Hồ Ly Truyền Kỳ

Chương 59: Chương 59: Ngũ tinh




Kiến Nguyệt tối hôm đó buồn chán ăn cơm một mình, nhớ đến kì khảo hạch thứ ba sắp đến, mà bản thân mình lại chưa đi vào đâu, tổ hợp cũng chưa có, dường như cũng không có ai muốn mời nàng gia nhập, đều coi nàng là của nợ.

Ài, không phải vì thân phận đặc biệt mới phần nào lôi kéo được sự chú ý, nếu không bản thân sẽ hoàn toàn lu mờ. Kiến Nguyệt nghĩ đến đây, mắt lim dim chìm vào trong giấc ngủ.

Sáng hôm sau có tiếng gõ cửa, nàng mơ màng dụi mắt còn hơi sưng.

“Đến đây.”

Kiến Nguyệt mặc y phục tử tế, mới ra mở cửa, thấy Mặc Lâm đang đứng bên ngoài.

“Nguyệt cô nương vẫn còn ngủ sao? Là tại hạ quấy rầy rồi.”

“Không sao, ngươi đợi ta một lúc.” Kiến Nguyệt nói xong đóng cửa lại, đi rửa mặt.

Lúc trở ra, nàng thấy Mặc Lâm đang ngồi ở trước đá tảng đợi mình như mọi ngày, sau đó hai người sẽ đứng đợi Nghệ Anh đến.

“Hôm qua cô nương có việc cần xuống núi sao?” Mặc Lâm đột nhiên mở lời.

“Đúng thế, ta đến gặp một bằng hữu.”

“Bằng hữu? Có phải nam tử cùng cô nương phá vỡ trấn Giám Hồn không?”

“Ngươi làm sao biết?” Kiến Nguyệt kinh ngạc, quay đầu nhìn đối phương.

“Tại hạ lúc trước đến tìm cô nương, có thấy một nam nhân trông có vẻ lo lắng đuổi theo lúc cô nương chạy ra bên ngoài biệt phủ, thiết nghĩ hẳn là bằng hữu.” Mặc Lâm giải thích.

“Vậy à.” Kiến Nguyệt thấy y nói thế, cũng không nói gì nữa, từ xa đã thấy bóng dáng của Tú Nghệ Anh đang đến lại gần.

“Cô nương khi ra ngoài nên cẩn thận, tốt hơn không nên đi một mình.” Mặc Lâm im lặng một lúc, đột nhiên lên tiếng.

“Ân?” Kiến Nguyệt lại quay về phía y, có chút ngoài ý muốn, bình thường đã quen với bộ dạng kiệm lời vô cảm của đối phương.

“Hai người nói gì thế?” Tú Nghệ Anh chạy đến, vui vẻ nói.

“Không có gì, chúng ta bắt đầu thôi.” Kiến Nguyệt cười nhạt.

...

Xích Quỷ sơn mạch.

Mấy con sóc đỏ đang ngồi cắn quả hạt ở dưới đất, đột nhiên nghe thấy tiếng động, như cảm ứng được gì đó, ngẩng đầu lên, mũi động đậy ngửi ngửi, sau đó liền chạy lên trên cây. Chúng đồng loạt lấp ló cái đầu nhỏ ra, nhìn về phía nữ tử đang ung dung đi qua.

Bạch Tinh đi sâu vào trong rừng, đi đến đâu, đường mở ra đến đấy, cỏ rậm um tùm đang cong mình cũng vội dựng thẳng lên, những con vật ngáng đường cũng phải né sang một bên, đổ dồn ánh mắt về phía nàng.

Nàng đi sâu vào trong hang động, ánh sáng xanh như cơn sóng chiếu lên gương mặt trắng nhợt, đôi mắt khẽ chuyển động, nhìn về phía đàn cá đuối đang vẫy vây, chậm rãi trôi nổi trên không trung, bao quanh lấy cây nấm khủng lồ.

Bạch Tinh xuyên vào trong cây nấm đó, ánh sáng liền bao phủ lấy nàng, rất nhanh, một thế giới mới xuất hiện ở trước mặt. Những người có đôi tai nhọn, đồng tử màu xanh đồng loạt nhìn về phía nàng, vội vàng đứng dậy.

“Đại nhân.” Một nam tử khí chất thanh cao, trong sạch khiến người đều thấy thoải mái tiến đến chỗ nàng, trên người mặc một vạt vải rộng màu trắng, vai có một cái trâm cài, eo được buộc thắt lưng.

“Ta muốn ngươi giúp ta một chuyện.” Bạch Tinh liếc hắn, nhàn nhạt nói.

“Đại nhân cứ nói, đừng nói là một chuyện, dù là đổ mạng Tinh linh tộc cũng sẽ sẵn sàng.” Nam nhân kia nghiêm túc nói.

Tinh linh tộc vốn dĩ đã bị coi là tuyệt chủng từ nghìn năm trước, do sự di cư của các ma thần, dẫn đến tranh chấp lãnh thổ, mà Tinh linh tộc thì lại ưa chuộng hoà bình, nên liên tục bị dồn ép vào một góc, buộc phải đi nơi khác. Nhưng khi đến nơi khác, yên ổn chưa bao lâu đã phải tranh chấp lãnh thổ. Tinh linh tộc tuy có bề ngoài đẹp đẽ, giống như tiên tử mà khiến người khác ghen tị, khí chất lại mang cảm giác trong sạch, chính là thần tiên trong miêu tả, bất quá do quá yêu chuộng hoà bình, nên ngay cả người phàm cũng muốn khinh nạt.

Dần dà, Tinh linh tộc đứng trước nạn diệt chủng, do không có nơi sinh sống, hậu thế không muốn tiếp tục duy trì nòi giống nữa, vì bản thân họ còn chưa lo xong, nói gì đến con cái, khi ấy chỉ còn lác đác vài người. May thay, khi đó Bạch Tinh đang đi lang thang, quyết định cứu họ một mạng, đưa trở về Xích Quỷ, vì để tránh bị các thế lực khác truy lùng, Tinh linh tộc có hơi thở gần gũi với đất trời, có thể chữa được bách bệnh, nhiều quý tộc từ người phàm cho đến ma quỷ hay những vị thần đều muốn tìm họ về làm gia nô, thậm chí vì thấy ngoại hình bọn họ đẹp đẽ mà bắt về làm kỹ nam, kỹ nữ, vì thế nàng để họ ẩn cư, người ngoài lại cho rằng họ đã tuyệt chủng.

“Tiểu thần lập tức sẽ đi làm.” Nam nhân kia nghe nàng nói, một chút cũng không do dự đáp ứng.

Bạch Tinh gật đầu, nàng lần này trở lại không những vì Cửu Vĩ tộc, mà còn có rất nhiều nguyên do khác. Sơn mạch này có rất nhiều bộ tộc khác hay những sinh vật mà đều bị cho là đã biến mất, tất cả đều nằm dưới sự bảo hộ của nàng.

“Ta nghe trong thời gian ta đi, các bộ tộc bắt đầu xích mích bất hoà rồi?” Bạch Tinh vừa đi vừa hỏi con báo đen bên cạnh.

“Đại nhân, đúng là thế. Là do tướng quân của tộc Phong Lang bị tộc Nham Sư Tử tấn công, tiểu thần có đến tra hỏi, là tộc Nham Sư Tử hiểu nhầm là địch nhân đến tranh giành thức ăn nên mới tấn công, không hoàn toàn có ý công kích.” Tuyền đem toàn bộ sự việc trình bày.

“Thật là, các ngươi không thể khiến người khác yên tâm được.” Bạch Tinh thở dài nói, lại là mấy vấn đề này, lãnh thổ đúng là có chút nhỏ, nhưng chủ yếu bởi vì những ma thần này có bản năng bảo vệ lãnh thổ quá cao, đôi khi nổi bản tính lên cuối cùng chỉ có thể biện giải bằng hiểu nhầm.

“Ngọc ướng quân không sao chứ?”

“Tiểu thần đã nhìn qua, không có gì đáng ngại.”

“Dù thế nào Phong Lang tộc cũng sẽ nghĩ cách trả thù thôi, nàng là trọng tướng của chúng, đời nào sẽ dễ dàng bỏ qua.“.

||||| Truyện đề cử: Tổng Tài Lạnh Lùng Tha Cho Tôi Đi |||||

“Vậy chúng ta có nên làm gì không?” Tuyền hỏi.

“Quên đi, nếu chỉ là mấy con chó mèo cào nhau thì không có cách nào, nhưng nếu như đi quá xa, ngươi nhất định phải can ngăn lại.” Bạch Tinh căn dặn.

“Tiểu thần đã nhớ.”

Tuyền còn đang vâng vâng dạ dạ, bỗng nhận ra gì đó, vội hỏi, “Đại nhân sắp phải đi đâu sao?”

“Đúng thế, có lẽ một thời gian dài.”

“Là cô nương kia sao? Tiểu thần nhớ người nói chỉ đưa nàng ấy đến thành Trường An.”

Bạch Tinh nghe nó nói thế, mỉm cười nhìn đối phương, “Để nàng một mình, ta không yên tâm.”

Tuyền thấy người đã nói thế, cũng không hỏi nhiều nữa, xin cáo từ, “Đại nhân còn gì căn dặn tiểu thần?”

“Không, ngươi có thể trở về.”

Bạch Tinh gật đầu, để con báo đi làm chuyện của nó, đi thẳng về ngọn núi phía trước. Từ xa đã nhìn thấy một bóng người, là Dương Quyền đang đợi nàng.

“Bạch cô nương.” Dương Quyền cũng nhìn thấy nàng, vội chạy về hành lễ.

“Dương tướng quân có chuyện gì cần tìm sao?”

“Chuyện là như này, tại hạ lần này đi là để hộ tống công chúa đến thành Trường An, đến nay người cũng đã đến, hơn nữa lại thấy Cửu Vĩ tộc hiện đã an toàn, nên muốn xin người trở về thành Cửu Vĩ, để triệu kiến Hồ Vương, không biết cô nương thấy thế nào?” Dương Quyền nói.

“Được.” Bạch Tinh gật đầu, hắn có đột ngột rời đi thì nàng cũng không quan tâm.

“Vậy...” Dương Quyền thấy nàng rộng lượng để mình đi, trong lòng vui mừng.

“Cửu công chúa, ta sẽ thay ngươi chăm sóc nàng.”

“A.” Dương Quyền không ngờ nàng đoán được suy nghĩ của mình, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn đối phương, thấy sắc mặt nàng nghiêm túc, lo lắng trong lòng cũng hạ xuống.

“Vậy tại hạ thay Cửu Vĩ tộc đa tạ ơn cứu mạng của Bạch cô nương, nếu sau này cô nương có gì cần giúp đỡ, Dương Quyền nếu có thể giúp, nhất định sẽ dùng hết sức mà làm.” Dương Quyền cúi đầu xuống, đưa ra lời thề như sắt đá.

“Vậy sao, ta hy vọng ngươi sẽ không quên lời này.” Bạch Tinh cười đáp.

“Tại hạ làm sao dám quên.” Dương Quyền vội nói, người trước mặt năm lần bảy lượt không chỉ giúp đỡ hắn, mà còn là cả dòng tộc của hắn, việc này hắn cũng phải trở về nói với Hồ Vương.

“Được, đường xa xôi hiểm trở, ngươi cũng nên khởi hành đi.” Bạch Tinh cười nhạt, lướt ngang qua hắn, chỉ để lại một câu này.

“Hy vọng có ngày tái kiến“. Dương Quyền nhìn bóng lưng nàng, cũng chỉ nói thêm một câu, liền trở về.

Bạch Tinh đi sâu vào trong hang động, qua cả gian phòng trước đây Kiến Nguyệt ở, đi đến tận cuối hang, thầm niệm chú, rất nhanh một không gian khác liền mở ra.

Nàng ngẩng đầu lên nhìn cảnh vật xung quanh được bao bọc bằng những ngôi sao đang lấp lánh, còn có những vệt sao băng đang ngang qua, ở giữa căn phòng là một thứ gì hình cầu màu trắng bay lơ lửng, lại có những ngôi sao, hành tinh khác xoay quanh.

“Ngũ tinh hội tụ sao.” Bạch Tinh nhìn các ngôi sao, hành tinh đang chuyển động, cười nhạt nói.

“Thiên tai ở khắp nơi, thuỷ triều dâng cao, đất đá rung lắc, núi lửa tỉnh dậy, bách tính lâm vào khổ nạn, đương nhiên sẽ bất mãn với trời đất.” Một nam tử đột nhiên nói.

Bạch Tinh liếc qua y, híp mắt nhìn những ngôi sao sắp giao tụ, suy nghĩ một chút. Nàng gõ ngón tay xuống bàn, lại nhận ra gì đó, niệm chú, các ngôi sao liền thu nhỏ lại, những ngôi sao khác liền xuất hiện. Đôi mắt đang mơ màng của nàng mở to, đồng tử đều giãn ra.

“Bất mãn không chỉ có chúng sinh.” Một người ở đằng sau nàng nói.

Bạch Tinh không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào phía trước, nâng mày lên, nói, “Đáng tiếc, không nằm trong chuyện của ta phải quản.” Nói xong liền đứng dậy, rời khỏi gian phòng kia.

“Không biết cô nhóc của ta có ngoan ngoãn không?”

...

Tiếng la hét ở khắp nơi, xung quanh được thắp các đuốc lửa những cũng không thể lấn át bóng tối ở đây. Không khí nóng hừng hực, không biết là vì những ngọn lửa đang cố gắng bùng cháy, hay vì đám đông đang phấn khích, hoặc là do nồi nước sôi sùng sục ở giữa kia.

“Ném hắn vào đi, luộc chín hắn.” Đám đông trên khán đài hô lớn, ầm ĩ đến rung chuyển cả đất.

Hai người ở dưới cố gắng vật lộn, đùn đẩy, đánh đập nhau, họ nghe tiếng cổ vũ kích động kia, ngược lại còn thấy sợ hãi.

“Hức.” Tiếng khóc nức nở từ hai người đang đấu vật kia, nghiến răng nghiến lợi đánh đối phương. Một người mệt mỏi đến không còn nổi sức lực để nói, nhưng mắt liếc về phía nồi nước sùng sục màu đỏ máu, còn có xương sọ đang nổi lềnh phềnh kia, lại cố gắng muốn dùng sức giằng co, nhưng không còn sức lực nào nữa.

Người kia mồ hôi đầm đìa, tóc tai rũ rượi, cũng cạn sức không kém, nhưng thấy đối phương cũng không còn lực để đấu đá với mình nữa, nhắm chặt mắt dồn hơi thở cuối ném hắn vào trong nồi nước.

“Tốt, tốt.” Đám đông phấn khích vỗ tay, dậm chân rầm rầm.

Hắn nhìn người trong nồi đang vùng vẫy, nhưng không để đối phương kịp chạy thoát, nước đã cuốn chặt lấy hắn, dìm xuống, tiếng la hét rất nhanh đã chấm dứt.

“Đây, đây là địa ngục mà.” Hắn nhìn cảnh tượng trước mắt, nước mắt liền rơi xuống lả tả, trong lòng hối hận không thôi.

“Đối thủ tiếp theo mời ra trận.” Một con quỷ hưng phấn hét lên.

Người kia sức lực cạn kiệt, nghe thấy vẫn chưa kết thúc, giật mình sợ hãi, nhìn về phía cánh cửa sắt kia rất nhanh đã mở ra, một nam nhân cường tráng thở phì phò đang trừng hắn.

Hắn sợ hãi lùi lại, không, nếu còn tiếp tục, hắn sẽ vào trong nồi nước sôi kia mất. Khi hắn mới ra trận, cũng giống như đối phương, sức lực tràn trề, khí thế áp đảo những người trước.

“Tha cho ta, aaaa.” Hắn tuyệt vọng gào thét, bám chặt xuống đất, vết cào xuất hiện trên đất đá, móng tay cũng bật máu, nhưng đều vô ích, rất nhanh, tiếng hét đã rơi vào im lặng.

“Hahaha.” Một nam nhân ngồi ở giữa khán đài cười lớn, một tay cầm ly rượu có màu đỏ sậm.

“Ma Đế.” Một con quỷ chạy đến, nói thầm bên tai y.

“Chuyện gì?” Thấy có người đến phá hoại cuộc vui, y bất mãn nói.

“Đã tìm ra, kẻ nào phá vỡ trấn Giám Hồn ở thành Trường An.”

“Đem đầu về cho ta xem.”

*Hình ảnh minh hoạ bởi Stuart Lippincott.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.