Hồ Ly Háo Sắc

Chương 12: Chương 12




Ngày thứ mười bốn đại quân Nam triều xuất chinh, Tần Liễm và các tướng sĩ khác đi suốt đêm trở về đô thành Nam triều. Nhưng mà ta vẫn chưa nhìn thấy hắn, bởi vì nơi đầu tiên hắn vào cung không phải là đông cung, mà chưa thay y phục hắn đã mang đầy thân gió bụi đi tẩm cung Thánh thượng thăm Phụ hoàng.

Từ xưa đến nay đạo hiếu luôn được đặt ở vị trí thứ nhất, bất luận là tại Tô quốc hay là ở Nam triều. Thánh thượng vào lúc thời tiết luân chuyển thu đông mà nhiễm phong hàn, trong một đêm ho khan không ngừng đầu óc quay cuồng, lại có hôm sốt nhẹ không lùi khó có thể xuống giường. Trước khi Tần Liễm tới tẩm điện, ta và một đám hoàng tử nữ quyến đã tới thăm một lần, nhưng mà chúng ta ngoại trừ đứng ngoài rèm ra thì không nhìn thấy gì: trước giường Thánh thượng sớm đã bị Hoàng hậu và trắc phi vây đến con kiến chui không lọt; một đám ngự y không lau mồ hôi thì cũng quỳ xuống đất, là nơi trút giận cho mọi người ở đây; mà phía sau chúng ta ở ngoài tẩm điện, còn có một đám đại thần và các nữ quyến của họ xếp hàng chờ truyền báo.

Tại thời khắc nhiều người đều vội vã biểu thị lòng trung thành như vậy, đám hoàng tử nữ quyến chúng ta có vẻ không dễ khiến người khác chú ý và thấy quan trọng. Cho nên chỉ ở một lát thì ra khỏi tẩm điện, chỉ là trước khi ta đi đột nhiên bị chính phi Đại Hoàng tử Tần Húc gọi lại, cô gái tên là Triệu Hữu Nga dịu dàng đặt đầu ngón tay lên cổ tay ta, trên mặt cũng ôn nhu tươi cười: “Xin Thái tử phi dừng bước.”

Dù sao thì, giao tình của ta cùng vị Đại Hoàng tử phi này chỉ giới hạn ở con mèo mới nuôi trong đông cung kia. Vài ngày trước lúc ta nhìn thấy nó ở ngự hoa viên, ta vốn tưởng rằng đó chỉ là một con mèo hoang cô đơn hiu quạnh, thấy trên lưng nó dính vài miếng thảo diệp nhưng vẫn không tổn hại đến vẻ dễ thương tuyết ngọc của nó, liền ôm vào ngực trêu đùa. Nhưng mà sự thật chứng minh tại nơi hoàng cung quy củ kỷ luật phức tạp nghiêm ngặt này, cả một bãi nước dưới đất cũng có người phụ trách, huống chi là một con mèo. Ta trêu đùa không bao lâu thì Đại Hoàng tử phi và một đám tì nữ vây quanh xuất hiện đầy chói lọi, nở nụ cười dịu dàng hành lễ với ta, còn nhận lại con mèo này.

Ta đoán ngay lúc đó thần thái ta khẳng định gần giống biểu hiện lưu luyến không rời của Tần Sở mỗi lần rời đông cung, bằng không Triệu Hữu Nga cũng sẽ không vô cùng vui sướng mà đưa một con mèo đáng yêu như vậy cho ta: “Thái tử phi thích thì cứ ôm đi là được rồi.”

“Sao có thể được.” Ta kiên quyết chối từ, nhưng mà kiên quyết chối từ đồng thời con mắt lại không nỡ rời khỏi con mèo nhỏ, “Ta cũng không thể đoạt lấy thứ người khác yêu thích.”

Nói thật thì, con mèo này xem như giống loài đáng yêu nhất ta gặp được từ lúc đến Nam triều tới nay. Bát Ca cá vàng Tần Sở Tần Liễm vân vân cũng không lanh lợi được bằng nửa phần của nó.

Triệu Hữu Nga cười nói: “Sao được chứ? Thái tử phi từ Tô quốc đến, Thái tử điện hạ lại rất bận rộn, thỉnh thoảng cũng sẽ rất cô đơn. Có con mèo này làm bạn, có gì không tốt chứ? Huống hồ tuy rằng cô cô tặng con mèo này cho ta, nhưng với tính cách của Lộc Vương điện hạ, nhất định là không muốn nuôi. Còn không bằng thuận nước giong thuyền ở đây, bây giờ liền chuyển giao cho Thái tử phi vậy.”

Lúc ấy trong lòng ta đâu đâu cũng là con mèo trắng nhỏ này, quên mất cái con chim Bát Ca trong đông cung kia sau khi bị một con mèo hoa cắn mấy ngày trước thì liên tục mấy đêm đều có tâm tính bắt chước quạ đen mà kêu phát sợ, hơn nữa chờ sau khi ta ôm con mèo kia trở về thì mới nhớ tới. Nhưng mà sự thật chứng minh, con chim Bát Ca mắc chứng “mèo trắng không phải là mèo” điển hình, màu da mèo mà đổi một cái, nó liền không nhận ra. Chỉ miễn cưỡng mở mắt ra, liếc một cái rồi không có hứng thú.

“Ta nghe nói Thái tử điện hạ đã đi suốt đêm trở về đô thành, chợt nhớ tới một chuyện,” Triệu Hữu Nga cười uyển chuyển, “Hôm qua tình cờ nghe Lộc Vương nói Thái tử điện hạ không thích mèo, cho nên cảm thấy nhất định phải nhắc nhở Thái tử phi một chút. Đây là sơ sẩy trước đây của ta, xin lỗi.”

Thật ra ta chưa từng nghe nói Tần Liễm còn có thói quen như vậy, vì thế gật gật đầu: “Đa tạ Lộc Vương phi nhắc nhở. Ta nhớ kỹ rồi.”

“Thái tử phi điện hạ ở đông cung nếu cảm thấy buồn bực, bất cứ khi nào cũng có thể tới tìm ta chơi.” Triệu Hữu Nga cười nhạt, “Hoặc là truyền ta qua cũng được.”

Ta gật đầu nói được. Vị Lộc Vương phi này khiến ta nhớ đến tỷ tỷ Tô Tư. Cho dù nàng không hay cười, nhưng mà cấp bậc lễ nghĩa luôn chu toàn như vậy, luôn dịu dàng nhã nhặn lịch sự, là tấm gương ta vĩnh viễn không thể nào sánh bằng.

Ta chỉ biết hôm nay Tần Liễm sẽ trở về, nhưng không biết hắn rốt cuộc vào lúc nào mới có thể trở về. Dựa theo lời A Tịch, ta cần tắm rửa thay đồ đoan trang hiền thục chờ đợi hắn bước vào cửa đông cung. Vào lúc nàng chăm chú nhìn ta khiến ta không thể nào nhúc nhích, ta đành phải quy củ ghé vào trên bàn chờ hắn trở về.

Quá trình chờ đợi thật sự là quá nhàm chán, nhàm chán đến mức cuối cùng ta cũng phải nói chuyện với A Tịch. Ta nói: “A Tịch, ngươi thật sự không thích Tam Hoàng tử sao?”

A Tịch nâng mí mắt, lạnh lùng trả lời: “Công chúa, người thật sự không thích Tần Liễm sao?”

Ta: “…”

A Tịch lại nói: “Vậy lúc trời mưa Công chúa ngồi xổm trên mặt đất khóc, là bởi vì cái gì?”

Ta: “…”

A Tịch tiếp tục nói: “Nô tì cho rằng, lúc trước trước khi khởi hành từ Tô quốc, lời Thái tử điện hạ nói với người vẫn rất có lý lẽ. Cá và tay gấu không thể có được cả hai (1), xin Công chúa cân nhắc.”

(1) Cá và tay gấu không thể có được cả hai: Vốn là câu nói của Mạnh Tử: “Không thể có được cả hai, phải bỏ cá mà chọn lấy bàn tay gấu vậy.”

Nàng nói tới đây, ta chợt nhớ tới trước kia từng ngàn vạn lần nhắc nhở bản thân không thể nói chuyện với A Tịch thì không thể nói chuyện với A Tịch, có lẽ bây giờ ta đã sớm quên nỗi đau trên vết sẹo, vì thế ông trời lại trừng phạt ta mất trí nhớ lâu dài. Ta lại ghé vào trên bàn, uể oải khoát tay: “A Tịch, ta đã nghĩ qua rất nhiều lần. Vấn đề này cũng không phải ta nói là có thể được, cho nên nghĩ thế nào đều không hữu dụng.”

Mãi cho đến buổi tối lúc đi ngủ, ta vẫn không nhìn thấy bóng dáng Tần Liễm. Ta lờ mờ đi ngủ, nhưng mà sáng sớm ngày thứ hai ta vừa mở mắt ra, ánh sáng trời thu lại không chiếu thẳng vào mặt ta như trước. Trước mắt ta tối òm, eo bị người ôm chặt, ngón tay chạm vào chỗ trơn nhẵn, cái gáy bị đè lại, môi cũng dán lên nơi ấm áp nào đó, cả người giống như là cây đinh bị đóng vào không thể động đậy.

Ta miễn cưỡng chớp mắt, vừa chớp mắt thì nghe thấy một giọng nói trầm thấp quen thuộc lại thoải mái: “Hôm nay dậy sớm thật.”

Ta bị gò bó, rốt cuộc cũng được nới lỏng vài phần, ngẩng đầu thì nhìn thấy một gương mặt quen thuộc. Vẫn là cằm đẹp môi đẹp, vẫn là khóe mắt hẹp dài nhếch lên, vẫn là như cười như không.

Hắn chỉ mặc trung y, trên người có hương vị dễ ngửi.

Không ngờ tối qua ta ngủ sâu như vậy, Tần Liễm đến bên giường lúc nào ta đều không biết. Càng không ngờ là A Tịch cũng không đánh thức ta, nàng luôn tuân thủ quy củ nghiêm ngặt, cũng lôi kéo ta cùng tuân thủ quy củ nghiêm ngặt, cho nên theo đạo lý thì loại tình huống này nàng vốn nên bám riết không tha níu chặt lỗ tai ta mà nói “Thái tử điện hạ trở lại rồi”.

Ta ngượng ngùng không biết lặng lẽ lấy tay cào cào trước ngực hắn ra từ lúc nào, cười ha ha mấy tiếng: “Vẫn bình thường thôi. Thật ra chàng không ở đây mấy ngày nay, mỗi ngày ta đều thức dậy sớm như vậy…”

Tần Liễm liếc mắt nhìn tay của ta, lại liếc mắt nhìn mặt của ta, khóe môi hơi cong lên một nụ cười, tay khoát lên thắt lưng ta hơi dùng sức, ta liền không thể không kề sát người hắn lần nữa, cằm gối lên trên mu bàn tay, mu bàn tay lại trải lên lồng ngực hắn.

Đáy mắt hắn như trêu đùa, ngón tay từng tấc một đồ theo lông mi ta, miễn cưỡng nói: “Thật không? Nhưng sao ta nghe nói mỗi ngày nàng đều gộp ăn sáng ăn trưa thành một bữa ăn nhỉ?”

Ta rất nghiêm túc nhìn hắn nói: “Nhất định là chàng nghe lầm rồi.”

Tần Liễm nói: “Vậy mấy ngày nay mỗi ngày nàng ăn sáng cái gì?”

Ta xoay nửa bên mặt qua, cố gắng nhìn đỉnh rèm nói: “Còn không phải là mấy thứ bình thường kia…”

Hắn “ừm” một tiếng: “Vậy nói xem sáng sớm hôm qua, nàng ăn cái gì?”

Tầm mắt ta nghiêng về phía trước bốn mươi lăm độ, làm ra vẻ mặt hồi tưởng lại, nói: “Cháo tổ yến Nam Tiên, canh đậu, cơm, thịt dê cắt sợi…”

Ta vất vả lắm mới có thể nhớ ra mà đọc xong, Tần Liễm sau khi nghe xong cười, khoan thai nói, “Vậy hôm kia?”

“…” Ta kiên trì tiếp tục nói, “Pha trà, bánh hoa phù dung…”

“Hôm trước nữa?”



Như thế Tần Liễm hỏi hết tất cả đồ ăn sáng trong vòng bảy ngày qua. Xét thấy thực đơn hoàng gia vô cùng uyên bác, đầu bếp luôn vắt hết óc sửa cũ thành mới, cho nên ta cũng không thể không vắt hết óc sửa cũ thành mới theo. Cũng may sau khi hỏi xong bảy ngày thì hắn rốt cuộc không tiếp tục nữa, ngón tay theo đuôi mi ta trượt qua tóc mai, như vỗ về chơi đùa dao động dây đàn, ánh mắt như ngọc đen hơi nheo lại, sau đó hắn giữ bờ vai ta, ta chỉ cảm thấy mệt rã rời, ngay sau đó hắn liền nghiêng người phủ lên trên, che ở trước mắt ta hơn phân nửa.

Tóc của hắn như dòng chảy theo cổ trượt xuống, bện lại với tóc ta ở trên gối. Hắn đưa tay nhéo nhéo vành tai ta, bình tĩnh nói: “Được rồi. Nàng nói lại thực đơn đồ ăn sáng bảy ngày qua cho ta biết lần nữa.”

Ta: “…”

Thiên tử ngự biên cương, quân vương chết xã tắc. Nghe nói sau khi quốc vương Mục quốc biết được binh sĩ Nam triều công phá đô thành thì dứt khoát nhảy từ tường thành cao cao xuống, khi chết vô cùng thảm. Nhưng mà trong mắt những kẻ đùa nghịch chính trị, đại khái từ trước đến giờ vẫn là được làm vua thua làm giặc, đây vốn là một canh bạc, cho nên cũng chẳng trách gì. Ta từng hỏi Tô Khải, nếu hắn không phải sinh ở Tô quốc, mà sinh tại bất cứ quốc gia nhỏ nào sắp bị tiêu diệt, thân là một tiểu hoàng tử sắp bị giết, hắn nên làm cái gì bây giờ. Mà Tô Khải trả lời là, hắn rất nghi ngờ ta rốt cuộc có phải là em gái ruột của hắn hay không. Nếu ta là em gái ruột của hắn, vì sao lại muốn hắn ngủm như vậy. Vì sao ta không thể giả thiết hắn là phú thương đệ nhất Giang Bắc hoặc là con trai của đệ nhất cao thủ giang hồ, mà nhất định phải giả thiết hắn là thằng xui xẻo của một hoàng tộc suy tàn trong ngàn vạn người cũng khó mà có được.

Mà ý nghĩ của ta là, cái gọi là sinh thì lo bệnh hoạn chết mới yên vui (2), cuộc đời này của Tô Khải, đại khái cũng không thể trở thành một phú thương hoặc là con trai cao thủ võ lâm, nhưng có lẽ là vài năm hoặc là vài thập niên sau, Tô quốc thật sự sẽ bởi vì rải rác bảy tám phần mà suy tàn đủ kiểu, mà hắn thật sự có khả năng trở thành người như ta nói. Tuy rằng cảnh tượng thê lương như vậy bây giờ nhìn lại căn bản không có khả năng, cũng khó mà làm cho người ta tưởng tượng.

(2) Sinh thì lo bệnh hoạn, chết mới yên vui: một câu danh ngôn của Mạnh Tử

Chỉ là ý nghĩ như vậy không thể nói ra, cho nên ta chỉ có thể lặng lẽ nuốt tất cả những lời trên vào trong bụng.

Qua hai ngày, tinh thần Thánh thượng tốt hơn nhiều, quà ban thưởng cho Tần Liễm bắt đầu ùn ùn không ngừng đưa vào đông cung. Mà các thần tử cũng nhộn nhịp khen ngợi Tần Liễm túc trí đa mưu, nói chiến dịch lần này thật sự là thắng quyết đoán đẹp đẽ.

Nếu ta nhớ không lầm, vài ngày trước sau khi Tần Liễm đưa ra phương án xử lý lũ lụt miền nam, từ ngữ mà nhóm cựu thần khen ngợi hắn cũng không gì ngoài đa mưu túc trí, giải quyết vấn đề quyết đoán đẹp đẽ. Điều này thật sự là không có gì mới. Mà sắc mặt Tần Liễm vẫn thản nhiên, sau khi nghe lấy lòng xong thậm chí càng khiêm tốn hơn, còn viết một tấu chương tổng kết kinh nghiệm chiến dịch lần này trình lên, chữ chữ khiêm tốn câu câu đúng trọng tâm, không hề có ý khoe khoang; hơn nữa liên tiếp mấy ngày đều ở trong đông cung cổng chính không ra cổng trong không bước, lấy được quà ban thưởng cũng đều đưa cho ta.

Điều này thật sự là một cách làm thông minh của một Thái tử thông minh. Biết thế nào yên lòng thánh tâm, thu phục thần tử. Tuy rằng ta không thể nào biết được đương kim Thánh thượng Nam triều làm sao sinh Tam Hoàng tử Tần Sở tám năm sau mới cùng Hoàng hậu sinh ra Tứ Hoàng tử Tần Liễm, nhưng nếu chỉ cần từ nhìn từ kết quả, với nhìn từ tương lai Nam triều, đây thật sự là một hành động vô cùng anh minh.

Tần Liễm vẫn không giống như tưởng tượng của ta, vừa mới buông bản đồ Mục quốc xuống lại cầm bản đồ Kỳ quốc lên, cái này đại biểu hắn gần đây còn chưa dự định tấn công Kỳ quốc. Mà lúc ta nhàm chán thì luôn nhịn không được mà suy đoán thổ địa Kỳ quốc rốt cuộc sẽ chia nhỏ thế nào, rốt cuộc là một nước ăn một hay là hai nước gặp mặt phân một nửa. Nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui, cũng không nghĩ ra cuối cùng sẽ là kết quả gì.

Cuối cùng lại nghĩ tới Tô Khải trước khi ta đến Nam triều có nói với ta một đống chuyện liên quan đến binh gia chiến sự của Tần Liễm. Trước kia hắn luôn xem thường năng lực lý giải phương diện quân sự của ta, nhưng mà mấy ngày đó lại mang mấy chuyện mưu kế và thủ đoạn binh gia Tần Liễm thường dùng ra phân tích cho ta như nhồi cho vịt ăn.

Tô Khải không quản vất vả cực nhọc từ nói từ sáng đến tối, rốt cuộc ta cũng nghe hiểu được vài chuyện trong đó. Chuyện khắc sâu ký ức nhất là vào lúc Nam triều đã xem hành vi tấn công nước láng giềng thành một loại thói quen, năm tiểu quốc tiếp giáp Nam triều lòng người bàng hoàng, không lâu sau rốt cuộc cũng tìm được phương pháp hợp tung liên hoành, tụ tập mấy chục vạn binh sĩ năm nước giằng co với Nam triều. Mà đối với đối sách này, Tần Liễm trả lại bốn tòa thành trì của ba tiểu quốc đã công chiếm, tiểu quốc chưa bao giờ được Nam triều trọng đãi như thế, được sủng mà lo, không chút do dự liền lui quân, vì thế liên minh buồn bã chia tay, lại vì thế Nam triều mang món bánh phù dung ngọc lộ của láng giềng cắt thành năm miếng nhỏ, cuối cùng chậm rãi ăn từng miếng từng miếng hết sạch luôn.

Biện pháp này giống như là đường ngọt bọc thạch tín, lúc ăn ngọt ngào mát lạnh, sau khi nuốt xuống thì đau khổ không chịu nổi. Cho nên nói, hai chữ nham hiểm, thật sự là không thể xứng với Tần Liễm hơn nữa.

Vốn trước sinh nhật bởi thánh thể không an lòng mà không thể không lùi lại nửa tháng. Nửa tháng sau ta mặc xiêm y dệt từ tơ lụa Tần Liễm mang về từ Mục quốc đến tiệc sinh nhật. Lần này trùng hợp Triệu Hữu Nga và ta cùng ngồi sánh đôi với nhau. Xiêm y nàng ta vẫn màu đỏ, từ cổ tay áo đến làn váy thêu đóa hoa mẫu đơn to tròn, trước ngực thắt chuỗi ngọc mã não, dáng vẻ ung dung lộng lẫy, diễm lệ vô song. Thấy ta quay đầu nhìn, nàng ta cũng xoay đầu lại cười vấn an.

Tần Liễm và Tần Húc đã rời khỏi ghế ngồi, Triệu Hữu Nga cười nói với ta: “Thái tử điện hạ đối đãi với Thái tử phi thật là tốt. Đặc biệt mang tơ lụa từ Mục quốc về, hoa văn tơ tằm đặc biệt như vậy tìm cả toàn bộ Nam triều cũng không tìm ra.”

“Hơn nữa nghe nói Thái tử điện hạ yêu ai yêu cả đường đi, cũng khoan dung cho con mèo nhỏ kia, để nó tiếp tục ở đông cung.” Triệu Hữu Nga hơi nghiêng đầu, “Lúc ta vừa nghe nói thì còn có chút không thể tin được, hôm nay nhìn thấy Thái tử phi, rốt cuộc là tin hoàn toàn.”

Lúc nàng ta nói chuyện giọng nói dịu dàng êm ái, trong trời thu mát mẻ hiu quạnh như vậy có thể khiến người ta nhớ tới đầu xuân ấm áp. Nhưng mà tin đồn sẽ luôn không khớp với sự thật. Tần Liễm sở dĩ chịu giữ con mèo nhỏ lại, tất cả là do ta liên tục hai ngày năn nỉ nửa bước không rời. Yêu ai yêu cả đường đi gì chứ.

Triệu Hữu Nga lại nói: “Đúng rồi, còn có một việc. Hôm qua ta vừa mới nghe nói Tam muội Triệu Hữu Nghi đi tìm Thái tử điện hạ, còn bị Thái tử phi bắt gặp. Con bé hành sự lỗ mãng không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, ta ở đây thay mặt con bé nhận lỗi, hi vọng Thái tử phi đừng để trong lòng.”

Ta thở dài trong lòng, đến giờ vẫn không tìm được trọng điểm lời nói của Triệu Hữu Nga. Nếu trước đó nàng ta bày ra vẻ chỉ là vì giải vây cho muội muội Triệu Hữu Nghi, vậy có hơi đánh giá ta quá thấp. Triệu Hữu Nghi thậm chí còn chưa nói chuyện với ta. Cho dù nàng ta thật sự gả vào đông cung, đó cũng chỉ là chuyện Tần Liễm gật đầu một cái, ta không thể nào ngăn cản cũng chưa bao giờ muốn ngăn cản. Mà nếu nàng ta không gả vào đông cung, vậy thì càng không liên quan đến ta, nói đến nhận lỗi làm gì.

Cuộc trò chuyện của chúng ta bởi vì Tần Liễm trở về mà chấm dứt. Hắn vân vê mép chém rượu, thò ngón tay vén mảnh lá rụng trên tóc ta. Cách đó không xa nhạc cơ tấu khúc mới, nhóm vũ cơ dáng người xinh đẹp được bao bọc dưới quần lụa mỏng, trên mặt là khăn che đầy mị hoặc.

Tần Liễm nhìn Đại Hoàng tử phi, lại nhìn ta, lòng bàn tay lật một cái, là một con dấu hoa sen được chạm khắc tinh tế. Bạch ngọc nhẵn nhụi trong veo, mặt trên có đóa hoa, hoặc tầng tầng lớp lớp, hoặc ngậm nụ chờ bung.

Ta lặng lẽ nhìn thoáng qua, lặng lẽ ngẩng đầu: “Con dấu này, hẳn không phải là cho ta nhỉ?”

Tần Liễm cong môi cười cười: “Làm sao nàng biết không phải đưa cho nàng?”

Ta nhỏ giọng nói: “Chàng đưa ta con dấu có ích lợi gì, không thể ăn không thể mặc không thể mang… Cái này cũng không phù hợp với tác phong thực dụng hiệu quả của chàng nha…”

Tần Liễm lạnh lẽo liếc mắt nhìn ta, nói: “Quả thật không phải đưa cho nàng. Đây là Tam Hoàng tử điện hạ muốn tặng cho cái cô tì nữ A Tịch kia của nàng.”

Ta nói: “Vậy sao hắn không trực tiếp đưa chứ? Đúng rồi, dưới đáy con dấu này khắc cái gì?”

Tần Liễm lộn con dấu lại, chỉ thấy mặt trên là một đôi chim liền cánh, cùng đậu trên bụi cây.

Ta lặng lẽ thu hồi sự đánh giá vào trong cổ họng. Trên trời nguyện làm chim liền cánh, dưới đất nguyện làm cây liền cành (3). Ảo tưởng của Tần Sở thật mờ ảo.

(3) trích “Trường hận ca” của Bạch Cư Dị

Tần Liễm nói: “Tam ca cảm thấy nếu hắn trực tiếp đưa cho A Tịch, nàng ta nhất định không cần. Cho nên nhờ ta chuyển giao.”

Ta thật hoài nghi nhìn hắn: “Tam Hoàng tử bị A Tịch cự tuyệt cũng không phải một lần hai lần, lần này sao nhát gan vậy…”

“Không phải nhát gan. Là ca ấy nóng lòng thành công một lần, cho nên lo được lo mất.” Tần Liễm liếc mắt nhìn ta, bỗng nhiên khóe môi nhếch lên một độ cong, “Ta nghe nói Công chúa Tô quốc am hiểu hai loại tài nghệ, các nàng từ khi ra đời phải học được. Một cái là Phượng Khuyết Vũ mọi người đều biết, mà cái kia là bí mật.”

Ta liếc hắn, nói: “Chàng muốn biết? Ta không nói cho chàng.”

Tần Liễm thoải mái nói: “Không nói cho ta cũng không sao. Tô Khải gần đây muốn đến Nam triều, nàng có biết hay không?”

Ta chợt mở to mắt: “Lúc nào?”

Tần Liễm chậm rãi thu mặt mày lại, chậm rãi vỗ về chơi đùa cổ tay áo, chậm rãi cầm chén trà lên nhấp trà, chậm rãi nói: “Ta không nói cho nàng.”

Ta ôm lấy cánh tay hắn nói: “Chúng ta trao đổi đáp án được không?”

Tần Liễm cười cười, thoạt nhìn thật là muốn bao nhiều lười nhác có bấy nhiêu lười nhác, muốn bao nhiêu đáng ghét có bấy nhiêu đáng ghét. Rõ ràng là hắn muốn biết đáp án của ta, còn muốn ra vẻ thờ ơ, thật giống như ta mới là người muốn biết chân tướng nhất. Ta lặng lẽ oán thầm trong lòng, nhịn nhục nói: “Công chúa Tô quốc có thể cải tử hoàn sinh, nhưng mỗi vị công chúa cả đời chỉ có cơ hội một lần. Chính là như vậy.”

“Mùng mười tháng sau Tô Khải đến Nam triều.” Tần Liễm nghiêng đầu nhìn ta, lại cười cười, ra vẻ “Nàng cứ ra sức bịa chuyện đi”, “Cái gì mà cải tử hoàn sinh, chuyện hoang đường gạt người thôi?”

“Hả, cho dù gạt chàng thì sao.” Ta mặt không đổi sắc nói, “Dù sao mùng mười tháng sau Tô Khải lại đây cũng là gạt người, đúng không?”

Tần Liễm lại cười cười: “Không sai.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.