Ban đêm lúc vào thu, lộ
ra một dòng lạnh lẽo nhẹ nhàng khoan khoái, so với ban ngày nóng bức có vẻ phá
lệ làm cho người ta thoải mái. Nửa đêm vầng trăng sáng soi đường phố không
người, nhìn qua không khỏi sinh ra mấy phần cảm giác thê lương hiu quạnh.
Đẩy cửa ra tới viện, dưới chân Ly Ương hơi dùng chút sức liền dễ dàng bay lên
trời, lặng yên không một tiếng động nhảy lên nóc nhà. Ly Ương ngồi ở trên nóc
nhà, hai tay chống ở sau lưng, ngẩng đầu ngây người nhìn trăng sáng ngon miệng
như cái bánh nướng trên đỉnh đầu.
“Người kia có gì tốt?” Chẳng biết lúc nào, Xuân Liễu cũng đến trên nóc nhà,
bước chậm tới bên cạnh Ly Ương ngồi xuống.
Nghe được âm thanh, Ly Ương ngẩn ra, không có nói gì tiếp cũng không động, vẫn
ngơ ngác ngồi ở tại chỗ xem trăng sáng. Qua một hồi lâu, Ly Ương mới nghiêng
đầu nhìn Xuân Liễu một cái, đôi mắt to sáng ngời viết đầy bất đắc dĩ, có nghĩa
mình cũng không thể làm gì.
“Hắn, rất tốt, rất dịu dàng.” Ly Ương rũ mắt xuống, qua thật lâu trong miệng
mới nói ra mấy từ ngữ linh tinh.
Đợi nửa ngày mới đợi đến khi mấy từ hư thúi như vậy, Xuân Liễu buồn bực đến
muốn tát Ly Ương một cái. Bất quá vừa nhìn thấy nụ cười vừa đắng vừa chát của
nàng, gượng ép đến còn khó nhìn hơn khóc, không lý do một tiếng thở dài từ
trong miệng mèo của Xuân Liễu trượt ra ngoài. Người khác có lẽ không biết mấy
ngày nay Ly Ương sống thế nào, thế nhưng Xuân Liễu mấy ngày này vẫn như hình
với bóng với nàng dĩ nhiên là rõ ràng. Những hành động kia quả thật có thể được
xưng tụng là tự làm khổ, rõ là... Này thật đúng là làm bậy a!
Nhìn bộ dạng như muốn chết của Ly Ương, Xuân Liễu chỉ tiếc rèn sắt không thành
thép nói: “Làm ngươi thành ra như vậy, còn nói rất tốt?”
“Là ta không tốt, biết rõ trong lòng hắn chỉ có người kia, còn luôn không muốn
buông tha.” Đang ở lúc Xuân Liễu cho là Ly Ương lại muốn trầm mặc nữa, nàng đột
nhiên mở miệng nói ra, nhẹ giọng thì thầm giống như tự nói, “Ta hiểu rõ hắn từ
đầu cũng chưa từng thích ta, cho dù là một chút cũng không có, ta hiểu rõ. Ta
tự nhủ, không sao, chỉ cần hắn ở bên cạnh là đủ rồi, không cần tham. Ta thật sự
là không tham, thật, ta không hy vọng xa vời hắn có thể yêu thích ta, ta chỉ
muốn hắn có thể ở bên cạnh...”
Xuân Liễu cứ sững sờ ở nguyên trạng, thanh âm Ly Ương cực thấp ở trong đêm tối
không tiếng động thấm vào trong không khí, trong mảnh ngói, trong xà nhà gỗ
quanh mình... Dĩ nhiên, cũng thấm vào trong lòng của Xuân Liễu. Thời gian giống
như đọng lại ở giờ khắc này, Ly Ương cúi đầu ôm hai cánh tay nhẹ giọng tự nói,
mà Xuân Liễu cứ ngồi ở bên người nàng yên lặng nhìn nàng.
“Bất quá sẽ không, sẽ không bao giờ nữa rồi.” Đang lúc Xuân Liễu không biết
nàng sẽ mở miệng như thế nào, Ly Ương trầm mặc một lúc lâu đột nhiên lại thấp
giọng nói ra, “Ta nói rồi, sẽ không bao giờ đi quấy rầy hắn nữa.”
Nói tới chỗ này, Ly Ương bỗng dưng cười, mang theo vài phần tự giễu nói: “Hắn
đã tìm được người kia, ta làm sao có thể da mặt dày tiếp tục dây dưa không
ngớt? Huống chi, hôm nay bọn họ đã thành thân rồi. Ngươi nói có đúng hay
không?”
“Vậy thì không thích hắn nữa không phải tốt sao?” Xuân Liễu cho tới bây giờ
chưa có thích qua người nào, thật sự là không hiểu cho lắm.
Tình cảm, như thế nào nói không thích liền không thích? Nếu như có thể đơn giản
để xuống như vậy, nàng đã sớm buông xuống, sao khổ hành hạ mình như thế. Sờ sờ
đầu Xuân Liễu, Ly Ương giật giật khóe miệng, “Ừ, ta đang cố gắng.”
Nghe Ly Ương nói, Xuân Liễu lắc đầu một cái, “Nhìn dáng dấp ngươi còn cần thêm
sức lực nữa mới được.”
Ly Ương sửng sốt, ngay sau đó cười nói: “Uh, ta sẽ thêm chút sức.”
“Được, khỏi phải nói cái này, hơn nửa đêm không ngủ còn nhìn trăng sáng cái
gì?” Xuân Liễu ngáp một cái, liếc mặt Ly Ương, “Còn không đi xuống ngủ? Ngày
mai còn phải dậy sớm đi ra ngoài ăn hết phố đông đó.”
“Đúng, đúng, xuống ngay, xuống ngay.” Ly Ương thuận miệng đáp lời, ôm lấy nó
nhảy xuống nóc nhà.
Thấy Ly Ương trở về gian phòng của mình, Xích vẫn núp ở sau lưng đại thụ đối
diện mới xoay người trở về nhà mình. Vừa đi trở về, còn vừa không nhịn được nói
thầm ở trong lòng: nữ nhân ngốc này, vẫn làm cho người ta không yên tâm như
vậy, hơn nửa đêm không ngủ còn bò lên nóc nhà.
***
Sáng sớm hôm sau, Ly Ương và Xuân Liễu dậy thật sớm, kéo Xích dậy cùng nhau ra
ngoài đến phố đông càn quét. Lần trước Ngụy đại nương nói rồi, hoành thánh ở
tiệm hoành thánh nhỏ đầu phố đông da mỏng thịt non, đáng giá nếm. Còn có quán
bánh trẻo rán [9] ở đối diện hơi nghiêng với hiệu cầm đồ Quang Nguyên, cũng có
tiếng ngon. Ngụy đại nương còn nhắc nhở nàng tuyệt đối không thể bỏ quên tiệm
bán cháo Tứ Phương kế tiệm bánh trẻo rán. Bất quá tuy nói là tiệm cháo, nổi
tiếng cả Cô Tô thành lại là bánh bao hấp của tiệm.
Vừa nghĩ tới nhiều thức ăn ngon đang đợi mình, Ly Ương cơ hồ cả đêm không ngủ
không có bất kỳ mệt mỏi, hào hứng ôm Xuân Liễu, lôi kéo Xích cùng nhau xông về
mục tiêu thứ nhất sáng nay, quán hoành thánh.
“Nấc ——” ợ lên no nê, Ly Ương và Xuân Liễu cơ hồ ăn hết cả con đường rốt cuộc
ngừng nghỉ, quyết định thừa dịp còn có thời gian thì tiêu thức ăn trước, chuẩn
bị đến trưa sẽ tiếp tục chiến đấu. Về phần Xích vẫn đi theo bên cạnh Ly Ương,
bây giờ sắc mặt hắn đã đen đến không thể tối hơn. Theo lời hắn nói, đi theo nữ
nhân ngốc chỉ biết ăn này, mặt cũng mất hết!
Chỉ tiếc Ly Ương căn bản không có những tự giác này, vẫn cười hì hì lôi kéo hắn
hỏi: “Xích, nếu không chúng ta đi Thái Hồ một chút?”
Xích nhướng mày, “Không phải là vũng nước đọng thôi, có cái gì tốt để xem?”
“Không phải nói mấy ngày nay sẽ có dị bảo xuất thế sao? Không chừng lát nữa
liền có.” Thật ra thì Ly Ương chẳng qua là cảm thấy tiêu thức ăn cũng phải tìm
chỗ phong cảnh tươi đẹp, trên đường cái đều là người đông đến choáng váng đầu.
Xích dĩ nhiên là không lay chuyển được Ly Ương, còn chưa nói mấy câu liền bị
nàng mạnh mẽ lôi kéo đi về phía Thái Hồ.
“Ách, tại sao người nơi này còn nhiều hơn trên đường?!” Mới vừa đi tới Thái Hồ,
thấy một đống đầu người đen đen trước mắt, Ly Ương liền phát giác đầu của mình
càng choáng.
“Dị bảo.” Xích dùng ánh mắt nhìn ngu ngốc liếc nàng một cái, rất keo kiệt nói
ra hai chữ.
Ly Ương có loại dự cảm không tốt chút nào, “Ngươi đừng nói cho ta biết bọn họ
luôn canh giữ ở nơi này...”
Đây còn phải nói sao? Nữ nhân ngốc quả nhiên là nữ nhân ngốc. Xích lắc đầu một
cái, thuận miệng đáp một tiếng coi như là trả lời chắc chắn.
“Thôi, chúng ta nên trở về thôi.” Tiêu thức ăn ở loại địa phương này, sẽ chỉ
làm nàng bỏ ăn!
Lần này Xích không có bất kỳ ý kiến, hắn cũng cực kỳ ghét chỗ nhiều người. Nói
thật ra, hắn nửa khắc cũng không muốn ở trong đám người này. Chỉ tiếc bọn họ
vừa mới xoay người, còn không có nhấc chân đi, trong Thái Hồ yên tĩnh chợt xông
ra một cột nước khổng lồ ngất trời, chợt khơi dậy vô số sóng biển bọt nước.
“Bảo vật xuất thế!”
Cũng không biết là người nào dẫn đầu hô một tiếng, quần chúng kích động, những
Tu Chân giả chờ đợi vài ngày giống như bị tạt máu gà trong nháy mắt, mọi người
hai mắt như đuốc, đều bay về phía cột nước kia.
Ly Ương và Xích cũng dừng bước, quay đầu lại nhìn Tu Chân giả đồng loạt xông
lên cùng cột nước ngất trời kia, yên lặng không nói gì.
Không phải đâu, ta chỉ tùy miệng nói một câu, tùy tiện tới bên cạnh Thái Hồ dạo
một vòng, dị bảo liền ra tới? Đây cũng quá đúng dịp... Ly Ương vỗ trán, không
biết mình cuối cùng có tính là quạ đen không. Chỉ bất quá vừa nhìn thấy Tu Chân
giả ùa lên, nàng thật sự không có bất kỳ ý tưởng xông lên đoạt bảo theo bọn họ.
Giương mắt vừa nhìn Xích bên cạnh còn có Xuân Liễu trong ngực, quả nhiên bọn họ
cũng giống nàng, chẳng qua là đều nhìn mọi chuyện xảy ra giống như xem kịch.
“Các ngươi nói đây sẽ là thứ gì?” Ly Ương tựa vào cạnh cây liễu bên hồ, nhìn
những Tu Chân giả bị linh khí kèm theo lúc dị bảo xuất thế đẩy lui, nhiều hứng
thú hỏi.
“Trong hồ ra, cũng không phải bảo vật tốt gì.” Đưa ra móng mèo gãi gãi cổ, Xuân
Liễu nói.
Vừa dứt lời, một đoàn ánh vàng từ trong cột nước nở rộ ra, ngay sau đó bộc phát
ra sát khí kinh người, mạnh mẽ bức lui những Tu Chân giả tiến lên lần nữa. Đợi
đến khi ánh vàng tan hết, một thanh trường kiếm toàn thân ngăm đen, trên thân
kiếm chạm khắc hoa văn cổ xuất hiện ở giữa không trung.
“Đinh ——” một tiếng kiếm thanh thúy từ không trung lan ra, một cỗ sát khí không
cách nào chống cự giống như từ chiến trường xa xích động đến, thoáng chốc
truyền vào trong tai tất cả người tại chỗ. Chẳng qua là một tiếng kiếm nhẹ bay
bổng như vậy, phần lớn Tu Chân giả tại chỗ đều đã bị chấn ra nội thương, có
người thậm chí là trọng thương.
Trong lúc nhất thời, tất cả người tại chỗ yên tĩnh trở lại, trong mắt tràn đầy
ngưng trọng. Nhưng cho dù là ngưng trọng cùng lo lắng cũng không che dấu được
nóng bỏng và chờ đợi ở đáy mắt bọn họ. Chỉ là tiếng kiếm vang đã có uy lực như
thế, chỗ lợi hại của thanh kiếm này cũng thấy rõ hiển nhiên.
“Này...” Ngay cả Ly Ương, Xuân Liễu và Xích cũng nhất thời cả kinh há to miệng.
Kiếm khí của thanh kiếm này ngay cả Mạc Vấn đều không bằng một nửa nó, thậm chí
ngay cả bội kiếm Trường Hồng của Bạch Nhiễm cũng không cách nào sánh ngang.
Thanh kiếm này nhất định không phải vật phàm!
“Thanh kiếm này bằng những Tu Chân giả Nhân giới kia căn bản không thể khống
chế được nó, xem ra cũng chỉ có chúng ta mới có thể thu nó.” Mặc dù ngoài miệng
nói như vậy, nhưng mà đối với việc bọn họ rốt cuộc có thể thu được thanh kiếm
này không, ở bên trong lòng Xuân Liễu cũng không có bất kỳ nắm chắc.
“Bây giờ chúng ta cứ trực tiếp đi lên, coi như thu được, có thể bị đám Tu Chân
giả kia vây công hay không?” Nhìn những Tu Chân giả hai mắt phiếm đỏ, Ly Ương
không khỏi cảm thấy bọn họ cũng đã hóa thân thành từng con sói đói.
“Cắt ——” Xích khinh bỉ nhìn Ly Ương một cái, “Vậy thì thế nào? Chúng ta còn có
thể sợ bọn họ hay sao?”
Ly Ương im lặng, nàng cũng không phải là sợ, chẳng qua là cảm thấy rất phiền
toái mà thôi.
“Thôi, các ngươi chờ ở chỗ này, nhìn ta đi lên đoạt lấy.”
Xích chà xát hai tay, đang hào hứng mà chuẩn bị đánh tới trường kiếm, một đạo
bóng đen ùn ùn kéo đến giữa đám người nhanh hơn hắn một bước, trong phút chốc
liền vây lại trường kiếm và tất cả ánh vàng quanh mình nó.