Hồ Ly! Muốn Chờ Ta Bao Lâu?

Chương 34: Chương 34




“Bạch Nhiễm, ta thấy ngươi cũng không còn chuyện gì, không bằng chúng ta chơi lại một ván?” Nhìn ra Bạch Nhiễm không có bất kỳ ý tứ nói tiếp, Mạc Thần vẫn canh cánh trong lòng về việc tối qua thua rối tinh rối mù mà đề nghị.

“Ai nói...” Thấy hai mắt Mạc Thần sáng lên, bộ dạng xoa xoa tay chờ đợi, Bạch Nhiễm cảm thấy buồn cười, đang muốn mở miệng cự tuyệt, khóe mắt liếc tới kim tước mới vừa đậu xuống cửa sổ, câu nói kế tiếp bị nụ cười bên môi nuốt hết.

Theo ánh mắt Bạch Nhiễm nhìn lên, Mạc Thần cũng nhìn thấy kim tước dừng ở cửa sổ. Ánh sáng chợt lóe, một thiếu niên non nớt khả ái mặc quần áo vải thô xuất hiện ở trước mặt hai người, đó là một trong những tiên đồng kim tước chuyên đưa tin cho Ngọc Đế. Cung kính thi lễ một cái với hai người, tiên đồng kim tước hắng giọng mở miệng, thanh âm chát chúa dễ nghe, “Nhị vị Đế quân, bệ hạ cho mời.”

Nghe nói như thế, Bạch Nhiễm và Mạc Thần nhìn nhau, đều thấy được một tia ánh sáng nhạt thoáng chốc ở trong mắt đối phương. Hơi gật đầu, hai người cũng không nói thêm nữa, theo kim tước tiên đồng động thân đến Thiên cung.

Cho đến khi đi vào Vũ Lâm cung, hai người mới phát hiện đứng đầu năm tộc Tiên giới đều đã tề tụ. Không chỉ như thế, Chiến thần Phục Thiên, Thần Quân bốn phương, Lục đại tinh quân cũng đều đã ngồi xuống. Hôm nay tất cả nhân vật quan trọng của Tiên giới đều tập trung tại nơi này. Lúc này Ngọc Đế triệu tập mọi người, đến tột cùng là vì chuyện gì? Trong lòng mọi người ngồi ở đây đều nghĩ đến vấn đề này. Bạch Nhiễm và Mạc Thần coi như là tới trễ nhất, hai người vừa mới ngồi xuống, thậm chí chưa kịp chào hỏi với người chung quanh, Ngọc Đế đã đến.

Hôm nay triệu tập chư vị, chỉ vì một chuyện, diệt ma.” Sau khi Ngọc Đế ngồi xuống, chậm rãi mở miệng nói, thanh âm trong sáng dịu dàngận, nụ cười nhu hòa, vậy mà hai chữ cuối cùng hắn thổ lộ lại nổ ra trong lòng tất cả mọi người.

Trong lòng Bạch Nhiễm dừng lại, nụ cười trên mặt không giảm, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve tay vịn cái ghế, nhìn dáng vẻ tựa hồ là đang suy tư cái gì. Vậy mà lời nói kế tiếp của Ngọc Đế, khiến cho vẻ mặt vốn là duy trì không thay đổi trên mặt hắn trong lúc vô tình biến mất.

Nửa cúi thấp đầu, mắt phượng màu mực của Bạch Nhiễm khẽ che dấu, làm cho người ta không thấy rõ vẻ mặt của hắn. Thì ra là, Phượng Hề đã biết rồi, chuyện ngược lại ngoài dự liệu của hắn. Bạch Nhiễm nhích nhích môi, nghiêng tai nghe lời nói của Ngọc Đế, trong bụng đã sớm biến ảo ra ngàn vạn suy nghĩ. Cũng phải, ma ở dưới núi Phượng Kỳ vẫn là một vướng mắc trong lòng Ngọc Đế, có thể mượn cơ hội này trừ đi, sao hắn lại bỏ qua?

Đợi đến khi Ngọc Đế hạ hết ý chỉ, mọi người tản đi. Mạc Thần cũng không quan tâm gì khác, vội vội vàng vàng chạy lên trước kéo lại Chiến thần Phục Thiên đang muốn trở về. Mắt thấy Phục Thiên vẻ mặt hờ hững quay đầu nhìn hắn, Mạc Thần uất ức trong bụng, trên mặt vẫn chất đầy nụ cười. Không có biện pháp, muốn con trai có thể đàng hoàng đi vào khuôn khổ, hắn chỉ có thể vác tấm mặt mo dán đến tòa núi băng này.

Mà đổi thành Bạch Nhiễm đang định trở lại Thanh Khâu giao phó chuyện ở trước khi Phượng Minh chạy tới ngăn lại mình đã nghênh ngang rời đi. Hôm nay hắn cũng không có tâm tình cười đùa với Phượng Minh. Chỉ cần vừa nghĩ tới Phượng Hề đã biết mình nhận sai người, tâm tình vốn đang tốt đẹp của Bạch Nhiễm liền trở thành hư không, giữa lông mày càng thêm tụ tập lên mấy phần lo lắng xem không rõ ràng.

Bất quá lo lắng như vậy cũng không kéo dài bao lâu liền tan hết toàn bộ, trên mặt Bạch Nhiễm toát ra nụ cười tự tin, bước chân cũng càng trầm xuống. Biết thì như thế nào? Hắn muốn, như thế nào lại tặng cho người khác?

An bài xong mọi chuyện, cho lui bốn vị trưởng lão, Bạch Nhiễm trở lại thư phòng, ở cửa chờ đợi hắn là Ẩn Hồ. Nghe xong hồi báo của Ẩn Hồ, Bạch Nhiễm khoát tay áo, bảo hắn đi xuống nghỉ ngơi. Chẳng qua vẫn là đánh cờ uống trà thôi sao? Hạng Thành thật đúng là nhịn được.

Bạch Nhiễm giương mắt, ánh mắt liếc thấy giường êm cách đó không xa, trong đầu nhớ tới tình cảnh Ly Ương co rúc ngủ ở đó lúc chưa hóa thân, vẻ mặt không khỏi mềm mại xuống. Sớm biết như vậy đã không để nàng đi ra ngoài, lượn một vòng lại thêm nhiều phiền toái như vậy, còn phải nghĩ biện pháp để cho nàng trở lại. Nghĩ tới đây, ngay cả Bạch Nhiễm cũng không nhịn được hơi cười khổ, lần này hắn thật đúng là tìm tội cho mình chịu.

Đã là ban đêm, Bạch Nhiễm chắp tay đứng ở phía trước cửa sổ, bầu trời bao la, ngoài phòng có hơn phân nửa bị rặng mây đỏ như lửa bao trùm, giống như là bắt lửa làm cho người ta không nỡ chuyển mắt. Nhìn ánh nắng chiều có xu thế lửa cháy lan ra đồng cỏ, con ngươi màu đen tinh khiết của Bạch Nhiễm cũng bị nhuộm lên vệt đỏ, chẳng qua là mạt âm trầm ở chỗ sâu trong tròng mắt lại không có bị dính nửa phần.

Còn có năm ngày. Nguyên tưởng rằng hắn có đầy đủ thời gian, tất cả có thể từ từ đi. Hôm nay, lại chỉ còn dư lại năm ngày. Sau đó, Phượng Hề nhất định sẽ không thể chờ đợi đi tìm nàng. Mà lòng của Tiểu Bạch, hiện tại vẫn ở trên người Phượng Hề. Nếu để cho bọn họ gặp lại...

Híp mắt lại, Bạch Nhiễm đứng ở phía trước cửa sổ nhíu lông mày suy tư hồi lâu, môi mỏng cuối cùng mím thành một đường vòng cung đẹp mắt. Hắn tuyệt đối sẽ không để cho Phượng Hề có bất kỳ cơ hội.

***

Ly Ương ngồi ở cửa phòng, trong ngực ôm Xuân Liễu, ngước đầu kinh ngạc nhìn ngôi sao lóe lên trong màn đêm, còn có vầng trăng khuyết hẹp dài, suy nghĩ vẫn không khống chế được bay tới địa phương nàng không muốn chạm đến. Vậy mà cho tới bây giờ, cho dù là nghĩ tới liền đau lòng không dứt, vẫn không nhịn được tưởng niệm, tưởng niệm người kia.

Chỉ cần nhắm mắt lại, Ly Ương có thể miêu tả ra bộ dáng của hắn vô cùng dễ dàng, thậm chí đến từng chi tiết. Tóc bạch kim của hắn cho dù trong ban đêm thế này, cũng sẽ có một tầng ánh sáng dịu dàngận thanh nhã, sau đó xõa ở trên y phục lửa đỏ, làm người khác cực kỳ chú ý. Hắn nhất định là cười, mặt mày lưu loát giãn ra, trong đồng tử màu nâu nhạt nhuộm vẻ ấm áp, ánh mắt mềm mại, thần sắc bình thản.

Phượng Hề, một ngày không gặp, như cách ba thu...

Cúi đầu, Ly Ương nhắm mắt cười khổ. Làm sao lại không thể quên được đây? Nàng sẽ cố gắng quên mất, nàng từng nói sẽ không đi quấy rầy nữa.

“Meo meo ô ——” Ly Ương đã ngơ ngác ngồi cả ngày ở nơi này, nhìn bộ dáng đến bây giờ còn không có nửa điểm ngừng nghỉ, Xuân Liễu không nhìn nổi, há mồm kêu lên một tiếng.

Bị kêu hồi thần, Ly Ương liếc nhìn bóng đêm, ôm Xuân Liễu chậm chạp đứng dậy trở về phòng. Chẳng biết tại sao, gần đây nàng tựa hồ càng ngày càng thích ngủ. Bất luận ngủ bao lâu đều không ngại nhiều, hơn nữa chỉ cần hơi dính lên giường là có thể lập tức ngủ như chết. Đại khái là mấy ngày này trừ ăn uống ngủ ra căn bản không làm chuyện khác, cho nên mới phải biến thành như vậy. Ly Ương nghĩ như vậy, vừa bò lên giường. Vừa mới chui vào trong chăn, mí mắt của Ly Ương liền lập tức vững vàng dính vào nhau, không tới một hồi liền mất đi ý thức, mơ màng ngủ.

Đợi đến khi xác định Ly Ương ngủ say, Xuân Liễu cẩn thận chui ra từ trong ngực nàng. Nhìn dung nhan ngủ không giấu được ưu sầu, Xuân Liễu không tiếng động thở dài. Nó đi tới bên cạnh Ly Ương mấy ngày nay, trừ thời điểm có người tới, nàng còn bình thường chút. Nếu như không có người khác, Ly Ương sẽ giống như mới vừa rồi, ngây ngốc nhìn trời, thỉnh thoảng cười khổ, thỉnh thoảng than thở, thậm chí rơi lệ.

Lắc lắc đầu nhỏ, Xuân Liễu nhảy xuống giường, duỗi lưng. Đừng tưởng rằng mỗi ngày bị người ôm vào trong ngực là chuyện hạnh phúc, chỉ có chân chính trải qua, mới có thể hiểu rõ đây là chuyện thống khổ cỡ nào. Chậm rãi duỗi gân cốt, Xuân Liễu liếc nhìn trăng sáng nửa cong, nhảy đến trên bàn, chuẩn bị từ cửa sổ chạy ra ngoài hấp thu tinh hoa cuối tháng. Ai ngờ mới vừa chui đầu ra, liền bị người nắm lên.

Xuân Liễu đang muốn mở miệng đã bị người dùng hai ngón tay hung hăng ngắt nhéo, nửa tiếng mèo kêu tan mất ở trong không khí. Nghĩ nó đường đường Minh Miêu sống vĩnh viễn, luân lạc tới trở thành sủng vật còn chưa tính, hôm nay lại còn bị ngược đãi như vậy! Nghĩ tới đây, Xuân Liễu vừa dùng sức dùng dằng, vừa ngẩng đầu lên hung tợn trừng chủ nhân của ngón tay.

Dưới ánh trăng nhạt nhẽo, mặt mũi tuyệt sắc gần như diêm dúa lẳng lơ của Bạch Nhiễm đang cười như không cười đối mặt với nó. Xuân Liễu sửng sốt, trong lúc nhất thời lại cũng quên mất giãy giụa, ngơ ngác nhìn gương mặt như trăng sáng trước mắt.

Bạch Nhiễm nhướng nhướng mày, xách theo Xuân Liễu, qua trong giây lát đã rời đi sơn cốc, đến trong rừng rậm sau núi Nguyên Hoa.

“Nhìn thủ pháp phong ấn này, chắc là Phục Thiên đã hạ thủ.” Ngón tay gõ phong ấn huyền châu trước cổ Xuân Liễu một cái, Bạch Nhiễm nhìn qua giống như rất có hứng thú, khẽ cười, “Cả Tiên giới có thể cởi ra phong ấn của Phục Thiên cũng không có mấy.”

Nghe được hai chữ “Phong ấn”, Xuân Liễu đã phục hồi tinh thần lại, mà cười nhạt ý vị sâu xa của Bạch Nhiễm cũng ánh ngược ở trong mắt của nó. Người đàn ông này, muốn làm gì? Không biết tại sao, đối mặt dung nhan tuyệt sắc trước mắt này, Xuân Liễu theo bản năng cảm thấy nguy hiểm.

Xách Xuân Liễu đến trước mặt, Bạch Nhiễm hỏi: “Có muốn cởi ra phong ấn hay không? Luôn bị giam cầm, cũng không dễ chịu chứ?”

Xuân Liễu mở trừng hai mắt, không có gật đầu cũng không có lắc đầu. Trên đời không có trái cây ăn không, Xuân Liễu rất rõ ràng. Nó không rõ ràng lắm người nam nhân trước mắt này muốn cái gì, cho nên nó chờ hắn nói ra điều kiện. Sau đó, nó mới có thể làm quyết định.

“Rất đơn giản, ta chỉ muốn ngươi, dụ dỗ nàng hạ giới.” Bạch Nhiễm mở miệng cười, trong mắt như mực lưu chuyển mấy phần giảo hoạt. Thấy tiểu miêu trước mắt cũng không tin tưởng, Bạch Nhiễm tiếp tục nói: “Thuận tiện, chiếu cố nàng trước khi ta chạy tới.”

Chỉ đơn giản như vậy? Con ngươi Xuân Liễu vòng vo vài vòng, còn chưa tin tưởng.

“Nếu như ngươi không muốn...”

Bạch Nhiễm không có tiếp tục nói hết, mắt phượng hơi nhếch lên dịu dàng nhìn Xuân Liễu. Nhưng chỉ là dịu dàng đưa mắt nhìn như thế, khiến cho Xuân Liễu hung hăng rùng mình một cái. Nó rất khẳng định, nếu như không muốn, người đàn ông này sẽ không để ý tự mình đưa nó một đoạn đường. Loại thời điểm này, còn có ai không nguyện ý sao? Xuân Liễu không rõ ràng lắm, dù sao nó vẫn lập tức không chút do dự gật đầu đáp ứng.

Bạch Nhiễm hài lòng gật đầu một cái, ánh mắt mỉm cười tựa hồ muốn nói, coi như ngươi thức thời.

Phong ấn huyền châu trên cổ bị giải đi, Xuân Liễu nhẹ nhàng rơi xuống trên mặt đất, thân thể vốn nhỏ nhắn trong nháy mắt trở nên to lớn, giống như một con sư tử hung mãnh. Sau một khắc, tất cả hơi thở được giấu đi, Xuân Liễu lại khôi phục bộ dáng vốn có.

Tại sao có thể như vậy? Xuân Liễu cau mày, đột nhiên hiểu được, ngẩng đầu nhìn nam nhân vẫn cười yếu ớt trước mắt, lạnh cả người.

“Đợi đến khi thời điểm ta hạ giới tìm được các ngươi, ta tự nhiên sẽ cởi cấm chế ra” Lời Bạch Nhiễm đúng với phỏng đoán trong lòng Xuân Liễu.

“Ngươi sẽ không chống chế chứ?” Xuân Liễu càng ngày càng cảm thấy nam nhân trước mắt này không thể tin a không thể tin.

Bạch Nhiễm nhíu mày, thần sắc kiêu căng rõ ràng cho thấy đang nói không tin cũng phải tin, không tin cũng phải tin.

“Nhiều nhất không hơn ba ngày, dẫn nàng hạ giới, cũng không cần để lộ tung tích, đừng làm cho bất luận kẻ nào phát hiện.”

Xuân Liễu không phản bác được, chỉ có thể hừ lạnh một tiếng.

“Yên tâm, chỉ cần ngươi làm xong chuyện, ta tự nhiên sẽ không chống chế.”

Xuân Liễu chấp nhận hỏi: “Vậy sao ngươi tìm được chúng ta?”

Bạch Nhiễm cười yếu ớt, “Cái này, ta tự nhiên có biện pháp. Ngươi không cần lo lắng.”

Đợi đến khi khi Xuân Liễu rời đi, nụ cười bên môi Bạch Nhiễm càng mở rộng ra. Lần này Hạng Thành thật đúng là tặng đồ tốt, đợi đến khi hắn thành thân rồi, hắn thật cũng nên đưa phần quà lớn đáp tạ một phen mới phải.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.