Trời có chút sáng lên,
phía đông là bầu trời bao la vừa mới lộ ra ánh trắng mê ly khiến người ta không
nỡ chuyển mắt. Cũng không có mũi nhọn ánh sáng mãnh liệt, vẫn có thể rõ ràng
cảm nhận được trời đang từ trên bầu trời bình thản lan tràn tới, dùng một loại
tình thế không cách nào ngăn cản bắt đầu đuổi bóng tối yên lặng cả đêm. Một
ngày qua rồi đến, cứ như vậy không tiếng động luân phiên.
Dưới tàng cây hòe vàng, Ly Ương ngồi yên cả đêm lần đầu tiên có động tác. Nàng
chậm rãi ngẩng đầu lên, có chút mê man nhìn về ánh sáng chưa được ăn mòn lan
tràn ra ở chân trời. Ánh mắt không có tiêu điểm, giống như là đang tìm cái gì.
Cuối cùng chiếu rọi đập vào mắt, chỉ có mặt trời đỏ đổi phiên từ từ dâng lên,
nóng rực mà chói mắt, đuổi hết đêm lạnh, đêm tĩnh, không chút nào keo kiệt đưa
cho trời đất ấm áp ban sơ. Ánh mắt vốn là chầm chậm của Ly Ương tựa hồ rót vào
sức sống ở giờ khắc này lần nữa, có một tia sinh động. Vô ý thức đứng lên, Ly
Ương còn chưa bước chân ra đã cảm thấy một hồi trời đất quay cuồng, lắc lư hai
cái liền thẳng tắp ngã xuống đất phía trước.
Ly Ương giống như thân rơi vào trong nước xoáy vô tận, không cách nào mở hai
mắt ra, chỉ cảm thấy trời đất đổi ngược, bốn phương nghịch lưu, mà nàng trong
này không có bất kỳ dựa vào, chỉ có thể tùy theo rơi xuống xoay tròn. Tốc độ
nhanh như vậy, giống như là muốn vắt khô ngươi ở trong chỗ xoay chuyển này,
càng giống như muốn hút ngươi từ trong thân thể ra ngoài. Không đau, nhưng cũng
là một hình phạt cực khó chịu.
Vặn vẹo như vậy Ly Ương không kiên trì bao lâu, đã mất đi ý thức. Đợi đến khi
nàng mở mắt lần nữa, đã đưa thân vào một bờ suối chảy quanh co chảy xuôi, hai
bên dòng suối là trống rỗng vô cùng vô tận. Dùng dằng đứng lên, Ly Ương đi tới
bên cạnh dòng suối, lúc này mới phát hiện trong khe nước róc rách lại chảy xuôi
hình ảnh mơ hồ liên tiếp, giống như là câu chuyện liên tiếp. Hình ảnh vừa nhanh
vừa nhiều, nếu như nối tiếp ở chung một chỗ, có thể khâu ra một đời hay không?
Nghĩ như vậy, Ly Ương đứng ở bên khe suối, mở to hai mắt muốn xem rõ ràng hình
ảnh không ngừng trôi qua kia. Vậy mà dòng suối không ngừng, hình ảnh mơ hồ, vô
luận nàng cố gắng như thế nào, đều chỉ có thể thấy rõ đường nét cơ bản. Mở
trừng hai mắt, Ly Ương nảy sinh ý nghĩ kỳ lạ đưa tay vốc nước, xem một chút có
thể giữ hình ảnh này lại hay không. Vậy mà chỉ là thử giỡn như vậy, Ly Ương
nhìn đến trong tay bản thân lại thật lưu lại một hình ảnh. Càng không thể tin
chính là, hình ảnh mơ hồ đó lại bắt đầu dần dần rõ ràng.
“Ào ào ——” như bị cái gì làm cho kinh sợ, tay Ly Ương đột nhiên buông ra, nước
suối tán lạc rơi xuống.
Nàng nhìn thấy cái gì?
Ngã ngồi trên mặt đất, hai tay Ly Ương chống đỡ mặt đất, quả thật không thể tin
được hình ảnh mình mới vừa thấy. Hình ảnh trong nước suối có bốn người, trong
đó hai là Phượng Hề và Nhân Phi. Càng làm cho nàng kinh ngạc chính là, hai
người khác đứng ở bên cạnh bọn họ. Hai người kia thân mật tựa vào cùng nhau, đó
là Phượng Minh, còn có... Mộ Nghi.
Nhớ lại bi thương và tự giễu của Mộ Nghi, còn có cô đơn sâu xa kia. Người kia,
lại là Phượng Minh.
Một giây kế tiếp, Ly Ương đột nhiên ý thức được cái gì. Nàng vội vàng đứng lên,
lại từ trong suối vốc lên một hình ảnh. Lần này, người trong tấm hình chỉ có
Nhân Phi và Mộ Nghi, các nàng đang cầm hai bộ giá y (áo cưới) đỏ thẫm, trên mặt
của hai người cũng tràn đầy nụ cười hạnh phúc.
“Ào ào ——” nước suối lại tán lạc lần nữa.
Một lần lại một lần, Ly Ương giống như là trúng tà, không ngừng từ trong nước
mò lên từng hình ảnh. Đều không ngoại lệ, những hình ảnh từ trong nước mò lên
kia, mặc dù tán loạn không chịu nổi, tuy nhiên cũng đều có liên quan với một
người. Người kia luôn là cười nhu hòa, khí chất thanh nhã, làm cho không người
nào có thể ghét, thậm chí không nhịn được muốn thân cận. Nàng đẹp như thế, nàng
là Nhân Phi.
Tại sao, muốn cho nàng nhìn thấy những thứ này?
Chẳng biết tại sao, thấy những hình ảnh này, lòng của Ly Ương một lần lại một
lần co rút đau đớn. Những hình ảnh kia là trí nhớ, hơn nữa còn là trí nhớ rất
ngọt ngào. Nhưng là tại sao nàng cảm giác trí nhớ như vậy, thật là đau. So với
tiệc Quỳnh Lâm hôm đó, so với lúc biết được Phượng Hề muốn lấy Nhân Phi còn đau
hơn, đau đến khiến cho nàng khó có thể hô hấp. Đó là một loại cảm xúc từ chỗ
sâu nhất đáy lòng xông tới, giống như đem tất cả đau đớn dập nát rưới vào cổ
họng, xuyên thấu qua xương, xỏ xuyên qua ruột, chân chính đau triệt nội tâm,
tận xương đoạn xé ruột.
Ly Ương lếch trên mặt đất, cách dòng suối kia rất xa. Hai mắt của nàng mặc dù
chưa bao giờ rời đi dòng suối kia, rốt cuộc cũng không muốn đến gần. Nàng không
muốn thấy hay chạm những trí nhớ kia, càng không muốn biết. Vậy mà để cho nàng
nghĩ không ra là, tại sao mình sẽ ở nơi này, tại sao phải thấy những thứ này.
Còn có, nơi này đến tột cùng là, nơi nào?
Nhìn bốn phía vô tận hư không, Ly Ương chợt nhớ lại giấc mơ lúc mình hóa thân
trước đây thật lâu. Khi đó cũng là trống rỗng như vậy, chẳng qua là lần này
bình tĩnh hơn thôi. Như vậy hiện tại nàng là trong mộng sao?
Ly Ương còn chưa suy nghĩ nhiều, một hồi đau đớn kịch liệt đánh tới, khiến cho
nàng chợt mất đi ý thức.
***
“Sao đến bây giờ còn chưa tỉnh?”
“Đế quân, A Ương đây rốt cuộc là thế nào?”
“Này...”
Ngôn ngữ vỡ vụn từ xa đến gần, từ từ rõ ràng. Nghe được cha mẹ mình vội vàng
đau lòng, Ly Ương thoáng chốc mở hai mắt ra. Trước mặt nàng, là gương mặt phóng
đại của Bạch Nhiễm, gần như vậy.
Đối mặt với Ly Ương đột nhiên mở hai mắt ra, Bạch Nhiễm rất bình tĩnh nói với
Thấu Ngọc và Át Quân: “Nhìn, đây không phải là đã tỉnh?”
Thấy Ly Ương tỉnh lại, Thấu Ngọc lập tức nhào tới, ôm chặt lấy Ly Ương mờ mịt
không biết làm sao, nghẹn ngào nói không ra lời.
“Mẹ, đây là thế nào?” Vừa mở miệng, Ly Ương liền phát hiện thanh âm của mình
trở nên thật khàn, tựa hồ hồi lâu không có mở miệng.
“Con còn hỏi mẹ là thế nào?” cặp mắt Thấu Ngọc đỏ bừng, tràn đầy nóng nảy và
bất an, “Khi mẹ đến trong cốc liền nhìn đến con nằm ở bên ngoài, mẹ và cha gọi
thế nào con cũng không tỉnh. Cuối cùng không có biện pháp, chỉ có thể đi Thanh
Khâu mời Đế quân tới đây.”
“Thế nào? Chỗ nào không thoải mái?” Nhìn thấy Ly Ương cau mày, Thấu Ngọc vội
khẩn trương hỏi.
Ly Ương lắc đầu một cái, an ủi: “Mẹ, con không sao.”
“Không có sao? Không có sao lại không giải thích được té xỉu? Sao ngã xuống,
gọi cũng gọi không tỉnh?” Nghe Ly Ương nói như thế, Thấu Ngọc ngược lại càng
nóng nảy hơn, thanh âm cũng nâng lên vài phần.
Thấy Thấu Ngọc gấp đến độ mau mất một tấc vuông, Át Quân vội lôi nàng một cái,
“A Ương vừa mới tỉnh lại, nàng cũng đừng làm nó sợ.”
Bị Át Quân nói như thế, Thấu Ngọc cũng phát hiện mình quá khích. Thấy sắc mặt
nữ nhi trắng bệch, Thấu Ngọc càng đau lòng. Mấy ngày nay trạng thái Ly Ương
ngày càng sa sút, nếu tiếp tục như vậy thế nào như có thể tốt hơn? Hơn nữa động
một chút là té xỉu, gọi cũng gọi không tỉnh, đây là chuyện gì xảy ra? Nghĩ tới
đây, lòng của Thấu Ngọc càng thêm rối loạn, “Đế quân, A Ương như vậy tột cùng
là thế nào?”
Bạch Nhiễm biết đây đại khái là trong quá trình thần hồn dung hợp xuất hiện một
chút thất thường. Mặc dù Ly Ương có thể coi như là Nhân Phi chuyển thế, nhưng
khi chuyển thế dù sao không phải là cả thần hồn Nhân Phi, cho nên cũng coi như
không phải hoàn toàn là cùng một người. Bất quá chuyện này, hắn cũng không tính
nói cho Thấu Ngọc và Át Quân, càng không thể nào nói ngay trước mặt Ly Ương.
“Sẽ không có vấn đề lớn lao gì, bất quá...” Nhìn Ly Ương tựa hồ lại như đi vào
cõi thần tiên, Bạch Nhiễm cười cười, tiếp tục nói, “Có một số việc ta muốn đơn
độc hỏi nàng một chút mới tốt.”
“Vậy thì làm phiền Đế quân.” Không đợi Thấu Ngọc nói chuyện, Át Quân liền mở
miệng trước tiên, lôi kéo nàng đi ra ngoài.
“Sao ngươi lôi kéo ta đi ra?” Vừa tới ngoài phòng, Thấu Ngọc lại hỏi, trong mắt
tràn đầy không đồng ý.
Át Quân cười cười, lôi kéo thê tử đi ra ngoài, “Yên tâm, Đế quân sẽ không để cho
A Ương gặp chuyện không may.”
***
“Tình huống như thế là lần thứ mấy?” Đợi đến khi hai người đi xa, Bạch Nhiễm
mới mở miệng hỏi.
Ly Ương cả kinh, kinh ngạc ngẩng đầu lên. Sao hắn biết?
“Quả nhiên không phải là lần đầu tiên.” Thấy kinh ngạc trong mắt Ly Ương, Bạch
Nhiễm biết mình đoán không lầm. Đã nắm cổ tay Ly Ương tìm tòi, giọng của Bạch
Nhiễm có chút không vui, “Tại sao đều không nói?”
Ly Ương liếc hắn một cái, ánh mắt như vậy rõ ràng đang nói... ai cần ngươi lo?
Bạch Nhiễm chỉ xem như không có nhìn thấy, nhàn nhạt nói: “Theo ta trở lại
Thanh Khâu, tình huống bây giờ của ngươi, ta không yên lòng.”
“Không muốn.” Ly Ương cực hận giọng điệu như đương nhiên của hắn, không cần suy
nghĩ liền lập tức cự tuyệt.
“Tiểu Bạch, không nên nháo.” Khẩu khí của Bạch Nhiễm mang theo bất đắc dĩ.
Ly Ương nhìn hắn, bình tĩnh nói: “Ta không có nháo, Bạch Nhiễm, ta sẽ không
cùng ngươi đi Thanh Khâu.”
“Không nên tùy tiện lấy thân thể chính mình nói giỡn.” Bạch Nhiễm cau mày, nụ
cười ở khóe miệng biến mất, giọng nói đã không nhu hòa như vừa rồi, tựa hồ là
bởi vì Ly Ương hồ nháo mà có chút tức giận.
“Như vậy nói cho ta biết, rốt cuộc là tại sao. Ngươi nói cho ta biết, ta liền
trở về với ngươi.” Ly Ương rút tay về, ngẩng đầu lên nhìn lại hắn, ánh mắt cố
chấp thẳng tắp nhìn vào đáy mắt hắn.
Bạch Nhiễm không có tránh tầm mắt của Ly Ương, chẳng qua là trong cặp mắt
phượng kia hỗn loạn nhiều cảm xúc, ai cũng không cách nào hiểu. Thậm chí, có lẽ
ngay cả hắn cũng không rõ. Không khí lập tức hạ đến điểm băng, Bạch Nhiễm trầm
mặc khiến cho Ly Ương lại thất vọng một lần nữa.
“Bạch Nhiễm, ta không có biện pháp xem như chuyện gì cũng chưa xảy ra.” Ly Ương
cúi đầu, giấu thất vọng và khổ sở. Nàng đã cho hắn cơ hội, một lần lại một lần,
nâng đến trước mặt hắn. Nhưng hắn lần nào cũng không muốn.
Hắn tự nhiên hiểu rõ tính tình của nàng, đưa tay mơn trớn đỉnh đầu của nàng,
“Tiểu Bạch, vô luận ta làm cái gì, cũng sẽ không hại ngươi.”
Ly Ương ngẩng đầu lên, nghi hoặc phẫn hận nhìn hắn, “Đã như vậy, ngươi nói cho
ta biết nha, tại sao không nói cho ta?”
“Ngươi xem, ngươi cái gì đều không nói cho ta biết, bảo ta làm sao tin tưởng?”
Đối mặt Bạch Nhiễm trầm mặc lần nữa, Ly Ương cảm thấy buồn cười, rồi lại cười
không nổi, “Hoặc là, ngươi nói cho ta biết, ta rốt cuộc là thế nào.”
“Ta cũng không rõ ràng lắm ngươi đến tột cùng là thế nào, cho nên mới muốn
ngươi theo ta trở lại Thanh Khâu, như vậy ta cũng dễ tùy thời chiếu cố ngươi.”
“Vậy sao?” Ly Ương không chút để ý một câu, cúi đầu đùa bỡn một góc chăn gấm,
không nói thêm gì nữa.
“Tiểu Bạch.” Qua hồi lâu cũng không trông thấy Ly Ương nói chuyện nữa, Bạch
Nhiễm bất đắc dĩ kêu.
“Ta sẽ không đi.” Ly Ương cúi đầu, khóe miệng nâng lên nụ cười không biết là
khổ sở hay tự giễu, giọng nói nhàn nhạt, “Ta không muốn đi, Bạch Nhiễm, không
nên ép ta nữa.”
Bạch Nhiễm không nói gì, chăm chú nhìn vào nàng thật lâu.
“Được.” Hắn không muốn ép nàng. Hắn có thời gian, ít nhất hiện tại, hắn không
nên ép nàng.