Trong những ngày gần đây, Bạch Tinh còn ưu ái dạy nàng kiếm pháp của bản thân, đồng thời dạy nàng sử dụng Bạch Nguyệt Âm.
Bạch Nguyệt Âm là quỷ kiếm, so với Tiểu Bạc bướng bỉnh hơn, chưa kể nó thường hay mất kiểm soát, đôi khi chưa đợi ý của chủ nhân mà đã tấn công người trước mắt, vì thế thuần phục nó khó khăn hơn nhiều, Bạch Tinh chỉ cho phép Kiến Nguyệt sử dụng nó khi có nàng ở bên cạnh.
“Đợi nó ngoan ngoãn quy phục, thì em mới có thể đem ra bên ngoài.”
Nàng chăm chỉ luyện tập xuống cả tháng, thời gian nhẫn tâm không chờ đợi, Tiên kiếm đại hội cũng đã đến lúc bắt đầu, nàng phải trở về Trường An.
“Lần này là đi đâu, nghe nói năm nay không phải do Trường An phái chủ trì.”
“Chúng ta sẽ đến nước Nam Tây Vực để tham dự đại hội.” Bạch Tinh nói.
“Thái nhi, Nam Tây Vực là nước thế nào?” Kiến Nguyệt tò mò hỏi.
“Là chư hầu nằm ở phía Nam của Tây Mông, vì bên cạnh có một cái vực sâu thăm thẳm, nên được gọi là Tây Vực.”
Các nàng tập hợp lại, lần này Kiến Nguyệt đã gặp lại Văn chưởng môn, thấy y vẫn như trước cao cao tại thượng, khí chất xuất phàm không dính bụi trần, y đang căn dặn mọi người, đồng thời tự mình phổ biến quy tắc Tiên kiếm đại hội.
Trường An phái là phái duy nhất không thuộc phái tu tiên mà có thể tham dự đại hội, cũng đủ để chứng minh tầm ảnh hưởng của phái.
Kiến Nguyệt đang nói chuyện cùng với Mặc Lâm, hỏi han y trong kì nghỉ đã đi đâu, Mặc Lâm vì sợ hãi Bạch Tinh, nên khi trả lời nàng còn cố tình bưng ra nụ cười cứng ngắt như khúc gỗ, bởi vì y chưa từng cười bao giờ, nên vừa nở nụ cười, doạ Kiến Nguyệt giật nảy mình.
Có điều những điều này đều thu vào tầm mắt của những kẻ hóng hớt, và bắt đầu lái câu chuyện theo trí tưởng tượng của mình.
“Không phải chứ? Đến cả tên đầu gỗ cũng bị Cửu công chúa mê hoặc.”
“Ài, anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Nếu nàng như thế quyến rũ ta, ta cũng sẵn sàng cười từ đây đến tận thành Cửu Vĩ.”
“Phải nói Cửu công chúa thực lực cũng thật đáng gờm, đánh bại cả Nhị tiểu thư Lạc Phong phái.”
“Hoặc là do nàng ta thực lực không như lời đồn, nên mới bị đánh thua trận tơi tả.”
“Ngươi nhỏ cái miệng thôi, kẻo nàng ấy nghe thấy bây giờ.”
“Ta là nói sự thật.”
Bọn họ tụ tập bàn tán, không phát giác ra Tú Nghệ Anh từ khi nào đã đứng ngay sau lưng, nàng nghiến răng kèn kẹt, mắt đỏ ngầu nhìn lên hai con người đang tách lẻ mà cười đùa kìa, thân thiết tựa như cặp tình nhân, nàng bất giác nắm chặt viên ngọc đã nứt vỡ của mình.
Yêu Kiến Nguyệt, ta với ngươi không thù không oán, ngươi lại khăng khăng tranh giành với ta.
Tú Nghệ Anh lạnh lùng quay lưng đi, để thị nữ bên cạnh nàng cắn môi chột dạ, sợ hãi trước ánh mắt căm hận của nàng.
Thị nữ có một bí mật, là cô cũng thích Mặc Lâm. Lúc trước trong lúc đi đến Trường An để báo danh, khi đó lạc đường đâm ra gặp nạn, nào ngờ có một nam nhân lao đến cứu người, sau đó lại lạnh lùng không lời nào rời đi, nhưng khiến cô quên mãi không quên.
Khi đến Trường An phái, cô chỉ liếc qua đã nhận ra y, nào ngờ tiểu thư nhà mình cũng ưa thích, cô không dám tranh giành, chỉ có thể lặng lẽ theo sau. Đáng tiếc là cô là thuộc hạ được Lạc Phong phái bí mật điều vào, nên không thể ghép nhóm với Tú Nghệ Anh, ghen tị với A Huyền. Nên đến vòng cuối, cô cắn răng chịu đựng thác nước, đến cả người bị bỏng nặng, nhưng vẫn thành công thông qua, nhờ vả sư huynh trong y phòng cho thuốc bôi, nói là cho tiểu thư. Sư huynh không muốn đắc tội với Lạc Phong phái, nên âm thầm đưa cho cô.
Thấy Tú Nghệ Anh khoe khoang được Mặc Lâm tặng viên ngọc bội, khiến cô ghen tức. Vì thế nhiều lần lén lút ngắm viên ngọc được cất cẩn thận, nhưng có hôm cô bất cẩn, đánh vỡ viên ngọc.
Cô sợ hãi nhìn viên ngọc vỡ nát, nếu như một trong hai người biết, có khi nào sẽ lấy đầu mình không.
Cô chợp nhớ đến Yêu Kiến Nguyệt, lúc nào cũng ra vẻ nhân từ, hiền lành để mua chuộc người khác, còn ra vẻ thân thiết với Tú Nghệ Anh và Mặc Lâm, đặc biệt là gần đây luôn bám dính lấy y, khiến cô khó chịu đến phát điên. Chỉ là con hồ ly tinh, đến giờ vì sao Hoàng thượng vẫn chưa giết sạch chúng.
Vì thế cô đem viên ngọc chôn ở bồn cây trước cửa phòng Kiến Nguyệt, sau đó tìm cách lừa dối, bịa đặt với Tú Nghệ Anh gần đây tinh thần bất ổn. Tú Nghệ Anh đang có mâu thuẫn với Kiến Nguyệt, trong lòng đã nhú lên mầm mống nghi ngờ, khi nghe cô kể, nhân lúc nàng không ở liền đến tìm, phát hiện quả đúng là viên ngọc đã bị phá vỡ. Nàng không nghĩ gì nhiều, cho rằng Kiến Nguyệt cũng có ý tứ với Mặc Lâm, dù sao y tiêu soái lại tử tế, tuy lạnh lùng vô tâm nhưng trong lòng thực ra lại không như thế.
Yêu Kiến Nguyệt cướp đi hào quang của nàng, nàng đã không đòi, cướp đi cả bình yên giữa nàng và phụ thân, nay cư nhiên cướp cả nam nhân của nàng.
Bạch Tinh quay đầu nhìn về phía đám đông, chỉ thấy bọn họ rảnh rỗi lại tụ tập bàn tán, cho rằng mình nhầm lẫn, tiếp tục lôi kéo sự chú ý của Kiến Nguyệt.
“Chúng ta sẽ bay đến Nam Tây Vực sao? Nơi đó có xa lắm không?” Kiến Nguyệt tập trung nghe chưởng môn nói, ấn đầu con hồ ly đang ngọ nguậy còn cào lên y phục mình, quay sang hỏi Mặc Lâm.
“Phu nhân chi bằng để tại hạ đưa người đi, trên đường có khách trọ thì có thể dừng lại nghỉ ngơi, vì đường rất xa.” Mặc Lâm nói.
“Vậy làm phiền ngươi quá rồi.” Kiến Nguyệt cảm thấy mình may mắn đi đến hôm nay đều nhờ thơm lây của Bạch Tinh.
Tổng cộng có bảy người, tất cả đều xuất phát lên đường, có Y Ngọc Thanh dẫn dắt, thay cho tam vị trưởng lão đi đến Nam Tây Vực. Ai cũng cho rằng Y Ngọc Thanh sẽ trở thành một trong tam vị trưởng lão, thậm chí có khả năng trở thành chưởng môn tương lai, vì thứ nàng ấy thiếu chỉ là kinh nghiệm, nên các trưởng lão tạo cơ hội cho nàng thường xuyên đi đại diện, đồng thời học hỏi các phái khác.
Kiến Nguyệt nhìn Bạch Tinh đang ngáp ngắn ngáp dài, còn ưỡn ngực ưỡn eo, trông rất buồn cười, nàng lấy ngón tay chọt đối phương, thế là bị cắn.
“Hai ngươi đã đi đâu thế?” Bánh Bao ngồi bên cạnh tò mò hỏi.
“Bí mật.” Kiến Nguyệt nháy mắt, cười nói.
“Ta cảm giác không phải là trở về thành Cửu Vĩ.” Bánh Bao liếc xéo nàng, nói.
“Ngươi làm sao biết được.” Kiến Nguyệt cười trừ.
“Mặc Lâm, còn bao lâu mới đến?” Nàng ngồi cả ngày cũng thấy mệt, vì thế quay đầu hỏi người từ đầu đến cuối đến đứng mà tu luyện, có lẽ sợ Bạch Tinh nên không dám ngồi cạnh.
Mặc Lâm mở mắt, nhìn xuống phía dưới suy đoán một lúc, “Nếu phu nhân đã mệt rồi, vừa hay dưới kia có khách trọ, chúng ta nghỉ ngơi một đêm.”
Theo đề nghị của Mặc Lâm, Y Ngọc Thanh cũng cảm thấy hợp lý, nên duy trì linh lực cho những người ở đây phòng trường hợp có nguy hiểm bất ngờ mà bọn họ rơi vào trạng thái cạn kiệt, vì thế cả đoàn người cũng đáp xuống khách trọ gần đó.
Lúc Kiến Nguyệt vào trong, phát hiện còn có nhóm người khác cũng đang nghỉ chân ở nơi này, trông cách ăn mặc giống như đệ tử môn phái gì đó, nàng không biết.
Có điều, khiến nàng chú ý là cô nương tướng mạo ưu nhìn lại có cảm giác mạnh mẽ nữ cường, thân hình thanh mảnh, hơn nữa còn rất cao, nhỉnh hơn nàng một chút, đôi mắt nàng ấy rất đẹp, lại có gì đó khiến khí chất của nàng càng thêm nổi bật, thêm bí ẩn làm người tò mò.
“Sư tỷ, chúng ta nghỉ ngơi cũng đã lâu rồi, có nên tiếp tục không?”
Nữ tử kia gật nhẹ đầu, Kiến Nguyệt thấy bọn họ đứng dậy chuẩn bị, có chút ngạc nhiên, nửa đêm nửa hôm mà bọn họ vẫn tiếp tục đi sao, không thấy mệt hay sợ nguy hiểm sao? Quả là đáng gờm.
Lúc đoàn người đi ngang qua, Kiến Nguyệt nhìn chằm chằm vào bọn họ, thấy nữ tử kia cũng liếc về phía mình, đâm bối rối, có lẽ là do bị nàng nhìn nên cảm thấy khó chịu.
Kiến Nguyệt chu môi, đợi nàng thêm một thời gian, nhất định sẽ cao bằng cô nương đó.
Sáng sớm hôm sau, đoàn người tiếp tục lên đường.
“Nam Tây Vực có đẹp không?”
“Kinh đô của chúng đẹp, nhưng không bằng Tây Mông.” Bạch Tinh trả lời.
Các nước phía Tây nổi tiếng về luyện kim, các đá quý khoáng sản đều chủ yếu tập trung ở đây, Tây Mông là nơi cung cấp đá quý, dầu lạc, dầu thực vật lớn nhất Thánh Toạ đại lục. Nhờ cái hố sâu khiến cho việc khai thác tài nguyên dễ dàng hơn, thậm chí còn phát hiện ra những tài nguyên khoáng sản quý hiếm khác, trong đó có kim cương và dầu mỏ. Tuy nhiên bởi vì thời tiết khô nóng cùng hố sâu đánh đổ cả những cánh rừng lớn, sông suối, hồ ao, phần lớn phía Tây đều là hoang mạc, đồi trọc.
“Thái nhi, cái vực đó là do đất đai hoặc vụ nổ lớn sao?” Kiến Nguyệt tò mò hỏi.
“Là do người khổng lồ từ Thiên đàng rơi xuống, do Cổ thần trục xuất.”
“Vậy Cổ thần là gì thế?” Kiến Nguyệt kinh ngạc, nàng nhớ đến trước đây từng đọc qua cái tên này.
“Là những vị thần xuất phát từ kỉ hoang sơ, do nàng ấy tạo ra để thay mình trông coi thế gian, các Cổ thần đều không còn xuất hiện trên thế gian nữa, bị đưa vào dĩ vãng, nên gọi là thần cổ đại thôi.” Bạch Tinh cười nói.
“Ngươi biết nhiều vậy? Ta thấy chuyện gì Kiến Nguyệt cũng hỏi ngươi.” Bánh Bao ở bên cạnh nghe, không nhịn được xen vào.
“Đương nhiên, ta là người dẫn đường tốt nhất của nàng ấy.” Bạch Tinh vẫy đuôi, nói.
Mọi người đi suốt không kể ngày đêm, Kiến Nguyệt đã thấy từ xa ở dưới có một cái miệng hố khổng lồ đến đáng sợ, nàng không kìm được mà kinh hãi, không ngờ nó lớn như thế, tựa như lối vào địa ngục. Bên mép hố là những ngọn núi xiên vẹo, hoang tàn, gió cát làm ngọn núi bị phong hoá thành hình lốc xoáy bao bọc miệng hố, nhờ đó chặn được những cơn bão cát từ bên ngoài, hố sâu không thấy đáy, cứ xoáy sâu vào trong, một mảnh tối tăm khiến người tự giác sợ hãi, tưởng chừng như đó không phải là cái miệng khổng lồ đang hút lấy mình, thì sẽ là một con quái vật sẽ từ dưới đất trồi lên, tấn công những thứ gì bay qua.
“Kia là Vực Không Đáy sao? Khổng lồ quá.”
“Thật đáng sợ, nhỡ như rơi xuống, thì chính là hết cách cứu.”
Mọi người không nhịn được mỗi người cảm thán một câu, ánh mắt dính chặt xuống vực sâu thăm thẳm kia, tự hỏi dưới đó có những gì.
“Thứ em thấy, chính là chiến tích trong Kỷ nguyên chiến tranh, ngay cả những vị thần cũng tranh giành lãnh thổ của nhau.” Bạch Tinh nhìn nàng nói.
“Là người khổng lồ bại trận sao?” Kiến Nguyệt miệng không ngậm vào được, cứ tròn mắt nhìn mình ngày càng lại gần vực, phát hiện nó rất lớn, lớn đến đứng từ trên cao thế này cũng không thể nhìn bao quát cả vực.
“Ừm, nghe nói lúc đó, Ma Đế mới giáng trần, khiến Cổ thần phải lâm vào điêu đứng đấy.” Bạch Tinh híp mắt cười, ẩn ý nói với nàng.
Kiến Nguyệt ngơ ngác nhìn nàng, thì ra Bạch Tinh đến đây muộn hơn nhiều, truyền thuyết kia hoá ra cũng có mấy phần chính xác.
“Vì sao a?” Kiến Nguyệt không kìm được tò mò, vì thế thấp giọng hỏi.
Nào ngờ Bạch Tinh không nói gì, chỉ ung dung nhìn về phía trước, còn vui vẻ ngâm hát. Kiến Nguyệt đôi khi nghi ngờ đây là tác phong của Ma Đế khiến thế gian điên đảo sao.
“Phía trước chính là Nam Tây Vực.”
Kiến Nguyệt nhìn về phía trước, thấy những ngôi nhà bé tí ti, thấp tèn tẹt nằm giữa sa mạc khô khốc, trông có chút nghèo nàn. Nàng đã quen nhìn với cảnh thành phố phồn vinh, vàng bạc mạ tường, đá quý đính cửa, vì thế đối với cảnh tượng này có chút bất ngờ. Có lẽ đây chính là điểm khác biệt giữa quốc gia được ma thần bảo hộ, giúp đỡ giữa một quốc gia nhỏ bé phải làm phận chư hầu.
Các nàng bay dần thấp xuống, bay ngang qua thị trấn nhỏ, Kiến Nguyệt nhìn thấy những đứa trẻ đang vui vẻ phấn khích ngẩng đầu nhìn mọi người, ánh mắt còn đem theo sự ngưỡng mộ và kinh ngạc, hiển nhiên là ít khi được nhìn thấy, thậm chí là lần đầu nhìn thấy những người có khả năng bay trên trời. Bọn họ không mặc áo liền thân thì chính là một cái áo khoác cùng cái quần rộng thùng thình, có hài tử còn cởi trần nên da đều sạm nắng, đại đa số sẽ đội mũ hoặc trùm khăn, có lẽ là bởi vì nắng ở đây quá nóng gắt, chói chang đến nhức mắt, nàng thấy ai cũng mồ hôi đầm đìa, ngay cả những người thuộc băng hệ cũng có chút chật vật.
“Kiến Nguyệt, nóng như thế này ngươi còn ôm nàng ấy sao?” Bánh Bao nóng đến thè lưỡi ra, thở hổn hển, nghi hoặc nhìn nàng.
Kiến Nguyệt chỉ cười trừ, chính vì nóng nên nàng mới ôm Bạch Tinh a, người nàng ấy có bao nhiêu mát mẻ, bất quá nhớ đến nguyên do, Kiến Nguyệt lại bớt phần vui vẻ đi, thêm mấy phần ưu tư.
“Phía trước chính là phái Diễm Quyền, cũng chính là nơi chủ trì Tiên kiếm đại hội năm nay, các ngươi phải cố gắng giữ lấy thể diện của Trường An phái, không được đi lại lung tung, không được báng bổ thần linh, truyền thống, văn hoá của họ, đây là tội đại kị, nếu vi phạm chắc chắn sẽ bị trục xuất khỏi phái.” Y Ngọc Thanh quay người lại nhắc nhở, tuy sắc mặt của cô vô cảm, Kiến Nguyệt có thể nhìn ra cô ấy cũng không thoải mái với thời tiết này.
Nàng nhìn thấy giữa hoang mạc, cách thị trấn không xa có một toà thành nhỏ được xây bởi những tảng đá vôi khổng lồ, ngay toà nhà chính là một mái vòm màu vàng, nàng không biết là mạ vàng hay dùng vàng xây nên nữa, toà nhà có cấu trúc bát giác với những khung cửa sổ vòm đang nhấp nháy ánh sáng, Kiến Nguyệt lập tức đoán ra đó là nơi để cúng thờ thần linh. Nhìn môn phái hoàn toàn khác biệt với thị trấn vừa nãy hoang vu, nơi này lại trông rất xa hoa, còn có những viên đá màu đỏ đang phản chiếu lại ánh sáng mặt trời.
Nàng nhìn thấy bên dưới có bốn, năm người đang mặc áo liền thân đủ mọi màu sắc, đầu đội khăn xếp đang nhìn về phía các nàng, Y Ngọc Thanh lập tức nói, “Kia là các vị trưởng lão của Diễm Quyền.”
Vì thế khi đáp xuống đất, mọi người đều vội vàng hành lễ, năm vị trưởng lão cũng ôn tồn đáp lại, Kiến Nguyệt âm thầm quan sát bọn họ, trông có lẽ chỉ ở độ tuổi trung niên, nhìn trẻ trung hơn cả nhị trưởng lão, bất quá nàng không tin bọn họ vẫn còn trẻ, ít nhiều cũng phải sống hơn trăm năm rồi.
“Các vị mau vào nghỉ ngơi, chuẩn bị cho Tiên kiếm đại hội ngày mai.” Chưởng môn cười nói, phái đồ đệ đi dẫn đường.
Tổng cộng có tám môn phái tham dự Tiên kiếm đại hội, nghe nói trước đây còn có một đoạn thời gian những mười sáu môn phái tham dự, nhưng có phái đã suy yếu, có phái không tham gia. Trong số đó, Trường An phái luôn nổi bật, số lượng đồ đệ ít nhất trong các môn phái, lại không thuộc phái tu tiên, nhưng các năm vẫn đủ tư cách tham dự, thậm chí có nhiều năm đoạt giải quán quân.
“Nơi đây không có gì chơi cả.” Kiến Nguyệt buồn chán nhìn ra bên ngoài, nàng cứ nghĩ sẽ được đi dạo quanh, để tìm văn hoá về nơi này, bởi vì đây là một thời đại tách biệt, nên những văn hoá, tư tưởng cũng như tôn giáo đều khác biệt với những gì mà nàng từng nghe từng thấy.
“Nóng chết đi được.” Bánh Bao nằm hẳn xuống đất than thở, lưỡi đều thè ra.
“Nghe nói có thể ngâm nước băng, ngươi có muốn thử không?” Kiến Nguyệt nhìn nó nóng đến muốn ngất, tội nghiệp nói.
“Có.” Bánh Bao nghe thế, liền vẫy đuôi mừng rỡ.
Vì thế Kiến Nguyệt cố tình đi tìm quản sự ở đây để giúp nàng lấy nước, bọn họ rất nhanh đã đem chậu nước băng đến, cũng lập tức rút lui. Bánh Bao thích thú ngâm ở dưới nước, tuy không thể bơi, nhưng có thứ để giải mát là tốt rồi.
“Bánh Bao, ngươi trước đây là hệ gì thế?” Kiến Nguyệt ngồi một bên vuốt đầu Bạch Tinh, một bên nhìn nó.
“Quang hệ.” Bánh Bao nhắm mắt hưởng thụ nói.
“Đáng gờm vậy sao, ngươi nhất định là thắng về tốc độ.” Kiến Nguyệt híp mắt cười nói.
Lần này nàng được phép mang linh vật vào thi đấu a, có một người sắp đạt đến cảnh giới hoá tiên, đấy là chưa kể còn có Ma Đế bên cạnh, hê, vấn đề nằm ở nàng có muốn lấy chức quán quân hay không thôi.
Bạch Tinh lẫn Bánh Bao thấy nàng đang đắc chí, cả hai không hẹn mà bĩu môi. Quả không thể chối cãi, có linh thú đã là được lợi rồi, còn chưa nói nàng có tận hai, mà Bánh Bao tin rằng thực lực của Bạch Tinh không hề nhỏ, chỉ là kì quái, nó không có cách nào tra ra.
Không tra ra có ba nguyên nhân chính xác nhất, một là bản thân thấp kém hơn đối phương, hai là đối phương linh căn hỗn loạn, điều này có thể coi như là kẻ yếu không điều khiển được linh căn, ba là đối phương thân thể bất phàm đến không cần dùng đến linh căn.
Không cần dùng đến linh căn, chính là đã trở thành thần, Bánh Bao không nghĩ nàng ấy đã đạt đến cảnh giới cao đến thế, nhưng bản thân tra không ra, vẫn là một ẩn số. Lẽ nào nó tu vi thấp hơn nàng ấy rất nhiều, chí ít đối phương cũng đã trở thành tiên.
Chỉ là tiên nhân lại có đặc điểm của tiên nhân, như khí chất trong sạch đến vạn vật thoải mái, dễ chịu, lại toát ra cảm giác gần gũi, ấm áp, chưa kể gương mặt của tiên nhân dù nam hay nữ đều mang theo sự phúc hậu, thanh tú, và cuối cùng là thanh tâm quả dục, nhưng Bạch Tinh không hề có đặc điểm nào, nó đôi khi cảm nhận được sự áp bức của đối phương đến khó thở, nàng ấy dù là đại mỹ nhân, nhưng ngũ quan mang vẻ sắc bén, ngang tàng, đôi khi Bánh Bao nghĩ nàng là quỷ mới đúng, chỉ là có con quỷ nào vừa thần kinh vừa vô liêm sỉ đến thế này sao? Ác cũng không ác, hiền cũng không thể nói là hiền.
“Lười biếng là không tốt, chúng ta chỉ giúp em khi thực sự cấp bách thôi, còn lại em phải tự lo lấy.” Bạch Tinh ung dung nói.
Kiến Nguyệt phồng má nhìn nàng, biết ngay đối phương sẽ nói thế này mà, “Hai người chống mắt lên mà nhìn em trổ tài đi.”
“Được.” Cả hai không hẹn mà đồng thanh.