Hồ Ly Truyền Kỳ

Chương 41: Chương 41: Mừng rỡ




Những ngày tiếp theo hai người cũng chỉ nghiêm túc tập luyện, dường như mối quan hệ của cả hai trở nên phai nhạt, dường như ý tứ của lẫn nhau ngày càng nồng đậm.

“Hôm nay không tập sao?” Kiến Nguyệt thấy hướng đi của Bạch Tinh không giống thường ngày, liền đoán ra.

“Chúng ta đã đáp ứng hắn, sẽ giúp hắn.” Bạch Tinh nhẹ nhàng nói, mấy ngày gần đây, đây là lần đầu tiên Kiến Nguyệt mở lời trước, ban đầu nàng còn không hiểu nàng vì sao lại thay đổi thái độ, dần dần cũng bắt đầu ngộ ra.

Nơi các nàng đang đến chính là trà quán lần trước, thấy Vệ Hoàng tựa như yêu tinh đang uốn éo lấy tay cầm quạt phe phẩy, cô thấy các nàng đến, vội vàng bỏ quạt xuống, đung đưa lắc hông đi ra, “Ai da, cơn gió nào đưa Bạch đại nhân đến đây?”

“Chắc là gió độc.” Bạch Tinh lạnh nhạt nói, không buồn giấu sự chán ghét.

Vệ Hoàng ôm lấy ngực mình, ra vẻ đau lòng. Bạch Tinh cười lạnh, tiếp tục nói, “Ta nghe, Vệ lão bản có hẳn một đội ngũ chuyên để tung tin và nắm bắt tung tích nhanh nhất thành Giao Chỉ, có đúng không?”

“Chẳng giấu gì đại nhân, đúng là thế.” Vệ Hoàng trưng ra nụ cười quyến rũ, tưởng chuyện gì, sở trường của cô là tán dốc buôn chuyện, cô mở trà quán cũng chỉ nghe mấy chuyện giang hồ, Vệ Hoàng chỉ sợ không có chuyện gì, chứ nào sẽ từ chối mình nhiều chuyện.

Bạch Tinh gật đầu, “Ta muốn gặp họ.” Lại quay về phía Kiến Nguyệt, “Ngươi ở đây đợi ta hay đi cùng.”

“Ở đây.” Kiến Nguyệt giả vờ lơ đãng nói, tận lực kéo khoảng cách với Bạch Tinh, để nàng đi ra sau nhà một mình. Mà những khung cảnh này, đều bị Vệ Hoàng liếc ngang liếc dọc ghi lại.

Đợi Bạch Tinh đi xa rồi, Vệ Hoàng mới quàng lấy Kiến Nguyệt, mờ ám nói, “Thế nào? Những ngày nay được nàng ấy phục vụ thế nào. Có cần ta cho ngươi một ít xuân cung đồ nữ nữ không?”

Kiến Nguyệt vành tai đỏ bừng, đây là những lời nên nói sao, bản thân nàng là người hiện đại cũng không dám nói giữa thanh thiên bạch nhật, đẩy Vệ Hoàng ra, “Ngươi nói gì thế?”

“Ôi dào, ta cũng không phải chưa từng nếm qua nữ tử. Rất tốt, thơm thơm, lại mềm mềm.” Vệ Hoàng không bận tâm hành động của nàng, phóng đãng nói, “Hay là nàng không làm ngươi thỏa mãn? Ta thấy ngón tay của nàng rất đẹp a, thể lực lại không cần bàn, cứ nghĩ phải khiến ngươi ở trên giường cầu xin mới phải.”

“Vệ Hoàng, quan hệ của chúng ta không phải như thế.” Kiến Nguyệt giận dữ nói lớn lên, khiến nhiều người cũng phải quay nhìn về hướng các nàng.

“Ai da, thì yêu đương cũng phải có chút mùi này mà.” Vệ Hoàng giả ngây thơ nói, nhấc chèn trà lên, ưu nhã nhấp một ngụm.

“Ý ta là chúng ta không thân thiết đến mức ấy, Bạch Tinh nàng ấy đã có người trong lòng rồi.” Kiến Nguyệt nói đến đây, lại bắt đầu buồn phiền.

Phụt.

Vệ Hoàng bị lời này của nàng làm cho sặc, ho vài cái, lại mở to mắt nhìn về phía nàng, không tin vào tai mình, “Cái gì? Có người trong lòng?”

Cô nhìn Kiến Nguyệt từ trên xuống dưới, âm thầm đánh giá, thiên hạ ai chả biết Cửu công chúa có bao nhiêu kiều diễm, có ai thấy nàng mà không muốn nhìn thêm vài cái, mà vẫn chưa thỏa mãn. Cô mặc dù được coi là chắt của chắt Bạch Tinh, nhưng trong quá khứ cũng đã tiếp xúc với nàng rất nhiều, thái độ hiện tại của Bạch Tinh, nàng trước đây chưa nhìn thấy bao giờ.

Kiến Nguyệt buồn bã gật đầu. Vệ Hoàng vội túm lấy cánh tay nàng, “Là ai?”

Kiến Nguyệt lắc đầu, cúi đầu ủ rũ nói, “Ta không biết, có lẽ là...”

“Có lẽ là?”

“Có lẽ là người sống chung với nàng ấy ở Xích Quỷ sơn mạch.”

Vệ Hoàng nghe câu này, liền ngẩn người, người sống chung?

Chợp cô mở to mắt, như nhận ra gì đó, vội vàng bịp miệng Kiến Nguyệt, ngó trái ngó phải, không thấy có ai khả nghi, lại kéo nàng vào góc phòng, nói, “Ôi trời ơi, ngươi có biết ngươi vừa nói gì không? Nếu lời vừa nãy truyền đến tai người ấy, thì ta cũng không sống nổi.”

“Tuyệt đối không được nghĩ thế này một lần nữa.” Cô thiện ý nhấn mạnh lại.

Kiến Nguyệt khó hiểu, khẽ cau mày, “Vì sao? Người ấy đáng sợ lắm à.”

“Tóm lại, nàng không nói với ngươi, thì ta cũng không dám nói.” Vệ Hoàng hít sâu một cái, thở hắt ra, vỗ mạnh vai Kiến Nguyệt một cái, “Ngươi yên tâm, tuyệt đối không có chuyện đó. Ta từ khi quen biết nàng ấy đến giờ, ngươi là người duy nhất nàng ấy quan tâm.”

“Ngươi nói cái gì?” Lần này đến lượt Kiến Nguyệt mở to mắt, bắt lấy tay cô, kinh hỉ nói.

“Ta nói, nhưng, ngươi không được mách nàng ấy, ta gọi thẳng tên nàng.” Vệ Hoàng thấy đứa trẻ ở trước mặt mình vui mừng như nhặt được kẹo, nheo mắt lại, tình ý của Bạch Tinh, thế nào trên đời này lại có người dám nghi ngờ, từ chối đây, cho cô mười cái đầu, cô cũng không dám.

“Ta hứa sẽ không, ngươi nhắc lại đi.” Kiến Nguyệt rạng rỡ cười, so với vẻ mặt đưa đám ban đầu chính là hai thái cực.

Vệ Hoàng thở dài, cũng kiên nhẫn nói, “Ta nghĩ Bạch Tinh cũng có ý với ngươi.”

Lúc cô ngẩng đầu lên, thấy Cửu công chúa đang ngây ngốc cười, trong đầu hiện lên vô số thắc mắc. Đây là Cửu công chúa trong ấn tượng của mình sao? Cô nghe dân gian đồn đại, Cửu công chúa Cửu Vĩ là người cao ngạo, nàng rất khó gần, cũng ít khi biểu lộ cảm xúc, khi ấy Cửu Vĩ tộc còn đồn rằng, người làm Cửu công chúa nhấc mày lên cũng là người rất đáng gờm rồi.

Mà giờ đây, cô đang nhìn Cửu công chúa lạnh lùng đang ngô nghê cười.

“Nguyệt cô nương.”

Kiến Nguyệt thấy giọng nói có phần quen thuộc, vội quay đầu sang, thấy một người gù lưng trông như ăn mày, nhưng nàng nhận ra đôi mắt ấy, ngạc nhiên đến suýt nữa đọc cả tên người ta lên.

Khúc Huy nhìn nữ nhân trước mặt, cầm mũ rơm khẽ kéo một cái, Vệ Hoàng cũng chỉ cười nhạt, đi ra chỗ khác, kéo rèm lại, cô không ngờ hai người này lại có quen biết.

“Có chuyện gì thế?” Kiến Nguyệt thấp giọng nói.

Khúc Huy đột nhiên quỳ xuống, “Nguyệt cô nương, tại hạ cầu xin người, hãy cứu lấy Ngô đệ.“. Truyện Lịch Sử

Kiến Nguyệt vội đỡ hắn dậy, nói, “Mấy ngày trước hắn không phải còn rất tốt hay sao? Chuyện gì thế?”

Khúc Huy đau lòng nói, “Là do tại hạ, tại hạ hôm qua đặt bẫy săn một con heo rừng, nhưng dây lưới lại bị lỏng, con heo rừng vùng vẫy một hồi liền chạy lao ra, định húc tại hạ, nhưng Ngô đệ phản ứng nhanh đỡ thay ta, kết quả khiến cho phần bụng của hắn bị thủng một lỗ, tại hạ dù đã cố gắng cầm máu. Nhưng hôm nay hắn lại sốt li bì, vì thế vội chạy vào thành, nghe ngóng tin tức, biết cô nương ở đây.”

“Nguyệt cô nương, chúng ta tạm thời không thể tìm đại phu, chỉ có thể tìm người.” Khúc Huy nghẹn ngào nói, nếu Ngô Quốc Nam xảy ra chuyện, hắn cũng sẽ ân hận cả đời.

Kiến Nguyệt nghe thấy mạng người khẩn cấp, lòng như lửa đốt, nếu không nhanh chóng chữa trị, sợ là hắn khó qua, nhưng Bạch Tinh vẫn chưa trở lại.

“Ta sẽ nói với nàng, ngươi cứ cứu mạng người trước đi.” Lúc này Vệ Hoàng đột nhiên đi vào, Kiến Nguyệt nghe thế, cũng an tâm lại, vội bắt lấy cô, “Ta cần một vài thứ, bao gồm thảo dược, ngươi có thể giúp ta không?”

Lúc này có người gặp nguy, không ai để tâm chuyện cô nghe lén.

Vệ Hoàng gật đầu đáp ứng, cho người đi lấy những thứ Kiến Nguyệt cần. Hai người vội vàng khởi hành, đồng thời vẫn phải tránh né sự chú ý của dân thường và quan binh.

Lúc đến nơi, phát hiện Khúc Huy đã đưa Ngô Quốc Nam đến một hang động, thấy người hắn không ngừng toát mồ hôi, mơ màng nói gì đó. Kiến Nguyệt đưa tay lên trán hắn, vội rụt lại, sao lại nóng thế này.

Kiến Nguyệt vội bỏ miếng khăn mà Khúc Huy dùng để bịp miệng vết thương, thấy vết thương có nguy cơ hoại tử, may mà hắn tìm đến nàng sớm. Kiến Nguyệt dạo gần đây đọc sách về y dược, phát hiện thế giới này có rất nhiều thảo dược có ích, mà lại không lạ hiếm, nàng bảo Khúc Huy thay nàng đi lấy một chậu nước sạch, còn nàng tiến hành khử khuẩn.

Lúc Kiến Nguyệt lấy thảo dược đắp lên, Ngô Quốc Nam bất giác cau mày một cái, hiển nhiên là bị đau. Khúc Huy đi chưa bao lâu đã ôm một thùng nước ở bên suối trở về.

“E rằng ta phải khâu vết thương này lại, có điều ta không quá thạo về thứ này.” Kiến Nguyệt nói thẳng, bản thân nàng mới học y chưa bao lâu, kinh nghiệm còn quá ít, nàng chỉ quen thử trên động vật, da giả và xác người hiến tặng.

“Miễn là tiểu đệ được cứu, Nguyệt cô nương không cần quá lo lắng.” Khúc Huy gật đầu, hắn rất tin tưởng người ở trước mặt.

Kiến Nguyệt lấy một loại lá có tác dụng khử trùng rửa tay với nước sạch, sau đó nàng mới cẩn thận kiểm tra vết thương, phát hiện mạng hắn lớn, vị trí vết thương không nằm ở chỗ hiểm, cũng không tổn hại đến lục phủ ngũ tạng, chỉ là do mất quá nhiều máu cộng với nhiễm trùng.

Lúc Kiến Nguyệt đang bận rộn xử lý vết thương, Bạch Tinh cũng đã đến. Nhưng do việc nguy cấp, nàng tuy không rảnh ngẩng đầu, nhưng vẫn phát giác được sự xuất hiện của nàng, trong lòng không kìm được mà vui vẻ, căng thẳng cũng giảm bớt đi.

Loay hoay suốt cả buổi sáng, đến tầm chiều, Kiến Nguyệt nhìn vết khâu xiên xẹo kia, thầm xin lỗi hắn, từ nay sẽ phải mang vết sẹo xấu xí này suốt quãng đời còn lại. Thấy người đã hạ sốt, cũng ít nhiều chứng tỏ nàng đã thành công, trong lòng vui mừng không thôi.

Khúc Huy thấy hắn không đổ mồ hôi nữa, biểu cảm cũng thả lỏng lại, nét cười cũng hiện lên.

Việc đầu tiên Kiến Nguyệt làm là ngẩng đầu lên tìm Bạch Tinh, thấy nàng đang dịu dàng nhìn mình, trong lòng tràn đầy ấm áp, rõ ràng sắp đến thu, Kiến Nguyệt lại thấy mùa xuân ở trước mắt.

Đợi nàng rửa sạch tay và khử mùi máu tanh nồng đi, Kiến Nguyệt phát hiện những loại lá ở đây còn có tác dụng khử mùi máu tốt hơn cả rau thơm. Vội chạy đến bên Bạch Tinh, khoe khoang nói, “Đây là lần đầu tiên ta thử khâu vết thương trên người sống.”

Bạch Tinh gật đầu, xoa đầu nàng, không tiếc gì mà khen ngợi, “Ừm, ta biết Nguyệt nhi sẽ làm được.”

Kiến Nguyệt thẹn thùng để nàng xoa đầu, ngón tay đan lại với nhau, muốn nói nhưng lại thôi.

“Nhị vị cô nương.” Khúc Huy đi ra, đúng lúc thấy hình ảnh này, hình như hắn vừa phá đám mất rồi. Khúc Huy luôn cảm thấy quan hệ của các nàng so với khuê mật còn thân thiết, nhưng vì sao lại cảm thấy thế, hắn lại nói không ra.

“Sao thế?” Bạch Tinh bình tĩnh nói, khác hẳn Kiến Nguyệt ở một bên chột dạ.

“Việc của Ngô đệ, đa tạ nhị vị.” Khúc Huy chắp tay khom lưng lại nói.

“Không việc gì, ngươi tiếp tục cho Ngô công tử uống theo đơn thuốc mà ta kê, có lẽ nửa tháng một tháng sẽ khỏe lại.” Kiến Nguyệt còn tốt tình ghi lại, đưa cho hắn một mẩu giấy.

Khúc Huy không ngờ chữ của Nguyệt cô nương lại đối lập với gương mặt nàng ấy, nhưng may mà vẫn có thể đọc được.

“Tiện thể.” Bạch Tinh cắt ngang, “Chuyện của các ngươi ta đã xử lý, tiếp theo nên làm gì. Tự các ngươi suy tính.”

Khúc Huy mừng rỡ như điên, đây chính là thiên giới thương hắn mà cử hai thiên sứ đến cứu giúp hắn, vội dập đầu cảm tạ không ngừng.

Hai người cũng không nói gì, chỉ nhìn nhau khẽ cười.

Tối hôm đó, sau khi tắm xong, Kiến Nguyệt lại ra ngoài bồi Bạch Tinh, “Đây là rượu sao?”

Bạch Tinh lắc đầu, mỉm cười nói, “Ngươi có muốn thử không?” Nói xong đưa chén cho nàng.

Kiến Nguyệt nhận lấy, thấy bên trong chính là nước lã, nhưng uống vào lại có vị ngọt, “Đây là gì thế?”

“Cam lộ.”

Hai người ngồi trò chuyện một hồi, Kiến Nguyệt bất tri bất giác đã dính lấy nàng. Rõ ràng đêm nay thứ nàng uống là nước mưa, nhưng lòng lại như người say rượu, mê ly nhìn người trước mắt. Nàng đã sống tận hai đời, nhưng lại chưa từng hiểu thế nào là rung động, cho đến khi gặp người trước mặt đây

Trăng dưới nước là trăng trên trời, người trước mặt là người trong tim.

Bầu không khí ngày càng mập mờ, Bạch Tinh khẽ nhướng mày, nàng không hiểu rốt cuộc cô nương này đã trải qua chuyện gì, cũng không hỏi, chỉ kiên nhẫn lắng nghe nàng kể chuyện mà cười nhẹ.

Kiến Nguyệt thấy đôi mắt đầy nhu tình cùng với nụ cười dịu dàng kia, trong mũi chỉ còn lại mùi hương hoa lan thanh nhạt lởn vởn, nhịp tim đột nhiên đập mạnh như tiếng trống. Kiến Nguyệt như không còn chút lý trí nào còn sót lại, tất cả chỉ còn cảm giác bay bổng lúc thật lúc ảo, nàng không nghĩ nhiều nữa, vòng tay ôm lấy cổ Bạch Tinh, ghé sát vào tai nàng khẽ nói, giọng nói như dòng suối nhỏ mà êm tai, “Bạch Tinh, đêm đã khuya.”

Bạch Tinh thấy nữ tử kia chuyển sang bộ dạng hồ yêu, cũng không tự chủ mà vuốt nhẹ eo nàng, Kiến Nguyệt bị hành động này làm cho kích thích, giống như đang cổ vũ lấy nàng, cũng làm cho đáp án mà nàng vẫn đang do dự càng trở nên chắc chắn hơn, vành tai có chút đỏ lên, nhưng vẫn không buông Bạch Tinh ra, ngược lại còn ôm chặt hơn, câu mắt nhìn nàng.

Hoá ra đối phương thực sự đã động tâm với minh.

Cả hai dường như mất đi lý trí, lúc này chỉ còn thâm tình mà nóng bỏng nhìn nhau, khát khao đối phương như người khát nước ở giữa hoang mạc tìm thấy một ốc đảo. Không biết là ai chủ động trước, nhưng lúc Kiến Nguyệt nhận ra, đã cảm nhận bờ môi của mình đang dán lên cánh môi mềm mại kia, man mát kia, mùi hoa lan thanh nhã khiến nàng say mê, thật dễ chịu làm sao, như nước cam lộ dịu dàng trong chảy vào trong lòng, từng cơn lại từng cơn.

Bạch Tinh lớn mật vươn đầu lưỡi ra, liếm nhẹ lên môi nàng, chợp phát hiện mình như đã nghiện, chỉ muốn quấn lấy nó không thôi, liền vươn người đến tham lam mút lấy. Hơi thở ẩm nóng của đối phương truyền đến, khiến nàng không tự chủ mà hít sâu một cái, như thể muốn nuốt trọn lấy nó.

Tay của Kiến Nguyệt ban đầu còn câu lấy cổ của Bạch Tinh, từ khi nào đã chuyển sang ôm lấy gáy, đẩy người kia vào sâu hơn, hai người dồn dập quấn lấy nhau, răng lưỡi cũng gấp gáp mà va đập vào, mùi hoa lan như được sự cho phép, xông vào trong miệng nàng, lởn vởn mãi không tan. Nàng chưa bao giờ trải qua cảm giác này, khiến bản thân cảm thấy lạ lẫm vô cùng, nhưng lại mừng rỡ mà tận hưởng lấy từng giây từng phút.

Có lẽ là do lần đầu, Kiến Nguyệt rất nhanh đã hụt hơi, lúc này mới buông môi, đẩy nhẹ Bạch Tinh ra, dựa vào lồng ngực của nàng thở hổn hển, mãn nguyện đến nở nụ cười như hoa mùa xuân, đôi mắt tựa vầng trăng khuyết mà cong lại, ánh mắt linh động long lay như chứa cả bầu trời đêm.

“Bạch Tinh.” Kiến Nguyệt khẽ nói, có lẽ là do trải qua một trận nồng nhiệt, âm thanh có chút khàn, vô cùng mê hồn.

“Ừm.” Bạch Tinh nhẹ nhàng đáp.

“Em nghĩ là em đã yêu người.”

Bạch Tinh ôm chặt người trong lòng hơn một chút, khẽ hôn lên vành tai, rồi đến tóc của nàng.

“Ta cũng nghĩ thế.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.