Trở về Quang Diệp Điện, Bạch Chân cởi áo ngoài, mặc áo trong lên giường đi ngủ. Một đêm vô mộng, ngủ rất ngon, tỉnh dậy phát hiện thị nữ thường hầu hạ mình là Ngọc Nhạc không thấy đâu, thị nữ khác nói vì trong gia tộc có việc, cố ý gọi cô ấy trở về, thay đổi người khác hầu hạ. Bạch Chân gật gật đầu, cũng không để ý nhiều.
Rửa mặt xong, dựa theo lệ thường uống một viên thuốc, cứ có cảm thấy giác thuốc viên này như có tiên thuật vậy, tiên khí của mình biến động từng cơn, qua một lát lại thôi. Bạch Chân đoán phỏng chừng Dược trì kia có tác dụng trợ giúp hấp thu dược tính, liền không nghĩ nhiều. Mỗi ngày uống ba lần, bình ngọc nhỏ đựng không nhiều lắm, chừng bốn, năm ngày là uống xong rồi.
Gần đây Bạch Chân cảm thấy có chút kỳ quái, chỉ cần nhớ tới Chiết Nhan sẽ cảm thấy áp chế không được nội tâm khó chịu, như muốn phát giận vậy. Thế nhưng chàng không có ý định giận dữ, hơn nữa còn biết mình hơi nhớ Chiết Nhan, nhưng không rõ vì sao lại muốn phát hỏa, mỗi lần đều phải tìm cách dời đi lực chú ý một chút, bằng không chàng chỉ cảm thấy phải chạy về rừng đào chính tay đâm Chiết Nhan mới có thể hả giận.
Khánh Cơ đắc thủ liền trở về Ưng tộc, vô thanh vô tức, không kinh động đến bất cứ ai. Trừ thị nữ bị thu mua kia được Khánh Cơ mang về Ưng tộc.
Lại nói Chiết Nhan, phát hiện người vốn nên trong ngực mình biến đi đâu mất, bất đắc dĩ mà cười một cái, e là lại bỏ nhà ra đi rồi. Tìm Tất Phương, quả nhiên là không thấy, nghĩ phỏng chừng hoặc là trở về Bắc Hoang, hoặc là đi tìm Tô Mạch Diệp uống rượu thôi. Mình cứ xới hai mẫu đất ở rừng đào đã, từ từ hẵng tìm.
Đến khi tìm tới mới phát hiện hai nơi này đều không có bóng dáng người kia, nghĩ thầm vậy thì đi đâu rồi? Thông minh như Chiết Nhan, lại thêm loài chim bay đều có cảm ứng lẫn nhau, niệm tâm quyết, kiểm tra phương vị của Tất Phương, liền biết Bạch Chân đã đi Cửu Trùng Thiên.
Tiểu tổ tông nhà mình đây sợ là còn đang trách mình ham muốn vô độ, cũng không dám quá sốt ruột đi tìm. Đại khái bốn, năm ngày sau, cảm thấy chắc cũng nguôi giận rồi, liền lên Cửu Trùng Thiên dỗ phu nhân mình về nhà.
————— Trường Thăng Điện ————
“Nha đầu, Chân Chân có ở chỗ ngươi không?” Chiết Nhan đi thẳng vào vấn đề, hỏi.
“Phì! Chẳng phải lão biết rồi à, còn hỏi ta làm gì? Ta cũng không muốn nói đâu, nhưng mà lão phượng hoàng, lão tính chuẩn thật đấy. Tứ ca ta đúng là bị lão ăn sạch sẽ.”
“Nha đầu, Tẩy Ngô Cung này của ngươi ít nhất cũng có mấy ngàn cung điện, không thể bắt ta tìm từng gian một chứ?!” Nói xong hóa ra mấy bình Đào Hoa Túy: “Chiết Nhan cảm tạ Thái tử phi.”
“Ai da, đừng! Chiết Nhan Tôn Thần, chớ, chớ.” Bạch Thiển cười tít mắt xem Chiết Nhan diễn trò lấy lòng. “Có điều, lão phượng hoàng thật biết gãi đúng chỗ ngứa.”
“Vậy... Thái tử phi có thể có qua có lại, nói cho tại hạ biết Tôn Thần phu nhân ở nơi nào?”
“Quẻ Ly chỗ tàn hoa bại thảo.”
“Đa tạ.” Chiết Nhan cười đi tìm Bạch Chân.
=====================
Tác giả chú thích: Quẻ Ly là Hỏa (火), tàn hoa là Hóa (化), bại thảo là Thập (十), ghép lại thành chữ Diệp (烨). Giả thiết Tẩy Ngô Cung chỉ có một điện có chữ này tự.