Hồ Ly Truyền Kỳ

Chương 31: Chương 31: Nam Hải




Các nàng đi trên đường, vừa đi vừa giới thiệu bản thân, Kiến Nguyệt nghĩ hôm nay mình ra ngoài đúng giờ Hoàng đạo, nên mới may mắn thế này.

Nữ tử cưỡi ngựa kia tên là Lê Khánh Vy, nàng lại Đại tiểu thư của phủ Lê, gia phụ của nàng là Đề đốc Nam Hải. Còn bạch y nữ tử kia là Khương Húc Nguyệt, nàng mồ côi cha mẹ từ nhỏ, được phái Tĩnh Tâm nhận nuôi, trước đó khi lên tám bị mũi tên sượt qua mắt dẫn đến mù lòa, sau này Lê Khánh Vy lên Tĩnh Tâm để rèn luyện bái sư, hai người gặp gỡ, sau đó kết giao làm bạn bè.

Còn lại Hương và ông lão Nguyễn, ông là cha nuôi của Hương, nhưng yêu quý cô bé vô cùng, luôn coi như là đứa con ruột thịt, có điều do sức khỏe ngày càng xuống dốc, lại thêm chỉ có thể bán dược thảo trong rừng để sống, cuộc sống khổ cực, đành gửi cô bé đến phái Tĩnh tâm, làm sư muội của Khương Húc Nguyệt.

Kiến Nguyệt nhìn miếng vải trắng quấn quanh mắt Khương Húc Nguyệt, thầm nghĩ miếng vải không cản trở được mỹ nhan của nàng ấy, ngược lại còn khiến khí chất nàng càng thêm xuất chúng. Ở thời đại nàng, bệnh về mắt cũng là nan y, mù mắt có thể từ nhiều nguyên nhân, những chữa trị lại rất hạn chế và tốn tiền, cách thường xuyên nhất là có người hiến giác mạc, nếu giác mạc phù hợp với mình thì có thể thực hiện phẫu thuật ghép giác mạc.

Nhưng ở thời đại này, đừng nói bảo quản và thực hiện phẫu thuật, ngay cả tìm được người hiến tặng đã khó hơn lên trời rồi, Kiến Nguyệt thầm chẩn đoán, Khương Húc Nguyệt là bị sẹo giác mạc.

“Nghĩ gì thế?” Bạch Tinh nằm trong lòng Kiến Nguyệt lăn lộn.

“Hai vị, chúng ta đến.” Lê Khánh Vy quay đầu lại, nhìn về phía Kiến Nguyệt.

Kiến Nguyệt nhìn biệt phủ ở trước mắt, há miệng kinh ngạc, nơi này cảm giác như hoàng cung thu nhỏ, nhìn bên trong đều dùng gỗ lim và gỗ hương để xây, khẽ nói nhỏ với Bạch Tinh, “Bạch Tinh, nếu nơi này bị bén lửa phải làm sao?”

Bạch Tinh phì cười, ngạc nhiên nhìn nàng nói, “Ngươi chỉ nghĩ đến thế thôi sao?”

Quản gia nghe thấy gọi cửa, vội vàng chạy ra mở cửa, “Người nào?” Hắn nhìn thấy Đại tiểu thư đã về, vội vàng mở to cổng, vui vẻ gọi lớn vào bên trong, “Đại tiểu thư, Khương tiểu thư đã trở về.”

“Chú Lưu, chúng ta có khách, là bằng hữu ta mới kết giao. Chú thay ta cho người dọn dẹp gian phòng trống cho họ nghỉ ngơi.”

Chú Lưu nghiêng đầu nhìn người ở đằng sau, ngoại trừ ông lão Nguyễn và Hương là đã biết mặt, còn có một nữ tử kiều diễm đến hắn suýt nữa ngã dập mông, trên tay cô nương ấy còn ôm một con cáo con màu đen không ngừng giẫy giụa, làm nũng với chủ nhân nó.

Lúc các nàng đi ngang qua, chú Lưu nhìn chằm chằm vào Bạch Tinh, hắn nhưng là chưa thấy một con cáo nào màu đen cả, nhìn đôi mắt có tia đỏ như máu liếc nhìn mình, sống lưng có chút lạnh.

“Sư tỷ, muội trước tiên cùng phụ thân về phái, kẻo sư phụ lo lắng.” Hương kéo kéo tay áo của Khương Húc Nguyệt, để nàng xác định mình đang đứng ở hướng nào rồi mới nói.

“Không ở lại ăn cơm sao? Trên đường nguy hiểm, để sư tỷ cho người đưa hai cha con về.” Khánh Vy thấy khách đã muốn đi, cũng không lưu giữ. Nàng biết luật lệ của phái Tĩnh Tâm tương đối nghiêm khắc, đến giờ nghiêm là phải có mặt, nếu không sẽ phải chịu phạt.

Tiễn hai người kia ra tận cửa, chú Lưu lại gần về phía Khánh Vy nói nhỏ, nàng gật đầu, vui vẻ quay đầu cười với Kiến Nguyệt và Bạch Tinh, “Kiến Nguyệt cô nương, phòng ốc đã chuẩn bị xong. Linh vật sẽ ở cùng ngươi chứ?” Nói xong còn chỉ chỉ vào Bạch Tinh.

Bạch Tinh bị nàng coi là chó, còn muốn sắp chuồng chó cho ở, liền xụ mặt xuống.

“Đương nhiên rồi, Khánh Vy cô nương có thể giúp ta chuẩn bị nước vo gạo không?” Bạch Tinh bực mình cướp lời Kiến Nguyệt, tự mình làm chủ.

Chú Lưu nhìn thấy con cáo biết nói, cảm thấy máu dồn lên não, muốn lăn ra bất tỉnh, hắn chỉ là một thôn phu, chỉ quen cùng phàm nhân chung sống đã, chưa từng nhìn thấy ma thú, thần thánh nào.

Lê Khánh Vy đã nghe hiểu, liền gật đầu, “Vậy ta sẽ cho người chuẩn bị bồn tắm cho Kiến Nguyệt.” Sau đó liền quay người vào trong nhà.

“Kiến Nguyệt cô nương, linh vật của ngươi tên là gì thế?” Khương Húc Nguyệt một mực yên lặng, đột nhiên mở lời.

“Là —” Kiến Nguyệt chưa kịp trả lời, đã bị Bạc Tinh tranh lời, “Ta là Tiểu Hắc.”

“???” Kiến Nguyệt khó hiểu, nhưng cũng không dám biểu lộ ra ngoài.

“Ra là Tiểu Hắc, có lẽ là lông của ngươi màu đen đi. Ta có thể chạm vào ngươi chứ?” Khương Húc Nguyệt mỉm cười, định vươn tay đến chỗ Bạch Tinh.

“Gừ —” Bạch Tinh đột nhiên cong người dựng lông lên, nhe răng giương vuốt, Khương Húc Nguyệt bị tiếng gừ của nàng làm giật mình đến theo bản năng rút tay lại, Kiến Nguyệt cũng hốt hoảng theo, “Bạch... Tiểu Hắc, không được vô lễ.”

“Xin lỗi Húc Nguyệt cô nương, ngươi không bị thương chứ?” Kiến Nguyệt bối rối, định bịp mõm Bạch Tinh, thấy hàm răng sắc kia lại thôi, sợ đến mình nàng cũng cắn.

Khương Húc Nguyệt ngược lại rất nhanh lấy lại bình tĩnh, chuyện này cũng không nằm ngoài dự định của nàng, chỉ là bản thân có chút hiếu kỳ, lắc đầu nói, “Không sao, tính cách của linh vật, ta cũng hiểu rõ, ngoại trừ chủ nhân ra, ai cũng không lại gần.”

“Kiến Nguyệt cô nương, nước nóng đã chuẩn bị xong.” Khánh Vy không biết từ đâu đi ra, thấy bầu không khí có vẻ ngượng ngùng, linh vật của Kiến Nguyệt đang quay lưng lại, chôn mặt trong ngực nàng, “Mọi người đang làm gì thế?”

“Được, đa ta Khánh Vy cô nương.” Kiến Nguyệt để chú Lưu dẫn đường, vừa vào trong phòng liền đóng chặt cửa, khóa lại, “Bạch Tinh, chuyện gì thế?”

Bạch Tinh biến trở lại thành người, ai oán nhìn Kiến Nguyệt, “Ta biết ngươi sẽ không từ chối, chi bằng tự ta làm dữ.”

“Nhưng tại sao?”

“Nàng ấy muốn dò xét ta.” Bạch Tinh chỉ nói một câu ngắn gọn, thấy trên bàn có thuốc bôi da, thầm khen cô nương này vẫn là chu đáo, “Đến, ta giúp ngươi bôi thuốc.”

Kiến Nguyệt không hiểu chuyện gì, chỉ ngơ ngơ ngác ngác để Bạch Tinh bôi thuốc, lại nhìn chậu nước nóng, cả ngày lăn lộn có chút mệt, hơn nữa trên người có chút bẩn, “Ta muốn tắm.”

“Thì tắm đi.”

“...” Kiến Nguyệt mặt đỏ thẹn thùng nhìn Bạch Tinh. Truyện Full

Bạch Tinh khó hiểu nhìn nàng, “Đều là nữ tử, ngươi ngại cái gì, chưa kể trước đây ta cũng nhìn -” Kiến Nguyệt vội che miệng nàng lại, vành tai đỏ lên, đúng, là nữ tử, ta có nàng cũng có, có điều ở thời đại nàng đã không có suy nghĩ đơn giản này nữa.

Bạch Tinh bị nàng che miệng, biểu cảm bất mãn không vui, mình cũng đâu ăn nàng được, “Được, ta quay mặt đi, không nhìn.”

“Thật sao?”

“Thật.”

Kiến Nguyệt híp mắt nghi ngờ, “Vậy ngươi quay lưng đi, không được, lấy cái này bịp mắt đi.”

Bạch Tinh nhìn thắt lưng nàng đưa, chê bai nói, “Ta đã hứa thì sẽ làm.” Nói xong quay người vào tường, há miệng ngáp một cái, lười biếng nằm xuống, không biết lấy bình rượu từ đâu ra đem uống.

Kiến Nguyệt nhìn nàng thành thực không nhìn, chỉ trách ở đây không có nổi tấm bình phong, cởi thắt lưng ra lại nhìn Bạch Tinh một cái, bỏ áo khoác ra lại nhìn lần nữa, cho đến khi nàng ngâm người vào bồn tắm vẫn cảnh giác nhìn.

Bạch Tinh: “...” Nhìn thì cũng đâu mất miếng thịt.

“Ngươi có biết, nhìn bóng lưng của nữ tử khi tắm thôi cũng khiến lòng người nhộn nhạo rồi không?” Kiến Nguyệt nghe thấy lời nàng thì giật mình, bản năng che ngực, thấy người kia vẫn ngoan ngoãn quay mặt vào tường, lại trêu mình, Kiến Nguyệt oán trách một cái, “Ngươi muốn nói gì?”

Bạch Tinh im lặng, hai người rơi vào trầm tư, có lẽ là do hơi nước nóng, Kiến Nguyệt thấy mặt mình có chút nóng.

Sảng khoái ngâm người xong, Kiến Nguyệt mới đứng dậy, tiếng nước ào một cái, vang vào tai của Bạch Tinh, nàng chuẩn bị xoay người, lại bị câu nói của Kiến Nguyệt mà tiếp túc giữ nguyên tư thế, “Không được nhìn.” Kiến Nguyệt la lên.

Đợi đến khi Kiến Nguyệt mặc quần áo xong, mới bảo Bạch Tinh có thể quay người lại, “Ngươi có cần tắm không? Để ta bảo Khánh Vy cô nương giúp ngươi chuẩn bị bồn nước mới.”

“Không cần, ta cũng mới tắm xong.”

“?” Từ khi nào.

“Có một loại phép thuật gọi là phép tẩy thân, ngược lại còn giúp tẩy rửa ô uế ở trên người sạch hơn việc ngâm nước.” Bạch Tinh bình thản nói, Kiến Nguyệt lại mồm chữ o mắt chữ a, bĩu bĩu môi, vì sao mình lại không thể dùng phép cơ chứ, nếu không đã chẳng vất vả thế này.

Cộc cộc. Bên ngoài có tiếng gõ cửa. Là Lê Khánh Vy.

“Kiến Nguyệt cô nương, Tiểu Hắc, cơm tối đã xong.” Có lẽ là do Khương Húc Nguyệt nói với nàng tên giả của Bạch Tinh.

“Nhanh chóng.” Đợi Bạch Tinh hóa thành cáo rồi, Kiến Nguyệt liền bế nàng lên, sau đó mới ra ngoài mở cửa, “Làm phiền Khánh Vy cô nương.”

Lúc đi đến phòng ăn, thấy Khương Húc Nguyệt đang ngồi ở xích đu, có lẽ là đợi các nàng, vừa nghe thấy tiếng động, liền nở nụ cười.

Tai nàng rất nhạy a. Kiến Nguyệt thầm nghĩ.

Khánh Vy liền đi tới dắt Khương Húc Nguyệt lại đến đây, động tác vô cùng ôn nhu, Bạch Tinh tròn mắt hiếu kỳ nhìn các nàng, đuôi phe phẩy.

Kiến Nguyệt nhớ đến lời vừa nãy của Bạch Tinh, vừa nãy vì sao Khương Húc Nguyệt lại muốn thăm dò Bạch Tinh, ở với nàng được một thời gian, liền không tự chủ mà muốn bênh vực nàng, vì thế có chút cảnh giác với Khương Húc Nguyệt.

“Kiến Nguyệt cô nương, Tiểu Hắc, mau đến dùng thử bữa của phủ Lê.” Khác với bộ dáng của Kiến Nguyệt, Khương Húc Nguyệt dường như đã quên mất chuyện vừa nãy, lịch sự hữu lễ mời các nàng.

Kiến Nguyệt nhìn một bàn đầy thịt, thêm cái bụng cồn cào từ sáng đến tối, mắt đều sắp muốn rụng xuống rồi, nhưng ngại mọi người nên vẫn hành xử vừa phải, “Khánh Vy cô nương, gia phụ gia mẫu nhà cô đâu?”

Lê Khánh Vy nghe thấy nàng hỏi, chân thành đáp lại, “Gia phụ đã đi kinh thành, còn khi ta lên mười lăm, gia mẫu bị bệnh mà qua đời.”

Kiến Nguyệt thấy mình vừa hỏi khó nàng, áy náy nói, “Xin lỗi ta không biết.”

“Không sao, Kiến Nguyệt cô nương mau thử món này, đây là đặc sặc của Nam Hải đấy.” Nói xong nhiệt tình gắp vào bát nàng, Kiến Nguyệt thử một chút, đây chẳng phải là thịt kho dừa hay sao, liền gắp cho Bạch Tinh ngồi bên cạnh.

“Không biết Kiến Nguyệt là từ đâu đến? Muốn đi đâu?” Khương Húc Nguyệt đột nhiên nói.

Kiến Nguyệt suýt nữa bị sặc, cố giữ bình tĩnh, “Ta muốn đi thành Trường An.” Còn câu trả lời thứ nhất, nàng không dám trả lời.

“Thành Trường An? Lẽ nào cũng muốn đến gia nhập kì tuyển sinh của Trường An phái.” Khương Húc Nguyệt tiếp tục nói.

“Đúng thế.”

“Có điều, từ đây đến thành Trường An có chút xa, không biết cô nương sẽ đến kịp không.”

Kiến Nguyệt chỉ gật đầu, không nói nhiều lời, “Kịp, kịp.” Rồi tiếp tục ăn, có điều trong lòng đang hoang mang, đây là đâu?

“Gần đây biên giới Nam Đường có chút loạn, có lẽ gia phụ sẽ đi lâu.” Không biết là có nghe thấy tiềng lòng của Kiến Nguyệt không, Lê Khánh Vy đột nhiên nói.

Kiến Nguyệt chột dạ ngẩng đầu nhìn nàng, hình như không phải nói với mình, Khương Húc Nguyệt gật gật đầu, “Ngươi đừng lo, y sẽ sớm trở về thôi. Đừng nói những chuyện buồn này ở trước mặt khách.”

Lê Khánh Vy nghe thấy nàng nói, cũng vội vàng quay về hướng Kiến Nguyệt, “Thật xin lỗi, phá hỏng khẩu vị của hai vị.”

“Không, không sao.” Kiến Nguyệt xua tay, trong lòng lại nghĩ chuyện khác.

Nam Đường? Nam Đường Đế Quốc? Chẳng lẽ nào đây lại là...

Nàng quay sang nhìn Bạch Tinh, trừng mắt một cái, Bạch Tinh lại giả vờ như không thấy bộ dạng này, chỉ há miệng đòi nàng gắp đồ ăn, khiến Kiến Nguyệt muốn đánh nàng một trận mới vừa lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.