Hồ Ly Truyền Kỳ

Chương 51: Chương 51: Chuyện về chú bé ngoan [2]




Cậu bé kia thấy xung quanh mình tối om, đằng trước có ánh sáng, vội chạy đến.

“Thằng bé này đáng thương quá, cho nó chuyển kiếp sang nhà giàu hơn đi.”

Cậu bé còn chưa hiểu đây là đâu, nhưng nghe thấy thế, vội vàng vùng vẫy, “Phụ mẫu con đâu?”

Chuyển Luân Vương thấy cậu bé hiền lành, lại hiếu thảo, nên mủ lòng nói, “Bọn họ đã đến một nơi tốt đẹp hơn rồi, giờ ngươi cũng thế, đến một nơi giàu có hơn, thấy thế nào?”

“Nơi đó là cực lạc sao? Phụ mẫu và tiểu đệ, tiểu muội đang ở đó chờ con sao?”

Chuyển Luân Vương lắc đầu.

“Vậy con không đi, con muốn tìm phụ mẫu, còn có các tiểu đệ, tiểu muội nữa.”

Chuyển Luân Vương có ngoài ý muốn, nhưng cũng không bắt ép, đợi cậu bé suy nghĩ thông suốt rồi bàn tiếp, đành để cậu ở lại Âm phủ chơi.

“Ta để ý, vì sao thằng nhóc kia vẫn luôn ở đây?”

“Bẩm Ma Đế, cậu bé từ nhỏ mồ côi, thấy cuộc đời quá bất hạnh, chúng thần muốn đưa nó đi chuyển kiếp, nhưng cậu lại không chịu, muốn đợi phụ mẫu và đàn em nhỏ.”

“Ra vậy.”

Cậu bé đang ngồi chơi với quả bóng, thấy có người gọi mình, vội quay đầu lại, phủi sạch bụi trên quần, ngẩng đầu nhìn người trước mắt.

“Nhóc ở đây một mình sao?”

“Dạ vâng, con đang đợi phụ mẫu.”

“Bọn họ đã đi rồi, ngươi cũng nên đi.”

Cậu bé thấy ai cũng nói như thế, mới đầu còn không tin, nhưng chờ mãi, đợi mãi, cũng không ai đến tìm mình, mắt bừng đỏ, cúi thấp đầu xuống, “Là vì con không ngoan, nên Thánh Thượng không cho con đến cùng phụ mẫu sao? Ngài cũng ghét con sao?”

“Ai nói với ngươi là Thánh Thượng ghét bỏ ngươi?” Ma Đế ngồi xuống, mỉm cười nói.

“Đừng khóc, mắt sẽ hỏng.”

“Tại vì con hư, nên không được Ngài yêu thương.”

“Vì sao lại cho rằng người không yêu ngươi nữa? Thánh Thượng yêu thương mọi đứa trẻ, dù nó có nghịch đến thế nào nữa.”

“Nếu thế, tại sao con lại bị trừng phạt? Tại sao mọi người đều giàu có và hạnh phúc, chỉ riêng mình con lại bị bất công?”

“Vì sao ngươi lại nói đó là trừng phạt? Vậy thế nào mới là sự yêu thương? Thế nào mới là công bằng?”

“Nhà con nghèo, phụ mẫu, rồi ngoại tổ, còn có tiểu đệ, tiểu muội rời đi, đó là trừng phạt, người không yêu con. Nếu không con có thể đến trường, có bạn bè cùng chơi đấu bọ, có phụ mẫu bên cạnh.” Cậu bé lau nước mắt nói.

“À.” Ma Đế xoa nhẹ đầu cậu, “Vậy ngươi đi cùng ta, thế nào?”

“Ngươi là Thánh Thượng sao?”

“Ta không phải, nhưng ta có nhiều thứ cho ngươi xem.”

Ma Đế dạy dỗ cậu bé, lại để cậu chơi cùng các hồn ma u buồn ở Ngũ điện. Dần dà, cậu trưởng thành, Ma Đế liền để cậu đi cùng Hắc Bạch Vô Thường.

Dần dà một thời gian, cậu bé nhận ra cũng có những linh hồn bất hạnh giống như mình, họ cũng là những người thiện lương, có người cũng chưa hề hại người.

“Lại đây.”

Một hôm, Ma Đế gọi cậu bé đến.

“Ma Đế có gì căn dặn?”

“Ngươi gần đây thế nào?”

“Con rất tốt.”

“Ngươi nói cho ta biết, những linh hồn kia vì sao lại ủ rũ?”

“Mỗi người đều có lý do riêng, ví dụ như ông kia mất người nhà mà cô đơn, bà ấy bị lừa mất sạch tiền, vị công tử này chia tay người yêu nên chán nản, tiểu như đó bị người khác hãm hại danh tiết, cậu bé đây bị bệnh nặng.”

“Vì sao lại phải gặp những chuyện này?”

“Cái này...” Cậu bé gãi đầu, suy nghĩ một lúc, “Con xem trong sách, là do kiếp trước đây sống gian ác.”

“Ồ, vậy thì thật đáng đời. Uổng công ta sợ bọn họ buồn nên để ngươi làm bạn, hay là giờ ta đến đạp vài cước cho hả dạ? Ngươi nói xem, có khi ông kia hãm hại người nhà người ta, bà ấy đi lừa đảo chiếm đoạt tài sản, vị công tử này đi cướp người yêu người khác, tiểu thư đó kiếp trước là một nam nhân đi cướp danh tiết nữ tử nhà ai, cậu bé này làm đại phu lừa gạt người bệnh nặng cũng nên.”

“Không phải đâu. Con đã tra tìm, ngay cả kiếp trước cũng chỉ là những người thiện lương, chỉ là đã có lúc đồn đại một người, để phụ mẫu buồn rầu, cũng có người ăn cắp vặt, nhưng đã hoàn trả lại.”

“Ồ, ngươi không phải nói là do kiếp trước sống gian ác sao? Vậy thì vì sao chứ?”

Cậu bé kia im lặng.

“Hay là do Thánh Thượng thấy vài hành động ấy, liền ngứa mắt ghét bỏ. Vì thế không cho họ cái ăn, cái mặc, không cho họ đi học, đấu bọ?”

“Không phải đâu. Ngài sẽ không làm thế.” Cậu bé lắc đầu phản đối.

“Ngươi gặp qua Thánh Thượng rồi?”

“Không có gặp. Nhưng người từng nói, Thánh Thượng có tấm lòng bao dung, bác ái, Ngài sẽ không để tâm đến người tốt xấu, mà vẫn một lòng chấp nhận họ.”

“Ngươi nói đúng, Thánh Thượng mà lòng dạ tiểu nhân đến thế, nơi này đã tràn ngập bất công hơn thế nữa. Ngươi đi theo ta.”

Cậu bé liền vội vàng đuổi theo bóng lưng kia.

Ma Đế dẫn cậu đến xem một thiếu gia sinh ra trong giàu có, gia đình yêu thương, từ nhỏ đã có người săn sóc. Lớn lên lại đi làm việc thiện, yêu thương thê tử, chăm sóc nhi nữ, gia đình sum vầy, hạnh phúc đến già.

“Ngươi nói ta nghe, hắn là người như thế nào?”

“Người này cuộc đời sung túc, lại có lòng bao dung.”

“Đúng thế, chúng ta nên để người này chuyển sinh sang một gia đình giàu có, để nhiều người hạnh phúc hơn.”

Rất nhanh, linh hồn vị thiếu gia kia tiếp tục trở thành công tử nhà giàu, nhưng lần này lại ham ăn ham chơi, say mê trong tửu sắc, quấy nhiễu dân chúng, cuối cùng vì uống quá nhiều rượu mà bị bệnh qua đời.

“Kì lạ, rõ ràng là cùng một người.”

Cậu bé không nói gì.

“Hắn làm việc tà, không xứng đáng có một cuộc sống thế này, kẻo ảnh hưởng đến mọi người.”

Thế là vị công tử kia trở thành một nông dân nghèo khổ, mới đầu làm việc chăm chỉ, nhưng dần dà lại lười biếng, nghiện rượu nặng, sau khi cưới vợ về, mới thay đổi chưa được bao lâu, lại chứng nào tật nấy, đánh đập thê tử cùng con cái. Lần này phải đến tận già mới qua đời.

“Thật thất vọng, ta làm sao cho hắn một đời sung túc đây.”

Nông dân kia lại tiếp tục thành một nông dân, có điều hoàn toàn khác biệt, lần này hắn chăm chỉ làm việc, phụ đỡ gia đình, làng xóm. Sau này có thiên tai, liền giúp đỡ mọi người xây dựng lại nhà cửa, cày ruộng, thấy nơi khác có hoạn nạn, dù nhà nghèo, vẫn góp một ít gạo cho tặng, mất vợ mất con, sống cô đơn một mình, nhưng vẫn không oán trách mà cứu giúp đứa trẻ khác. Đến cuối đời, không trẻ không già, bị bệnh nặng mà xuôi tay.

“Ngươi nói xem, có phải vì đời trước gian ác, nên dù kiếp này có chăm chỉ, hiền lành đến đâu vẫn bất hạnh không?”

Cậu bé không biết nên nói phải hay không.

“Ta thấy hắn đáng thương, thôi thì cho hắn sinh ra trong gia đình khá giả, đủ no đủ mặc.”

Người nông dân kia lúc này sinh ra tầng lớp trung lưu, là một thiếu nữ hiền lành. Hồi nhỏ có chút nghịch ngợm, nhưng lớn lên vẫn là người chất phác, giản dị, cô làm việc chăm chỉ, cũng có thu gặt, sau này đi lấy chồng, phu quân ngược lại không yêu thương cô, hễ say rượu là chửi bới vợ con, có lúc còn đánh đập. Cô nương buồn rầu, nhiều lúc lén lau nước mắt, sau này không chịu được nữa, tự sát buông bỏ.

“Ôi, kiếp trước hắn đâu tệ nạn với thê tử, mà đời này phải gánh chịu những thứ này?”

“Ma Đế, con không hiểu.”

“Ngươi biết người này là ai không?”

“Con không biết.”

“Ta đang tái hiện lại những kiếp sống trước của Thánh Thượng, đến nay đã là kiếp thứ chín mươi chín, chín mươi tám kiếp còn lại, Thánh Thượng cũng phải sống trong khổ đau, mất mát cũng như trải qua hạnh phúc, sung sướng.”

Cậu bé không tin vào tai mình, ngỡ ngàng nhìn linh hồn cô nương kia đang đi chuyển kiếp.

“Ngươi nói xem, vì sao Thánh Thượng bất hạnh?”

“Bất hạnh là để trân trọng hạnh phúc.” Cậu bé kia khẽ nói.

“Cũng không quá chính xác, nhưng trước tiên ta muốn nói, ngươi nói với ta, những người kia đều là do kiếp trước tà ác nên gánh chịu hậu quả, đó là nhân quả. Nếu một người đâm ngươi một đao, hôm sau ngươi đâm hắn lại, hôm sau nữa hắn lại đâm ngươi, cứ thế quanh quẩn, vậy có ích gì? Vạn vật sẽ không vì thế mà ngộ ra đạo lý gieo hạt nhận quả, đừng quá lạm dụng sách vở mà cho nó là chân lý, đôi khi sẽ dẫn đến sự sai lầm lớn hơn. Nhưng chúng ta không nói việc này nữa, ngươi nói cho ta biết, vì sao bất cứ ai dù đến cả Thánh Thượng cũng phải trải qua khổ đau?”

“Con không biết...” Cậu bé cúi đầu nhìn mũi chân mình.

“Bởi vì đó là cuộc sống, có những kiếp sống sung sướng và hạnh phúc, thì cũng có những số phận bất hạnh và đau khổ, nhưng chẳng có ai là mãi giàu có, cũng chẳng có ai là mãi đau khổ. Muốn biết bệnh tật có bao nhiêu đau đớn thì phải từng bị mới biết, muốn biết tại sao nhà giàu phung phí thì phải có nhiều tiền mới hiểu, linh hồn cứ như thế phải học những bài học của riêng mình, học không xong thì sẽ phải học mãi. Đây là cuộc đời của ngươi, tự ngươi phải học lấy, cũng tự thay đổi lấy, Thánh Thượng không thể ban phát cho ngươi điều ngươi muốn, nhưng lại luôn ở bên cạnh để đồng hành với ngươi, Thánh Thượng chưa từng rời bỏ ai, chỉ có người đó khép chặt cửa lại với Thánh Thượng.”

“Người muốn nói, cuộc đời của con, là do kiếp nạn con phải trải qua?” Cậu bé kia ngộ tỉnh.

“Vậy là con đã trách oan Thánh Thượng.”

Ma Đế mỉm cười, “Ta không nói với ngươi là phải cắn răng chịu đựng số phận, nhưng nên có tâm thế mà đối diện với chúng, đừng tự nguyền rủa mình không xứng đáng yêu và được yêu. Chỉ là, đến một thời điểm nào đó, bất kỳ ai cũng sẽ sa đoạ, mất mát, sung sướng, vui mừng mà thôi. Đó là cách cuộc sống diễn ra, chẳng vì lý do gì, nhưng cũng vì thứ gì đó mà tạo nên.”

“Vì thế, ngươi đã sẵn sàng để chuyển kiếp chưa?”

“Lần này con sẽ làm gì?”

“Trở thành chim bồ câu.”

Một ngày nọ, Thánh Thượng đang ở ngồi cửa sổ để duyệt tấu, chợp có một con chim bồ câu đậu ở cành cây trước cửa, nghiêng đầu nhìn người trước mặt.

“Ngươi có muốn phụ giúp ta không?”

Bồ câu được hoá thành hình người, từ đó hộ Thánh Thượng dọn dẹp gian phòng, tưới cây, bê đống sách, ngày tháng an nhàn.

“Ngươi đã từng ở dưới âm phủ làm một chức quan nho nhỏ, đến nay lại làm một kẻ vô danh tiểu tốt, có thấy uỷ khuất không?”

“Bẩm Thánh Thượng, con không.”

“Vì ngươi là người chất phác, ta cho phép ngươi xuống nhân gian thăm phụ mẫu, đến nay đã chuyển sinh thành một đứa trẻ sơ sinh.”

“Thánh Thượng vì sao lại biết điều con hằng mơ ước?” Bồ câu xúc động nói.

“Ta vẫn luôn ở bên chúng sinh, nhìn thấy ngươi cùng đàn bồ câu trò chuyện, khi ấy ngươi còn chào đón ta, nhưng đột nhiên lại ngăn ta không cho vào nữa, cho đến một ngày, linh hồn ngươi mới lần nữa mở cửa trái tim, tiếp nhận ta. Từ đó ta mới biết ngươi muốn gì, để trao cho ngươi cơ hội, để xem ngươi có thực sự xứng đáng, và ngươi đã làm được. Từ khi còn là cậu bé đến hiện tại, ngươi chưa từng mang theo lòng thù oán, vẫn luôn giữ trái tim ngay thẳng và yêu thương.”

“Đi đi, bao giờ muốn trở về thì trở về.”

Bồ câu bay xuống nhân gian, thấy phụ mẫu đã chuyển sinh thành một cặp huynh muội, nó theo dõi cuộc đời của cả hai người, có nước mắt, cũng có nụ cười, nhưng nhìn chung, cũng là viên mãn mà nhắm mắt. Vành mắt đỏ bừng, nhớ đến đời trước của phụ mẫu, tung cánh bay về trời.

“Công đức đã đủ, xem xét thăng quan.”

“Công đức lớn lao, phê chuẩn thăng quan.”

“Công đức tựa trời cao biển sâu, đưa tin thăng quan.”

“Bái kiến Đức Đế Quân.”

“Nếu một ngày ta rời khỏi đây, hãy thả một đàn chim bồ câu, như thế ta biết thế gian còn tình thương, sự hoà thuận và tương lai đẹp đẽ hơn.”

Cuộc sống là những mảnh đời tạm bợ, nhưng lại khắc ấn vào trong mỗi linh hồn, như những đám mây đen đổ mưa, thỉnh thoảng sẽ có cầu vồng, rồi tan đi nhường ngày nắng mới. Rồi sẽ có ngày những linh hồn lầm lạc mở đôi mắt của mình mà tìm được chỉ dẫn, những linh hồn bất hạnh vì mất mát sẽ tìm lại được hạnh phúc đơn giản, những linh hồn mang đầy chấp niệm sẽ được giác ngộ.

Kiến Nguyệt chậm rãi đi xuống núi, không nói gì, mải mê suy nghĩ về câu chuyện vừa nãy.

“Em muốn ăn gì?” Bạch Tinh thấy nàng đã hoàng hồn, liền hỏi.

“Ở đây có đặc sản gì không?” Kiến Nguyệt ôm lấy cánh tay của Bạch Tinh.

“Có, nhưng chủ yếu là đồ chay.”

“Cũng được, lâu lâu ăn một chút cho tốt dạ dày.”

“Dạ dày là gì?”

“Tiếng địa phương, người không hiểu đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.