Rừng Khê Nguyệt, đình
Thương Ngô.
Trên tay đang cầm một ly trà xanh, Ly Ương mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, cố gắng
nhạt hóa đi cái cảm giác tượng đá kia đang tồn tại và ngồi ở phía đối diện
mình. Không sai, tượng đá kia chính là Hạng Thành con của Bạch Hổ vương. Ly
Ương xưng hắn là tượng đá bởi vì...
Người này cho tới bây giờ trong suốt toàn bộ một buổi chiều, đừng nói là một
câu nói, ngay cả một động tác, một vẻ mặt cũng không có! Cứ đoan đoan chánh
chánh ngồi ở chỗ đó, cả trà chuẩn bị cho hắn cũng không đụng, hoàn toàn chính
là một pho tượng đá. Bản thể của Hạng Thành thật sự là lão hổ trắng sao? Như
thế nào nàng lại cảm thấy bản thể người này phải là khối đá cứng a!
Hung hăng hít thở sâu mấy cái, Ly Ương chỉ không ngừng nhắc nhở mình đối phương
là lão hổ trắng hung tàn, mới có thể miễn cưỡng khống chế được đầu óc mình nóng
lên làm ra chuyện tình không lý trí. Kéo kéo khóe miệng, tận lực để cho mình
nhìn qua tự nhiên thân thiết chút, Ly Ương mở miệng nói: “Thời gian không còn
sớm, nếu không trở về, sợ là sẽ trễ.”
“Tượng đá” rốt cục cũng có phản ứng, giương mắt liếc nhìn Ly Ương, lại không
nói gì trực tiếp đứng dậy rời đi.
Nhìn bóng lưng nhanh nhẹn rời đi của Hạng Thành, Ly Ương kéo khóe miệng, thâm
thiết thể nghiệm sát ý liên miên không ngừng trong truyền thuyết. Hôm nay mình
gặp phải, rốt cuộc là người nào a?! Thua thiệt lần đầu tiên nàng gặp mặt còn
cảm thấy người này thoạt nhìn rất thuận mắt, cho rằng hắn là một người tốt. Hôm
nay xem ra, thật là đôi mắt hồ ly của nàng bị mù rồi nên mới có thể cảm thấy
thuận mắt.
Rốt cuộc Hạng Thành người này vốn dĩ chính là bộ dáng này, hay do chính mình
chỉ là con hồ ly tạp nham nên không lọt được vào mắt của hắn?!
Vốn tưởng rằng bộ dạng “Tượng đá” này sẽ không trở lại, vì thế Ly Ương còn len
lén vui vẻ. Mặc dù nói xế chiều hôm nay trải qua thật sự là có chút sống không
bằng chết, nhưng nếu như có thể kết thúc đó cũng là tương đối khá. Một buổi
chiều hành hạ tổng tốt hơn nhiều lắm so với dây dưa vô tận.
Nhưng giữa trưa ngày thứ hai, cùng một canh giờ như ngày hôm qua, không có bất
kỳ sai lệch, Hạng Thành lại tới.
Ly Ương không nháy mắt nhìn chằm chằm Hạng Thành mặt không chút thay đổi ngồi
đó, chằm chằm kéo dài sắp một canh giờ. Nhưng đối phương thật giống như là
không cảm giác được, vẫn như cũ bình tĩnh ngồi. Lại thế này, lại thế này... Ly
Ương im lặng nhìn trời, trong lòng lần đầu nảy sinh một loại tâm tình gọi là
tuyệt vọng, trước mặt mình đến tột cùng là dạng sinh vật gì?
Duy nhất có điều khác nhau là, lần này không cần Ly Ương nhắc nhở, đến thời
điểm giống ngày hôm qua, Hạng Thành liền chủ động đứng dậy rời đi.
Ngày thứ ba, ngày thứ tư, ngày thứ năm...
Hạng Thành mỗi ngày đều đến đúng hạn, rời đi đúng hạn, trừ ngồi yên ra cũng
không nói, cái gì đều không làm. Hành động như vậy Ly Ương xem ra hoàn toàn
chính là vì hoàn thành nhiệm vụ hạng nhất, mà nàng vẫn không thể không ở cùng hắn.
Tình huống như thế kéo dài đến ngày thứ bảy, thần kinh bền bỉ của Ly Ương rốt
cục cũng không chịu nổi hành hạ, gảy. Trước khi Hạng Thành đến, Ly Ương liền
chạy khỏi núi Nguyên Hoa.
Không sai, chính là trốn, hơn nữa còn là chạy trối chết.
Ly Ương cơ hồ có thể coi như là hoảng hốt chạy bừa vọt vào phòng Mộ Nghi, uống
liền hai bình trà lài Lạc Phạm rồi, Ly Ương mới hơi bình phục cảm xúc hỏng mất
của mình một chút, ngồi ở trên ghế không ngừng thở hổn hển.
Thấy bộ dạng này của Ly Ương, Mộ Nghi lại giúp Ly Ương rót ly trà lài Lạc Phạm,
hỏi: “Đây là thế nào?”
Nhận lấy trà Mộ Nghi đưa tới, Ly Ương lắc đầu một cái, ý bảo nàng đợi lát nữa
hãy hỏi.
Qua hồi lâu, đợi đến lúc hoàn toàn trấn tĩnh lại rồi, Ly Ương lôi kéo tay Mộ
Nghi, nghẹn ngào kể lại từng chút lịch sử đen của nàng mấy ngày nay ra. Quá
đáng sợ, cõi đời này tại sao có thể có thứ người như thế? Ly Ương chỉ cảm thấy
trái tim hồ ly nho nhỏ yếu ớt của mình đã bịt kín một tầng bóng ma vĩnh viễn
không cách nào xóa đi.
“Hạng Thành con của Bạch Hổ vương, văn thao vũ lược đều tốt, là người cương
nghị quả cảm, có dũng có mưu, là người duy nhất vào Chiến Thần Phục Thiên Chi
Nhãn ở tiên giới này ngàn năm qua, cũng là tướng tài hiếm có. Bỏ qua những thứ
khác không nói, thật ra thì Hạng Thành là một thí sinh vị hôn phu thật tốt.”
Nghe xong Ly Ương kể lại, Mộ Nghi chậm rãi nói ra đánh giá có liên quan đến
Hạng Thành trong trí nhớ mình, đây cũng là đánh giá của Bạch Nhiễm cho Hạng
Thành trăm năm trước.
“Thí sinh vị hôn phu thật tốt?!” Ly Ương gần như muốn từ trên ghế nhảy dựng
lên, nàng cho đến bây giờ vẫn không nhìn ra được tượng đá này có thể có chỗ gì
tốt. Gả cho thứ người như thế, không phải tương đương với ngày ngày đối mặt một
pho tượng đá sống qua ngày sao? Vậy không bằng đụng đầu chết còn thống khoái
hơn! Ly Ương bĩu môi, vô cùng không ủng hộ đối với lời của Mộ Nghi, “Coi như
nam nhân khắp thiên hạ đều chết sạch, ta cũng tuyệt sẽ không gả cho tượng đá
này!”
“A Ương, coi như Hạng Thành nói ít lời, nhưng cũng không đến nước này chứ? Nói
tóm lại, hắn thật sự là người rất tốt.” Mộ Nghi ngoẹo đầu, từ chối cho ý kiến
với lời của Ly Ương.
Ly Ương hừ lạnh một tiếng, tức giận nói: “Không chừng người ta căn bản nhìn
không khá hồ ly tạp nham như ta, cố ý biến đổi biện pháp chơi ta, làm ta biết
khó mà lui, ngàn vạn chớ dây dưa hắn.”
“Lấy nhân phẩm của Hạng Thành, cũng sẽ không làm ra chuyện như vậy. A Ương
ngươi nghĩ quá nhiều.”
“Mộ Nghi, hôm nay sao ngươi tận cùng là nói chuyện giùm người ngoài?!” Ly Ương
bi phẫn muốn chết kêu lên, nàng tới nơi này là muốn để cho Mộ Nghi trấn an trái
tim hồ ly vỡ thành mảnh vụn của nàng một chút, nhưng Mộ Nghi lại nói chuyện
giúp đỡ tượng đá kia, điều này khiến nàng làm sao chịu nỗi?
“Có người không thích nói chuyện, cũng sẽ không nói lời hữu ích gì, càng không
dịu dàng bằng Bạch Nhiễm, Phượng Hề, nhưng cái này cũng không bày tỏ bọn họ
không tốt. Bọn họ chẳng qua là quen dùng hành động thực tế để chứng minh, đây
là phương thức của bọn họ, Hạng Thành chính là loại người này.”
Thấy Ly Ương muốn mở miệng nói chuyện, Mộ Nghi giơ tay, tiếp tục nói, “A Ương,
ngươi cẩn thận nhớ lại, trong mấy ngày này ngươi có từng cố gắng nói chuyện
nhiều với Hạng Thành?”
Ly Ương sững sờ, mấy ngày nay nàng cũng chỉ nói một câu với Hạng Thành, duy
nhất là câu bảo hắn về sớm chút. Mặc dù như thế, Ly Ương vẫn phản bác: “Đó là
tự hắn như tảng đá...”
Mộ Nghi lắc đầu một cái, cười nói: “A Ương, có lẽ tự ngươi không có cảm giác
được, nhưng trên thực tế từ lúc vừa mới bắt đầu ngươi đã dùng tư thái cự tuyệt
tới đối mặt Hạng Thành.”
Ly Ương ngẩn ra, tay nắm cái ly thật chặt. Mộ Nghi nói, một chút cũng không
sai.
“Hạng Thành không thể nào không có cảm giác được, hắn chẳng qua là đang dùng
phương thức của mình để diễn tả. A Ương, nếu như hắn thật nhìn không khá ngươi,
làm sao không sợ người khác làm phiền đi gặp ngươi, hơn nữa chưa bao giờ chậm
trễ chốc lát? Huống chi nếu như hắn thật không muốn, lại có người nào ép hắn?”
“A Ương, vấn đề từ lúc vừa mới bắt đầu nằm ở chỗ ngươi. Hạng Thành làm như vậy,
chẳng qua là đang đợi ngươi không cự tuyệt hắn nữa. Cho hắn một cái cơ hội,
cũng cho mình một cái cơ hội.” Lôi kéo tay Ly Ương, Mộ Nghi nhẹ nói.
Ly Ương mím chặt đôi môi, cảm giác tựa hồ có cái gì nghẹn ở trong cổ họng, làm
cho nàng nói không ra lời. Nàng biết có lẽ làm như vậy mới là tốt nhất, nhưng
nàng không làm được.
Rời đi Lạc Phạm Hoa Cốc, Ly Ương chạy về núi Nguyên Hoa.
Mặc dù không biết Hạng Thành còn ở hay không, Ly Ương vẫn quyết định đi về rừng
Khê Nguyệt xem. Vậy mà vừa nhìn thấy bóng dáng màu lam ngồi ngay ngắn trong
đình Thương Ngô, Ly Ương đột nhiên mất đi dũng khí bước tới. Người kia, vẫn
giống như mấy ngày đã qua, không có bất kỳ động tác, chẳng qua là ngồi yên ở
trong đình. Ly Ương biết, hắn đang đợi nàng.
Nhận thấy được có người đến, Hạng Thành ngẩng đầu lên, phát hiện người đến là
Ly Ương, con ngươi màu lam mang theo vui sướng khó có thể phát giác.
Nhiều ngày như vậy, nàng cũng là lần đầu chú ý tới màu băng lam xinh đẹp như
vậy, Ly Ương đột nhiên cảm giác được mình không có cách nào đối mặt với người
trước mắt này. Nếu như Mộ Nghi không có chỉ điểm, nàng hoặc giả vĩnh viễn cũng
sẽ không thấy chờ đợi của người này, càng không cách nào hiểu được tâm tư của
hắn.
“Thật xin lỗi...” Trừ một tiếng thật xin lỗi, Ly Ương cũng không nói ra những
lời khác nữa.
“Ngươi có thể tới là tốt rồi.” Hạng Thành cười, mặc dù nụ cười kia cạn đến cơ
hồ không nhìn ra, lại có loại dịu dàng không hiểu.
“Hạng Thành...” Đây là lần đầu tiên Ly Ương kêu tên của hắn, cũng là dùng giọng
nói áy náy, “Thật xin lỗi, trước đây vẫn đối ngươi như vậy còn trách lầm ngươi,
hôm nay còn cố ý chạy ra.”
“Không sao.” Hạng Thành lắc đầu, hắn không trách nàng, một chút cũng không
trách nàng.
“Ngươi về sau, đừng nên tới nữa.”
Nghe lời này, thần sắc vốn là mềm hoá không ít của Hạng Thành cứng đờ, “Tại
sao?”
Ly Ương cúi đầu, xin nói: “Ngươi rất tốt, chỉ là trong lòng của ta đã có
người.”
“Ta hiểu.” Qua hồi lâu, Hạng Thành mới nhàn nhạt nói.
Nhìn bóng dáng Hạng Thành rời đi, trong lòng Ly Ương hơi đau. Hôm nay nàng mới
hiểu, bóng dáng như vậy là hắn không muốn làm khó nàng. Tựa như Mộ Nghi nói, đây
là phương thức của Hạng Thành. Hắn rất tốt, là nàng chưa đủ tốt.
“A Ương, hôm nay sao Hạng Thành không có tới? Chẳng lẽ là có chuyện?” Mắt thấy
qua canh giờ còn chưa nhìn thấy bóng dáng Hạng Thành, Thấu Ngọc có chút kỳ
quái, đứa nhỏ này từ trước đến giờ rất đúng lúc, hôm nay thế nào còn chưa tới?
Ly Ương đang ăn bánh quế vân dừng tay lại, hé miệng nói: “Hắn sẽ không trở
lại.”
“Tại sao?” Liếc mắt nữ nhân cúi đầu, Thấu Ngọc hỏi, “A Ương, là con bảo hắn
không nên tới?”
“Ừ.” Ly Ương rũ đầu, tránh qua ánh mắt có chút sắc bén của mẫu thân đại nhân,
nhẹ giọng đáp một tiếng.
“Không thích? Là Hạng Thành không tốt chỗ nào sao?”
“Không, hắn rất tốt.” Nhớ tới Hạng Thành, trong mắt Ly Ương xẹt qua một tia áy
náy.
Thấu Ngọc vặn lông mày, “Vậy thì vì cái gì?”
Ly Ương cắn môi, nhẹ nói: “Không có tại sao, dù sao là con không tốt.”
Thấy nữ nhi như vậy, hai đôi mày thanh tú của Thấu Ngọc vặn càng chặt hơn,
trong lòng không khỏi có chút bận tâm. Đi tới bên cạnh Ly Ương ngồi xuống, Thấu
Ngọc dịu dàng hỏi: “A Ương, đã xảy ra chuyện gì?”
Nhìn chằm chằm giày, Ly Ương buồn bực không lên tiếng, chẳng qua là cười khổ.
Nàng thích Phượng Hề, chuyện như vậy, làm sao nói ra được? Chẳng qua là nếu như
cái gì cũng không nói, sợ là sẽ phải khiến cho cha mẹ lo lắng.
“Mẹ, không có sao. Chẳng qua là không thích hợp.” Ly Ương ngẩng đầu lên, hướng
về phía Thấu Ngọc cười một tiếng, “Hạng Thành người rất tốt, nhưng chỉ là quá
buồn bực. Một người thích chơi như con, thế nào chịu được?”
“Điều này cũng đúng.” Nghe lời này, Thấu Ngọc gật đầu một cái, vẫn là không yên
lòng nói, “Gần đây con nhìn qua đều không có tinh thần, có phải xảy ra chuyện
gì hay không?”
“Mẹ, người nghĩ nhiều, con chỉ là quá nhàm chán thôi. Tiểu Cửu nhi bế quan, con
không tìm được bạn chơi.”
Thấu Ngọc thoáng thở phào nhẹ nhõm, vuốt đầu nữ nhi, cười nói: “Lời nhàm chán
không bằng đi Thanh Khâu nhiệu một chút, nơi đó nhiều hồ ly như vậy, còn không
đủ con chơi?”
“Ừ.” Ly Ương đáp tiếng, không nói gì. Nàng rất tưởng niệm nhóm hồ chết bầm ở
Thanh Khâu, cũng tưởng niệm lão đầu Bất Tu, chẳng qua là...
Nhớ tới Bạch Nhiễm, trong mắt Ly Ương buồn bã. Nếu như ban đầu Bạch Nhiễm không
có đột nhiên buông tay bất kể nàng, nàng cũng sẽ không gặp phải Phượng Hề. Nếu
như không có gặp phải, cũng sẽ không thích giống như hiện nay.
Nàng vẫn rất muốn biết, đến tột cùng là tại sao.