Phần ngực trên áo cưới đã
không ngừng tràn ra máu tươi nhuộm càng thêm diễm lệ, “Nhân Phi” che ngực té
xuống đất, mặt mũi trắng bệch, không ngừng ho ra máu. Nhìn Phượng Hề cầm trường
kiếm trong tay, từ trên hờ hững nhìn xuống trước mặt mình, một đôi mắt hạnh của
“Nhân Phi” xẹt qua vô số cảm xúc, cuối cùng vẫn không nhịn được thê lương hỏi:
“Tại sao?”
Cái gì tại sao? Phượng Hề khẽ cau mày, vẻ mặt vẫn không nhúc nhích, tựa hồ căn
bản không nghe được nàng hỏi, chẳng qua là đáy mắt tối trầm kia xẹt qua một tia
không đành lòng không thể phát giác. Nhưng sau một khắc, tia không đành lòng
kia liền biến mất.
“Tại sao?” Thấy gương mặt của Phượng Hề lãnh đạm, giống như mình căn bản không
có ánh vào trong mắt hắn, trong lòng “Nhân Phi” đau xót, thanh âm cũng không
khỏi đề cao mấy phần, gào thét bén nhọn cơ hồ đâm rách lỗ tai Phượng Hề.
“Ngươi không phải là nàng.” Một lúc lâu, Phượng Hề mới thở dài thấp đến không
thể nghe. Vừa dứt lời, trường kiếm trong tay Phượng Hề như gió, không chút do
dự đâm vào ngực “Nhân Phi”, kết thúc tất cả. Mắt thấy bộ dạng “Nhân Phi” mở to
hai mắt, chết không nhắm mắt, Phượng Hề nhíu nhíu mày, cuối cùng vẫn rút kiếm
về, đưa tay đóng lại hai mắt của nàng, xoay người rời đi.
Nàng còn giảo hoạt gấp mấy lần hắn nghĩ, thủ đoạn bỏ chạy tầng tầng lớp lớp,
thậm chí chưa bao giờ lặp lại. Nguyên tưởng rằng nhiệm vụ cực kỳ đơn giản,
nhưng hắn lại đuổi theo hết mấy ngày, lúc này mới may mắn bắt được nàng tới lấy
nước ở đầm nước.
Nghĩ đến sự dũng mãnh của Đồ Chư, Phượng Hề lo lắng trong lòng, không dám trễ
nải, lập tức ngựa không ngừng vó lên đường trở về.
Đợi đến khi thời điểm Phượng Hề chạy về núi Phượng Kỳ, Đồ Chư thương nặng trong
sự vây công của mọi người, chỉ là bởi vì Ngọc Đế đã sớm phái người bày ra Thiên
La Địa Võng chung quanh núi Phượng Kỳ mới không cách nào chạy trốn. Đối mặt Đồ
Chư rõ ràng không đủ phòng bị về sau, mọi người mặc dù đều bị thương nghiêm
trọng, vẫn nén lấy một hơi không ngừng tiến công. Phượng Hề thấy thế, không có
bất kỳ ngừng nghỉ, lập tức nâng kiếm gia nhập cuộc chiến.
Đồ Chư bị diệt, chúng tiên Tiên giới cũng bị thương nặng. Mấy người bị thương
nghiêm trọng, đặc biệt là Long Vương, Phục Thiên cùng với Bạch Nhiễm, trước
tiên liền được đưa về lãnh địa của mình dưỡng thương. Mặt khác, Phượng Minh mới
vừa từ hôn mê tỉnh lại, nhìn thấy thê tử vẫn canh giữ ở trước giường mình, cố
hết sức nói: “A Uyển, đi gọi đại ca, ta có việc muốn nói cho hắn biết.”
“Bị thương nặng như vậy, sao vừa tỉnh lại liền vội vã tìm ta?” Vừa nghe đến tin
tức đệ đệ tỉnh lại, Phượng Hề đang ở biệt viện thay thế Phượng Minh xử lý
chuyện Phượng tộc liền vội vã chạy tới.
Phượng Minh thở hổn hển, hữu khí vô lực cười một tiếng, “Ca, không thấy Ly
Ương.”
“Cái gì?!” Phượng Hề cả kinh, sau đại chiến hôm qua, hắn vốn định chạy tới núi
Nguyên Hoa tìm Ly Ương trước tiên, nhưng chuyện tình bị chất đống làm trì hoãn
lại. Nhưng ai có thể tưởng đến, hôm nay Phượng Minh lại nói cho hắn biết, không
thấy Ly Ương!
Đợi đến khi Phượng Minh đứt quãng nói xong sự việc, Phượng Hề nhíu chặt chân
mày hiển nhiên trong lòng lo lắng vạn phần, vậy mà vừa nghĩ tới biểu hiện của
Bạch Nhiễm và người Phượng tộc vẫn đi ra ngoài tìm, thấy trên khuôn mặt trắng
bệch của Phượng Minh toát ra bất an, hắn đè xuống táo bạo và nóng nảy trong
lòng, nhẹ lời khuyên lơn: “Ngươi an tâm dưỡng thương, chuyện này cũng không cần
lo lắng, ta sẽ xử lý.”
“Ca, ta, ta chỉ là sợ ngươi...”
“Ta hiểu rõ.” Phượng Minh vừa muốn tiếp tục giải thích liền bị Phượng Hề lên
tiếng cắt đứt, mắt thấy áy náy trong mắt Phượng Minh, Phượng Hề lắc đầu một
cái, “Đừng lo lắng, không có việc gì. Bạch Nhiễm có vẻ biết cái gì, ta sẽ tự xử
lý.”
Phượng Minh còn muốn nói điều gì, ngực đột nhiên có một dòng khí huyết sôi
trào, khí lưu chất chứa ở trong người khiến sắc mặt hắn càng tái nhợt mấy phần,
ngay cả cái trán cũng thấm ra chút mồ hôi lạnh. Phượng Hề thấy thế, vội vàng đỡ
hắn nằm xuống, gọi Tuệ Uyển tới chiếu cố.
Biết Ly Ương mất tích, Phượng Hề cũng không còn ý định xử lý sự vụ. Đem sự vụ
bên trong tộc giao cho trưởng lão trong tộc rồi, Phượng Hề không có mù quáng mà
tăng thêm nhân thủ tìm khắp nơi, trực tiếp động thân tiến về phía núi Nguyên
Hoa tìm Thấu Ngọc và Át Quân.
Đến núi Nguyên Hoa, Phượng Hề liền phát hiện mình chụp hụt, Thấu Ngọc cùng Át
Quân đều không ở đây. Cau mày suy tư một lúc lâu, Phượng Hề mới nhớ tới hai
người bị Ngọc Đế chiêu đi xử lý chuyện sau đại chiến mấy ngày trước đây. Xem
ra, hắn chỉ có thể đến Thanh Khâu tìm Bạch Nhiễm thôi. Nghĩ tới đây, Phượng Hề
không khỏi cười khổ. Biểu hiện Bạch Nhiễm, hiển nhiên sẽ không dễ dàng cho hắn
biết chuyện này. Bất quá vô luận như thế nào, hắn cũng phải đi chuyến này. Lắc
đầu một cái, Phượng Hề lập tức động thân chạy về phía Thanh Khâu.
“Khởi bẩm Phượng quân, Đế quân bị thương nặng, hôm nay đang bế quan dưỡng
thương, không thể tiếp khách.” Nghe rõ ý đến của Phượng Hề, Bất Tu trả lời. Hôm
nay Bạch Nhiễm bế quan dưỡng thương, tất cả mọi chuyện đều rơi xuống trên vai
của hắn, mấy ngày nay hắn là chân không chạm đất chạy chung quanh, loay hoay bể
đầu sứt trán. Nghĩ đến Bạch Nhiễm bị mang trở lại, trong mắt Bất Tu tràn đầy vẻ
buồn rầu, đây chính là...
“Như vậy, đợi đến khi hắn xuất quan ta lại đến.” Nhớ tới thương thế của Bạch
Nhiễm, Phượng Hề sáng tỏ trong lòng, mỉm cười rời đi.
“Rống rống, hống hống hống ——”
Không chờ Phượng Hề đi ra đại sảnh, chỗ sâu trong Thanh Khâu liền truyền đến
một hồi tiếng hô, nghe thanh âm tựa hồ là...
Dừng bước lại, Phượng Hề quay đầu hỏi Bất Tu: “Đây là?”
“Đế quân mời Hỏa Kỳ Lân tới thủ quan cho hắn.” Bất Tu trả lời một tiếng, vội
vàng cho tiên đồng bên cạnh một cái ánh mắt, gấp giọng nói, “Còn đứng ngây đó
làm gì? Còn chưa đi xem một chút?” Nghĩ tới trong thời gian này Hỏa Kỳ Lân ăn
nhiều quả tiên rượu ngon như vậy, Bất Tu liền không ngừng nhức nhối. Nhưng ai
kêu trước khi bế quan Đế quân đồng ý người ta đây?
Đáy mắt Phượng Hề xẹt qua một tia kinh ngạc, trên mặt vẫn là cười yếu ớt, “Đã
như vậy, ta cáo từ trước.”
Trở lại núi Phượng Ngô, Phượng Hề gọi Phượng Sồ tới đây, “Nhiều sách như vậy,
còn chưa tra được ánh sáng lạ kia là gì sao?”
“Hồi bẩm Phượng quân, thuộc hạ lật xem phần lớn điển tích, cũng không có bất kỳ
ghi lại về ánh sáng lạ này.” Đứng ở phía dưới, Phượng Sồ cúi đầu, cung kính hồi
đáp. Ánh sáng lạ gì có thể làm cho người ta mất đi ý thức, nàng căn bản mới
nghe lần đầu. Nhất định là Phượng La và Phượng Bạc kia đang nói láo.
“Đi xuống đi, trong vòng ba ngày, ta muốn lấy được đáp án xác thực.” Phượng Hề
không có nói nhiều, thậm chí không có giương mắt nhìn Phượng Sồ một cái, thần
sắc nhàn nhạt, chẳng qua là thanh âm kia kia lại toát ra áp lực vạn phần, khiến
sau lưng Phượng Sồ rét lạnh.
“Vâng.” Phượng Sồ giảm thấp thanh âm, thấy Phượng Hề nhẹ nhàng gật đầu liền lui
ra ngoài.
Nghĩ đến hai đội nhân mã bên ngoài tìm kiếm mấy ngày lại không hề thu hoạch,
Phượng Hề nhíu lông mày suy nghĩ chốc lát, bảo Phượng Khởi đi vào, điều hai
mươi người ra từ trong đội Kim Phượng Vệ dưới tay hắn, gia nhập đội ngũ tìm
kiếm.
Cho mọi người lui rồi, Phượng Hề một thân một mình ngồi ở trong phòng đen kịt,
nhắm mắt tự hỏi hết những khả năng Ly Ương mất tích. Hồi lâu, Phượng Hề chợt mở
ra, vẻ mặt căng thẳng rốt cuộc cũng thư giãn mấy phần vào lúc này.
Hiện tại tình huống này, hắn nên đi Thiên Sơn bái phỏng Trọng Túc mới đúng.
***
Cũng chính là ở sáng sớm hôm sau, Thiên Sơn hàng năm không thấy bất kỳ vật sống
khó được nghênh đón một vị khách đường xa mà đến. Vị khách kia cả người sương
trắng, tóc dài như mực chỉ dùng một sợi dây tơ tùy ý cột lại, mặt mày nhuộm
cười, mặt mũi trầm tĩnh. Khẽ giương mắt, liền lộ ra một đôi mắt đen như mực
khiến cho ngôi sao cũng mất sáng, thêm gò má như ngọc, giống như một tồn tại mà
những thứ khác không thể so sánh trong đời này. Người tới chính là Bạch Nhiễm
hôm nay đang bế quan dưỡng thương ở Thanh Khâu trong miệng Bất Tu, chỉ tiếc sắc
mặt hắn lúc này có một chút trắng bệch, hai mắt trong lúc mơ hồ toát ra mỏi
mệt, không giống phong thái lỗi lạc thường ngày.
Tựa hồ là đoán chắc hôm nay Bạch Nhiễm trở lại, khi hắn mới vừa bước lên đỉnh
núi Thiên Sơn, Trọng Túc liền xuất hiện ở phía trước hắn cách đó không xa, nghĩ
đến là đặc biệt ra nghênh tiếp hắn. Chỉ bất quá nếu mặt băng sơn của hắn có thể
hòa tan chút, vậy thì càng tốt hơn.
“Bị tổn thương nặng như vậy sao còn nhàn hạ thoải mái tới chỗ này leo núi?” Vừa
mới gặp mặt, Trọng Túc liền lập tức phát hiện tình huống bị thương nặng của
Bạch Nhiễm hôm nay, không khỏi nhíu nhíu mày. Thiên Sơn là nơi cực hàn, trạng
huống hiện tại của hắn như vậy còn tới nơi này, ngộ nhỡ bị hàn khí xâm lấn
nặng, hậu quả kia... Nghĩ tới đây, ngay cả Trọng Túc cũng không khỏi có chút im
lặng, người này quả thật tự tìm.
Ngồi ở bên trong nhà, Bạch Nhiễm mấp máy môi, trà nóng trong tay vừa đúng nhuận
ích nhuận hầu, “Tự nhiên là có chuyện muốn nhờ.”
“Nhân nhi bị ngươi đưa xuống hạ giới rồi.” Trọng Túc chính là dùng giọng trần
thuật, Nhân Phi đột nhiên hạ giới, hắn biết là người này ra tay.
“Ừ, cho nên...” Bạch Nhiễm không có tiếp tục nói hết, chẳng qua là mỉm cười
nhìn Trọng Túc ngồi ở phía đối diện.
Trọng Túc nhướng lông mày, không có nói gì tiếp, nhìn dáng vẻ hình như là đang
châm chước cái gì. Bạch Nhiễm tự nhiên không có nói tiếp, dù bận vẫn ung dung
uống trà chờ hắn trả lời. Trọng Túc dĩ nhiên hiểu ý sau lưng lời nói của hắn,
cho nên hắn đang chờ đáp án.
“Ngày mai trở đi, ta muốn bế quan. Chờ các ngươi... Ta lại xuất quan.” Trọng
Túc nghĩ một lát Bạch Nhiễm trả lời chắc chắn.
“Đa tạ.” Bạch Nhiễm để ly trà trong tay xuống, thật lòng nói cảm tạ.
Trọng Túc lắc đầu một cái, thấp giọng nói ra: “Ta chỉ muốn ngươi đối nàng thật
tốt.”
Bạch Nhiễm không chút suy nghĩ nói: “Đây là tự nhiên.”
Nghe được lời Bạch Nhiễm nói, mặt băng sơn của Trọng Túc khó được xuất hiện một
nụ cười.
Lấy được câu trả lời chắc chắn mình muốn, Bạch Nhiễm không có ở lại lâu, đứng
dậy cáo từ.
“Đợi chút.” Bạch Nhiễm chỉ vừa bước ra cửa, Trọng Túc đột nhiên gọi hắn lại.
Vừa dứt lời, một bình bạch ngọc nhỏ liền bay tới. Đưa tay tiếp được vật bay
tới, Bạch Nhiễm liền nghe đến câu nói kế tiếp của Trọng Túc: “Mỗi ngày ba
viên.”
Liếc nhìn bình ngọc trong tay, Bạch Nhiễm mím môi cười một tiếng, “Đa tạ.”
Trọng Túc chắp tay đứng ở đỉnh núi, nhìn Bạch Nhiễm mỉm cười rời đi, thần sắc
hờ hững, chẳng qua là đáy mắt lại có mong đợi sâu sắc. Hôm nay Phượng Hề đã
biết được chân tướng, thế nhưng hắn lại vẫn lựa chọn Bạch Nhiễm. Không đơn
thuần là bởi vì lời kia của muội muội trước khi chết, hơn nữa là bởi vì, so với
Phượng Hề, hắn càng tin tưởng người nam nhân trước mắt này. Hắn tin tưởng Bạch
Nhiễm, nhất định sẽ chiếu cố nàng thật tốt.