Chẳng qua Bạch Chân không biết là, một người người mặc y phục màu hồng cánh sen vẫn luôn đứng trong chỗ tối, tay nắm chặt thành quyền, vẻ mặt nghiêm nghị, từ khi đạo thiên lôi thứ nhất đánh xuống đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng lao ra bất cứ lúc nào, cuối cùng là tin tưởng năng lực của Bạch Chân, không dám nhảy ra nhúng tay vào.
Đây cũng là lần đầu tiên Chiết Nhan phát hiện mình sợ hãi. Từ sau khi Phụ Thần thân về Hỗn Độn, Chiết Nhan cho rằng cảm xúc của mình sẽ không bao giờ dao động mạnh nữa, dù sao với hắn mà nói, Tứ Hải Bát Hoang đã không còn gì đáng giá để hắn quan tâm. Thế nhưng khi chứng kiến Bạch Chân lịch kiếp, hắn mới biết được, có lẽ cả đời này, trái tim mình đều phải cột trên người tiểu hồ ly mà mình nuôi lớn.
Ba lôi qua đi, nhìn Bạch Chân nguyên thần quy vị, thăng thành Thượng Tiên, Chiết Nhan mới giả như vừa mới đến, thoáng hiện ra trước mắt Bạch Chân, thấy Bạch Chân thương tích đầy mình, mặt lộ vẻ ưu tư hỏi: “Còn chịu đựng nổi không?”
Bạch Chân vốn là căng sức đem nguyên thần quy vị, miễn cưỡng xốc dậy tinh thần, trông thấy Chiết Nhan, thần kinh đang căng chặt mới thả lỏng bớt, cười khổ một chút: “Chiết Nhan, ngươi quả nhiên...” Nói chưa dứt lời đã gục xuống đất, ngất đi.
Chiết Nhan vội vàng bế Bạch Chân lên, đồng thời gọi Tất Phương trở về rừng đào. Chiết Nhan giúp Bạch Chân thoa thuốc lên miệng vết thương, thay quần áo, nhẹ nhàng đặt người ta lên giường, mình thì ngồi bên mép giường, giơ tay không ngừng vuốt ve gương mặt say ngủ của Bạch Chân, nhẹ giọng nói: “Aiiz, Chân Chân à Chân Chân, ngươi có biết ta lo lắng bao nhiêu không hả?”
Bạch Chân ngủ liên tục hai ngày liền, vừa tỉnh dậy đã nghe thấy tiếng của Chiết Nhan.
“Chân Chân, uống thuốc đi.” Chiết Nhan thấy Bạch Chân tỉnh, mặt đầy ý cười, nghĩ thầm vì tiểu hồ ly này mà mình rầu thối ruột, nhưng vẫn cam chịu mà đỡ Bạch Chân ngồi dậy.
“Không uống, không uống! Chiết Nhan, lão giận ta không cho lão thay ta chịu lôi kiếp, cố ý bỏ thứ gì cực kỳ đắng vào thuốc chứ gì... Ái!!” Bạch Chân bóp mũi, trốn sang bên, nhưng lại động đến vết thương, trốn không được.
“Chân Chân à, loại chuyện này ta sao có thề giận ngươi được. Nhưng vết thương trên người ngươi không uống thuốc thì làm sao mà khỏi? Này, đây là mật đường lúc trước ta cố ý đi phàm giới tìm đấy. Nếu cảm thấy đắng thì ăn một chút.” Chiết Nhan đi đến mép giường, đặt bình mật lên bàn cạnh giường, trong tay bưng chén thuốc, bất đắc dĩ mà dỗ.
Hết cách, không thể chống lại sự bức bách dịu dàng của lão phượng hoàng, ngửa đầu uống thuốc, quả nhiên đắng không chịu nổi. Nhét chén thuốc lại vào tay lão phượng hoàng, vội vã cầm lọ mật đường trên bàn múc một muỗng bỏ vào miệng, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó lúc này mới giảm bớt.
Chiết Nhan nhìn chàng uống thuốc, cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, cầm chén đứng dậy đi ra ngoài, định kiểm tra ấm thuốc khác đang sắc.
“Chiết Nhan, hỏi lão một vấn đề, lão có biết đạo thiên lôi thứ ba là lôi gì không?”
“Là Si.” Chiết Nhan theo bản năng trả lời, bước chân dừng lại, xoay người nhìn chàng, thử nghĩ xem tiểu tổ tông này muốn nói gì, trong lòng cả kinh. Chẳng lẽ chịu lôi kiếp xong tình đậu cũng đánh ra luôn, phát hiện mình thích con hồ ly cái nhà nào rồi? Trong lòng không hiểu sao nghẹn muốn chết.
“Ta thấy được khuôn mặt của lão.”
Cái này... Phượng hoàng đầu tiên từ thuở khai thiên lập địa nhẹ buông tay, “Xoảng!” Chén thuốc vỡ tan tành.
Dựa theo lời của tứ ca thì: Sắc mặt Chiết Nhan lúc đó mới là bị sét đánh một cách nghiêm túc. - Bạch Thiển.