Tảng sáng, từng tốp từng tốp khách nhân rời khỏi Đào Liễu Lâu, Đại má má đứng im lặng ở một bên cửa tống tiễn, Đào Liễu Lâu sau buổi đêm náo nhiệt nay đã trở lại sự yên ắng ban ngày. Đại má má đợi đám khách nhân cuối cùng cất bước, đấm đấm bả vai cả đêm không được thả lỏng, xoa bóp khuôn mặt đã nhức mỏi từ lâu vì cười nhiều. Hối hận nói: “Phải đi ngủ một giấc thật ngon, bằng không nếp nhăn trên mặt sẽ lại tăng thêm. Cái danh hiệu tú bà đẹp nhất ngõ Yên Liễu khó mà giữ được.”
Nhưng đúng lúc này, một tiểu nha hoàn mập mạp luống cuống tay chân từ trên lầu chạy xuống, còn không kịp nhìn đường, húc cả vào ngực Đại má má.
Đại má má nhìn thấy bộ đồ lăng la tơ lụa còn mới bị đụng phải, vung một cái tát, “Chưa thấy qua cái đứa tiểu xướng phụ (đồ đĩ) nào như ngươi, đằng sau có quỷ có cọp hay sao, muốn để người ta nói Đào Liễu Lâu chúng ta chỉ toàn một bọn ăn hại không hiểu chuyện như các ngươi?”
Tiểu nha hoàn che mặt, khép nép lúng túng đứng ở một bên, không dám lên tiếng.
Đại má má nói: “Ngươi vội vội vàng vàng như vậy hẳn là có sự tình gì quan trọng, vậy sao đến lúc này lại không nói tiếng nào.”
Tiểu nha đầu vội vàng bẩm báo nói: “Má má, khách nhân trong thiên tự đệ nhất phòng không có ra ngoài? Không biết có xảy ra chuyện gì hay không?”
Đại má má cười nói: “Không cần phải lo lắng, đó là phòng của Nam Cung Nhị công tử. Đêm qua Nhị công tử uống liên tiếp vài bình Tuyết Tuyền tửu, còn ngại không đủ. Ta sau cùng phải cống hiến thêm Tuyết Tuyền cải tiến. Sợ là vẫn còn khoái hoạt cho tới sáng hôm nay, vừa mới ngủ thôi.” Nói xong còn lớn tiếng che miệng cười nói: “Ha ha ha, một khi Nhị công tử cao hứng, chỉ sợ sẽ cho chúng ta thêm nhiều tiền thưởng.”
Quy công bên cạnh cũng đứng tiễn khách chung thấp giọng xen mồm nói: “Có điều, Đại má má, vừa mới bị Trần đại nhân ôm đi không phải là Nam Cung Nhị công tử hay sao?”
“Ngươi nói cái gì?!” Đại má má nghe như sấm sét bên tai, âm thanh sợ hãi, “Vậy đang ở thiên tự đệ nhất phòng là ai?”
“Tiểu nhân cũng không rõ là ai?” Tiểu nha hoàn bị dọa, thấp giọng hồi đáp.
“Còn không mau đưa ta đi xem!”
“Không phải người nói không cần lo lắng hay sao?” Những lời này, tiểu nha hoàn chỉ dám thấp giọng nói, ai bảo người ta là bà chủ.
Ba người vừa đi tới thiên tự đệ nhất phòng, ngươi đẩy ta, ta đẩy hắn, không ai dám tiến lên gõ cửa.
Tú bà thấp giọng nói: “Ngộ nhỡ đại nhân vật ở trong đang khoái hoạt, chúng ta vào quấy rầy hứng thú của người ta thì biết làm thế nào? Ta gánh không có nổi đâu!”
Quy công ép sát vào cánh cửa, lẳng lặng lắng nghe động tĩnh bên trong, tất cả đều tĩnh lặng, không thấy có bất cứ âm thanh nào, lắc lắc đầu, nói: “Tiểu nhân cho rằng chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi. Bên trong im lặng như vậy, có khi là đã xảy ra án mạng!”
“Á!” Tiểu nha hoàn bên cạnh phát ra tiếng hét chói tai.
Hai người bên cạnh vội vàng bịt miệng nàng lại, cả giận nói: “Nhỏ giọng thôi! Ngươi muốn đánh thức người ở bên trong hay sao?”
Tiểu nha hoàn liên tục lắc đầu, hai người bọn họ mới buông tay ra, tiểu nha hoàn toàn thân phát run, nói: “Chúng ta sẽ không bị giết người diệt khẩu chứ?”
Tú bà mặt cắt không còn giọt máu liếc mắt nhìn nàng một cái, lấy thêm can đảm, nói: “Không có đâu, chúng ta Đào Liễu Lâu trị an nghiêm mật. Đặc biệt cùng với nha môn có liên hệ khẩn để báo nguy, sẽ không có việc gì.”
“Nhưng chỉ sợ Tiểu Đỗ còn chưa chạy tới nha môn, người ta đã tắm máu Đào Liễu Lâu rồi!”
Càng nói càng quá lên, cả ba người chỉ thấy sởn tóc gáy, định xoay người đào tẩu, chạy càng xa càng tốt, đỡ phải bỏ mạng nơi này.
Đúng lúc bọn họ đang miên man suy nghĩ, cửa thiên tự đệ nhật phòng chậm rãi mở ra, động tác của ba người cũng chậm như rùa, từ từ quay đầu lại, chỉ thấy Nam Cung Thắng hai tay đặt ở trước ngực, buồn cười nhìn ba người, hỏi ngược lại: “Sát thủ? Phát sinh án mạng? Hủy thi diệt tích (hủy thi thể, xóa dấu vết)? Hử?”
Đại má má cười nói: “Nam Cung công tử, thật là khách hiếm thấy a?” Vỗ vỗ vào sau gáy quy công, “Đều là do hắn xem ‘Xuân Phong Trấn chi tam cô lục bà’ với cả tiểu thuyết, miệng đầy hồ ngôn loạn ngữ.”
Quy công sờ sờ gáy, rất muốn phản bác, nhưng không tán thành sao được? Nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Đại má má, đành phải im lặng, dù sao bản thân cũng không có hùng tâm báo đảm.
Nam Cung Thắng nói: “Bỏ qua đi, ta cũng không rảnh truy cứu các người, mau chuẩn bị chút nước cùng bữa sáng, mang đến đây.” Nói xong, ném một khối Nguyên Bảo thật to vào trong tay Đại má má.
“Vâng, Nam Cung công tử, ngài cứ yên tâm, không chỉ nhanh, mà là nhanh nhất.”
“Được, ta sẽ ở đây chờ.” Nam Cung Thắng quay trở vào phòng.
Đại má má mang theo hai người đầy một bụng nghi hoặc xuống lầu, “Kì quái, làm sao đêm hôm qua đi vào là Nam Cung Nhị công tử, đến hôm nay đi ra lại là Đại công tử?”
Quy công ở phía sau bỗng nhiên tỉnh ngộ, vỗ tay nói: “Tiểu nhân biết rồi, nhất định là Nhị công tử hiếu thuận với ca ca, thấy hắn vừa bệnh nặng mới khỏi, liền làm đại lễ cho ca ca. Uhm, nhất định là như vậy.”
“Nam Cung Nhị công tử thật là ngoan ngoãn hiếu thuận a!”
“Đúng vậy, lần sau trong trấn có tuyển hiếu liêm (người hiếu thuận + liêm khiết), chúng ta cho hắn một phiếu mới được.”
Tú bà gật gật đầu, “Khó nhất chính là, hắn không chỉ chiếu cố nhu cầu sinh lý của ca ca mình, còn có nhu cầu tâm lý. Gây dựng lại danh dự cho Nam Cung Đại công tử một thân nam nhân.”
“Đúng vậy.” Hai người ở đằng sau nhất tề gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Đáng thương thay Nam Cung Lợi, đã thất thân lại còn được Đào Liễu Lâu tập thể thừa nhận, không biết là nên cười hay nên khóc.
Lại nói về Nam Cung Thắng ở trong phòng, sau khi đuổi đám người quấy nhiễu mộng đẹp ở bên ngoài, một lần nữa trở lại ngồi trên giường, nhìn Kim Hồ đang say ngủ, trên mặt đầy vẻ sủng nịnh tươi cười, trong khi đáy lòng lại âu sầu một đống, theo lý mà nói chẳng có nam nhân nào thích việc mình bị coi như nữ nhân ôm ấp, không biết Kim Hồ trong lòng nghĩ thế nào? Chỉ sợ là hắn vừa tỉnh lại, hối hận còn không kịp, song Nam Cung Thắng nhìn trên người Kim Hồ, thấy dấu vết do chính mình lưu lại, không khỏi có chút hối hận.
Kim Hồ trên người trắng nõn rải rác đầy dấu hôn tím bầm, từ bắp đùi kéo dài tới tận bộ vị tư mật càng dày đặc, cúc huyệt phía sau không ngừng rỉ ra chất lòng màu trắng, làm ướt hết cả khăn trải giường bên dưới người hắn, biểu hiện vô cùng thờ ơ.
Nam Cung Thắng hết nhìn rồi lại nhìn, cảm thấy thân thể lại một trận lửa nóng, từ tối hôm qua đến sáng hôm nay, bản thân không buông Kim Hồ một khắc, chỉ cần một động tác nho nhỏ bình thường của hắn cũng khiến dục vọng bị khiêu khích, bản thân cũng mặc kệ thân thể vừa mới hồi phục, Kim Hồ bị hành hạ đến mơ mơ tỉnh tình không biết bao nhiêu lần, trung thành đi theo cảm giác nguyên thủy của mình.
Trải qua đêm vừa rồi, Nam Cung Thắng hiểu rõ chỉ có Kim Hồ mới có thể cùng cơ thể của chính mình đạt tới sự tương thích hoàn mỹ, bất kể bằng cách nào bản thân cũng không thể buông hắn ra, thế nên đã sớm quyết định, vô luận phải trả giá thế nào, cũng phải đem Kim Hồ khóa chặt ở bên người.
“Nam Cung thiếu gia, nước sạch cùng đồ ăn đều đã được chuẩn bị tốt.” Có người khẽ gõ cửa phòng.
“Mang vào đi!” Nam Cung Thắng tung cái chăn bên cạnh nhanh chóng phủ lấy Kim Hồ, ngoại trừ hắn ra không ai được phép trong thấy thân thể trần trụi của Kim Hồ.
Nha hoàn mang mọi thứ vào đặt ở góc phòng, tò mò nhìn khung cảnh xung quanh.
Nam Cung Thắng dùng kỹ xảo chặn người ở phía trước tầm mắt thăm dò, nói: “Không còn gì nữa, ngươi ra trước đi!”
“Vâng” Thăm dò không thành nha hoàn tiu nghỉu đáp, vốn còn tưởng rằng có thể thấy chút tin tức gì đó, để hảo hảo một phen khoe cùng đồng bọn.
Nam Cung Thắng chờ người đi ra, cúi đầu xuống, ở bên tai Kim Hồ nhẹ giọng kêu, “Kim Hồ, mau rời giường một lát. Rửa người rồi ăn cơm ngon này.”
Kim Hồ bị Nam Cung Thắng tra tấn cả một buổi tối, vừa mới đi vào giấc ngù. Tuy rằng trong bụng thì thầm réo gọi, nhưng bây giờ ngủ là quan trọng nhất. Phất phất tay, xin tha nói: “Nam Cung Thắng, không được đâu. Nếu không cho ta ngủ, ta sẽ chết đó.” Trở mình một cái, tiếp tục nặng nề ngủ.
Nam Cung Thắng cũng biết tối hôm qua dục vọng kinh người của chính mình đem hắn ra giày vò thực sự là rất lợi hại, đành phải nghe lời xuống giường, dùng khăn lụa nhẹ nhàng thấm ướt, rửa sạch vết tích trên người Kim Hồ.
Kim Hồ tuy rằng đang ngủ say, nhưng hôm qua thân thể đã bị chăm sóc quá đà trở nên mẫn cảm dị thường, khăn ướt chỉ cần lướt nhẹ qua đã khai phá hầu hết các vị trí nhạy cảm, kích thích mãnh liệt khiến cho Kim Hồ trong lúc ngủ mơ phát ra tiếng rên rỉ mê người. Thính giác cùng thị giác hai cảm quan cùng lúc cùng bị kích thích, quấy nhiễu nghiêm trọng công tác lau rửa của Nam Cung Thắng, tay giống như tự mình có ý thức, dần dà thay thế khăn ướt, vuốt ve khắp cơ thể nõn nà của Kim Hồ. Kim Hồ bị hành vi này khiêu khích đến mức đang ngủ cũng tỉnh lại, ánh mắt còn mơ màng chỉ trong nháy mắt đã thấy rõ Nam Cung Thắng, mơ hồ mỉm cười, “Còn sớm a!”
Nam Cung Thắng nhìn mắt hắn không ngừng chớp chớp, đôi mi dài động đậy, vô ý thức hồn nhiên tươi cười, tính dục nhất thời đạp đổ lương tâm, gầm nhẹ một tiếng, bò lên giường, lại một trận điên loan đảo phượng.
“Ngươi là cầm thú a? Ta xin tha không biết bao nhiêu lần, còn không mau buông ra.” Đã sớm mệt mỏi ở trên giường, thân không nhấc lên nổi, Kim Hồ thấp giọng oán giận nói. Không đúng, hắn so với cầm thú còn hơn hẳn, chứng kiến mãnh thú giao hoan cũng không kịch liệt như Nam Cung Thắng.
Nam Cung Thắng khẽ vuốt tấm lưng trần của Kim Hồ, cười nói: “Ai bảo ngươi luôn dụ dỗ ta. Thật là đồ hồ ly tinh.”
Kim Hồ biến sắc, tưởng rằng Nam Cung Thắng đã nhìn ra bộ mặt thật của mình, trong lòng run sợ hỏi: “Ta trên người không có mùi khai, làm thế nào lại là hồ ly tinh được?”
Nam Cung Thắng hỏi: “Ai nói cho ngươi biết hồ ly tinh trên người có mùi khai?”
Kim Hồ đáp: “Nam Cung Lợi a!”
Nhắc đến đệ đệ, Nam Cung Thắng ngồi dậy, hỏi: “Hắn có làm gì ngươi không? Có vô lễ với ngươi không?”
Kim Hồ lắc lắc đầu, “Không có a! Hắn chỉ gạt ta uống xuân dược, sau đó không biết đã chạy đi đằng nào?”
“Thật may, bằng không, ta nhất định không tha cho hắn!”
“Đúng vậy, hắn nhiều lần như thế. Ta nhất định phải báo thù.”
Nam Cung Thắng hỏi: “Ngươi làm thế nào để báo thù?”
“Đương nhiên cũng cho hắn uống xuân dược, sau đó phải kêu khổ.”
Nam Cung Thắng nheo nheo mắt, “Chẳng lẽ ngươi muốn thượng hắn?”
Kim Hồ thấy sắc mặt Nam Cung Thắng khó coi, nuốt nuốt nước miếng nói: “Đương nhiên không phải a.”
“Vậy không cần phải cho hắn uống xuân dược. Ngươi nếu dám cùng nam nhân thứ hai làm loại chuyện này, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi.”
Kim Hồ ngồi lên người Nam Cung Thắng, chớp đôi mắt kiều mị, nũng nịu hỏi: “Ngươi làm thế nào trừng phạt ta?”
Nam Cung Thắng một tay sờ soạng, áp chế Kim Hồ, đôi môi gắt gao hôn trụ hắn, đem đầu lưỡi thâm nhập vào trong miệng, cùng đầu lưỡi của hắn dây dưa một chỗ, nuốt luôn tiếng thở dốc của hắn, Kim Hồ bị đầu lưỡi của Nam Cung Thắng ngược ngạo chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt. Một nụ hôn như dài cả thế kỷ, khiến hắn hoảng hốt, ý thức không rõ ràng, hô hấp sắp ngừng, Nam Cung Thắng mới có lòng tốt buông tha hắn. Kim Hồ vội vàng há to mồm hít luồng không khí mới.
Nam Cung Thắng dùng cơ thể nóng bỏng đè chặt Kim Hồ, dồn hắn vào sâu trong góc giường, giọng có sắc thái khàn đặc ở bên tai Kim Hồ vang lên, “Ta sẽ đem toàn lực ra để trừng phạt ngươi, đem ngươi xích ở trên giường, xé rách quần áo trên người ngươi, hôn khắp người ngươi, đặc biệt tại chỗ này.” Nói xong tay luồn xuống khẽ chạm vào cửa sau Kim Hồ, “Cho đến lúc ngươi khóc lóc van xin ta tiến vào, tiếp đó ta sẽ chiếm lấy ngươi nhiều lần, kích thích ngươi, cho đến khi ngươi bất tỉnh.”
Kim Hồ toàn thân run rẩy, hô hấp dồn dập, không hề mong muốn cái Nam Cung Thắng gọi là trừng phạt.
“Ùng ục, ùng ục.” Ngay đúng tại thời điểm đó, một âm thanh gây mất hứng từ trong bụng Kim Hồ phát ra. Trải qua một buổi tối cực kỳ tiêu hao thể lực kịch liệt vận động, mặc dù Kim Hồ tối qua đã ăn hết cả một bữa tiệc lớn, nhưng từ lâu đã tiêu hao hết chẳng còn chút gì.
“Ha ha ha.” Nam Cung Thắng nằm trên người Kim Hồ, cười to thành tiếng.
Khuôn mặt Kim Hồ đỏ bùng, đẩy Nam Cung Thắng ra, kêu lên: “Cười cái gì mà cười, chưa từng nghe qua âm thanh đói bụng hay sao?”
Nguyên là bầu không khí tốt đẹp đã bị phá hỏng chẳng còn gì, Nam Cung Thắng ngồi dậy, thuận tay kéo Kim Hồ, nói: “Đã sớm biết ngươi thể nào cũng đói bụng, ta đã cho người chuẩn bị bữa sáng.”
“Thật a.” Kim Hồ nhảy lên, vội vội vàng càng mặc cho xong y phục, chạy tới trước bàn, nhìn thấy đầy bàn thức ăn thịnh soạn, quay lại nhìn Nam Cung Thắng cười nói: “Nam Cung Thắng, cám ơn ngươi nha.”
Nam Cung Thắng lộ vẻ sủng nịnh cười bảo, “Ngươi thích là tốt rồi.”
Đợi cho Nam Cung Thắng cùng Kim Hồ rửa mặt chải đầu xong, ăn uống no nê, vừa mở cửa phòng ra đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ đến ngây cả người.
Cả đống người đứng lố nhố, từ trước cửa phòng dọc theo hành lang sắp thành hàng một cách trật tự, người nào người nấy giữ nguyên tư thế nghiêng nghiêng về phía trước, mọi chú ý hướng vào nụ cười lạnh lùng trên mặt Nam Cung Thắng và da mặt mỏng Kim Hồ đang trốn sau lưng Nam Cung Thắng, bất giác cười cười xấu hổ, cố gắng đứng thẳng người. Những người ở phía sau do tầm mắt bị ngăn trở, không biết đằng trước đã xảy ra chuyện gì, vẫn như cũ dùng sức để chen lấn lên phía trước, vừa kêu lên: “Uy, đằng trước, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, mau nói đi!” “Này, từ từ lùi lại đi, đã nói trước là nhĩ lực của ta rất tốt, để ta lên phía trước đi!” Theo tiếng than phiền vừa phát ra, người đứng đầu sắc mặt dường như biến đổi, từ trắng hóa thành hồng, từ hồng chuyển xanh, xanh dần dần lại hóa xanh tím.
Nam Cung Thắng cười nói: “Không cần phải phiền toái như vậy, muốn nghe cái gì, ta trực tiếp nói cho ngươi nghe.”
“Đúng đó, tiểu huynh đệ, ngươi làm vậy mới là…” Sau khi ý thức được âm thanh này là của ai, câu nói kế tiếp trở nên gượng gạo, nuốt ngược vào trong bụng.
Đám người xếp hàng ngay ngắn chỉnh tề tựa như quân đội vốn được huấn luyện, trong chốc lát thẳng hết cả người lại. Trên mặt mỗi người đều cười cười làm lành.
Đứng ở trước nhất chính là Đại má má, hận mình tại sao không đứng ở cuối hàng, nhưng tình hình cấp bách. Đành phải đứng lên, lộ vẻ trước sau như một tươi cười chuyên nghiệp, nói: “Nam Cung công tử a, xin hỏi người có cần chúng ta phục vụ nữa không?”
Nam Cung Thắng buồn cười nói: “Các ngươi toàn bộ Đào Liễu Lâu tới cả đây để hầu hạ hai người chúng ta sao?”
“À, đúng!” Đại má má gắng gượng mặt dày loạn bà, “Đào Liễu Lâu chúng ta từ trước đến nay có cách phục vụ riêng, nổi tiếng chăm sóc chu đáo. Khi cần thiết, đương nhiên cần nhiều người phục vụ một chút!” Dứt lời, quay đầu lại, hỏi: “Các người nói xem có đúng không?”
Tất cả các cô nương, tiểu quan (kỹ nam), nha hoàn, quy công, bảo tiêu (bảo vệ) phía sau đều cố sức gật đầu.
“Tôn chỉ của chúng ta là cái gì?” Đại má má cao giọng hỏi.
“Không sâu răng… Không đúng, nói sai rồi. Là tận tụy vì người phụng sự, chỉ lấy bốn phần tiền, vì người phục vụ năm phần!”
“Đúng vậy.” Hồng cô nương Kiều Kiều bên cạnh Đại má má nói: “Nam Cung công tử, chúng tôi thực ra đều vì muốn phục vụ các ngài, tuyệt đối không phải định rình coi nghe trộm.” Đây là cái gọi là cực kỳ ngốc nghếch, giấu đầu lòi đuôi điển hình tiêu biểu.
Nghe xong lời của nàng, trên trán mỗi người đều như thọ tinh công cau mày.
Kiều Kiều cũng ý thức được bản thân nói sai, giải thích “Hì hì, Nam Cung công tử đừng hiểu lầm, ta tuyệt đối không có ý tứ khác.”
Nam Cung Thắng dựa vào lời nàng nói: “Yên tâm, ta quyết sẽ không hiểu lầm ý tứ của ngươi, ta đã hiểu cả rồi.”
Kim Hồ ở phía sau kéo kéo ống tay áo Nam Cung Thắng, không định tiếp tục lưu lại nơi này lâu, một là da mặt quá mỏng, mặt khác vừa trải qua một đêm với cả sáng sớm chiến đấu kịch liệt, thân thể quả thực đã chịu không nổi.
Nam Cung Thắng hiểu ý, cùng không trách mắng bọn họ, quay sang nói với Đại má má: “Chúng ta phải xuống.” Sau đó lại kề tai bà ta khe khẽ nói nhỏ. Đại má má sau khi nghe xong, mặt lộ vẻ khó xử. Nam Cung Thắng lập tức nói: “Yên tâm. Giá cả có thể thương lượng, như cứ ra giá, không định mức cao nhất.”
Đại má má nháy mắt cười tươi rói, “Không thành vấn đề, có thể về tay Nam Cung thiếu gia, hài tử này có phúc. Ai chẳng biết Nam Cung thiếu gia đối đãi với hạ nhân tốt có tiếng.”
Nam Cung Thắng gật gật đầu, “Tính cả tiền thuê phòng cùng tiền cơm đêm qua, đều ghi sổ cho Nam Cung Lợi.” Sau đó lập tức nắm tay Kim Hồ lôi đi.
Đợi Nam Cung Thắng đi rồi, cả Đào Liễu Lâu, nhanh chóng nổ tung.
Đại má má lớn tiếng kêu lên: “Ta đã nói là Nam Cung Nhị thiếu gia hiếu kính biếu ca ca hắn mà. Chịu thua đi, mau mau đem tiền giao ra đây.”
Ngay lập tức truyền đấn rất nhiều âm thanh moi tiền, “Đáng giận, Nam Cung Nhị thiếu gia đổi tính lúc nào không biết, trở nên hiếu thuận như vậy. Chẳng lẽ chó có thể đổi tính chê phân?”
Rời khỏi Đào Liễu Lâu, Kim Hồ kéo kéo chéo áo Nam Cung thắng, tò mò hỏi: “Ngươi tới cùng nói gì với Đại má má đó.”
“Bí mật. Nhưng yên tâm đi, ta đã giúp ngươi báo thù rồi!”
“Báo thù cái gì a?” Kim Hồ gãi gãi đầu, một đầu mơ hồ, không hiểu gì cả.