Ly Ương tỉ mỉ quan sát
hộp đá xanh đen trong tay, trên mặt hộp được mài dũa hình hoa sen nhàn nhạt đơn
giản, đó là lúc nàng rời đi núi Phượng Ngô thì Phượng Minh giao cho nàng để
nàng mang cho Phượng Hề. Ly Ương thật sự không muốn nhớ lại tình cảnh lúc ấy,
mặc dù giọng nói và vẻ mặt của Phượng Minh thoạt nhìn cũng rất bình thường,
nhưng nàng không cách nào coi thường tâm tình kỳ quái ở đáy mắt hắn tình cờ để
lộ ra. Như là cười, nhưng cũng không phải.
Đến núi Phượng Kỳ, Ly Ương tìm một lần trước trước sau sau cũng không tìm được
Phượng Hề, cuối cùng chỉ tìm được đàn cổ của hắn trong đình bạch ngọc sau núi.
Ly Ương để hộp đá xanh đen cầm trong tay qua một bên, đi tới trước đàn cổ, đầu
ngón tay sờ nhẹ dây cầm. “Đinh ——” tiếng vang thanh thuý, khiến cho Ly Ương hơi
ngẩn ra, ngay sau đó không nhịn được tiếp tục sờ thêm mấy lần.
Nghe được tiếng bước chân, Ly Ương ngẩng đầu lên, thấy Phượng Hề đang đi về
phía bên này. Thấy ánh mắt Phượng Hề dừng lại trên đàn cổ, động tác trên tay Ly
Ương lập tức ngừng lại, có chút co quắp thu tay lại, nàng biết Phượng Hề rất
trân ái cây đàn này.
Thu hết phản ứng của Ly Ương ở đáy mắt, Phượng Hề ôn hòa cười một tiếng, “Ly
Ương có hứng thú với đàn cổ?”
“Ta chỉ thử một chút.” Ly Ương cúi đầu, thấy hộp đá xanh đen bên cạnh, nhớ tới
mục đích lần này mình tới, đưa hộp đá xanh đen cho Phượng Hề. “Hôm nay ta đến
núi Phượng Ngô gặp Tiểu Cửu nhi, phượng quân bảo ta đưa cái này cho ngươi.”
Nhận lấy hộp đá xanh đen, đáy mắt Phượng Hề xẹt qua một tia không rõ cảm xúc. Lúc
này Ly Ương mới chú ý tới sắc mặt Phượng Hề tương đối không tốt, nụ cười mạnh
chống đỡ che dấu không được mỏi mệt thật sâu trong mắt, làm như hồi lâu không
có nghỉ ngơi tốt, làm cho người ta nhìn mà đau lòng. Tại sao có thể như vậy?
“Đúng rồi.” Không chờ Ly Ương suy nghĩ nhiều, Phượng Hề móc một ngọc châu xanh
thẳm mượt mà trong sáng ra đưa tới trước mặt Ly Ương, “Đây là Đông Dương Hiệt
châu, có thể ngưng tụ linh khí trời đất, vô luận là đối với tu luyện thường
ngày hay là khôi phục sau khi bị thương cũng có thể đưa đến tác dụng rất lớn.”
“Cái này, cho ta?” Ly Ương chỉ chỉ mình, có chút không dám tin tưởng.
Phượng Hề gật đầu, kéo tay Ly Ương đem Đông Dương Hiệt châu bỏ vào lòng bàn tay
nàng, “Thương thế của ngươi vừa mới tốt, đang cần cái này.”
Nụ cười dịu dàng khiến không người nào có thể cự tuyệt, Ly Ương theo bản năng
nắm tay, lòng bàn tay truyền đến hơi thở ôn lạnh nhu hoà từ Đông Phương Hiệt
châu, thấm vào tim gan từng chút, cực kỳ giống cảm giác Phượng Hề cho người ta.
Ý thức được điểm này, tay của Ly Ương không tự chủ nắm thật chặt.
Thấy Ly Ương nhận lấy, khóe miệng Phượng Hề tràn ngập nụ cười. Nháy mắt, giống
như hoa nở.
“Cám ơn.” Ly Ương ngẩn ra, lập tức đáp. Cảnh đẹp như thế, nàng lại không cách
nào bỏ rơi mệt mỏi không che dấu được ở đáy mắt Phượng Hề, “Phượng Hề, thân thể
ngươi không thoải mái?”
“Không có sao, chẳng qua là mấy ngày nay có một số việc bận rộn, cho nên có
chút mệt mỏi.” Phượng Hề lắc đầu, cười thật nhẹ nhàng.
Ly Ương thoáng an tâm, con ngươi vòng vo, “Như vậy, ta đi về trước, ngươi nghỉ
ngơi tốt.”
“Được.” Phượng Hề lên tiếng, hắn cũng thật rất mệt mỏi.
Đợi đến khi Ly Ương rời đi, Phượng Hề mở hộp đá xanh đen ra, bên trong có mười
viên đan xanh đen thật chỉnh tề. Phượng Hề đưa tay nắm một viên bỏ vào trong
miệng, trực tiếp ngồi xuống bắt đầu tĩnh tọa tại nguyên chỗ. Không biết qua bao
lâu, đợi đến lúc hoàn hoàn toàn hấp thu đan màu đen xong, khi Phượng Hề mở hai
mắt ra lần nữa, mặt của hắn đã không còn tái nhợt như trước, hai mắt như đuốc,
lấp lánh hữu thần.
Thở dài, Phượng Hề thu hồi hộp đá xanh đen, đứng dậy rời khỏi đình Bạch Ngọc.
Mặc dù máu của Kỳ Lân loại trừ khí cực lạnh trong cơ thể hắn, nhưng bệnh hơn
bốn nghìn năm cũng không phải một sớm một chiều có thể hoàn toàn tiêu trừ.
Huống chi, hôm nay hắn phải rót một lượng lớn thần lực vào phong ấn mỗi ngày.
Tiêu hao khổng lồ thế, nếu không có Nguyên Phách đan này hắn sợ là không thể
chống đỡ tiếp. Duy nhất khiến cho hắn cảm thấy may mắn chính là, kể từ sau khi
thêm phong ấn ma động không xuất hiện nữa. Hơn nữa theo thần lực rót vào không
ngừng, mấy tầng phong ấn mới thêm cũng càng ngày càng kiên cố, còn ổn hơn phong
ấn ban đầu Việt Khâm để lại nhiều. Chưa tới ngày giờ, hắn liền có thể nhẹ nhõm.
Ly Ương trở lại núi Nguyên Hoa, đầu tiên là bị cha mẹ hung hăng khiển trách một
bữa. Thời gian trước Thấu Ngọc và Át Quân bị Ngọc đế phái đến biên giới hai
giới tiên ma dò xét, không nghĩ tới trở lại liền nghe đến “sự tích huy hoàng”
Ly Ương không muốn sống đại chiến Hỏa Kỳ Lân, thật là thiếu chút nữa khiến hai
người bọn họ tức chết, càng đừng nói tới chuyện lo lắng.
“Nửa tháng này nếu ngươi còn dám bước ra núi Nguyên Hoa một bước, vĩnh viễn
cũng chớ trở lại!” Đây chính là lời nói nguyên bản của Thấu Ngọc lúc đó. Đừng
xem Thấu Ngọc bình thường luôn là dáng vẻ nhu nhược vô hại, một khi tức giận
thì còn kinh khủng hơn người khác. Vì vậy Ly Ương mới được bỏ lệnh cấm từ Thanh
Khâu trở về lại bị mẫu thân nhà mình cấm túc rồi, đối mặt với mẫu thân nổi
giận, nàng lại không có nửa điểm ý thức phản kháng.
Ngồi ở dưới tàng cây hoè vàng hóng gió, Ly Ương không khỏi cảm thấy may mắn sau
nửa tháng Tiểu Cửu nhi sẽ thành hôn, nếu không thì không biết nàng sẽ bị cấm
túc tới khi nào đây! Bất quá như đã nói, nàng nên tặng món quà lớn gì cho Tiểu
Cửu nhi đây? Ngoại trừ rượu ra, nàng thật đúng là không có đồ gì có thể lấy ra.
Nhưng nếu như chỉ đưa rượu, nhất định sẽ bị Tiểu Cửu nhi khi dễ.
Gác bắp chân lên, Ly Ương nằm ở trên ghế nằm, hết sức rối rắm. Không nghĩ tới
tặng quà cũng sẽ phiền toái như vậy...
Móc ra Đông Dương Hiệt châu Phượng Hề đưa cho nàng, Ly Ương nhắm một con mắt,
giơ nó lên trước mặt. Ánh mặt trời vỡ vỡ xuyên thấu qua tán cây hoè vàng vẩy
vào trên Đông Dương Hiệt châu, hạt châu xanh thẳm trong suốt bị một tầng ánh
sáng nhàn nhạt bao vây, Ly Ương rõ ràng cảm nhận được linh khí trời đất từ
chung quanh dần dần tụ hợp tới. Ly Ương dứt khoát nhắm hai mắt lại, dẫn linh
khí trời đất Đông Dương Hiệt châu tụ hợp lại vào trong cơ thể, cảm giác dịu
dàngận nhu hòa kia thoải mái giống như bị biển bao vây.
Mở mắt ra, Ly Ương nhìn chằm chằm Đông Dương Hiệt châu trong tay, nhẹ nhàng
cười. Là bởi vì áy náy, cho nên mới đền bù như vậy.
Ly Ương còn chưa nghĩ ra rốt cuộc tặng quà gì cho Tiểu Cửu nhi, chính mình đã
nhận được một phần quá lớn. Đó là một thanh kiếm dài do sắt lạnh Thiên Sơn rèn
thành, quanh thân mơ hồ tràn ngập hàn khí lạnh như băng thấu xương, kiểu dáng
cổ hào phóng, đơn giản lại không mất mỹ quan. Ly Ương nhìn lần đầu tiên thì có
cỗ cảm giác quen thuộc, đợi đến khi cầm chuôi kiếm, cảm giác quen thuộc này
càng thêm rõ ràng. Nàng tựa hồ cảm thấy kiếm dài mừng rỡ, ngón tay theo thói
quen ma sát chuôi kiếm an ủi.
“Ngươi tên là Mạc Vấn sao?” Thấy thân kiếm khắc hai chữ Mạc Vấn, Ly Ương nhìn
kiếm trong tay cười hỏi. Đáp lại nàng là một tiếng kiếm kêu thật thấp, mừng rỡ
mà kích động. Ly Ương cười phát ra từ đáy lòng.
Trên tờ giấy của Bạch Nhiễm chỉ có một câu nói: chớ làm càn nữa.
Thật khó, Bạch Nhiễm này cả ngày bận rộn với hồ ly đỏ nhỏ lại vẫn không quên
dạy dỗ nàng. Cầm thư, Ly Ương bĩu môi, ngoài miệng mặc dù lẩm bẩm chê bai hắn,
trong lòng vẫn là ấm áp.
Liên tiếp vài ngày, Ly Ương cũng phiền lòng vì chuyện tặng quà. Làm mẫu thân,
Thấu Ngọc tự nhiên nhìn thấu nữ nhi có tâm sự. Cho nên tìm thời gian sau buổi
trưa, lôi kéo nữ nhi hỏi. Vừa nghe là vì chuyện tặng quà cưới cho Phượng Cửu,
Thấu Ngọc trừng mắt nhìn, lắc đầu cười không ngừng, “Nha đầu ngốc của mẹ, chút
chuyện thế này có cái gì phiền lòng?”
“Mẹ, bây giờ con không có gì tốt để tặng.” Ly Ương dẹp miệng, nắm tóc của mình
buồn bực.
“Sao không có?” Thấu Ngọc vỗ đầu Ly Ương, nữ nhi mình bình thường nhìn cũng
không phải đần a, sao đến lúc mấu chốt liền dễ dàng vờ ngớ ngẩn đây? Điểm này
tuyệt không giống như nàng, ngược lại cực kỳ giống tên Át Quân ngu ngốc kia.
Nghe nói như thế, Ly Ương lập tức ngẩng đầu lên, cặp mắt sáng loáng nhìn mẫu
thân xinh đẹp của mình.
“Cống hiến ra số rượu trong hầm rượu của con, chính là quà lớn đặc biệt.”
Thấu Ngọc vừa dứt lời, Ly Ương cũng lặng yên. Thua thiệt nàng còn tưởng rằng mẹ
nàng có thể ra chủ ý đáng tin.
“Tốt lắm, mới vừa rồi là nói đùa.” Thấy gương mặt oán niệm của nữ nhi, Thấu
Ngọc cười cười, tiếp tục nói, “Con nghĩ nhiều như vậy, sao lại quên bảo bối ở
núi Nguyên Hoa chúng ta?”
Bảo bối của núi Nguyên Hoa? Ly Ương sửng sốt một chút, nói đến thứ có thể được
xưng là bảo bối của núi Nguyên Hoa đại khái là chỉ có nhân sâm. Cả Tiên giới
chỉ có một bụi như vậy, ba ngàn năm nở hoa, ba ngàn năm kết quả, mỗi lần kết
quả cũng chỉ có hai cái. Công hiệu duy nhất của nhân sâm chính là kéo tu vi,
một cây nhân sâm có thể giúp thêm năm trăm năm tu vi. Nhưng cũng bởi vì nhân
sâm có công hiệu này, cả Tiên giới chạy theo như vít. Cho tới bây giờ, thật ra
thì bọn họ chỉ còn lại có hai cây nhân sâm cuối cùng.
“Cái này...”
“Lấy ở đâu ra thứ hơn nữa, nếu con muốn tặng quà lớn, thì phải đưa thứ lớn
thật. Bất quá là hai cây nhân sâm, chưa tới ba ngàn năm không phải lại có?”
Thấy nữ nhi có chút do dự, Thấu Ngọc cắt đứt lời của nàng, “Hơn nữa mẹ và cha
con phải đi ra ngoài một chuyến, hôn lễ của Phượng Cửu sợ là không kịp.”
“Không phải là vừa mới trở lại sao? Tại sao lại sắp đi ra ngoài? Lần này lại
phải đi làm gì?” Nghe nói cha mẹ lại phải đi ra ngoài, Ly Ương lập tức kéo mặt
xuống. Mấy ngày nay cũng không biết thế nào, hai người bọn họ luôn có chuyện
phải đi ra ngoài, không gặp được vài lần.
Thấu Ngọc cười một tiếng, “Chúng ta không có ở đây, không ai quản con không
phải là tốt hơn sao?”
“Các người không sợ con gây họa?” Không khỏi có loại cảm giác bị vứt bỏ, Ly
Ương nổi giận nói.
“Không phải còn có Bạch Nhiễm ở đây sao?” Thấu Ngọc lơ đễnh.
Ly Ương có loại xung động hộc máu, “Con là nữ nhi của các người, cũng không
phải là nữ nhi của Bạch Nhiễm!”
“Khác biệt sao?” Thấu Ngọc làm như nhớ ra cái gì đó, vỗ cái trán hét lớn, “Hỏng
bét, mẹ bỏ quên cha con!” Nói xong, Thấu Ngọc cũng không kịp làm cái gì khác,
chạy ra ngoài như gió.
Ly Ương vẫn ngồi ở đàng kia, khóe miệng co giật, ánh mắt uất ức. Bên tai của
nàng không ngừng vang trở lại câu kia của mẹ nàng, giống như là một ma chú
không ngừng vây lượn chung quanh đầu nàng, khiến cho nàng không thể động đậy.
Khác biệt sao? Khác biệt sao? Khác biệt sao? Khác biệt sao? Khác biệt sao?....
Làm sao có thể không khác?! Ly Ương thật muốn đi ra ngoài nổ tung một vòng,
nhưng vẫn mạnh mẽ đè xuống. Nữ nhi của Bạch Nhiễm? Nghĩ đến cái này Ly Ương có
cảm giác lạnh cả người, rợn cả tóc gáy. Khinh! Nàng và Bạch Nhiễm nửa tiền đồng
quan hệ cũng không có!
Ngày hôm sau, Thấu Ngọc và Át Quân lại ra cửa, vội vàng đến một tiếng kêu cũng
không có. Tình huống như thế khiến cho Ly Ương không khỏi lo lắng trong lòng,
đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, khiến cho cha mẹ nàng vội thành cái bộ dáng
này? Lần trước bọn họ là đi biên giới hai giới tiên ma dò xét, chẳng lẽ hôm nay
biên giới xảy ra vấn đề? Ly Ương lắc đầu, ném cái ý tưởng này ra khỏi đầu,
tuyệt đối sẽ không đen đủi như vậy.
Nếu Thấu Ngọc và Át Quân rời đi, cấm túc của Ly Ương cũng được giải quyết. Theo
thói quen chơi với Đông Dương Hiệt châu Phượng Hề đưa nàng, Ly Ương ngồi xổm ở
cửa nhà mình một thời gian thật dài vẫn không thấy bất kỳ động tác. Có lẽ,
nàng cũng nên đến núi Phượng Ngô một chuyến thăm Tiểu Cửu nhi đáng thương, xem
hắn mấy ngày nay bị ép buộc thành hình dáng gì. Đúng rồi, nàng cũng có một thời
gian không đến Lạc Phạm Hoa cốc thăm Mộ Nghi rồi, nàng ta khẳng định muốn giết
nàng. Bạch Nhiễm? Để cho Lão Hồ Ly này chết ở trong sông dài lịch sử đi. Suy
nghĩ hơn nửa ngày, Ly Ương nhìn Đông Dương Hiệt châu mượt mà trong tay cười
khổ.
Tiểu Bạch, thích thì phải dùng tất cả chộp hắn vào trong tay.
Mấy ngày nay, lời nói ngày đó của Bạch Nhiễm vẫn quanh quẩn trong tim của nàng,
không ngừng đầu độc nàng.
Thôi. Ly Ương thở dài, đứng dậy ra cửa. Nếu muốn, vậy thì đi gặp hắn.
Khi Ly Ương đến, Phượng Hề đang đứng bên cạnh ao sen, cau mày nhìn hồ sen, nhìn
qua giống như là đang suy tư điều gì. Nghe được tiếng bước chân, hắn quay đầu.
Thấy người đến là Ly Ương, Phượng Hề cười nhẹ một tiếng, làm như sen trắng
trong ao nở rộ.
“Trước đó vài ngày con cá chép đuôi đỏ trong ao đã hoá thân.”
Nghe được Phượng Hề nói như thế, cặp mắt Ly Ương sáng lên, trên mặt thoáng chốc
nở nụ cười rực rỡ. Tiểu tử Xích đó, rốt cuộc hóa thân rồi, không biết thành
hình dáng gì, cuối cùng cũng không có lãng phí nhiều Bản Nguyên đan của nàng.
“Vậy hắn đâu?” Không có nhìn thấy người, Ly Ương hỏi.
Thấy bộ dạng vội vàng của Ly Ương, Phượng Hề có chút bất đắc dĩ, nhưng lại
không thể không nói ra sự thật, “Hôm qua hắn đã hạ giới đi.”
“Cái gì? Hạ giới?” Ly Ương kinh ngạc há to miệng, trong lòng bực tức, “Tên khốn
kiếp không có lương tâm này, gặp cũng không gặp một lần đã hạ giới? Uổng phí ta
tân tân khổ khổ lấy nhiều Bản Nguyên đan cho hắn như vậy!”
“Nếu có duyên, sẽ gặp lại.” Thấy gương mặt Ly Ương tức giận, Phượng Hề trấn an
nói.
“Đây không phải là vấn đề gặp lại hay không, trong lòng tên khốn kiếp này căn
bản không có ta! Làm cho ta cảm thấy quá thương tâm!” Ly Ương tức giận tới mức
giậm chân, cắn răng nói, “Nói thế nào cũng quen biến trăm năm, hắn đối với ta
như thế này, tức chết ta!”
Mặc dù biết tính khí Xích xấu vô cùng, nhưng Ly Ương thế nào cũng không nghĩ
đến hắn thậm chí ngay cả gặp cũng không gặp nàng một lần cứ như vậy hạ giới.
Quá không có suy nghĩ rồi! Lần sau gặp được con cá thúi này, nhất định phải hầm
canh cá Uống….uố…ng! Ly Ương cắn răng nghiến lợi nghĩ.
Tính khí của Ly Ương chính là tới cũng nhanh, đi cũng nhanh. Trước còn muốn hầm
Xích thành canh cá, ngay sau liền hỏi Phượng Hề: “Một mình hắn hạ giới không có
sao chứ? Tiên giới thật tốt, sao lại đột nhiên muốn hạ giới rồi?”
“Ly Ương biết Ngư Dược Long Môn[1] không?”
Bốn chữ “Ngư Dược Long Môn” này khiến cho Ly Ương lập tức rộng mở trong
sáng, “Hắn muốn qua cửa Dược Long (nhảy biến thành rồng)?”
Phượng Hề gật đầu, nói: “Đợi đến khi hắn thành công, tự nhiên sẽ trở lại.”
Đợi đến khi hắn thành công, chẳng phải là đã hóa thân thành rồng? Ly Ương mở
trừng hai mắt, chẳng lẽ đến lúc đó mình phải hầm canh rồng?
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1]Ngư Dược Long Môn: Cá chép hoá rồng: Tích xưa kể rằng Khi trời đất mới sinh,
thì chính Trời phải làm ra mưa gió cho dân làm ăn. Sau, vì khó nhọc quá, Trời
không làm mưa gió nữa Trời sai rồng lấy nước phun xuống làm ra mưa. Nhưng vì số
rồng trên trời ít không đủ làm mưa cho điều hòa khắp mọi nơi Trời mới dặt ra
một kỳ thi kén các vật lên làm rồng gọi là “Thi rồng”. Khi chiếu Trời ban xuống
dưới Thủy phủ thì vua Thủy tề loan báo cho tất cả các giống dưới nước ganh đua
mà đi thi. Hạch có ba kỳ, mỗi kỳ vượt qua một đợt sóng, vật nào đủ sức, đủ tài,
vượt qua cả đợt thì mới lấy đỗ vào cho hóa rồng. Trong 1 tháng trời, bao nhiêu
loài thủy tộc đến thi đều bị loại cả, vì không con nào vượt trót được cả ba đợt
sóng. Sau có con cá rô nhảy qua được 1 đợt, thì bị rơi ngay Có con tôm nhảy qua
được 2 đợt, ruột, gan, vây vẩy, râu, đuôi đã gần hóa rồng, thì đến đợt 3, đuối
sức ngã bổ xuống mà lưng cong khoằm lại. Đến lượt con cá chép vào thi, thì gió
thổi ào ào, mây kéo ầm trời, chép vượt luôn 1 hồi qua ba đợt sóng, vào lọt cửa
Vũ Môn.
Cá Chép đỗ, vẫy, đuôi,
râu, sừng tự nhiên mọc đủ, thật là hình dung trọn vẻ dạng bộ oai linh, phận đẹp
duyên may
Cá
chép hóa rồng phun nước làm cho gió táp, mưa sa, đường đăng hóa rõ nên rực rỡ.
Bởi vậy người ta thường đặt hình ảnh cá chép hóa rồng để mang lại điều may mắn
và sung túc.