Đoàn người lại tiếp tục đi về phía trước, Kiến Nguyệt nghe nói Thánh Thượng đã ra lệnh, đến cả ma thần tộc cũng không được tiếp tục can thiệp vào chuyện của nhân thế nữa. Còn những vị thần trên thiên đình, giờ chỉ xuống nhân gian sinh hoạt, hoặc là ở ẩn tu thiền để tự nhìn lại chính mình, hoặc là chuyển kiếp tiếp theo. Thiên giới từ nay chỉ được xem là nơi cho những người khi sống tạo phúc mà được lên đó vui chơi, nghỉ ngơi, hoặc để cho những người có đức hạnh cao được lên đó để tiếp tục con đường tu nghiệp cầu đạo của mình. Nơi duy nhất còn tồn tại là Âm phủ để phán xét công đức của từng người, hoặc là để trừng phạt, hoặc là để tiếp tục chuyển kiếp.
Mất đi sự can ngăn của Bạch Hổ Vương, Ẩn Thần Duật chính là con rồng đợi ngày được bay, vì thế việc này có lợi mà cũng có hại. Nhưng Kiến Nguyệt đã quen với cuộc sống vô thần, nên điều này cũng chẳng khiến nàng bận tâm. Ngay từ đầu nàng đã chuẩn bị tâm thế cho cuộc chiến sắp tới.
“Kiến Nguyệt, là Y sư tỷ nay đã trở thành chưởng môn gửi thư đến.” Cố Nghiên Hi đưa cho nàng một phong thư.
Kiến Nguyệt ngạc nhiên, quả là lời đồn chính xác, Y Ngọc Thanh sẽ được lựa chọn làm chưởng môn kế tiếp. Nàng mở thư ra, thư viết:
“Sự việc của Trường An phái là điều ta cảm thấy ăn năn bứt rứt, nhưng khi ấy lệnh của Đế Quân, chúng ta không thể phản kháng, nay ta nhậm chức chưởng môn, việc đầu tiên là gửi thư đến Cửu công chúa để tạ lỗi, mong rằng ân oán giữa Trường An phái và Cửu Vĩ tộc sẽ được khép lại ở trong quá khứ, hy vọng chúng ta cũng tiến đến một tương lai tươi sáng và đẹp đẽ hơn.
Hy vọng Cửu công chúa sẽ đạt được vinh quang và hoà bình.
Gửi lời hỏi thăm và chúc phúc của ta đến và Cố Nghiên Hi sư muội cùng những người khác.”
Kiến Nguyệt nhìn tái bút của cô, cũng cẩn thận gấp bức thư lại, nhét vào trong bao thư, “Nàng ấy so với nhiều người còn hiểu đạo lý hơn.”
“Sư tỷ giúp ta gửi bức thư đến Y chưởng môn nhé.” Kiến Nguyệt ngẩng đầu nhìn cô.
Cố Nghiên Hi nhận lấy bức thư đã khô mực, lập tức đi ra bên ngoài để gửi thư đến Trường An phái. Ngay sau đó Yêu Thế Huệ cũng tiến vào, “Cửu muội, chúng ta sắp đến làng Cửu Vĩ, mà Cửu Vĩ tộc phía Nam cũng đã khởi hành được nhiều ngày.”
Kiến Nguyệt gật đầu, trong đầu lại đang miên man suy nghĩ gì đó.
“Nghĩ gì thế?” Bạch Tinh ôm lấy nàng, để đối phương nằm dựa vào người mình.
“Em nghĩ, với tình hình hiện tại, chúng ta phải báo tin để thành Cửu Vĩ gửi quân cứu viện đến.” Kiến Nguyệt thoải mái dựa lên người nàng, lẩm bẩm.
Nàng đã ngày đêm nghiên cứu kĩ bản đồ của Đông Hải, lại cùng Bạch Tinh và Khương Húc Nguyệt bàn bạc không ngừng nghỉ. Cuối cùng tất cả đều tán đồng, địa hình của Cửu Vĩ tộc hoàn toàn bất lợi với quân Đông Hải, chỉ cần đối phương bao vây, tất cả sẽ dở sống dở chết. Muốn cho di dân đến nơi khác, e là không còn kịp nữa.
“Hoặc là, em phải trở về thành Cửu Vĩ một chuyến.”
Bạch Tinh gật đầu, “Ta đưa em đi.”
Kiến Nguyệt mím môi, không trả lời nàng, ngược lại để Bạch Tinh bất mãn, cúi đầu nhìn nàng, “Nguyệt nhi, em rốt cuộc đang nghĩ gì đi nữa, thì ta cũng không tán thành.”
Kiến Nguyệt cắn môi, “Nhưng em cần người ở lại để giữ cục diện ở phía Đông.”
“Chẳng phải tháng trước em đã nói chúng ta sẽ không rời xa, nay lại quên rồi?” Bạch Tinh ôm chặt lấy nàng, vùi mặt vào cổ đối phương, “Vả lại, chúng nhất định sẽ tiếp tục tìm đến em, ta sẽ không để mất em lần nữa.”
Kiến Nguyệt chần chờ không trả lời nàng, chỉ ngẩng đầu lên, hai làn môi nóng lạnh khác nhau chạm vào nhau, tựa như điện giật mà trong lòng tê dại, đầu lưỡi Kiến Nguyệt đẩy hàm răng sắc của Bạch Tinh ra, luồn lách vào bên trong, cùng đối phương nhảy múa cuồng nhiệt.
“Thái nhi.”
“Ừm?”
“Chúng ta lên giường đi, em mỏi.”
Bạch Tinh ngay lập tức bế nàng dậy, môi của cả hai vẫn không ngừng tách rời mà tiến đến bên giường, Bạch Tinh cẩn thận đặt nàng xuống, lại bị Kiến Nguyệt kéo mạnh xuống, để nàng nằm lên người nàng ấy.
“Em ngàn lần không muốn rời xa Thái nhi.”
“Ta cũng không muốn, vì thế hãy đưa ta đi cùng em.” Bạch Tinh hôn nhẹ lên vết sẹo trên sườn mặt nàng.
Tay của Kiến Nguyệt lại lần tìm đến lồng ngực của nàng, chậm rãi vuốt ve, dường như nàng rất thích nơi này của Bạch Tinh, vì nơi đó đem lại cho nàng vô số cảm giác an toàn, Kiến Nguyệt vươn đầu lưỡi ra, liếm lấy những vết sẹo, hưởng thụ mùi thơm tự nhiên từ người nàng toả ra.
Bạch Tinh cũng không lạ lẫm gì nữa, chỉ nằm xuống một bên, để nàng nằm lên người mình mà liếm láp, vuốt ve, đầu lưỡi nóng ẩm của đối phương khiến nàng ngứa ngáy, cũng khiến nàng thoải mái đến mắt lim dim.
Các nàng cứ như thế mà tiếp tục hành trình, Kiến Nguyệt đứng từ trên núi nhìn xuống thị trấn kia, chính là nơi các Cửu Vĩ ở lại lập làng mạc, nàng chau mày, vì sao lại chọn đúng nơi có địa hình như cái chậu để sống, xung quanh thì toàn rừng cây, một khi địch thiêu lửa chắc chắn sẽ bén vào bên trong thị trấn, mà địch từ những rạng núi bao quanh đây bao vây xuống, chắc chắn sẽ trở tay không kịp.
Huống chi Đông Hải là một đế quốc thiện chiến.
“Cửu muội, muội muốn đưa tất cả trở về thành Cửu Vĩ?” Yêu Thế Huệ kinh ngạc, vì sao lại đột nhiên thay đổi kế hoạch.
“Tỷ tỷ, nhân lực hiện tại e là rất khó, muội không muốn tái diễn lại chuyện ở Tây Mông. Chúng ta cần phải mở rộng lãnh thổ, không thể cứ chen chúc với các nước khác, hoàn toàn đang giao mạng của mình vào tay đối phương.”
Yêu Thế Huệ thấy nàng nói có lý, các nàng đã kêu gọi những người ở đây cùng quay trở về phương Bắc, càng nhanh càng tốt, vì thế những người ở dưới kia đang tất bật chuẩn bị.
Tộc trưởng của Nam Cửu Vĩ và Đông Cửu Vĩ tới tìm Kiến Nguyệt để bàn bạc kế hoạch, cũng như là thay nhân dân đến thắc mắc, nàng đều kiên nhẫn giải thích tỉ mỉ cho bọn họ nghe.
“Vì thời gian có hạn, chúng ta sẽ khởi hành trước, những người còn lại sẽ không cảm thấy gì chứ?” Kiến Nguyệt tập hợp mọi người lại.
“Được, ngươi cứ đi trước đi.” Cố Nghiên Hi gật đầu.
Vì thế mọi người lại tách thành hai nhóm, một nhóm gồm Kiến Nguyệt, Bạch Tinh, Yêu Thế Huệ, Trịnh Tú và Khúc Huy tốc hành về thành Cửu Vĩ. Còn lại Khương Húc Nguyệt, Khánh Vy, Cố Nghiên Hi, Yến Thế Huân và Bánh Bao đi sau để dẫn đường cho Cửu Vĩ tộc, đồng thời giữ liên lạc tới nhau nếu xảy ra bất trắc gì. Sau khi kế hoạch được quyết định, ngay từ rạng sáng mọi người đã khởi hành.
Khương Húc Nguyệt nhìn bọn họ trong chớp mắt biến mất khỏi tầm mắt, cũng quay đầu lại nói với mọi người, “Chúng ta cũng nên đi thôi.”
Các nàng tiếp tục đi về mạn Bắc, có lẽ Đông Hải vẫn chưa phát hiện ra cả một thị trấn đang lặng lẽ rời đi, nên cũng chưa có động tĩnh nào là giống theo đuổi trong suốt mấy ngày nay.
“Lãnh thổ Đông Hải thật lớn, chúng ta đi gấp gáp thế mà bây giờ mới có thể đi đến vùng biên giới.”
“Ta nhớ không nhầm, ở thời của ta có một vong quốc, quốc gia đó trải qua chiến tranh liên miên, người chết ngả rạ, đến nỗi mà Đông Hải hay các quốc gia lân cận không muốn nhận vùng đấy này.” Bánh Bao không việc gì lại kể chuyện xưa.
Các nàng đồng thời quay đầu nhìn nó, bất lực cạn lời, “Thực sẽ tồn tại quốc gia nào thế sao?”
“Khi ấy còn là truyền thuyết, có lẽ hiện tại đã thất truyền rồi.” Bánh Bao vẫy nhẹ đuôi nói, các nàng cho rằng nó nhàn rỗi bịa chuyện đâu đâu.
Cố Nghiên Hi phì cười, “Chúng ta là sống chung với Ma Đế đấy, cuối cùng lại bị chuyện ma dân gian làm hoảng sợ là làm sao?”
“Dẫu sao Ma Đế này nằm ngoài sự tưởng tượng của mọi người mà.” Khánh Vy nói.
Khương Húc Nguyệt mím môi không nói gì, đấy là do có Kiến Nguyệt khống chế sát khí của đối phương mà thôi, ở đây chỉ riêng nàng nhìn thấy bộ dạng như ma như quỷ của nàng ấy, khi ấy còn mải đau buồn, giờ nghĩ lại đột nhiên thấy rùng mình.
“Trời sắp tối rồi, chúng ta tạm tìm nơi tạm trú thôi.” Các nàng liền tìm quanh quẩn ở đây xem có nơi nào để nghỉ không, thì phát hiện phía trước có một tiểu trấn nhỏ.
“Nhỡ như thị trấn ma thì sao?” Bánh Bao lẩm bẩm.
“Ngươi đừng nói nữa được không?” Cố Nghiên Hi dở khóc dở cười, đều là những người sắp đột phá lên tiên giới, nhưng vì còn lưu luyến với nhân gian nên dừng lại, cuối cùng lại bị tiểu cẩu doạ ma.
“Ta thấy thị trấn này trông rất u ám, chúng ta nên cẩn thận.” Khương Húc Nguyệt nói, nàng không phủ nhận khả năng này.
Các nàng tiến vào trong thị trấn, các ngôi nhà đều được sơn trắng, nhưng lại những mảng mốc ố bẩn, tường đều đã bong ra thành mảnh lớn, trên đường chỉ lác đác vài người đang lững thững đi lại, một chút sức sống cũng không có, chưa kể sương mù bắt đầu phủ xuống, mùi hôi thối của phân cứ quanh quẩn đâu đây, thực không thể trách oan Bánh Bao, nơi này quá giống thị trấn ma.
“Hay là chúng ta đi nơi khác đi.” Khánh Vy có dự cảm chẳng lành, nàng mới không muốn làm nhân vật chính trong tiểu thuyết ma mà nàng thường đọc trộm của Khương Húc Nguyệt.
Một lần trải nghiệm là đủ ớn rồi.
Khương Húc Nguyệt nhíu mày, nàng rõ ràng cảm thấy nơi này đúng là quỷ dị, nhưng con mắt thứ ba của nàng lại không nhìn thấy thứ gì kì lạ, tất cả đều rất bình thường.
“Ta nghĩ chúng ta cắm trại bên ngoài còn hơn.” Yến Thế Huân tán thành.
Ngay lúc các nàng định rời đi, thì đột nhiên một ông già gù lưng chậm chạp đi đến, bước đi lảo đảo, hình như là do bị thấp khớp, “Các vị là người đi xa đến đây sao?”
Các nàng bốn mắt nhìn nhau, lại nhìn ông lão trước mặt, không biết là mắt híp hay là đang nhắm mắt lại nữa, “Cụ là?”
“Ta là trưởng thôn ở đây.”
“Xin hỏi cụ, nơi đây vì sao có chút...” Khánh Vy tiến lên hỏi.
Hoang vu, nhưng nàng lại không muốn nói thẳng ra.
Đôi mắt của trưởng thôn hơi hé ra, cẩn thận nhìn từng người, đám người trước là một tổ hợp kì lạ, đều là cô nương xinh đẹp mang đủ khí chất khác nhau, và một con chó con, trong đó còn có một người bị mù, nhưng lại không cần đến gậy chỉ đường. Môi mỏng của ông hơi động đậy, “Người trẻ ở đây đều đã đi xa làm công cả rồi.”
Các nàng do dự, định nói lại thôi, trưởng thôn nhanh miệng nói, “Trời đã muộn, các ngươi cứ ở lại đây nghỉ ngơi một đêm đi.”
“Chúng ta đang vội đi đường, lên nữa không còn ngôi làng nào sao?” Khương Húc Nguyệt vội nói, ý tứ các nàng không tình nguyện ở lại đây.
“Không, khách trọ ở phía kia, các ngươi đi vài bước là đến.” Không biết là trưởng thôn thực không nghe hiểu, hay cố tình không nghe hiểu, ông ta túm lấy bừa tay của Khánh Vy kéo đi.
“Chúng ta có nên xin Kiến Nguyệt bùa trừ tà không?” Cố Nghiên Hi bất lực, vừa đi vừa nói.
Thị trấn vốn đã kì lạ, những người trên đường còn kì quái hơn, dường như không ai để tâm đến những vị khách mới đến này, một cái liếc cũng không có, chỉ tiếp tục đi thẳng. Các nàng rất nhanh đã tìm thấy một nói treo biển khách trọ, nhìn ngôi nhà hai tầng, so với các nhà khác lớn hơn chút, cũng rộng rãi hơn, chỉ là mọi thứ đều trông rất cũ kĩ.
“Xin chào, có ai ở đây không, chúng ta muốn thuê trọ.” Khánh Vy hô lớn, ngó nghiêng ở bên trong thấy tối om, chờ mãi cũng không thấy ai ra tiếp đón, nàng lẩm bẩm, “Không có ai ở đây sao?”
Ngay lúc này, có một bà lão lưng còng chậm chạp đi tới, tay chân bà ta tong teo lại, dù chống gậy mà chân vẫn còn run, “Ồ, đã bị rất lâu rồi già này không thấy có khách lai vãng đến đây nữa.”
“Cụ còn phòng không?” Khánh Vy lập tức hỏi.
“Còn, các ngươi cần bao nhiêu?”
“Hai là đủ.”
“Mau đi lên đi.” Bà lão đưa chìa khoá cho các nàng, cũng chậm chạp đi vào bên trong, vừa vỗ vỗ cái lưng còng của mình vừa than thở.
“Chi bằng chúng ta chịu khó chật chội chung một gian phòng, nếu xảy ra chuyện gì còn kịp thời ứng phó.” Cố Nghiên Hi đi lên tầng hai mới thấp giọng nói, tất cả đều tán thành với đề nghị này.
“Kì quái.” Khương Húc Nguyệt vào trong phòng mới nói, “Những người dân ở đây chỉ đi lòng vòng một chỗ, giống như là đi không có mục đích.”
“Nhưng chúng ta đều nhìn ra họ là người thường.”
“Chúng ta cũng đã từng nghĩ Ma Đế là người phàm đấy.” Bánh Bao đột nhiên xen vào, tất cả đều rơi vào trầm mặc.
“Ài, ta đột nhiên nhớ các nàng rồi, khi có Ma Đế bên cạnh mọi chuyện đều thuận lợi.” Cố Nghiên Hi ngán ngẩm nói, ngồi xuống ghế thái sư trong góc tường.
“Nhưng nàng vừa rời đi tất cả đen đủi đều tìm đến.” Mọi người không hẹn mà đồng thanh, sau đó bật cười vui vẻ.
“Hắt xì.”
“Người làm sao thế?” Kiến Nguyệt kinh ngạc, Bạch Tinh sẽ có ngày cảm lạnh sao?
Bạch Tinh khịt mũi, “Hình như có người nhắc đến ta thì phải.”
“Là ai?”
“Ta không biết mà, sao em lại tức giận với ta?”
“Ngoại trừ em ra không ai được nhớ người hết.”
...
Màn đêm dần kéo đến, các nàng đều nâng cao cảnh giác lên, Khánh Vy để các nàng tu luyện, còn mình hé cửa sổ ra, liếc xuống dưới, Khương Húc Nguyệt quả nói không sai, những người này đi lòng vòng ở một nơi như những con rối, họ đi đến đầu con phố xong lại quay lại, cảnh tượng bên dưới khiến nàng ớn lạnh, cảm giác rờn rợn làm sống lưng nàng thấy rét run.
Trời vừa tối đi, cả thị trấn cũng không thắp một ánh đèn, nhưng Khánh Vy dựa vào ánh trăng mà phát hiện đến lúc này họ mới trở về nhà, nghi hoặc không thôi, rõ ràng đều là người thường, vì sao lại trông như bị ma dắt tường.
Ngay sau đó hành động tiếp theo của họ khiến nàng kinh hãi, họ đột nhiên tạt thứ gì đó màu đỏ lên cửa nhà mình, rồi vội vàng đóng sập cửa, ngay cả bà chủ khách trọ cũng như thế, nàng không kìm được thấp giọng gọi, “Húc Húc.”
Khương Húc Nguyệt đang nhập thiền, nghe thấy nàng gọi liền mở mắt, “Hình như có chút lạnh.”
Mọi người đều đi đến bên cửa sổ hơi hé, Khánh Vy vội đem những chuyện vừa nãy kể lại, Yến Thế Huân mắt tinh mũi thính hơi động đậy hai bên cánh mũi để ngửi, “Là máu.”
“Còn là máu chó.” Bánh Bao dở khóc dở cười nói.
“Làm như thế để làm gì?” Khánh Vy thấy gai ốc của mình đều sởn lên.
“Dân gian nói, máu chó có thể trừ tà.” Yến Thế Huân cau mày, “Chúng ta cứ theo dõi tiếp xem.”
Cách. Tiếng bước chân dẫm lên cành cây khô khiến các nàng đổ dồn sự chú ý về phía cuối con phố đằng kia, sau đó bị cảnh tượng trước mắt doạ sợ, mặt ai nấy cũng tái lại.
Bóng người dưới ánh trăng in trên mặt đất có bước đi lảo đảo như say rượu, còn có lê bước ở dưới cát nghe sột soạt, tay chân cái bóng không ngừng co giật, tiếng thở nặng nề nghe uể oải. Khánh Vy vội đưa tay che miệng, sợ bản thân sẽ phát ra tiếng.
Là cương thi!
Khương Húc Nguyệt nhìn đám cương thi ngày càng đến gần, quan sát kĩ gương mặt của chúng, đều trông rất trẻ tuổi, nàng như nhận ra gì đó, thấy mọi người đều phát hiện giống mình.
Thị trấn này không có thanh niên trẻ tuổi nào.
“Ta từng gặp một bầy cương thi ở Nam Tây Vực, do mắc phải loại bệnh lạ gì đó, hoá ra ở đây cũng có sao.” Yến Thế Huân thấp giọng thì thầm.
“Sáng sớm mai chúng ta phải lập tức rời khỏi đây.” Tất cả đều nhất trí.
Đám cương thi đều đi ngang qua các nàng, nhưng đột nhiên dừng lại, đứng ở trước cửa nhà cách đó không xa, sau đó kích động mà dùng đầu đập cửa rầm rầm, giống như đang muốn phá cửa lao vào.
“Ngôi nhà ấy không có máu chó.” Các nàng kinh ngạc, Yến Thế Huân nheo mắt nhìn kĩ.
“Không phải mỗi ngày đều có một đàn chó bị đem ra lấy tiết để bôi lên cửa đấy chứ.” Bánh Bao dở khóc dở cười, chẳng trách vì sao gã trưởng thôn đó vội vàng giữ các nàng lại.
Cánh cửa mỏng manh rất nhanh bị phá vỡ, tiếng hét của người già ở trong căn nhà đó vang lên, lúc này các nàng mới xác nhận được người trong thôn này là người thường.
“Làm sao bây giờ? Lẽ nào thấy chết mà không cứu?” Cố Nghiên Hi có chút gấp gáp, theo bản năng muốn đạp cửa nhảy xuống cứu người.
“Nhưng cương thi so với người thường nguy hiểm, chưa kể nhỡ như lây nhiễm cho những người trẻ tuổi như chúng ta thì sao?” Yến Thế Huân nói, Cố Nghiên Hi bĩu môi, “Ngươi đang cố gắng níu kéo thanh xuân sao?”
“Nghiên Hi nói đùa, chúng ta đều còn rất trẻ.”
“Được rồi, giờ là lúc hai ngươi bàn về chuyện ấy hay sao?” Bánh Bao bị các nàng làm cho tức cười, sau đó tai của nó dựng đứng lên khi nghe thấy tiếng động, vội quay đầu nhìn về phía cửa, “Có người đang đi lên đây.”
Một khắc cũng không do dự, tất cả quay đầu nhìn nhau, không hẹn mà gật đầu rồi đồng loạt rút kiếm ra, khiến Bánh Bao giật nảy mình, thầm khen Kiến Nguyệt tụ hợp hẳn một bầy tri kỷ.
Rất nhanh, cánh cửa giấy mỏng hắt lên ánh nến đang nhún nhảy, tiếng bước chân khe khẽ bước trên cầu thang gỗ đã cũ nát, dù chủ nhân này có nhẹ nhàng thế nào, vẫn có tiếng kẽo kẹt vang lên, khiến các nàng nhất thời ngưng thở.
“Có lẽ bà ấy muốn tìm ngươi đấy, Bánh Bao.” Cố Nghiên Hi chọc thủng giấy rồi nhìn ra ngoài, cô thì thầm, ra hiệu cho tất cả mau nấp đi.
Cách vách có tiếng mở cửa kẹt một tiếng, âm thanh rất nhẹ nên nếu ngủ say khó mà biết được, quả nhiên đêm nay sẽ xảy ra chuyện, bà già kia phát hiện ra căn phòng đó không có người ở thì lại khe khẽ đi ra. Tiếng cọt kẹt cứ thế vang lên cho đến khi bóng của bà ta in lên trước cửa giấy, bà ta đang đứng đối diện cửa.
Cố Nghiên Hi nuốt một ngụm nước bọt, cảm giác giờ phút này tiếng “ực” cực kỳ lớn, như thể vang khắp căn phòng, cô thấy phần vai của cái bóng đó cử động, cánh cửa bị đẩy nhẹ ra.
Đến kho cánh cửa mở ra được một khoảng thì bà già kia thò đầu vào, gương mặt rùng rợn của đối phương bị ánh nến hắt lên, hốc mắt cùng miệng đen sì, khuôn mặt nhăn nheo đầy nết nhăn nở ra nụ cười quỷ dị làm cho Cố Nghiên Hi giật mình.
Khương Húc Nguyệt đứng ở bên cánh cửa thấy đối phương thò đầu vào liền co chân đạp thẳng cánh cửa, khiến cửa đập vào mặt bà già, nến trên tay bà ta ngay lập tức rơi xuống, bóng tối nhanh chóng ủa vây căn phòng nên che mất cả mặt bà ta, Yến Thế Huân ở phía bên cạnh kề kiếm lên cổ bà, giọng nàng không quá lớn để tránh kinh động phía dưới, “Nói, ngươi có ý định gì?”
“Không thể nào, các ngươi vì sao vẫn còn thức?” Âm thanh khàn khàn của bà cụ vang lên, có thể thấy rõ đối phương đang tức giận.
“Nghĩ chúng ta là đồ ngốc sao?” Lúc đối phương nhận ra mình bị bại lộ cũng là lúc bốn thanh kiếm sắc đều kề lên cổ mình, trong lòng bà ta lập tức bất an, thầm nghĩ mình sơ suất rồi, thế nào đụng phải một ổ tiên nhân.
“Đáng chết.” Bà ta hét lớn một tiếng, khiến các nàng đổ mồ hôi lạnh, xong rồi!
Quả nhiên, bên dưới rầm rầm tiếng bước chân kích động đổ dồn về khách trọ, Bánh Bao quay đầu lại, đám cương thi bị máu chó mà không xông vào được đường cửa, nhưng lại bắc thang người mà trèo lên từ cửa sổ, vội vàng kinh hô, “Mau chạy.”
Không một ai do dự, các nàng phá thủng mái nhà mà chạy thoát ra bên ngoài.
“Mau bắt lấy chúng.” Bà ta hét lớn, cũng nhảy lên mái nhà, chuyển sang chạy bằng bốn chân như thú vật khiến cả năm người kinh hãi.
Năm người thấy sắp thoát khỏi thị trấn, lúc này đàn cương thi bật nhảy chặn phía trước, rất nhanh, các nàng đã bị bao vây tứ phía, Cố Nghiên Hi sốt ruột, “Như này là gian lận.”
“Đã đến nước này, chỉ có thể giết hết đám này thôi.” Ánh mắt Yến Thế Huân lộ ra đầy sát khí mà cảnh cáo những kẻ muốn lại gần, thanh kiếm toả ra luồng khí đen, không sai, nàng từ khi chữa khỏi độc, cũng là lúc linh lực ám hệ của mình trở lại.
Cả khu rừng im ắng bỗng vang lên những tiếng hét kinh hoàng, khiến đàn chim vội vàng bay đi, trên trời đủ mọi ánh sáng, từ ánh chớp, ánh lửa, lại đến ánh bạc hắt lên của kiếm.
Khương Húc Nguyệt vung trường tiên, buộc một đàn cương thi lại, văng chỗ này đến chỗ nọ, gạt đán cương thi lộ ra một khoảng trống. Cương thi lại rất sợ lửa, vì thế Cố Nghiên Hi tung đòn nào, chúng đều hoảng loạn lần đấy.
Yến Thế Huân và Khánh Vy lại rất hợp cạ về khoản chiến đấu, cả hai lập tức song kiếm hợp bích, đánh văng đàn cương thi rơi như ngả rạ, khiến bà già kia nao núng, lập tức xoay người bỏ chạy.
“Nào có chuyện dễ thế.” Bánh Bao lập tức đuổi kịp, đè đối phương nằm xuống, bà già kinh ngạc nhìn con chó ba đầu địa ngục đang há miệng chuẩn bị cắn xé mình, thầm đổ mồ hôi lạnh, mình quả động vào tổ kiến lửa rồi.
Rất nhanh, đàn cương thi bị đánh tan tác, từng mũi kiếm chĩa thẳng vào mặt bà già, “Nói, ngươi có ý định gì với chúng ta.”
Đối phương định phun tử vong khí, lại bị Yến Thế Huân hấp thụ mất, hoàn toàn bất lực mà chịu thua, vì thế cắn mạnh lưỡi, khoé miệng chảy ra dòng máu đen, nuốt độc mà chết.
“Già rồi mà răng vẫn sắc đến thế sao?” Yến Thế Huân lẩm bẩm, cau mày kiểm tra đối phương, liền tìm thấy một lá bùa.
Ngay lúc này, các nàng nghe thấy tiếng mở cửa, vội vàng quay đầu lại, nào ngờ thấy người dân ngơ ngác nhìn mình, gã trưởng thôn còn lẩm bẩm, “Là các ngươi đã dẹp lũ cương thi này sao?”
Khương Húc Nguyệt đứng thẳng dậy, đạp xác cương thi từ trên mái nhà rơi xuống, “Có lẽ chúng ta cần một lời giải thích đấy.”
Trưởng thôn mời các nàng đến nhà ngồi, “Hai năm trước, nơi đây dường như xuất hiện một bệnh lạ. Nhi tử nhà A Cương đi săn về bị sốt nặng, hôn mê li bì suốt nhiều ngày, tất cả đại phu trong trấn đều hết cách, sau này hắn còn lây bệnh cho tiểu đệ, sau đó căn bệnh đều lan ra khắp trấn, hơn nữa chỉ lây những người trẻ tuổi, khiến bọn họ mơ màng, trí óc so với chúng ta cao tuổi còn kém hơn, suốt ngày nhớ nhớ quên quên, về đêm lại không ngủ mà cứ làm những hành động kì lạ ngớ ngẩn. Sau này đột nhiên lũ lượt kéo vào trong rừng, khiến chúng ta lo lắng tìm mãi không ra, có một hôm một ông già vào rừng để lấy củi, đột nhiên hốt hoảng chạy vào trong trấn, cả người như bị thú dữ cắn, lão chỉ kịp hét một câu 'bọn trẻ hoá điên rồi', rồi mất máu tắc thở mà chết. Chúng ta lại vào trong rừng, nhưng vẫn không tìm thấy một bóng người nào, hiện tượng cứ thế diễn ra, thậm chí đám cương thi bắt đầu lũ lượt kéo vào trấn mà ăn thịt người, chúng ta đã già, làm sao mà chạy đi xa được, hơn nữa đều là máu mủ của mình, nên vẫn có chút không nỡ. Cho đến một hôm, một bà già chính là chủ khách trọ kia nói có cách trấn áp đàn cương thi không tấn công, nhưng chúng ta phải dụ dỗ người ở các nơi khác làm vật hiến tế cho bà ta, để bà cúng bái các vị thần bảo vệ, chúng ta chỉ có thể làm theo.”
“Vậy mọi người đột nhiên đi vòng vòng đường lớn thị trấn là lý do gì?” Khương Húc Nguyệt liền hỏi.
“Đó là lộ trình đám cương thi diễu hành, chúng ta được bảo đi vòng quanh để lấn át âm khí, nếu không cả trấn sẽ bị hồn ma kéo đến quấy rầy.”
“Có vị thần nào cần đòi mạng người sao? Rõ ràng bà ta lừa gạt mọi người.” Cố Nghiên Hi nhíu mày.
Trưởng thôn thở dài, “Dù gì đã già rồi, chúng ta chỉ có thể nhắm mắt làm theo.”
“Nhưng dị bệnh này không xuất phát từ bà lão kia, mà bà ấy chỉ biết cách khống chế chúng thôi.” Yến Thế Huân nhìn lá bùa trước mặt, trên đó viết thứ gì đó mà các nàng đọc không hiểu.
“Có nên hỏi... Ma Đế không?” Khánh Vy đề nghị.
“Đợi thư đến nơi, rồi đối phương hồi đáp quá lâu.” Khương Húc Nguyệt lắc đầu phản đối.
Trưởng thôn tái mặt, khẩn khoản cầu xin các nàng, “Xin các tiên nhân làm phước, hãy giúp thị trấn này thoát khỏi hoạn nạn này.”
Các nàng rơi vào trầm tư, chuyện này đều nằm ngoài khả năng của những người ở đây.
“Lũ cương thi trước khi mất trí thì đột nhiên kéo vào rừng, lẽ nào ở đó thực có chuyện gì đó?” Bánh Bao sực nhớ ra một chi tiết.
“Vậy chúng ta thử điều tra xem, nhưng ta vẫn nghĩ gửi thư cho các nàng ấy để hỏi ý kiến, tiện thông báo tình hình hiện tại vẫn là điều nên làm.” Yến Thế Huân gật đầu.
Thế là ý rất nhanh đã được quyết. Các nàng quyết định lưu lại một thời gian.
“Có nên gửi cả lá bùa này không?” Khánh Vy nhìn lá bùa đã trở nên nhàu nát.
“Không, nhỡ như còn có tác dụng gì đó, để ta chép lại nó, rồi gửi đến Ma Đế.” Khương Húc Nguyệt cân nhắc một chút, mới trả lời.
Thư lập tức được cấp tốc gửi đi, còn các nàng đợi trời sáng thì sẽ vào trong rừng điều tra.
Bình minh kéo đến, nhưng cũng chẳng thể xua tan được màn sương ở thị trấn u ám này. Đợi đến khi mặt trời mọc lên hẳn, mọi người mới bắt đầu khởi hành, tiến vào trong rừng sâu, để dân thị trấn đều tụ tập lại mong chờ, khác với vẻ bơ phờ hôm qua.
“Khu rừng này không đẹp bằng Xích Quỷ.” Cố Nghiên Hi ngó nghiêng xung quanh.
“Xích Quỷ là nơi không ai dám xâm phạm, lại có linh khí dồi dào, nên đương nhiên là đẹp hơn rồi.” Yến Thế Huân đáp.
Các nàng đi một hồi lâu, Khương Húc Nguyệt dừng lại, nhíu mày, “Chúng ta đang đi một đường vòng.” Nàng nhìn gốc cây được bản thân cố ý đánh dấu kia, phát hiện mình đã đi ngang qua đây hơn ba lần.
“Đối phương đã phát giác ra sự xuất hiện của chúng ta, và không muốn chúng ta đi vào trong.” Bánh Bao gật đầu, nó cũng đã phát hiện ra từ lâu.
“Nếu đi đường bộ không được thì...”
Ngay sau đó, tất cả đều thi triển ngự phi kiếm, một người chỉ về phía ngọn núi đằng xa kia, “Thử đến đấy xem.”
Vừa mới bay được một lúc, Yến Thế Huân vội hô lớn, “Cẩn thận.” Mọi người lập tức tránh né thứ gì đó đang lao đến, nhìn kĩ lại, là một đàn quạ đang nổi giận điên cuồng tấn công.
“Có tiếng sáo.” Bánh Bao nhạy cảm nhận ra có âm thanh nhỏ nhẹ từ phía ngọn núi phát ra, đàn quạ đang bị thanh âm đó khống chế.
“Trước xử lý chúng đã.” Tiếng ầm ĩ lập tức vang lên, đấu tranh trên không so với mặt đất khó khăn, vì không những phải đối phó với kẻ địch, mà còn phải tập trung tinh thần để điều khiển kiếm, nếu không từ độ cao này ngã xuống không tử vong thì là tàn tật.
Vất vả gian nan một hồi, lông đen của quạ rụng bay khắp nơi, từng con lại từng con bị hạ gục mà rơi xuống, “Mau rút, trước khi đàn khác kéo đến.” Lời còn chưa dứt, ngay sau đó một đàn quạ bay đến, số lượng so với lần trước đông đảo, không những thế mà còn có một đàn ong vò vẽ.
“Ta hận.” Cố Nghiên Hi cắn răng, biến ra cung tên hoả, hướng đến trung tâm của chúng mà tấn công, khiến đội hình chúng tán loạn ra.
Đàn thú ngược lại càng trở nên kích động, lập tức lao thẳng đến phía các nàng, “Nghiên Hi cẩn thận.” Yến Thế Huân vội kinh hô, thấy chúng lao đến hướng cô, khiến đối phương mất tập trung mà kiếm lảo đảo, nàng vội vàng lao đến đỡ đối phương.
Không kịp mất!
Lúc này Khương Húc Nguyệt vung trường tiên đến, quấn chặt lấy eo của đối phương mà kéo lên, nhưng trường tiên là vũ khí của nàng, nên rất sắc, khiến Cố Nghiên Hi ít nhiều đều bị thương, ngay sau đó Yến Thế Huân liền đến đỡ lấy cô.
“Thế Huân, mau thử lấy lá bùa ra xem.” Khánh Vy cảm giác bản thân cũng sắp không chống đỡ nổi nữa, vội hô lớn.
Yến Thế Huân lúc này mới nhớ ra, vội thả cô đứng vững xuống, sau đó lấy lá búa từ túi áo, thử truyền một ít ám khí, ngay lập tức lá bùa như có sức sống, trở nên phẳng phiu mà rung lắc, đàn quạ và ong như bị doạ sợ, hoảng loạn mà cuống cuồng bay đi.
“Mau, nhân lúc thứ khác kéo đến.” Tất cả vội phóng thẳng về phía ngọn núi.
Bịch. Bánh Bao dập mông xuống đất, những người khác cũng vì vội vàng mà lúc đạp xuống có chút luống cuống, Yến Thế Huân suýt nữa ngã lộn cổ, may mà Cố Nghiên Hi nhanh tay kéo lại.
Bánh Bao cảm giác mông mình đau rát, hít lạnh một tiếng, sau đó mới ngẩng đầu nhìn xung quanh, thấp giọng, “Ờm, mọi người?”
Các nàng chậm rãi đứng dậy, kinh hãi nhìn thứ trước mắt, suýt nữa thì hét lên.
Một hàng cương thi đang xếp hàng đứng trước mặt, nhưng lại đều cúi đầu nhắm mắt, giống như là đang ngủ, hoặc là đang bị phong ấn. Chẳng ai bảo ai, tất cả tự động không để bản thân phát ra động tĩnh nhiều nhất có thể, nếu đàn cương thi này mà thức tỉnh, các nàng sẽ phải đối mặt với cả một đội quân, không phải một nhúm như hôm qua.
Yến Thế Huân lúc đáp xuống nhớ hình như còn có một hang núi, mà hình như ở ngay đằng sau đám cương thi này, vì thế chỉ trỏ ra phía sau, thầm mong tất cả đều hiểu ý, may mà đều là những người nhanh nhạy, lại tình cờ hợp tính với nhau, tất cả đều gật đầu, sau đó nhấc chân chậm rãi di chuyển, vừa đi vừa liếc những gương mặt xanh xao, hốc hác đang nhắm nghiền mắt kia.
Hự, suýt nữa có người kinh ngạc đến phát ra tiếng, vội lấy tay che miệng.
Các nàng vừa di chuyển, đám cương thi cũng di chuyển theo!
Khương Húc Nguyệt bắt đầu cảm thấy sốt ruột, là chuyện gì đang xảy ra? Chỉ cần di chuyển một bước nhỏ, đám cương thi cũng sẽ đi ngay sau lưng, nàng không biết khi nào chúng sẽ mở mắt.
Nhất định là đang che giấu thứ gì đó.
Yến Thế Huân nhắm mắt đi đại, chậm rãi tiến về phía hang động, từ xa đã nhìn thấy thứ gì đó kì lạ, mà Bánh Bao lập tức ngẩn người, nó đương nhiên là nhận ra thứ kia.
Là trấn Giám Hồn!
Lúc này Bánh Bao mới nhớ ra, ở phủ Phạm cũng có tên gia nhân trẻ tuổi bị biến thành cương thi.
Tất cả đồng loạt nhíu mày nhìn về cục đen sì đang lơ lửng kia, các nàng cảm nhận rất rõ tử vong khí đang toả ra từ nơi đó, đều quay sang nhìn nhau mà do dự, không biết có nên tiếp tục đi đến hay không.
Rắc, quả nhiên khách không mời đã đến rồi, từng người bất lực nhìn đàn cương thi đang cử động kia, tiếng động vừa nãy là do xương khớp của chúng đang kêu lên.
Một con cương thi mở bừng mắt, ngẩng đầu trừng mắt về hướng các nàng, sau đó nó gào lên, những con cương thi khác cũng như thế.
“Ta từng bị thứ quái quỷ này giam giữ, cũng đã từng phá vỡ nó.” Đến lúc này Bánh Bao không giấu giếm gì nữa, hét lớn lên cho các nàng cùng nghe.
“Ngươi mất bao lâu để phá hủy?” Khánh Vy ngay tức khắc chĩa kiếm về chúng, vội vàng hỏi.
“Ít nhất là một nén nhang.”
“Ngươi tốt hơn là nên dùng nửa nén nhang.” Khương Húc Nguyệt nói xong, liền vung trường tiên tấn công đám cương thi kích động.
Bánh Bao gấp gáp chạy đến, nào ngờ bị một luồng khí đánh bật ra, kinh ngạc nhìn thứ kia, kẻ trấn yểm thứ này so với ở Trường An còn mạnh mẽ hơn, “Nguy rồi, ta không thể tiếp cận nó.”
“Hả?” Tất cả không hẹn mà đồng thanh.
“Vậy thì mau rút.” Cố Nghiên Hi cắn răng nói, lập tức thi triển ngự phi kiếm, nào ngờ thứ gì đó như lao đến trói cả người lại, khiến cô không thể cử động, phát hiện người khác cũng giống như mình, đều bất lực nhìn nhau.
Các nàng trơ mắt nhìn đám cương thi xiên xiên vẹo vẹo đi đến, cả người lập tức đổ mồ hôi lạnh.
“Tấn công bằng hữu của Ma Đế, các ngươi có gánh vác nổi hình phạt này không?” Bánh Bao sống chết cứng miệng hét lên, hình như còn thực có tác dụng, chúng như nghe hiểu lời nó, chần chờ phút chốc.
Yến Thế Huân muốn dùng lá bùa, nhưng vất vả mãi mới dùng ngón tay để móc ra, nào ngờ nó đột nhiên bốc cháy thành tro, khiến nàng dở khóc dở cười, “Bùa của lính quèn nên đểu hơn là phải.”
Ngay lúc này, trong trấn Giám Hồn vang lên tiếng sáo quỷ dị, khiến từng người đầu nhức đến không chịu nổi, nhưng lại không thể đưa tay lên để bịp tai, mà đám cương thi vốn còn đang do dự kia đột nhiên nổi giận, chúng lao đến tấn công các nàng.
Bánh Bao bất lực, vội há miệng chiếu ra một luồng sáng vào chúng, khiến nhiều kẻ bén mảng lại gần bị đánh tung ra, mà cả người Khương Húc Nguyệt cũng phải giải phóng tiên lực của mình mà lấn át lại vong khí của trấn Giám Hồn, tiếng sáo ngày càng suy yếu, giúp các nàng lập tức cử động được lại.
“Húc Nguyệt, ngươi có khả năng trấn áp được tử vong khí sao?” Cố Nghiên Hi sửng sốt.
“Ta không biết.”
Phừng, lửa lập tức xuất hiện, Cố Nghiêm Hi phóng quả cầu lửa khắp nơi như muốn đốt cháy cả khu rừng này.
Đội quân cương thi lập tức lúng túng trước các nàng, đến bất giác lùi lại tránh né, thì lúc này trấn Giám Hồn xuất hiện những luồng khói đen tựa râu bạch tuộc phóng đến tấn công các nàng.
“Thứ quỷ gì thế này, tiên lực của ta không chống lại được nó.” Khương Húc Nguyệt đau đớn nói.
“Đừng hấp thụ chúng, sẽ khiến ngươi gia nhập với chúng.” Yến Thế Huân cố gắng đuổi luồng tử vong khí ra, nhưng linh căn nàng lại muốn hấp thụ chúng vào người.
“Aaa, ta không muốn chết ở đây đâu.” Cố Nghiên Hi hét lớn, từ nay cô phải chăm chỉ luyện tập hơn rồi.
Bẹp, một tờ giấy rơi trúng mặt Bánh Bao, che mất tầm nhìn của nó, khiến nó vội rũ xuống, kinh ngạc nhìn thứ ghi trên đó, dở khóc dở cười, đó là một phong thư, thư viết:
“Các ngươi tốt hơn đừng mò vào đấy. Linh lực không đủ, tất sẽ có tang thương.”
Đây là thư của Bạch Tinh.
Cố Nghiên Hi cười khổ, là do đám cương thi ở tiểu trấn quá dễ dàng bị hạ gục, khiến những người ở đây nhất thời mất đi cảnh giác, nếu như đây là bẫy thì kẻ đứng sau quả rất gian xảo.
Tuy nhiên Bạch Tinh vẫn là có lương tâm, lúc này một thứ gì đó lao xuống, khiến đàn cương thi hoảng loạn mà chạy đi, Yến Thế Huân nghi hoặc, nheo vào trung tâm của sự hỗn loạn kia, kinh ngạc không thôi, đồng thời mừng rỡ như điên, “Đấng cứu thế của chúng ta giáng lâm rồi!”
Bạch Tinh đứng ở giữa đám cương thi, mắt liếc đến đâu, đám cương thi bốc cháy đến đấy, nàng chỉ vào những người đang bị giam giữ kia, luồng khí đen lập tức run lẩy bẩy, sau đó tan biến thành hư không.
“Nhanh lên, đây chỉ là ảo ảnh của ta, biết kiểu gì các ngươi không đợi hồi âm mà đã chạy vào mà.”
Bánh Bao vội vàng chạy vào trong hang, thấy lần này không còn thứ ngăn cản mình nữa, vội thi triển phép, lẩm nhẩm câu thần chú như trước đây, không biết là do tu vi đã nâng cao, hay có Bạch Tinh nhúng tay vào, nên trấn rất nhanh đã rung bần bật, nứt toác thành từng đoạn.
“Phá.” Nó hô lớn một tiếng, một tiếng nổ liền vang lên giữa khu rừng, khiến mặt đất rung chuyển. Một luồng sáng từ trong trấn Giám Hồn chiếu ra như đã bị kìm nén bấy lâu nay, luồng sáng đó sáng đến mức mắt ai cũng trắng xoá.
Các nàng ngơ ngác nhìn những linh hồn đang bay lên kia, là những gương mặt tươi cười mà dần dần hoá thành hư không.
“Xem ra các ngươi vừa làm một việc lớn rồi.” Bạch Tinh mỉm cười, sau đó tan biến thành hư không.
Từng người còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, còn đang ngơ ngác nhìn nhau, đột nhiên thấy một người đứng ở trước mặt, trông xơ xác tàn tạ vô cùng, khiến đối phương không thể không nâng lên cảnh giác.
Nam nhân kia ngẩng đầu lên, vui mừng nhìn các nàng, “Là các hạ đã cứu tại hạ một kiếp này.”
“Ngươi là ai?” Toàn bộ không tự chủ mà nghi hoặc.
Nam nhân kia bị hỏi khó, chần chờ không quyết, hắn gãi đầu, “Tại hạ đã từng làm Minh Vương, sau này bị trừng phạt, vốn chỉ là giáng chức, nhưng quá hổ thẹn mà xin từ chức, trở về hạ giới mà tu tập, đồng thời kiểm điểm chính mình.”
Cố Nghiên Hi nghe thấy thế, giật mình mà nhìn kĩ đối phương, đánh giá một phen, “Thực là Minh Vương trước đây ở Trường An phái sao?”
Hắn quay đầu nhìn cô, suy nghĩ một lúc, sau đó kinh ngạc, “Tại hạ nhớ cô nương, là sư tỷ của Cửu công chúa ở Trường An phái.” Sau đó quay đầu nhìn Bánh Bao, có chút chột dạ, vì hắn đã tự tay giam nó.
Bánh Bao dở khóc dở cười, đúng là oan gia ngõ hẹp, “Minh Vương vì sao lại bị phong ấn ở đây rồi?”
Hắn lắc đầu, “Tại hạ trở về quê, sau đó nghe thấy tiếng sáo chói tai vô cùng, còn chưa kịp nhận ra chuyện gì thì phát hiện bản thân bị đem nhốt ở nơi tối tăm vô cùng.” Nhưng sau đó suy nghĩ gì đó, “Hình như chuyện này có chút quen.”
“Ngươi chính là bị phong ấn vào trấn Giám Hồn như Nam Phong tiên nhân a.”
Hắn dường như ngộ ra, ngơ ngác một lúc, sau đó vội vàng nói, “Nếu tại hạ có cơ hội, sẽ trở về nói việc này với Đế Quân, để người nâng cao cảnh giác, đồng thời báo ơn các hạ.”
Mọi người im lặng nhìn nhau, không biết nên mở lời với hắn như nào.
Bánh Bao vội đánh trống lảng, “Hiện giờ ngươi không phải Minh Vương nữa, chúng ta nên xưng hô với ngươi như thế nào?”
“Tại hạ trước đây họ Giang tên Hạo.” Hắn vội nói, thái độ khiêm tốn khác hẳn bộ dạng bảo thủ trước đây, khiến Bánh Bao nghi ngờ đây có đúng là kẻ trước đây nó gặp không.
“Nếu chúng ta đã làm xong rồi, thì trở về thôi.” Khương Húc Nguyệt nói, mọi người đều gật đầu xoay người rời đi, để Giang Hạo vội nói, “Các hạ định đi đâu thế?”
“Đi đâu liên quan gì đến ngươi.” Cố Nghiên Hi trợn mắt, cô vẫn chưa hết giận với đối phương, lúc trước nếu không phải vì mình thấp cổ bé họng, e là đã nhảy lên đánh nhau với hắn.
Giang Hạo bị cô mắng, có chút lúng túng, thu người lại, rụt rè nói, “Tại hạ có thể đi cùng không?”
“Ngươi thân làm nam nhân, chen chúc với chúng ta thì hợp tình hợp lý sao?” Yến Thế Huân nói, nàng thấy Cố Nghiên Hi có vẻ không ưa đối phương, bỗng dưng cũng ghét theo.
Giang Hạo mím môi, “Tại hạ muốn tìm Cửu công chúa để tạ lỗi, nhưng đến nay vẫn chưa có cơ hội.”
Mọi ánh mắt đều đổ dồn lên hắn, mang theo một chút khinh thường cùng nghi hoặc.
“Hắn trước làm gì nàng ấy thế?” Khánh Vy thấp giọng hỏi Bánh Bao.
“Hắn suýt nữa hại chết Kiến Nguyệt, nếu không phải Bạch Tinh kịp thời đến, e là chúng ta cũng không có ngày hôm nay đâu.” Bánh Bao oán trách nói, đối phương chột dạ đến không dám trực diện các nàng.
Khương Húc Nguyệt thở dài, “Chúng ta đi thôi, mặc kệ hắn đi.”
Nhưng Giang Hạo vẫn một mực kéo dài khoảng cách mà đi theo các nàng, tất cả đều bất lực với độ mặt dày của hắn. Đợi đến khi quay trở lại thị trấn kia, mọi người đều ngẩn ra.
Tiểu trấn kia đâu?
Trước mặt các nàng chỉ là một bãi đất trống hoang vu, cỏ đều đã mọc kín ở dưới đất, đừng nói người, ngay cả những ngôi nhà đều không thấy, ngơ ngác quay sang nhìn nhau, khó hiểu không thôi.
Giang Hạo thấy các nàng ngẩn người, chủ động mở lời, “Các hạ đang tìm kiếm gì ở đây thế?”
Cố Nghiên Hi dù không muốn, nhưng vẫn phải trả lời hắn, “Ở đây rõ ràng có một tiểu trấn, vì sao lại không cánh mà bay rồi?”
Giang Hạo nghi hoặc, “Nơi này làm gì có thị trấn nào... À, đã từng có.”
Tất cả đồng loạt quay ra nhìn hắn, Giang Hạo liền nói tiếp, “Nếu tại hạ nhớ không lầm, thì là từ sáu nghìn năm trước đã trở thành nơi bị bỏ hoang, vì tiểu trấn này gần quê của tại hạ.”
“Sáu nghìn năm trước?” Tất cả đồng thanh, khiến hắn giật mình, các nàng là cùng một bụng mẹ sao?
“Làm sao có thể, chúng ta ngay sáng nay còn nói chuyện cùng trưởng thôn, cả thôn đều tụ lại chờ đợi chúng ta trở về.” Khánh Vy không dám tin tưởng.
Giang Hạo lắc đầu, “Không thể, tiểu trấn này vốn là nằm ở biên giới của Mạn Đà La Quốc, sau nay bị coi là vong quốc.”
Các nàng không hẹn mà cùng ngơ ngác, hoá ra truyền thuyết mà Bánh Bao nghe là có thực, lẽ nào các nàng thấy là ảo ảnh của quá khứ?
“Rốt cuộc vì sao lại gọi là vong quốc?” Bánh Bao không kìm được thắc mắc.
“Nơi đây xuất hiện dịch bệnh khiến người trẻ đều hoá điên, mà các quốc gia lân cận vì thế mà nhân cơ hội đến xâm lược, nhưng những chiến binh đi đến cũng bị lây nhiễm bệnh, vì thế tất cả từ bỏ ý định. Vương quốc vì chỉ còn người già yếu, lại trải qua chiến tranh liên miên, vì thế người cứ thưa thớt dần, cuối cùng biến thành vùng đất hoang không ai dám động đến.” Giang Hạo lục tìm kí ức đã mờ nhạt.
Bánh Bao rét run, “Liệu có phải cái trấn Giám Hồn kia đã tồn tại được hơn sáu nghìn năm?”
Mọi người lập tức rơi vào trầm mặc.
“Thứ lỗi cho ta thẳng thắn, nhưng ngươi thực không nhớ là thứ gì đã phong ấn ngươi vào trấn sao?” Yến Thế Huân đột nhiên hỏi.
Giang Hạo lắc đầu, tất cả lại im lặng.
“Nhưng bản thân ngươi đã từng là Nhị phẩm thiên quan của thiên đình a, làm sao nói bị phong ấn là bị phong ấn ngay.” Yến Thế Huân cau mày suy nghĩ.
“Điều đó có nghĩa chủ nhân của những trấn này là một kẻ rất cường đại, chúng thậm chí còn dám đặt ở Thánh địa Trường An đấy.” Bánh Bao nói.
“Mặc dù là chuyện gì, chúng ta cũng phải nhanh chóng rời khỏi đây, cùng các nàng tập hợp lại.” Khương Húc Nguyệt đau đầu, nàng chưa từng nghe đến trấn Giám Hồn bao giờ, càng không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
“Báo tin cho Cửu Vĩ tộc rằng khi họ đến đây thì phải nhanh chóng rời đi, bất kể là ngày hay đêm, mưa hay nắng.” Bánh Bao nhắc nhở, Khương Húc Nguyệt liền gửi một phong thư đi.
“Cửu Vĩ tộc vì sao lại đến đây?” Giang Hạo thắc mắc, nhưng không ai trả lời hắn.
Đến khi đối phương đi xa, hắn vẫn mím môi do dự, nào ngờ Cố Nghiên Hi quay đầu, “Ngươi có muốn đi cùng chúng ta không? Có thì nhanh lên.” Hắn liền mừng rỡ chạy đi cùng, nhưng vẫn biết điều mà giữ khoảng cách.
Kiến Nguyệt nhận được thư của Khương Húc Nguyệt tóm tắt lại chuyện mà các nàng đã gặp phải, không thể không thắc mắc, “Thái nhi, rốt cuộc trấn Giám Hồn để làm gì? Là của Quỷ Thanh Kiếp sao?”
“Có lẽ là như thế thật, ta cũng đang điều tra rốt cuộc chúng đang bày trò gì.” Bạch Tinh lắc đầu nói.
“Đến cả người cũng không biết sao?” Kiến Nguyệt kinh ngạc.
“Phải đến khi em phá vỡ nó ở thành Trường An, ta mới đến có thứ này tồn tại.” Bạch Tinh thở dài, “Nhưng dựa vào hai trường hợp, chúng nhất định phải phong ấn một vị thần ở trong đó.”
Kiến Nguyệt lo lắng, “Các vị thần đều đã xuống hạ giới, liệu đây chẳng phải là tin tốt của chúng?”
“Ta không cho là như thế, chúng thành công bắt ép là bởi vì khi đó những kẻ đó còn thưa thớt ở hạ giới mà đều tập trung ở thiên giới, nhưng số lượng càng đông, đồng nghĩa địch nhân cũng tăng lên, chúng càng không dám hành tung loạn.”
“Huống chi, lần này nàng ấy đang để mắt đến tam giới, đừng nhìn bình thường nàng ấy hiền từ, khi hành sự còn ác nghiệt hơn ta đấy.”
Kiến Nguyệt cười trừ, nhưng nàng quả không thể phủ nhận, Thánh Thượng là người sống theo phép tắc, nên nghiêm khắc hơn Bạch Tinh rất nhiều.
Ngày hôm sau, Kiến Nguyệt mới đứng trước cổng thành Cửu Vĩ, nàng quay đầu nhìn Yêu Thế Huệ, thấy đôi mắt xinh đẹp kia đã ửng hồng mà hân hoan nhìn quê hương.