bát, cầm đũa, ăn ngon lành.

Gia vị thơm nức, sợi mỳ dai dai, nước súp ngọt lành, hơn nữa cảm giác hạnh phúc nồng đậm trong lòng, Tuyết Nhi hưng phấn không biết phải làm sao. Tử Phong Ngưng ở một bên không nói một lời yên lặng nhìn, nhìn Tuyết Nhi mau chóng ăn xong, nàng liền đứng dậy đi tới sô pha phía đối diện ngồi xuống, rút một điếu thuốc trên bàn trà, kẹp ở đầu ngón tay, châm lửa, hít một hơi thật sâu.

Tuyết Nhi đang ăn ngửi thấy mùi khói thuốc liền nhíu mày buông bát, không biết làm sao nhìn Tử Phong Ngưng. Sương khói lượn lờ bay lên, nở rộ như đoá mân côi. Gương mặt Tử Phong Ngưng mờ ảo sau màn sương khói, không biết đang nghĩ gì, khi thì u ám, khi thì sáng sủa. Tuyết Nhi liền si ngốc nhìn, không nói một lời. Nếu có thể khiến mình có được Tử Phong Ngưng thì chẳng sợ chỉ một phút đồng hồ cũng được, nàng chắc chắn sẽ bỏ ra hết tất cả để yêu người kia, bảo hộ người mình yêu.

Hút xong một điếu, thế này Tử Phong Ngưng mới dụi tắt tàn thuốc, nhìn Tuyết Nhi, nhỏ giọng: “Tuyết Nhi, ta biết là nàng, tiểu bạch hồ ở Vạn Phong Tự, tiểu bạch hồ vẫn luôn thích rúc vào lòng ta.”

Tuyết Nhi nghe xong đột nhiên trợn to hai mắt, không thể tin nổi nhìn Tử Phong Ngưng. Một lát sau, nàng dùng đôi tay mảnh khảnh che miệng, nước mắt tràn bờ mi. Nàng ngồi thẳng dậy, lần đầu tiên trong cuộc đời dùng thanh âm hung ác như thế chất vấn Tử Phong Ngưng: “Phong nhi, nếu đã biết thì vì sao còn đối xử với ta như vậy?!”

Một tiếng “Phong nhi” xuyên thẳng trái tim Tử Phong Ngưng, cổ họng có chút nghẹn ngào, Tử Phong Ngưng che dấu quay đầu đi chỗ khác: “Ta yêu là Y Lãnh Y.”

Tuyết nhi biết được chân tướng rồi chỉ cảm thấy cả người bủn rủn vô lực, nằm gục xuống sô pha nức nở khóc, khàn khàn thì thào: “Phong nhi, nàng thực sự yêu Y Lãnh Y sao? Thật sự còn yêu người đó? Nàng xác định mình không phải bởi vì những hồi ức trước kia mà không nỡ buông tay?”

Cái xương vẫn đâm trong tim bị Tuyết Nhi vạch trần, Tử Phong Ngưng lập tức thay đổi sắc mặt, lớn tiếng quát: “Đây không phải là chuyện ngươi quản!”

Tuyết Nhi không nói, chỉ nhìn cô chằm chằm, ánh mắt kia như thanh kiếm sắc bén đâm vào trái tim bất an của Tử Phong Ngưng.

“Phong nhi, nàng cũng không yêu Y Lãnh Y, chỉ là không cam lòng, không cam lòng nữ nhân của mình lại bị một hồ ly tinh cướp đi.”

Tuyết Nhi nói từng chữ từng chữ, dũng cảm chưa từng có, kỳ thật cô hiểu hết. Ngày đó lúc Tử Phong Ngưng đưa nàng đi gặp Y Lãnh Y, khoảnh khắc lúc nhìn thấy, nàng liền hiểu ra, ánh mắt Phong nhi nhìn Y Lãnh Y cũng không có tình yêu, có chăng chỉ là chút quật cường cùng không cam lòng.

“Ngươi nói bậy bạ gì đó!!!” Tử Phong Ngưng nổi giận đến mặt đỏ lên, thở hổn hển.

“Phong nhi, ta –”

Tiếng chuông dồn dập cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người, Tử Phong Ngưng nhìn Tuyết Nhi, hít sâu một hơi, xoay người đi mở cửa. Lúc vừa mở cánh cửa ra, một thân ảnh màu đỏ như quỷ mỵ bay vào phòng, một phen kéo tay Tuyết Nhi.

“Tuyết Nhi tỷ tỷ –” Thanh âm tê dại đến tận xương bay vào tai hai người, Tử Phong Ngưng biến sắc, mà Tuyết Nhi lại như thể bị ong chích giật phắt tay lại.

“Ngươi tới đây làm gì?!” Tử Phong Ngưng cứng ngắc hỏi, thái độ cực kỳ ác liệt.

Hồ Mộ Y cười duyên, dán sát lại Tuyết Nhi, đem sức nặng nửa người dồn lên người nàng, vươn tay nắm cằm nàng, để Tuyết Nhi đối diện với đôi mắt quyến rũ mười phần phóng điện của mình: “Tuyết Nhi tỷ tỷ, hai vị tỷ tỷ đã nói cho ta biết rồi, thì ra quan hệ thân mật như vậy ah, sao ngươi không nói sớm?”

Phi phi phi, Hồ Mộ Y thầm khinh bỉ mình trăm ngàn lần, thực ghê tởm, nếu có một kẻ bỉ ổi như thế dán lên người mình thì đã bị mình phi một cước đá bay rồi, làm sao giống Tuyết Nhi tính tình tốt như vậy để mặc người bắt nạt. Mà lại nói, đứng gần quan sát Tuyết nhi thấy nàng thật đúng là không tệ nha. Lại cúi đầu nhìn ngực, Hồ Mộ Y vừa lòng gật đầu. Chỗ muốn sờ có cái để sờ, muốn thân hình có thân hình, quả nhiên là đặc sản Thiên Sơn mà. Phải tăng thêm sức lực, giải cứu nàng khỏi ma trảo của Tử Phong Ngưng.

“Ta –” Tuyết Nhi có chút kinh hoảng, lại biết Hồng nhi có thương tích nên không dám dùng sức đẩy nàng, quay đầu bất lực nhìn Tử Phong Ngưng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.