Sau lần bị Chiết Nhan từ thế gian trở về ăn sạch sẽ đó, Bạch Chân vẫn luôn cảm thấy tức nghẹn. Vì sao lão phượng hoàng này luôn ăn sạch mình chứ hả? Không phục! Nhất định là bởi vì mình từ nhỏ được hắn nuôi lớn, hắn hiểu mình rõ như lòng bàn tay, thế nên mới luôn bị tính kế.
Bạch Chân trong lòng căm giận, cảm thấy nhất định phải hòa nhau một ván. Ngày nọ, kéo lão phượng hoàng đến bàn đá ngồi xuống, nói: “Chiết Nhan, ngươi xem, kiếp niết bàn của ngươi cũng đã qua lâu rồi, mấy năm nay thuận buồm xuôi gió, có phải nên hạ phàm độ kiếp, hóa giải một chút nghiệp chướng của bản thân rồi không?”
“Hửm? Hạ phàm?” Chiết Nhan nghĩ thầm tiểu hồ ly nhà mình đây là đang ôm ý đồ gì rồi.
“Ừ! Ngươi hạ phàm, những chuyện khác không cần phải lo, cứ để ta. Cây đào ta trồng, đất ta xới, rượu ta ủ, trong nhà ta lo hết, ngươi yên tâm đi đi.”
Nói xong kéo Chiết Nhan, đẩy hắn đi tìm Tư Mệnh Tinh Quân, căn bản không cho Chiết Nhan phản bác. Bạch Chân còn quăng một câu nếu không đi chàng sẽ về Thanh Khâu, không quay lại nữa.
Nghe Chiết Nhan Tôn Thần nói muốn hạ phàm lịch kiếp, Tư Mệnh sợ đến mức rớt hết thẻ tre trong tay: “Tôn Thần đây là đang đùa tiểu tiên sao? Không được, không được đâu.” Tư Mệnh còn phải giả vờ tươi cười.
“Chân Chân đã lên tiếng, không thể không nghe. Ngươi cứ làm theo đi, bằng không cả hai chúng ta đều sẽ sống không yên.”
Tư Mệnh nghĩ thầm: Nhị vị này làm sao vậy? Chẳng lẽ những ngày chồng già vợ trẻ không thể sống nổi nữa rồi? Chậc chậc chậc, Thanh Khâu ai cũng thích như vậy à? Tiểu điện hạ, người xem, cuộc sống phu thê không hài lòng, có vấn đề rồi đó.
Tư Mệnh run run rẩy rẩy mà bưng Vong Xuyên Thủy đưa cho vị trước mặt đây, Tôn Thần đứng đầu Tương Thần Bảng, hỏa phượng hoàng đầu tiên thuở khai thiên lập địa, thê nô — Chiết Nhan. Trước khi uống, Chiết Nhan hỏi hắn mệnh số của mình đã thiết kế xong chưa?
Tư Mệnh nào dám giấu giếm: “Không dám, không dám, mệnh số của ngài là trời định, tiểu tiên nào dám tự tiện sáng tác.”
Chiết Nhan nghe xong, nhẹ nhàng gật đầu, liền uống một hơi cạn sạch.
Chiết Nhan mới vừa hạ phàm, Tư Mệnh lại nghênh đón Thanh Khâu Tứ điện hạ, Bắc Hoang Đế Quân, hố phu chuyên nghiệp — Bạch Chân.
“Tham kiến Bạch Chân Thượng Thần. Hôm nay Thái Thần cung thật là náo nhiệt, Chiết Nhan Tôn Thần mới vừa đi xong.”
“Bản quân bảo hắn tới, đương nhiên biết hắn mới vừa đi. Tư Mệnh Tinh Quân, ta hỏi ngươi, mệnh số của Chiết Nhan như thế nào?”
“Chiết Nhan Tôn Thần thân phận quý trọng, tiểu tiên không dám lỗ mãng, cũng không do tại hạ biên soạn.”
“Ha... thôi đi! Ngươi không thể viết thì ta tới tìm ngươi làm gì? Thế này đi, ngươi viết như vậy: Chiết Nhan song thân mất sớm, cần một người nuôi nấng, ta tới chiếu cố hắn. Chỉ viết đến đây là được, mặt khác, ừm, cũng đừng có chọc nợ đào hoa. Nhớ kỹ đấy, ta hạ phàm đây.”
Tư Mệnh còn chưa kịp dặn dò Bạch Chân ở thế gian không thể lạm dụng tiên pháp bằng không sẽ bị phản phệ, Bạch Chân đã hạ phàm tìm Chiết Nhan rồi. Có điều, hắn cân nhắc Bạch Chân dù sao cũng sống lâu như vậy rồi, không phải kẻ đầu đường xó chợ, đương nhiên không cần dặn dò.
Nói Chiết Nhan quả nhiên sinh ra trong một gia đình giàu có, chẳng qua phụ thân là một tướng quân, chết trận sa trường, hắn vốn đã mồ côi từ trong bụng mẹ, lại không ngờ mẹ đẻ khó sinh, sinh hạ hắn xong liền buông tay nhân gian. Nhà này tin Đạo giáo, Bạch Chân hóa thân thành một cao nhân đắc đạo, quản gia thấy chàng tiên phong đạo cốt, dung mạo bất phàm, lại có thể biến cát thành vàng, chàng lại lừa dối người ta rằng tiểu thiếu gia mới chào đời có duyên với mình, liền cho chàng vào phủ.
Chàng ẩn thân đến xem Chiết Nhan đang là trẻ sơ sinh, trắng trắng mịn mịn, rất đẹp. Trách không được hồi xưa hắn nói mình xấu! Tuy không cam lòng, nhưng thực sự so với mình khi còn bé đẹp hơn nhiều.
Chiết Nhan đầu thai đương nhiên là có linh khí, tựa như có thể nhìn thấy chàng, ê ê a a mà cười với chàng, khiến lòng Bạch Chân thêm ấm áp.
Nói đến cũng lạ, Chiết Nhan từ nhỏ đã đặc biệt thích quấn lấy Bạch Chân, lúc biết bò liền sống chết đòi bò lên người Bạch Chân, cười khanh khách, tay thịt mum múp ôm mặt Bạch Chân, hướng về phía bờ môi của chàng hôn chụt một cái. Bạch Chân thầm nói: Đúng là Thiên Đạo luân hồi.
Chiết Nhan dần dần lớn lên, Bạch Chân cũng trải nghiệm một phen chăm trẻ không hề dễ, không phải hôm nay đập ngọc khí thì là ngày mai thọc tổ ong vò vẽ... Theo lý mà nói, con cháu của trung thần hẳn phải cứng nhắc nghiêm trang mới đúng, thế nhưng... Chiết Nhan quả nhiên vẫn là Chiết Nhan, bản tính khó dời. Bạch Chân cũng vui vẻ, nuông chiều hắn vô biên. Chàng bảo Chiết Nhan gọi mình là Chân Chân từ nhỏ, ban đầu mọi người cũng khó hiểu, sau dần cũng thành quen.
Ngày tháng ở thế gian nhanh hơn Tiên giới, chỉ chớp mắt Chiết Nhan đã mười sáu, mười bảy tuổi, Bạch Chân âm thầm vui mừng, chuyện nên tới rốt cuộc tới rồi.
Không đợi mình ra tay, bởi vì là danh gia vọng tộc, đương nhiên có đủ loại tới làm mai, nhưng đều bị Chiết Nhan bực bội đẩy lui hếtt, bỏ xuống một câu: “Nếu cưới, ta chỉ cưới Chân Chân.” Sét đánh ngang tai. Con trai độc nhất của Chiết gia lại là đoạn tụ! Nào còn ai dám tới làm mai se duyên nữa.
Trưởng bối Chiết gia cũng chẳng còn lại mấy người, mà đều không dám chọc Hỗn Thế Ma Vương này, đương nhiên quản không được hắn. Bạch Chân nghe nói việc này cười không khép miệng được. Chiết Nhan à Chiết Nhan, dù hạ phàm thì phẩm vị vẫn không thay đổi, chỉ khuynh tâm một mình ta. Đêm đó liền đi vào phòng Chiết Nhan.
“Chiết Nhan à, nghe nói ngươi tuyên bố muốn cưới ta?”
Chiết Nhan rốt cuộc vẫn còn trẻ con, dù có là Hỗn Thế Ma Vương thì da mặt cũng không thể dày bằng lúc ấy ba mươi mấy vạn tuổi, đương nhiên đỏ mặt, nhỏ giọng mà đáp một câu: “Ừm.”
“Ngươi và ta đều là nam tử, tuy ta không cho ngươi gọi ta là sư phụ, nhưng hai chúng ta vẫn có tình cảm thầy trò, về tình về lý không hợp.”
“Thì đã sao?! Ta chỉ thích người! Quan tâm những thứ đó làm gì! Chân Chân chỉ cần nói có đồng ý gả hay không là được, cái khác đều không quan trọng.”
Bạch Chân thầm cảm thấy Chiết Nhan như vậy quả nhiên chơi rất vui, non nớt mà cứng đầu, mình bắt hắn hạ phàm quả nhiên kiếm lời. “Thế thì... Dù so tuổi của ta cũng lớn hơn ngươi nhiều, không bằng ngươi gả cho ta đi?” Bạch Chân đã bắt đầu ý nghĩ xấu tràn lan.
“Vậy Chân Chân đây là đồng ý? Ai gả ai không quan trọng!” Nói xong hưng phấn mà chạy ra, dùng toàn bộ sức lực hô to một tiếng: “Chân Chân đồng ý rồi! Ha ha ha ha ha ha!”
Bạch Chân cũng không hẳn là chọc hắn, gả hay không đương nhiên quan trọng, là quyết định... vị trí nào đó! Ai ngờ đứa nhỏ này quá hưng phấn chạy đi mất rồi.
Tư Mệnh ở Thiên cung đang cười không khép miệng được. Đôi phu phu già này, hạ phàm cũng không quên ân ái, đoạn tụ chi phích quả nhiên không phải hạ phàm là có thể thay đổi.
Rốt cuộc tới lễ cập quan(*) của Chiết Nhan. Thành niên đương nhiên có thể cưới vợ, lòng tràn đầy vui mừng mà thu xếp, hai người bái đường, thành thân, cuối cùng là tới... đêm động phòng hoa chúc.
Hừ hừ, Chiết Nhan, ta rốt cuộc chờ đến ngày này rồi!
Bạch Chân sung sướng, Chiết Nhan càng sung sướng hơn, cưới được người trong lòng mà. Chẳng qua mình hơi co quắp, rốt cuộc không có kinh nghiệm, cũng không biết nên làm gì.
Uống rượu hợp cẩn xong, Bạch Chân thấy hắn có chút căng thẳng, trong lòng mừng thầm, Chiết Nhan cũng có hôm nay! Kéo qua Chiết Nhan đang đi tới đi lui, nâng cằm hắn lên, nói: “Nếu ngươi gả cho ta, đương nhiên phải làm việc phu thê. Ngươi đã làm thê, vi phu sẽ không khách khí.”
Nói xong liền hôn lên, đẩy Chiết Nhan ngã ra giường, học kỹ xảo Chiết Nhan trước kia quen dùng với mình bắt đầu trêu chọc, kết quả chỉ trong chốc lát, Bạch Chân phát hiện người thân không đúng. Vừa nãy kéo hắn đã cảm thấy sắc mặt hắn hơi trắng, còn tưởng là căng thẳng, bây giờ thấy hắn đầu đổ đầy mồ hôi, phun ra một búng máu, đi đời nhà ma!?
————
“Tư Mệnh, ta chỉ dặn dò ngươi một câu. Chân Chân muốn hồ nháo thế nào không sao cả, nhưng phàm là... Khụ... Nếu y muốn xoay người áp ta, ngươi tìm cái cớ viết cho ta chết đi. Đây là bí mật của ngươi và ta, ta nợ ngươi một ân tình, chờ ta hạ phàm trở về nhất định báo đáp.”
—————
Lão phượng hoàng chính là lão phượng hoàng, cáo già xảo quyệt!
Bạch Chân còn đang thất thần thần, bỗng trong lòng run lên. Hỏng rồi, lão phượng hoàng kia chẳng phải trở về rồi sao? Không dám ngơ ngác nữa, cuống quýt chạy về Bắc Hoang.
Chiết Nhan hạ phàm trở về trực tiếp đến canh ở phủ Bắc Hoang há miệng chờ hồ, quả nhiên, vừa nhấc mắt liền thấy người nọ vội vã vào chính sảnh. Bạch Chân nhìn Chiết Nhan đang ngồi ở ghế bên, xấu hổ cười cười: “Hì hì, Chiết Nhan, ngươi đã về rồi à.” Nói xong nhanh chân bỏ chạy.
Chiết Nhan bắt lấy, kéo vào lòng: “Chân Chân, hai chúng ta đã bái đường thành thân trước mặt Tứ Hải Bát Hoang, ta đã cưới ngươi, ngươi là thê của ta, việc phu thê này...” Chiết Nhan dán sát vào, cười xấu xa: “Vi phu sẽ không khách khí.” Nói xong cửa sổ đóng chặt, tiên chướng vờn quanh, trong nhà một mảnh kiều diễm.
Còn ở thế gian, chuyện Chiết gia xuất hiện hồ ly tinh mê hoặc đại công tử, cắn nuốt tinh khí, chết bất đắc kỳ tử, dần dần trở thành truyền thuyết dân gian.
====================
(*) Lễ cập quan: còn gọi là Lễ đội mũ. Ngày xưa khi con trai đến 20 tuổi sẽ thực hiện lễ này để đánh dấu sự trưởng thành.