Kiến Nguyệt ngây dại nhìn người trước mắt, trong lòng lại đổ mồ hôi như mưa, làm sao vừa nghĩ đến đã xuất hiện rồi, linh đến mức này sao.
“Hoàng, hoàng tỷ?” Kiến Nguyệt ấp úng nói.
“Cửu muội, thật là muội rồi.” Yêu Thế Huệ mừng rỡ nói, mắt dưng dưng lệ, dâng lên một cỗ xúc động mạnh mẽ, nàng những năm này có bao nhiêu uỷ khuất cùng nhớ mong quê hương, chỉ bản thân mình mới rõ. Yêu Thế Huệ nhất thời quên mất thân phận của mình, không tự chủ nhấc chân đi từng bước đến, muốn ôm lấy Kiến Nguyệt, nhưng đến cuối cùng một tia lý trí còn sót lại, nhắc nhở nàng đây là đâu, đành cố gắng kìm nén xúc động xuống, tiến lại gần nắm nhẹ lấy tay nàng, nở ra nụ cười ngọt ngào.
“Sàng tiền minh nguyệt quang,
Nghi thị địa thượng sương.
Cử đầu vọng minh nguyệt.
Đê đầu tư cố hương.*”
Tạm dịch:
“Đầu giường ánh trăng soi,
Cứ ngỡ là đất phủ sương.
Ngẩng đầu ngắm trăng sáng,
Cúi đầu nhớ cố hương.”
Kiến Nguyệt bị nàng nắm đến tay chân luống cuống, không biết làm thế nào mới tự nhiên nhất, cố gắng trấn tĩnh, vành mắt đỏ bừng, nàng muốn òa khóc, nhưng là khóc vì cảm thấy bất lực, nhắm mắt nói đại, “Hoàng tỷ, muội đã rất mong nhớ tỷ.”
Lý Ẩn Vân và Khúc Huy ngơ ngác nhìn cảnh tượng ở trước mặt, bất quá Lý Ẩn Vân vẫn nhận ra Yêu Thế Huệ, chắp tay hành lễ nói, “Không biết vì sao Hiền phi lại ở đây? Tại hạ nhận tin muộn, không kịp chuẩn bị đón tiếp người.”
“Không sao, ta là có việc gấp đến đây, về sau lại đến tìm tiên sinh.” Yêu Thế Huệ xua tay nói, liếc về phía Khúc Huy, kế hoạch xem ra vẫn như cũ diễn ra, chỉ là đột nhiên xuất hiện thêm Cửu muội.
Khúc Huy bị nàng nhìn đến có chút lúng túng, tuy không hiểu vì sao, nhưng hắn cảm thấy người này đang đánh giá hắn, cũng vội nói, “Hai vị cô nương hay là đến uống chút trà?”
Kiến Nguyệt lòng như nước sôi lửa bỏng, khẩn trương khó chịu, lại bồn chồn lo lắng, cảm giác thế nào cũng không phải, nhưng nếu như ở riêng với nàng ấy, chắc chắn sẽ phải tâm sự trò chuyện, không bằng ở lại, lấy Khúc Huy làm bia chắn đạn, “Cũng được, ta có chút khát, hoàng tỷ có lẽ đường xa cũng đã mệt rồi.”
Lý Ẩn Vân và Khúc Huy thấy nàng gọi đối phương là hoàng tỷ, không che giấu được sự nghi hoặc mà nhìn nhau.
“Đồ ngốc, đừng gọi nàng ấy là hoàng tỷ, bị lộ bây giờ.” Bạch Tinh đột nhiên thấp giọng nhắc nhở.
Kiến Nguyệt bị nàng nhắc nhở, giật mình tỉnh ngộ, đúng a, đối phương đến bây giờ vẫn không biết mình là công chúa của Cửu Vĩ tộc, mà Ngũ công chúa càng không có ý định tiết lộ thân phận này, giờ xưng hô thế, khác nào chưa đánh đã khai, nàng muốn cắn đứt lưỡi mình.
“Cũng được.” Yêu Thế Huệ lại sắc mặt bình thản, gật nhẹ đầu đáp ứng.
“Cửu muội vẫn như hồi nhỏ thích chơi trò đóng giả công chúa, vẫn thích gọi ta là hoàng tỷ, khiến ta cảm thấy thật hoài niệm a.” Yêu Thế Huệ đi song song bên cạnh nàng, nhẹ giọng nói, nhưng Kiến Nguyệt biết, lời này không phải để giành cho nàng nghe.
“Tỷ tỷ đi lâu như thế, muội sắp trở thành Hoàng Hậu rồi nha.” Kiến Nguyệt nghe thế, vội hùa theo nói đùa, người tung người hứng, thấy hai người kia cũng không biểu lộ gì thêm.
Hai người tủm tỉm cười, bất quá Kiến Nguyệt cảm giác đây là nụ cười giả tạo nhất mà nàng từng bày ra.
“Đây là thứ gì thế? Là hồ ly sao?” Yêu Thế Huệ thấy phần ngực nàng có thứ gì đó đang chui rúc ở bên trong, thỉnh thoảng nó còn ló đầu ra nhìn nàng, con ngươi màu xám hiếm có pha lẫn màu đỏ máu, nàng vẫn là chưa từng thấy con người hoặc loài vật nào có màu này.
“Là linh vật của muội.” Kiến Nguyệt nhìn theo hướng nhìn của nàng, thấy Bạch Tinh đang ngẩng đầu nhìn mình.
“Vì sao lại để nó ở trong áo?” Yêu Thế Huệ buồn cười nói, con hồ ly này hình như quá nhỏ rồi.
“Nó nhỏ như thế, muội sợ có người bất cẩn đạp phải.” Kiến Nguyệt nói dối không chớp mắt.
“Thế còn con chó con này?” Yêu Thế Huệ thấy hợp lí, cũng không nhiều chuyện nữa, liếc sang con chó bên cạnh nàng.
“Cũng là linh vật của muội.”
“Cửu muội có tận hai linh vật sao? Quả là hiếm có đấy” Yêu Thế Huệ kinh ngạc nói.
Kiến Nguyệt gật nhẹ đầu, cố gắng bày ra vẻ “đúng thế, có gì lạ lắm sao“. Hai người cũng không nhiều lời, chỉ lặng lẽ đi cạnh nhau, nhưng mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình. Kiến Nguyệt mải lo lắng tim nàng đập mạnh như đánh trống thế này, liệu đối phương có nghe thấy không, nàng len lén liếc sang, không tài nào đọc nổi biểu cảm của đối phương.
“Nhị vị cô nương, mời.” Khúc Huy mỉm cười nói, nhường hai nàng vào trước, mới vào theo sau.
“Lý tiên sinh, có thể không nhắc đến chuyện hôm nay không? Ngoại trừ chúng ta ra, còn lại bất cứ ai cũng không được.” Yêu Thế Huệ vừa vào trong đã thẳng thắn đề nghị, nàng và đối phương hiện coi như đứng chung chiến tuyến, mặc dù vẫn còn nhiều điều chưa hiểu rõ về nhau. Tai của Kiến Nguyệt khẽ động, xem ra Lý Ẩn Vân sớm đã biết nàng là người đứng sau tất cả, chỉ là chua biết nàng là ai mà thôi.
“Hiền phi yên tâm, tại hạ và Khúc đệ một lời cũng không nói.” Lý Ẩn Vân lập tức đáp ứng.
Khúc Huy nghe thấy hai người nói chuyện, trong đầu tràn ngập nghi hoặc.
“Tỷ tỷ là đến đây tìm muội sao?” Kiến Nguyệt tò mò hỏi.
“Đúng thế, ta muốn xem Cửu muội của ta đã lớn đến chừng nào rồi.” Yêu Thế Huệ cười nói, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng.
Tay của Kiến Nguyệt bị nàng nắm đến rùng mình, cố trấn an bản thân bình tĩnh lại, có lệ nói, “Muội cũng rất nhớ tỷ tỷ, thấy tỷ so với ngày trước không có gì khác, thậm chí còn có mấy phần diễm lệ.”
Nàng nghe thấy tiếng Bạch Tinh đang cười.
Kiến Nguyệt thấy đối phương vui vẻ cười với mình, mặt dần nóng lên, vội đổi chủ đề, hướng đến Khúc Huy nói, “Chú Khúc, về chuyện mua đất...”
“À, nếu hôm nay cô nương có chuyện bận, thì chúng ta ngày sau lại bàn.” Khúc Huy phóng khoáng nói.
“Cửu muội muốn mua đất Trường An sao?” Yêu Thế Huệ hiếu kỳ hỏi.
“Đúng thế, muội mua một mảnh đất trồng thảo dược, hiện nay muội chính là đồ đệ trong Trường An, bởi vì không tiện ra ngoài chiến đấu, nên có nhiệm vụ luyện chế đan dược thay thế.” Kiến Nguyệt giải thích nói.
“Cửu muội quả là lợi hại, chỉ là tỷ tỷ có điều muốn hỏi muội.” Yêu Thế Huệ híp mắt cười nói.
“Tỷ tỷ có chuyện gì muốn hỏi?” Kiến Nguyệt cảm giác tim mình ngừng đập, hồi hộp nói.
“Mấy ngày nữa chúng ta sẽ đến đây dâng hương, không biết muội có thể dành ít thời gian đến bồi ta, cùng ta thăm quan chốn Thánh địa này không?”
“Có, có thể, để muội về hỏi sư phụ.” Kiến Nguyệt nghe thấy nàng nói, thở phào nhẹ nhõm, nàng có hay không đã để lộ ra sơ hở gì rồi.
“Vậy Cửu muội tiếp tục làm việc còn dở, tỷ tỷ phải trở về rồi.” Yêu Thế Huệ ước tính thời gian, nói.
“Sớm như vậy sao? Chúng ta mới chưa ngồi được bao lâu mà?” Kiến Nguyệt kinh ngạc nói, tuy có chút mừng thầm, nhưng cảm thấy đối phương đi quá đột ngột, theo lý vẫn nên giữ khách.
“Không sao, hẹn ngày sau cùng muội tâm sự.” Yêu Thế Huệ lắc đầu, lập tức cáo từ với ba người, xoay người rời đi.
Kiến Nguyệt nhìn bóng lưng nàng vội vã, có lẽ thực có việc khẩn, thở dài một cái, tiếp tục cùng Khúc Huy và Lý Ẩn Vân nói một vài chuyện phiếm.
Mảnh đất mà Kiến Nguyệt chọn cách thành không xa, nàng để Bạch Tinh coi phong thuỷ hộ mình, kết quả đến Bánh Bao và nàng đều đồng thời nói nơi này phù hợp với mệnh mình.
Yêu Thế Huệ nhanh chóng trở về nơi các nàng đang nghỉ ngơi cách thành không xa, đổi chỗ với A Hân, cả hai vừa hoán đổi ổn thoả thì có tiếng gõ cửa.
A Hân ra mở cửa, “Bái kiến Hoàng Hậu nương nương.”
“Miễn lễ.”
Yêu Thế Huệ đang đóng giả người bệnh, nghe thấy hai tiếng nương nương của A Hân, liền giả vờ ho khan hai cái.
Thật là, nàng còn chưa kịp suy nghĩ về chuyện xảy ra hôm nay.
“Ngươi hôm qua còn tốt, vì sao hôm nay lại cảm rồi?” Trịnh Tú đến thăm hỏi nàng, từ bên ngoài cửa đã vọng tiếng vào trong, nàng nhìn vào thấy sắc mặt đối phương nhợt nhạt, lại thấy đối phương xốc chăn định hành lễ, vội cản lại.
“Không sao, có lẽ do thần thiếp chưa quen tiết trời ở đây, nên bị nhiễm lạnh.”
“Ta đã cho thái y sắc thuốc cho ngươi, nên cẩn thận tĩnh dưỡng.” Trịnh Tú thở dài một tiếng.
“Tạ nương nương quan tâm.” Yêu Thế Huệ híp mắt cười nói.
Rất nhanh, thái y liền tiến đến, mang canh thuốc dâng trước Trịnh Tú, A Hân liền nhận lấy bát thuốc kia, thay nàng bón thuốc.
Đắng.
Yêu Thế Huệ đã mong nương nương sẽ thay mình bón thuốc, kết quả A Hân lại nhanh tay giành trước, hại nàng mừng hụt, hơn nữa thuốc đắng vô cùng, nàng còn nghĩ bản thân bị thất sủng nên mới phải uống loại thuốc này. A Hân dâng một thìa đến, nàng lập tức quay mặt từ chối, còn trừng cô một cái, ta không bệnh, ngươi sao phải đút vội vàng thế.
“Hiền phi, vẫn nên uống hết thuốc.” Trịnh Tú thấy hai người giằng co, thìa vừa đưa đến, người kia lập tức lùi lại, thìa thu trở về, nàng lại vươn cổ ra nhìn bát thuốc xem đã hết chưa.
“Nhưng nương nương, rất đắng.” Yêu Thế Huệ nhăn nhó nói, A Hân biết nàng sợ đắng còn cố tình không để nàng nghỉ ngơi, đáng hận.
“Đắng cũng phải uống, thuốc đắng dã tật từ đây mà ra.” Trịnh Tú thấy nàng biểu cảm đau khổ, thở dài tiến lại gần, nhận lấy bát thuốc từ A Hân, thử một chút ở đầu thìa, “Bổn cung lại thấy không quá đắng, trước đây ta còn uống nhiều thuốc đắng hơn.”
“Á.” Yêu Thế Huệ rên rỉ một câu, có chút đau lòng, nàng biết là do Đường Vĩnh Long cố tình để nàng uống thuốc đắng mà thôi.
“Nào, đến.” Trịnh Tú nghiêm túc đưa thìa về trước mặt nàng.
Yêu Thế Huệ không dám tin đến mở to mắt, nàng ngủ mơ sao, hôm nay lại có nhiều chuyện tốt đến vậy, vừa đươc gặp lại Cửu muội, nay lại được người thầm thương trộm nhớ bón thuốc, tim bấm loạn xạ cả lên, vừa bất ngờ vừa mừng rỡ trước hành động này của nàng, nương nương, nương nương thực sự muốn bón thuốc cho mình?
Hơn nữa nàng ấy còn vừa nếm qua cái thìa này.
Trịnh Tú thấy nàng chần chờ, lại còn đang nhìn chằm chằm vào cái muỗng, chợp nhớ ra điều gì đó, xấu hổ rụt tay lại quay sang nói, “A Lan, giúp ta thay...”
“Ấy, ấy.” Yêu Thế Huệ vội vàng vươn cổ ngậm lấy cái thìa kia, uống cạn thuốc.
Trịnh Tú thấy nàng lần này không do dự mà uống thuốc nữa, có chút buồn cười, nàng trước đây cũng như thế này, rất ghét uống thuốc, nhưng trong một khoảng thời gian dài còn thấy quen, nàng chỉ là không muốn nói ra, thuốc của Hiền phi đối với nàng có chút ngọt, dễ uống hơn thuốc nàng được sắc rất nhiều, “Ngươi tốt hơn nên mau khỏi bệnh, chúng ta còn cần đến Trường An, nhưng nếu mai chưa đỡ thì hoãn lại cũng được.”
“Nương nương yên tâm, mai kia sẽ khoẻ lại.” Yêu Thế Huệ vui vẻ nói, cũng chuyên chú uống thuốc nàng bón.
A Hân bĩu môi nhìn nàng, vì sao lúc cô bón thì nàng lại lề mề như uống phải thuốc độc.
Trịnh Tú thấy nàng uống được gần nửa, an tâm đưa cho A Hân bên cạnh, “Mau giúp Hiền phi uống thuốc.”
A Hân thấy nàng đột nhiên đưa cho mình, vui vẻ nhận lấy, híp mắt cười gian tà liếc con người đang ngơ ngác hoang mang kia, “Hiền phi nương nương, mau uống thuốc.”
Yêu Thế Huệ vốn còn đang nhịn đắng để uống, kết quả thấy đối phương đột nhiên dừng lại, quay sang đưa cho A Hân bên cạnh, nếu như lúc này nàng để lộ tai, nhất định sẽ trong trạng thái cụp xuống thất vọng. Nàng nhìn A Hân mưu mô đưa thuốc đến, tựa như thấy tổng quản ma ma độc ác trước đây lúc nàng mới nhập cung, bất giác xù lông lên, vội lùi lại, “Uống, uống thế được rồi, khỏi bệnh rồi.”
“Nương nương vừa mới uống thuốc, làm sao lại khỏi bệnh nhanh thế được.”
“Bảo khỏi là khỏi, không tin ta đứng dậy múa cho ngươi xem.”
Trịnh Tú thấy nàng mấy phút trước còn yên ổn uống thuốc, bây giờ đột nhiên lại ương bướng, tựa như hài tử sợ đắng, “Ta sẽ ở đây chờ ngươi uống hết thuốc thì thôi.”
Yêu Thế Huệ nghe nàng nói thế, nhắm mắt đau khổ uống hết, miệng lưỡi đều đắng chát, đến nỗi nàng nghĩ từ nay mình không còn cảm nhận nổi vị gì nữa.
Bất quá Trịnh Tú đúng là chờ nàng uống hết thuốc, thấy đối phương ngoan ngoãn uống cạn, hài lòng nở nụ cười, định xoay người rời đi, lại bị Yêu Thế Huệ bắt lấy tay, “Nương nương có thể bồi thần thiếp một chút không? Có nương nương bên cạnh, bệnh nhất định sẽ nhanh khỏi.”
Trịnh Tú nghe nàng nói thế, buồn cười nói, “Ta đâu phải thần y mà ngồi nói chuyện cũng có thể khiến ngươi khỏi bệnh.” Tuy là nói thế nhưng vẫn ngồi xuống bên cạnh.
Yêu Thế Huệ thấy nàng không như trước lạnh lùng phủi tay áo rời đi, mừng rỡ đến viết cả hết lên mặt, lập tức đuổi nô tì bên cạnh đi, mới quay sang nói, “Chỉ là tâm sự một chút, thần thiếp gần đây trong lòng có chút phiền muội.”
Trịnh Tú nghe thế, ngược lại có chút kinh ngạc, Hiền phi đường đường là sủng thê, trên dưới đều là gấm vóc, cũng không ai dám quấy rầy nàng, làm sao sẽ có phiền muội trong lòng.
Yêu Thế Huệ căn bản chỉ là bịa đại mấy câu chuyện nửa thật nửa giả để giữ nàng lại, vì thế hai người cũng hàn huyên một hồi lâu, đến khi cũng không còn sớm nữa, nô tì đến tìm mới nhớ ra, Trịnh Tú đành trở về.
“Ngươi nên nghỉ ngơi, đừng để bệnh nặng hơn.”
Yêu Thế Huệ nhìn theo bóng lưng nàng, đợi mãi cho đến khi người rời đi xa mới hất tung chăn ra, trong lòng trước nay chưa từng cảm thấy niềm vui nào như thế này, nàng gọi A Hân vào chuẩn bị nước tắm rửa cho mình.
Yêu Thế Huệ thả lỏng người mình xuống bồn tắm, hồi tưởng lại những ngày gần đây, nàng cảm thấy mình đã tiếp cận với Trịnh Tú thành công, khoảng cách cũng không giống trước đây xa lạ nữa.
Nghĩ vẩn vơ một hồi, lại quay về chuyện Cửu muội, nàng kinh diễm ngoài sự tưởng tượng của mình, đôi mắt trong veo linh động như tiểu yêu tinh nghịch ngợm, Yêu Thế Huệ không kìm được cong khoé miệng lên.
Chỉ là Cửu muội cũng đã thay đổi rồi.
Nàng không gọi mình là Huệ Huệ nữa, đã trở nên khách sáo xa cách hơn rồi.
Chẳng lẽ vẫn còn giận mình năm đó nhẫn tâm rời đi, để nàng khóc lóc níu kéo mình lại.
Yêu Thế Huệ khẽ thở dài, nhắm mắt lặn sâu xuống chậu gỗ, tự hỏi không biết lúc này Cửu muội đang làm gì, đã ăn cơm chưa.
Nàng ở đây lo lắng đủ đường, nhưng lúc này Kiến Nguyệt lại đang ở trong bồn tắm đùa giỡn với Bạch Tinh, hoàn toàn quên béng mất chuyện ngày hôm nay.
Kiến Nguyệt cười đùa hất nước lên nàng, khiến dưới sàn đều là vũng nước, hô lớn, “Yêu quái, mau tránh xa ta ra.”
“Cô nương xinh đẹp thế, ta không bắt về làm thê thì cũng quá ngốc rồi.” Bạch Tinh hùa theo nàng đùa giỡn, bắt lấy cổ tay đối phương.
“A, cứu mạng a.” Kiến Nguyệt miệng kêu cứu, mắt lại khiêu gợi nhìn nàng, khiến Bạch Tinh trong lòng ngứa ngáy khó chịu.
Cái quy tắc đáng chết này.
“Hô cũng vô ích, không ai đến cứu ngươi đâu.”
“Ai đến cứu ta, ta lập tức cùng ngươi đánh hắn.”
Phì, Bạch Tinh nghe thấy thế liền bật cười.
“Nước cũng đã lạnh rồi, để ta bế em lên, đừng để cảm lạnh.” Bạch Tinh kéo nàng vào trong lòng, nhẹ nhàng một tay nhấc bổng nàng, tay kia cẩn thận lấy khăn lau người, sau đó mới bế nàng lên giường.
Kiến Nguyệt chính là mỗi ngày hưởng thụ đối phương chăm sóc, nàng chính là yêu cách tinh tế tỉ mỉ này của Bạch Tinh.
“Đến, mau mặc y phục vào.”
Kiến Nguyệt lập tức lấy chăn trùm kín người, híp mắt nhìn nàng, “Không muốn mặc.”
“Không mặc bị cảm thì làm sao?” Bạch Tinh nhấc mày nhìn đối phương, muốn kéo chăn ra, lại bị nàng giành lại.
“Có người ở đây, bệnh nào dám tìm được em.”
“Vớ vẩn, ta đâu phải thảo dược nhân sâm.” Bạch Tinh thấy nàng ương bướng, có chút bất lực, đành phải thoả thuận ôm nàng vào trong lòng, nhẹ nhàng dùng nhiệt sưởi ấm.
Kiến Nguyệt bị nàng ôm vào lòng, lại thấy trong người ấm áp như lò than sưởi vào mùa đông, ngẩng đầu thơm nhẹ một cái, hai tay quấn lấy cổ nàng.
“Thái nhi, ngủ ngon.”
“Ừm, Nguyệt nhi ngủ ngon.”
*Trích thơ Tĩnh Dạ Tứ của Lý Bạch.