Kiến Nguyệt tỉnh dậy, thấy có hai bàn tay đang nắm lấy ngực mình, nàng ngay lập tức thanh tỉnh, bắt lấy đôi tay hư hỏng kia, dựa vào lồng ngực luôn khiến nàng cảm thấy an toàn, “Tình yêu, sớm.”
“Hồ ly con của ta dậy rồi.” Bạch Tinh hôn lên gò má nàng nói.
“Người có nhớ em không?” Nàng xoay người lại, ôm lấy cổ đối phương.
“Nhớ.”
Kiến Nguyệt bật cười, đem tư thái quyến rũ nhất nhìn nàng, tay lại vuốt ve qua những vết sẹo lồi kia, “Em cũng nhớ người.”
“Hôm nay có muốn đi đâu không?” Bạch Tinh lấy đồ ăn sáng ra cho nàng, cũng ngồi xuống bên cạnh.
“Em đã đáp ứng Húc Nguyệt, sau khi chúng ta thành thân sẽ đến gặp nàng.” Kiến Nguyệt gật đầu.
“Ta cũng đi sao?”
“Ừm, phải để ai cũng biết Kiến Nguyệt đã có người trong lòng.” Kiến Nguyệt nháy mắt nói.
“Ta chỉ sợ lại có người coi ta là sắc lang mà thôi.” Nàng chống cằm, vuốt lọn tóc vén sang bên tai hộ đối phương, “Trong khi sắc lang là cô nương này mới đúng.”
“Hứ.” Kiến Nguyệt không nói gì, chỉ chuyên tâm ăn.
Chiều hôm đó Khương Húc Nguyệt đang ngồi kiểm tra sổ chi tiêu, nàng như cảm ứng được gì đó, lập tức ngẩng đầu lên, “Chú Lưu, chúng ta có khách.”
Chú Lưu ngơ ngác nhìn nàng, còn chưa kịp nói gì, đã nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Khương Húc Nguyệt lập tức đứng dậy, thay hắn mở cửa, liền nhìn thấy Kiến Nguyệt cùng một người ở đằng sau...
Tay nàng lập tức run rẩy, há miệng không nói nên lời. Kiến Nguyệt thấy nàng ban đầu còn cười chào đón mình, nhưng đột nhiên biểu cảm bàng hoàng như nhận ra gì đó, quay đầu nhìn Bạch Tinh, thấy Bạch Tinh cũng đang khó hiểu nhìn nàng.
“Húc Nguyệt? Chuyện gì thế?” Kiến Nguyệt tiến lên một bước nói.
Khương Húc Nguyệt nuốt nước bọt, chậm rãi nhìn nàng, “Công chúa...”
“Đây là phò mã của người?”
Kiến Nguyệt hoàn toàn không hiểu thái độ ban nãy của nàng, nhưng thấy chú Lưu cười chào mình, cũng mỉm cười chào hỏi lại. Hắn liếc nhìn về người ở phía sau, ngạc nhiên không thôi, công tử này quá đẹp rồi.
“Công chúa cùng phò mã mau lại uống trà.” Khương Húc Nguyệt kìm nén cảm xúc, nở nụ cười nói.
“Ngươi không khoẻ sao?” Kiến Nguyệt ngồi xuống, tiếp tục truy hỏi chuyện vừa nãy.
“Không sao, có hơi chóng mặt, thất lễ với người rồi.” Khương Húc Nguyệt lắc đầu nói, nàng căn bản không dám nhìn Bạch Tinh, lại thấy Kiến Nguyệt bên cạnh có một con chó, mà lại không phải là con hồ ly đen, nàng bất quá có thể cảm nhận được Bánh Bao, đồng thời hiểu ra thân phận thật sự của hồ yêu đó.
Con mắt thứ ba của nàng được ẩn giấu, nhưng không qua nổi đôi mắt của Bạch Tinh, nàng nhìn đi đâu, Bạch Tinh đều thấy rất rõ, nhưng không biểu lộ sự nghi hoặc của mình.
“Phải rồi, Húc Nguyệt, đây chính là Bạch phò mã mà ta nhắc đến với ngươi.” Kiến Nguyệt cười nói, nàng nhưng không giới thiệu Khương Húc Nguyệt với Bạch Tinh, điều này khiến Húc Nguyệt hoang mang.
Nàng không né tránh nổi ánh mắt sắc sảo của hai người này.
“Bạch phò mã, quả như lời đồn, rất hân hạnh được gặp, tiểu nữ là Khương Húc Nguyệt.” Khương Húc Nguyệt nở nụ cười miễn cưỡng với nàng, lại bị Bạch Tinh nhìn thẳng vào mắt, biểu cảm tựa tiếu phi tiếu, khiến nàng hốt hoảng không thôi.
Kiến Nguyệt kéo nhẹ tay áo nàng, thay Khương Húc Nguyệt giải vây, mỉm cười nói, “Còn đây là Bánh Bao, linh thú của ta, lần trước ngươi không thể gặp nó là bởi vì có người chăm sóc giúp.”
“Ra vậy, vì sao lại đặt tên là Bánh Bao?” Khương Húc Nguyệt vội quay đầu đi, nhìn về phía Bánh Bao đang vẫy đuôi.
“Chuyện này khó nói, nhưng ta tin tưởng Húc Nguyệt, nên kể với ngươi toàn bộ.” Kiến Nguyệt xoa đầu Bánh Bao nói.
Khương Húc Nguyệt nghe nàng kể lại toàn bộ, ngạc nhiên nói, “Ta đúng là nghe công chúa đã có công ở Trường An thành, lại không ngờ công chúa lại làm chuyện đức đến thế.”
“Ngươi nói quá rồi, đều là nhờ mọi người cùng góp sức vào.”
“Công chúa đường xa chắc đã mệt, để ta cho hạ nhân sắp xếp phòng, cùng Bạch phò mã.”
“Đa tạ rồi.”
“Người đừng khách khí, quan hệ chúng ta đã không còn xa lạ như thế nữa rồi.” Khương Húc Nguyệt mỉm cười nói.
“Ta có thể ở phòng khác không? Làm ơn đấy.” Bánh Bao đột nhiên nói.
Ba người lập tức quay đầu nhìn nó, Khương Húc Nguyệt cũng tinh ý đoán ra chuyện gì, lập tức gật đầu đáp ứng, “Được, ngươi đi theo ta.”
Bánh Bao căn bản không hiểu vì sao Bạch Tinh lại sống ở Xích Quỷ, nó cảm thấy người này ngày càng bí hiểm, nhưng chỉ có thể đè nén nghi hoặc xuống, chạy đi chơi khắp nơi, căn bản một chút cũng không muốn làm kẻ thứ ba, tình cờ lại phát hiện ở đó còn có một nữ tử nữa, liền lại gần hóng hớt.
Kiến Nguyệt vào trong phòng, đợi Khương Húc Nguyệt đi xa rồi mới nói, “Nàng biết người?”
“Ta không biết, ta chưa từng gặp nàng bao giờ, cũng rời khỏi Xích Quỷ cho đến khi em đến.” Bạch Tinh lắc đầu nói, tiến lại gần bắt lấy tay nàng, “Ta nói đều là sự thật, em đừng hiểu nhầm.”
“Ngốc, em không nói đến chuyện này.” Kiến Nguyệt phì cười nói.
Tối hôm đó, khi Lê Đề đốc cùng nữ nhi trở về liền bắt gặp hai người, cả hai đồng thời vui vẻ lẫn kinh ngạc, Lê Quang Khải vuốt râu nhìn công tử ở trước mặt, “Các hạ có muốn cùng ta so tài kiếm thuật?”
“Phụ thân, người ta là khách a.” Khánh Vy thấy phụ thân lại trở bệnh cũ, dở khóc dở cười nói.
“Nếu Lê Đề đốc đã nói như thế, tại hạ không thể không đáp ứng.” Bạch Tinh cười nói.
“Haha, được, vậy phò mã trước chuẩn bị, chúng ta ra sân sau tỉ thí.” Lê Quang Khải bật cười.
Kiến Nguyệt kéo Bạch Tinh sang một bên căn dặn, “Người ta là chủ nhà, đánh nhẹ thôi.”
“Ừm, ta biết. Nguyệt nhi muốn ta thắng hay thua.” Bạch Tinh nhướng mày.
Kiến Nguyệt suy nghĩ một lúc, “Thắng thua bất phân, để miễn cưỡng hoà đi.”
“Đều nghe theo ý phu nhân.” Bạch Tinh gật đầu đáp ứng.
Bạch Tinh ung dung đi ra sân sau, thấy Đề đốc ngược lại vẻ tiêu sái vừa nãy, nay đã trở thành tướng sĩ uy nghiêm, trông rất xứng với chức vị hiện tại, hắn cẩn thận lau thanh kiếm của mình, hai người hai khí chất khác biệt, Bạch Tinh lại làm cho người khác lầm tưởng đây là công tử nhà giàu thích bông đùa hơn.
Ba người đứng ngoài xem trận, Kiến Nguyệt cùng Khương Húc Nguyệt vừa xem vừa tán ngẫu mấy chuyện gần đây.
“Việc chuẩn bị như thế nào rồi?”
“Lý tiên sinh mấy ngày trước đã khởi hành đi đến vùng An Giang để tiếp nhận lô sắt đồng rồi, về việc tìm được người đúc rèn nghe nói là người quen của một vị tiên sinh họ Khúc.”
“Tên hắn là Khúc Huy.”
Khương Húc Nguyệt gật đầu, đem những bước đi tiếp theo kể lại cho Kiến Nguyệt, “Vấn đề là ai là người đứng đầu nhóm người này? Ta cảm thấy chúng ta nên gặp người đó thì mọi chuyện dễ bàn bạc hơn.”
“Đừng lo, tỷ ấy sẽ đến đây sớm thôi.”
Rất nhanh, Kiến Nguyệt đã nhìn thấy Lê Đề đốc bắt đầu thở dốc, hơi thở nặng nề của ông ngày càng lớn, nàng liếc nhìn Bạch Tinh, không thể không khen người này có tài diễn xuất.
Nếu ở thời đại mình, nàng ấy có lẽ là đại minh tinh.
Keng. Tiếng lưỡi kiếm ma sát đến toé ra tia lửa.
“Bạch phò mã quả là cao thủ võ lâm.” Lê Quang Khải cảm giác còn đánh nữa mình sẽ bại.
“Đề đốc khiêm tốn rồi, kiếm thuật của người rất lợi hại, hy vọng sẽ được chỉ giáo.” Bạch Tinh cười nói.
“Ha ha, vậy trận này...” Lê Quang Khải sảng khoái cười, ngả đầu sang một bên tỏ ý khiêm nhường.
“Xem như là hai chúng ta hoà, ngày sau lại cùng Đề đốc tỉ thí.” Bạch Tinh gật đầu, tra kiếm vào vỏ.
“Kiến Nguyệt, phò mã của ngươi thật lợi hại.” Khánh Vy ở một bên cảm thán.
Kiến Nguyệt cười nhạt, trong lòng lại có cảm giác kiêu ngạo, nếu không phải nàng cầu tình, e là đối phương sẽ không như thế nhẹ tay.
“Cũng không còn sớm nữa, chúng ta nên trở về nghỉ ngơi thôi.” Đề đốc nói xong, cũng hài lòng đi trước, ông từ lâu đã không có trận chiến đánh đến thoả thích như thế này rồi.
“Phụ thân nhất định là trở về nghiên cứu trận đấu hôm nay, ngày sau sẽ đến phò mã thách chiến.” Khánh Vy không lạ gì gia phụ nữa, cười nói.
“Tại hạ cũng rất mong chờ, có lẽ đến hôm đó Đề đốc sẽ không nương tay như hôm nay.” Bạch Tinh nắm lấy tay của Kiến Nguyệt, miệng thì nói chuyện với người khác, ánh mắt lại như đang khoe khoang với nàng, biểu thị ta đã làm rất tốt rồi, mau khen ta.
Bốn người ung dung trở về, thấy Bánh Bao đang chơi với con mèo ở bên vườn, Kiến Nguyệt đột nhiên cảm thấy có chút áy náy, hình như mình đã bỏ bê nó rất nhiều, vì thế liền gọi, “Bánh Bao, ngươi có muốn trở về cùng chúng ta không?”
Bánh Bao nghe thấy nàng gọi, liền vẫy đuôi chạy lại.
“Tối nay ngươi ngủ một mình sẽ không buồn chứ?”
Bánh Bao ngẩng đầu nhìn nàng, cho rằng mình nghe lầm, nó nghi hoặc nói, “Bình thường ta đều ngủ một mình, nay vì sao ngươi lại hỏi thế?”
“Ta không muốn để ngươi cô đơn thôi mà.” Kiến Nguyệt cười nói, lúc này đột nhiên nhớ đến Cố Nghiên Hi, cô rất thích chơi với Bánh Bao.
“Nếu ngươi đã không có ai chơi cùng, chi bằng bồi Tiểu Hắc đi.” Bạch Tinh biến ra một con hồ ly, nó vẫy đuôi với nàng, sau đó lại ngửi hít Kiến Nguyệt.
“Đó không phải là ngươi sao?” Bánh Bao ngơ ngác.
“Giờ không phải nữa, nó có ý thức riêng của nó.” Bạch Tinh thả con hồ ly xuống, nó liền chạy đến
chân của Bánh Bao, ngó nghiêng tìm hiểu.
“Thật là, hai ngươi chim chuột xong rồi mới nhớ đến ta sao?” Bánh Bao cảm thấy buồn cười, đúng là nhiều lúc nó cảm thấy có chút cô quạnh, nhưng cũng đã quen ở một mình, nửa đời nó đều là đi lang bạt khắp nơi, nắng mưa cũng một mình hưởng.
“Đừng trách chúng ta mà.” Kiến Nguyệt xoa đầu nó.
Bánh Bao bị nàng làm cho ngơ ngác, ngây dại nhìn nàng, sau đó ngạo kiều nói, “Được rồi, mau trở về ngủ đi.”
“Được, ta về đây.” Kiến Nguyệt thấy nó xấu hổ, cũng không trêu chọc nữa, vừa cười vừa đóng cửa hộ.
Sáng hôm sau Khương Húc Nguyệt lại nhìn thấy con hồ ly đen đang chơi đùa cùng Bánh Bao, đầu đầy nghi hoặc, cảm giác mình bị đối phương xoay mòng mòng đến choáng váng.
“Húc Nguyệt.”
“Công chúa, mau vào đây.”
Các nàng cứ như thế trôi qua ngày, mới đầu Kiến Nguyệt còn định ra ngoài ở, kết quả lại bị cả ba người đồng loạt can ngăn.
Hai tháng sau, Kiến Nguyệt cùng một lúc nhận được hai lá thư, một là của Khúc Huy, cái khác là của Yến Thế Huân. Nàng mở lá thư đầu ra xem, đoạn trước là báo cáo của Khúc Huy về thảo dược đều đã đơm hoa kết trái, đoạn sau là hắn đã tìm được rất nhiều người Nam Hải xa xứ đồng ý trở về quê hương tham gia kháng chiến, trong đó có rất nhiều nhân tài, Kiến Nguyệt liền đem bức thư này đưa cho Khương Húc Nguyệt. Còn lá thư thứ hai, Yến Thế Huân đã sắp xếp những thứ cần chuẩn bị, sắp tới sẽ đến tìm nàng để thực hiện lời hứa đồng thời lấy thuốc giải.
“Nếu Thế Huân gia nhập chúng ta, liệu có được lợi gì không?” Kiến Nguyệt đem chuyện này kể lại cho Bạch Tinh.
“Em quên phái Cồ Việt là nằm ở hòn đảo cách biệt nhưng vẫn thuộc Nam Hải rồi sao? Nếu nơi này xảy ra khởi nghĩa, bọn họ ít nhiều sẽ phải tham gia.”
Kiến Nguyệt thấy nàng nói hợp lý, liền viết thư gửi đến Khúc Huy, bảo hắn tạm đem ngôi nhà của nàng cho Trần Mạnh để hắn có thảo dược để học y, tiện thay nàng trông nhà, còn Khúc Huy đi bảo vệ lô sắt đồng đang được vận chuyển để trở về Nam Hải. Sau đó nàng lại đem toàn bộ chuyện này kể lại cho Yến Thế Huệ, để Bạch Tinh yểm phép khiến con bồ câu tàng hình.
Yêu Thế Huệ rất nhanh đã nhận được lá thư, nàng thấy mọi chuyện từ khi có Kiến Nguyệt đều trở nên nhanh chóng hơn, lại liếc nhìn bụng của Trịnh Tú ngày càng lớn kia, nếu theo tiến độ hiện tại, Đường Vĩnh Long e là năm nay đến năm sau băng hà, chính là lúc Ninh Vương và các hoàng tử khác nổi loạn, đó cũng là lúc các nàng ra tay, Yêu Thế Huệ tự hỏi mình nên làm gì với Trịnh Tú, lẽ nào cưỡng ép nàng rời đi cùng mình? Với tính cách đối phương, nhất định là sẽ đòi chết còn hơn.
Yêu Thế Huệ nhức đầu không thôi, nàng cũng không phải là có ba đầu sáu tay.
Ngay trong lúc nàng đang do dự không quyết, dường như số phận nhìn thấu được tất cả, ép mọi chuyện phải đi theo quỹ đạo theo mong muốn.
Quý phi vì chướng mắt hai người hợp lực tạo nên thế lực vững chắc ở hậu cung, nên đã nhiều lần đến tìm Hoàng thượng, thấy hắn một thời oai phong lẫm liệt, mang khí chất vương giả giờ giống như một kẻ khắc khổ với gương mặt gầy gò, hai gò má đều nhô lên, hốc mắt thâm lại, con mắt lờ đờ, nhưng trong hậu cung mấy ai là yêu hắn thật lòng, thứ các nàng yêu là ngôi vị của hắn.
Những ngày tháng gần đây vì ngại Hoàng Hậu, hắn không dám tìm đến Hiền phi, khiến sự sủng ái ngày càng suy giảm, cũng không còn làm hắn nhớ nhiều như trước đây nữa.
“Thần thiếp đọc truyện cho Hoàng thượng giải sầu nhé?” Quý phi ngồi xuống bên cạnh hắn.
“Ừm.” Đường Vĩnh Long không nghĩ ngợi nhiều đã gật đầu đồng ý.
Truyện kể về một chính thất phu nhân trong nhà giàu nọ vì từ nhỏ trải qua bệnh nặng đến thân thể suy nhược, không thể có con, sau này chính thất vì muốn tìm người nối dõi dòng họ, nên cố tình nạp nhiều thê cho phu quân, sau này nàng nghe nói có một thiếu nữ khuôn trăng đầy đặn, nét ngài nở nang liền nạp cô về làm Tam phu nhân, nào ngờ phu nhân vừa nhìn thấy Tam phu nhân liền đem lòng tơ tưởng, vì thế ngày đêm nghĩ cách dụ dỗ Tam phu nhân, đem làm của riêng để tự mình hưởng dụng, thậm chí còn không để phu quân chạm vào cô, hai người bề ngoài là tỷ muội tình thâm, nhưng thực chất lại là quan hệ không đúng đắn, ngày càng vô phép vô pháp, thậm chí còn chuyển sang viện phu nhân mà sống chung, buổi đêm tắt đèn tâm sự...
“Dừng lại.” Đường Vĩnh Long quát lớn, đập mạnh xuống bàn, khiến Quý phi giật nảy mình.
“Ngươi kể cái chuyện gì vớ vẩn thế? Cái gì mà bề ngoài chung chồng thực chất quan hệ mờ ám? Còn để ta nghe một từ nào trong truyện này, ta treo cổ ngươi.” Hắn trừng mắt nói, trán nổi gân xanh.
“Bệ hạ bớt giận, thần, thần thiếp chỉ là lo lắng cho người gần đây nhiều phiền muội mà thôi.” Quý phi hoảng loạn nói, truyện này là do cung nữ thân cận đưa cho cô, mà mình còn chưa nghĩ ra cốt truyện của truyện này là đang kể cái gì, đối phương đã có thể hình dung ra.
Đường Vĩnh Long thấy cô còn đang có long thai, cố gắng kìm nén cảm xúc, quay mặt đi chỗ khác, “Đi ra ngoài, ngay lập tức.”
“Vâng, vâng.” Quý phi thẹn đến vành mắt đỏ bừng, vội vàng lui ra.
Bộp. Quyển sách ném mạnh xuống đất.
“Nói, ngươi vì sao đưa ta quyển sách này?” Quý phi nghiến răng quát.
“Nương nương bớt giận, đây đều có chủ đích.” Cung nữ quỳ ở dưới nói.
“Chủ đích? Chủ đích treo cổ ta lên.” Cô trợn mắt nói.
“Nương nương, người đang mang long thai, Hoàng thượng tuyệt đối sẽ không làm hại người, nhưng nương nương không nhận ra câu chuyện này là đang nhắc đến ai sao?” Cung nữ nhặt quyển sách lên.
“Ai?” Quý phi nghi hoặc hỏi.
“Phu nhân và Tam phu nhân sống chung một tiểu viện, ở ngoài thì tỏ ra tỷ muội tình thâm, thực tế lại là quan hệ không đúng đắn.” Cung nữ nở nụ cười gian xảo ra.
Quý phi ngơ ngác, cô suy nghĩ một lúc, mới giật mình hiểu ra, “Hoàng Hậu và Hiền phi?”
“Đúng thế, nương nương, Hoàng thượng tức giận là vì chột dạ, câu chuyện này có phần tương tự với Hoàng Hậu và ả Thuý Anh, hạt đã được gieo, chỉ cần tưới nước cho nó, cây tự khắc mọc, đến lúc đó Hoàng thượng sẽ phải tách rời các nàng ra, tránh để hậu loạn.” Cung nữ lại gần bóp vai cho cô.
Quý phi suy ngẫm lời đối phương nói, sau đó phì cười, liếc xéo cung nữ bên cạnh, “Hay, rất hay, bổn cung không thể không khen thưởng cho ngươi cái đầu nhỏ chỉ biết nghĩ mấy chuyện nhỏ nhen này.”
“Nô tì ít chữ, không thể như nương nương suy nghĩ cao rộng.” Cung nữ nhún người khiêm nhường nói.
Đường Vĩnh Long từ khi nghe câu chuyện kia, liền thấp thỏm bất an, gọi tên thái giám ngoài cửa vào, để hắn ghé sát tai lại, “Gần đây Hoàng Hậu cùng Hiền phi như thế nào rồi?”
“Bẩm bệ hạ, các nàng chung sống rất hoà thuận, nương nương không có làm khó Hiền phi.” Thái giám nhún người bẩm báo.
“Ta nghe nói các nàng ngủ chung?” Đường Vĩnh Long nhíu mày nói.
“Vâng, quả là thực, Hiền phi sợ Hoàng Hậu cùng hài nhi bị lạnh, nên cố ý sưởi ấm cho cả hai.” Thái giám thành thật đáp.
“Ừm, lui ra đi.” Đường Vĩnh Long gật đầu.
Vài ngày sau, tối hôm đó Đường Vĩnh Long đi dạo bên ngự hoa viên, nghe thấy có tiếng quát tháo, khiến hắn mất đi nhã hứng, cũng tò mò đi đến, “Có chuyện gì thế?”
“Hoàng thượng.” Cung nữ kia thấy hắn vội quỳ xuống, cả người run rẩy.
Đường Vĩnh Long nhìn thấy có hai cung nữ ở đằng sau bị ăn tát để đỏ mặt, lại liếc nên cung nữ kia, tức giận nói, “Lớn mật, dám ở đây đánh mắng người? Hoàn toàn không coi ta ra gì.”
Cung nữ vội dập đầu quỳ xuống, “Hoàng thượng, nô tì bị oan, nô tì chỉ là thay người cảm thấy bất công.”
“Bất công?” Đường Vĩnh Long nhíu mày, cười lạnh một tiếng, “Nói đi, ngươi vì sao lại cảm thấy bất công cho ta? Nói năng cẩn thận, dối trá một từ ta treo đầu ngươi lên.”
“Hoàng, Hoàng thượng, là hai đứa nô tì ở đây lén lút làm chuyện gian, bị nô tì bắt gặp.” Cung nữ nghe hắn nói, liền run lẩy bẩy.
“Làm chuyện gian?” Đường Vĩnh Long đột nhiên nghĩ đến gì đó, trợn trừng mắt nhìn hai cung nữ đang quỳ dưới đất kia.
“Các nàng bắt trước chơi trò phu thê, làm chuyện hổ thẹn ở nơi này.” Cung nữ do dự nói.
Đường Vĩnh Long nghe thấy thế, mắt liền mở to ra, trợn mắt nhìn hai cung nữ đang run rẩy, “Có thật là như thế?”
Hai cung nữ kia không trả lời, chỉ có tiếng khóc nấc.
“Người đâu, đem đám nô tì này vào nhà giam, đợi ngày xử chết.” Đường Vĩnh Long nổi điên, quát lớn đến tên thái giám ở bên cạnh cũng phải giật bắn mình, cũng sợ hãi lây.
“Hoàng thượng, nô tì biết sai rồi, nô tì không dám nữa.” Hai cung nữ kia khóc lớn dập đầu cầu xin, nhưng vẫn bị quân lính lạnh lùng lôi đi.
“Hoàng thượng.” Âm thanh gào thét ngày càng nhỏ.
Đường Vĩnh Long nổi đùng đùng lao đến Hàm Phúc cung, khiến cả hai người ở bên trong giật mình, thấy hắn đẩy mạnh cửa, ầm lên một tiếng.
“Hoàng, Hoàng thượng?” Trịnh Tú ngơ ngác nhìn người đang đỏ mắt nổi gân xanh như kẻ điên kia, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đường Vĩnh Long nhìn thấy các nàng mỗi người tự làm chuyện của mình, Trịnh Tú luyện chữ còn Yêu Thế Huệ đọc sách, hoàn toàn không giống bộ dạng thân thiết, đột nhiên có chút chột dạ.
“Hoàng thượng vì sao lại mặc mỏng đến thế? Người đâu, mau đem áo lông thú ta mới mua ra đây.” Yêu Thế Huệ thấy bộ dạng giận dữ của hắn, có chút nghi ngờ, nhưng trước phải vuốt con hổ đang xù lông này trước đã. Nàng bỏ quyển sách sang một bên, đứng dậy dịu dàng nói.
A Hân lấy ra một cái áo lông hổ đưa cho Yêu Thế Huệ, nàng cẩn thận khoác lên vai hắn, “Thần thiếp nghe tin long thể của bệ hạ không tốt, nên đã cố ý cho người săn lấy một tấm da hổ về cho Hoàng thượng, định nhân lễ mừng thọ tặng cho người, tuy bây giờ là tháng ba, nhưng trời vẫn đổ tuyết.”
Đường Vĩnh Long kinh ngạc nhìn nàng, lại nhìn cái áo khoác trên người, quả thực rất ấm áp mịn màng, khiến hắn hạ hoả xuống, liếc nhìn cả hai người, thấy hai nàng cũng không quá thân thiết, mỗi người một việc, hắn đúng là nghĩ nhiều rồi. Đường Vĩnh Long đột nhiên cảm thấy mình ngớ ngẩn, lại bẽ mặt, suýt nữa thì bị mấy lời bóng gió làm hồ đồ, may mà bản thân kìm chế kịp.
“Hoàng thượng đến tìm Hoàng Hậu sao?” Yêu Thế Huệ cười nhạt hỏi.
“Không, ừm, ta muốn xem Hoàng Hậu gần đây thế nào rồi?” Đường Vĩnh Long nắm lấy tay nàng nói.
“Rất tốt, tạ Hoàng thượng chiếu cố đến thần thiếp.” Trịnh Tú mỉm cười nói.
“Vậy sao, nếu không có chuyện gì ta không làm phiền các nàng nghỉ ngơi nữa.”
“Để thần thiếp tiễn người.”
“Không sao, bên ngoài lạnh, nàng chăm sóc Hoàng Hậu cẩn thận.” Nói xong, liền xoay người rời đi.
Hai người liếc nhìn nhau, lại tiếp tục làm chuyện đang làm, nhưng tâm trí mỗi người lại trở nên rời rạc, Yêu Thế Huệ thì suy nghĩ về cảm xúc kì lạ của hắn, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Trịnh Tú cố gắng lấy lại tinh thần, nhưng trong đầu không ngừng suy nghĩ về hình ảnh vừa nãy, từng cử chỉ ánh mắt của Hiền phi đối với hắn.
Vì sao nàng lại cảm thấy khó chịu?
“Hoàng Hậu còn bao nhiêu lâu là hạ sinh?”
“Bẩm bệ hạ, còn khoảng bốn tháng nữa.” Thái giám ở bên cạnh vui vẻ nói.
Đường Vĩnh Long nhíu mày, hắn đang suy nghĩ gì đó, không ai có thể biết được.
“Ngươi nói xem? Hoàng thượng nửa đêm chạy đến Hàm Phúc cung, lại bị con hồ ly tinh vuốt ve vài cái liền trở về, sau đó cũng chẳng có chuyện gì nữa, là cớ sao?” Quý phi nhướng mày, liếc xéo người đang quỳ ở dưới.
“Nương nương, chuyện này...” Cung nữ kia cũng thực không hiểu, rốt cuộc là có chuyện gì mà hắn hết lần này đến lần khác bao dung cho Hiền phi xuất thân nghèo hèn kia.
“Hahaha, giờ thì ta là người bị thua thiệt nhất.” Quý phi bật cười nói.
Bình yên lại tiếp tục đến, các nàng vui vẻ mà trải qua ngày, Yêu Thế Huệ thấy băng tuyết đã tan chảy, khiến đường lúc nào cũng trơn ướt, hiển nhiên là mùa xuân đang kéo đến.
“Ta cũng đã làm phiền Thuý Anh lâu rồi, có lẽ nên trở về.” Trịnh Tú đi đến bên cạnh nàng nói.
Yêu Thế Huệ ngẩng đầu nhìn nàng, phải rồi, mình quên mất cả hai chỉ có thể lấy cớ mùa đông mà chung sống, nàng rũ mi xuống, cố gắng đè nén cảm giác mất mát, “Đợi đường khô ráo, tỷ hẵng ra ngoài, kẻo trơn trượt.”
Trịnh Tú thấy nàng u buồn, liền có chút buồn cười, nắm nhẹ tay nàng nói, “Ngươi thật kì lạ, cũng đâu phải không gặp nữa, cứ giống trước đây mà sang chơi thôi.”
Yêu Thế Huệ được nàng an ủi, cũng không đòi hỏi gì nữa, thở dài một tiếng, liếc nhìn bụng nàng.
Lại qua mấy ngày, tuyết bắt đầu tan hết, đường cũng dần khô ráo, Trịnh Tú sắp xếp đồ đạc trở về Trường Xuân cung của mình. Đường Vĩnh Long thở hắt ra, hắn nghĩ ngợi quá nhiều rồi.
Trịnh Tú không dám nói với Yêu Thế Huệ một chuyện, nàng lẳng lặng đọc lá thư trên tay, thư viết:
“Không tìm thấy nhà Từ gia như lời Hiền phi nói.”
Nàng mím môi, đem lá thư vào lò than, để nó đốt thành tro bụi.
“Nương nương, dạo gần đây Hoàng thượng sức khỏe bất an, chúng ta có nên đến thăm không?” A Lan lo lắng nói.
“Ừm, đến Bình Chính cung.” Trịnh Tú thở dài, nàng nghe gần đây Hoàng thượng đang hít một loại bột gì đó, gọi cái gì mà tiên dược thần dược.
Trịnh Tú chậm rãi đi đến dưỡng tâm điện của hắn, bên ngoài đã nồng nặc mùi thuốc đắng, nàng đi vào bên trong, kinh ngạc nhìn người phía trước, chỉ là mới không gặp nửa năm, ngoại trừ lần trước gặp qua, từ một nam nhân cường mãnh phong độ, giờ chuyển thành một kẻ xanh xao gầy gò, quả thực là hai người khác nhau đến nàng không dám tin tưởng.
“Hoàng thượng.” Trịnh Tú khẽ gọi.
Đường Vĩnh Long nhìn nàng, đôi mắt ngây dại như kẻ mất đi tri giác, sau đó hắn lẩm bẩm gì đó mà nàng phải nghiêng đầu lại gần để nghe, “Thuốc, thuốc.”
Trịnh Tú kinh ngạc nhìn hắn, ngay sau đó là nổi giận đùng đùng, cau mày nhìn hắn, “Hoàng thượng, chàng sẽ chết vì thứ này mất.”
Đường Vĩnh Long không bỏ lời của nàng vào đầu, chỉ lặp đi lặp lại một câu, “Ta cần tiên dược.”
Tên thái giám đem bột thuốc đến, Trịnh Tú lập tức ngăn lại, mắng nhẹ, “Không được để Hoàng thượng duy trì hít thứ này nữa, mau đưa cho các thái y điều tra xem đây rốt cuộc là thứ gì?”
“Vâng, nương nương.”
“Ngươi đem tiên dược của ta đi đâu thế?” Lúc này Đường Vĩnh Long đột nhiên hét lên.
“Hoàng thượng, chàng đến bây giờ vẫn chưa thể tỉnh ngộ ra ư, đây còn là chàng sao? Đây còn là đế vương của một nước sao? Chàng mau soi gương mà nhìn lại chính mình đi.” Trịnh Tú nổi giận nói lớn, liền cho cung nữ đưa cái gương đồng giơ ra trước mặt hắn.
Đường Vĩnh Long nhìn người ở trước gương, mặt hắn mệt mỏi, tiều tụy, râu ria xồm xoàm, thậm chí còn có túm râu trắng, hắn đưa tay lên vuốt mặt mình, “Đây là ta sao? Ta đã già thế này rồi sao?”
“Người vẫn còn ở độ tuổi oai phong lẫm liệt, là thứ thuốc này hại người.” Trịnh Tú quát lớn.
“Là hại ta sao? Thần y làm sao sẽ hại ta, ngươi nói vớ vẩn.” Đường Vĩnh Long lẩm bẩm.
“Chàng...” Trịnh Tú bất lực.
“Thuốc, mau đem thuốc ra đây.” Chợt Đường Vĩnh Long như người điên, trợn to mắt nhìn ra bên ngoài, gào lớn lên, nhưng không ai dám làm theo lời hắn.
“Lũ vô dụng, đem thuốc ra đây.” Đường Vĩnh Long đứng bật dậy, lao ra bên ngoài, khiến Trịnh Tú giật nảy mình.
“Nương nương.”
“Nương nương, nương nương người mau tỉnh.”
“Người đâu mau gọi thái y.”
...
Trịnh Tú cảm thấy cả người đau nhức, nàng sợ hãi nhìn vũng máu đang từ từ chảy ra, như một bàn tay màu đỏ đang bóp chặt lấy trái tim nàng, khiến nàng nghẹn thở, khiến nàng thống khổ, nàng nghe thấy tiếng khóc đâu đây, khiến nàng đứng trong bóng tối mà hoảng loạn, nàng tìm kiếm khắp nơi, “Hài tử, hài tử của ta.” Trịnh Tú bật khóc, từng giọt nước mắt tựa gai đâm thủng đôi mắt của nàng.
Đến khi nàng mệt mỏi mở mắt lại lần nữa, hình ảnh đầu tiên là gương mặt đẫm lệ, Trịnh Tú mệt mỏi, lại lần nữa nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Lần thứ hai Trịnh Tú bị cơn ác mộng gọi tỉnh, thấy người kia vẫn một mực ở bên mình, khiến trái tim nhói đau của nàng lại khẽ rung, làm nàng gian nan hít thở, nàng không muốn nghĩ nhiều nữa, bản thân đã quá đau đớn rồi.
“Đừng khóc.” Giọng nói thều thào vang lên, tựa như chỉ là đang mấp máy bờ môi.
“Là ta không tốt, ta không thể bảo vệ ngươi.” Yêu Thế Huệ nắm chặt tay nàng, nghẹn giọng nói.
“Đâu phải lỗi của ngươi.” Trịnh Tú muốn an ủi nàng, nhưng lại bị nỗi đau kia bám lấy người, tựa như có đứa bé đang cào thủng ngũ tạng lục phủ của nàng, đến nỗi cả người run rẩy, lại lần nữa hôn mê.
Yêu Thế Huệ cả đêm bồi cạnh nàng, nhìn sắc môi tái nhợt của người có đôi mắt mệt mỏi đang nhắm nghiền, hàng lông mày liễu đang cau nhẹ, cả người dù hôn mê nhưng vẫn không ngừng run rẩy, khiến nàng thẫn thờ vuốt ve bàn tay đang nắm chặt kia, A Hân không rõ lúc này Yêu Thế Huệ là đang có cảm xúc gì, nàng cứ như thế bình tĩnh như hồ nước lặng, không đau đớn, không buồn bã, cứ như thế vô hồn. Nhưng cô biết, nội tâm của nàng không giống bên ngoài trầm tĩnh, Yêu Thế Huệ đã để ý người kia suốt mười năm, cũng lặng lẽ đem những thứ mình yêu quý, trân trọng nhất cho đối phương, thậm chí còn không đòi hỏi một cái quay đầu của mỹ nhân. A Hân thở dài, không biết ai mới là người ngốc, ai mới là người vùng vẫy trong đầm lầy.
Trịnh Tú trải qua những ngày suy sụp tinh thần, cũng là lúc nàng đã có đáp án với người kia.
Yêu Thế Huệ đang bón thuốc cho nàng, thấy Trịnh Tú nhìn mình chằm chằm, như thể đang nhìn vào thứ gì đó, vội hỏi, “Mặt muội có dính gì sao?”
“Không, những ngày này đều là ngươi chăm sóc ta, nên trở về nghỉ ngơi đi.” Trịnh Tú lắc đầu nói.
“Vẫn là đợi tỷ khoẻ mạnh trở lại, muội sẽ trở về.” Yêu Thế Huệ mím môi, lắc đầu nói.
“Trở về đi, cũng từ bỏ đi.” Trịnh Tú thở dài.
Yêu Thế Huệ bàng hoàng nhìn nàng, tay khẽ run, cũng cười nhẹ một tiếng, đặt bát thuốc đã cạn lên trên bàn, bình tĩnh nói, “Tỷ tỷ nghỉ ngơi, muội trước trở về.”
Trịnh Tú nhìn nàng rời đi, ngữ khí của đối phương thoạt rất trầm ổn, nếu như nàng không phải nhìn thấy đôi mắt bi thương kia, e là cũng bị lừa.
“Long Vương chắc chắn sẽ xuống đây, trong thời gian này chúng ta vẫn nên tạm lánh đi nơi nào thôi.” Yêu Thế Huệ nói chuyện cùng A Hân, ánh mắt lại mơ màng đi đâu đó.
“Ngươi chắc? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?” A Hân nhíu mày nói, nàng có đứng trước mặt Long Vương chưa chắc đã bị phát hiện ra.
“Cửu muội đa tài đa trí, hợp lực cùng phủ Lê, ta xem tất cả dường như đã chuẩn bị xong rồi, chúng ta cũng không nên lưu lại đây quá lâu.”
“Cũng nên hạ màn thôi.” Nàng rũ mi xuống, thanh âm yếu ớt tựa gió thoảng qua tai.
“Vậy trong thời gian này chúng ta sẽ đi đâu?” A Hân cũng không nhiều lời nữa, cùng nàng hùa theo.
“Đem lá thư này gửi cho Cửu muội, đã bao nhiêu năm ta không bồi nàng rồi.” Yêu Thế Huệ đưa một phong thư cho cô.
Kiến Nguyệt đang cùng Bạch Tinh đoán xem hoa đực hay hoa cái, chợp thấy một con bồ câu bay đến, nàng liền mở thư ra xem, lại quay sang nói với Bạch Tinh, “Ngũ công chúa nói muốn mời chúng ta đến hồ Lập An, nói là để thưởng cảnh.”
“Gần đây ta nghe tin Hoàng Hậu sảy thai, nàng ấy còn có tâm trạng đi chơi sao?” Bạch Tinh nhìn bức thư nói.
“Sao cơ?” Kiến Nguyệt ngạc nhiên.
“Hoàng thượng phát bệnh, tựa người điên mà mất kiểm soát, lao đến tấn công nàng. Chuyện này náo loạn cả triều đình, cũng khiến cho quan thần sôi sùng sục lên, nhất là phủ Trịnh, xem xét hắn đủ tư cách làm Hoàng Đế không, e là những năm này chúng ta không làm gì cũng khác tự loạn.” Bạch Tinh dắt nàng vào hiên nhà ngồi tránh nắng.
“Chuyện lớn như vậy, lẽ ra Ngũ công chúa phải mượn gió bẻ măng mới phải, nếu như là em, đây chính là thời điểm tốt nhất để hạ bệ hắn.” Kiến Nguyệt chống cằm suy nghĩ.
“Vậy thì phải có nguyên nhân nào đó khiến nàng ấy do dự.” Bạch Tinh cười nói.
“Vậy cho dù thế nào, chúng ta cũng sẽ đáp ứng nàng ấy trước đã.” Kiến Nguyệt rơi vào trầm tư, càng nghĩ càng đau đầu.
“Kiến Nguyệt với phò mã quả là tình yêu nồng đậm a, làm ta đứng ở đây cũng cảm nhận được.” Khánh Vy ngồi ở bên đình nói.
“Ngươi nói vớ vẩn gì thế, lẽ nào Húc Húc không khiến Khánh Vy cảm nhận được tình yêu rồi?” Khương Húc Nguyệt cười nói.
“Nào có, Húc Húc vẫn là tốt nhất.” Khánh Vy vội sửa lại, nắm lấy tay nàng nói.
Khương Húc Nguyệt mỉm cười, lại nhìn về phía hai người kia đang nói chuyện gì đó.
Liệu Kiến Nguyệt có biết phò mã của nàng xuất thân bất phàm chưa?