Dựa theo khả năng tìm tòi của Kiến Nguyệt, nàng tìm được quyển sách nói về nguyên tố của thế giới này. Cơ bản có sáu nguyên tố là phong, kim, thuỷ, hoả, mộc, thổ. Những nguyên tố biến dị là dung nham, lôi, băng, quang, ám, bão tố và nguyên tố ảo. Tạm thời tìm được mười ba nguyên tố, trong đó có ba nguyên tố hiếm thấy nhất là quang, hay là ánh sáng, ám nghĩa là bóng tối và nguyên tố ảo.
Nàng nghe mọi người nói, Nguyễn Dũng chính là hệ quang và kim, còn Lam Phương Linh là hệ băng. Còn về chưởng môn, vẫn chưa có ai biết y là hệ gì, bất quá Kiến Nguyệt cho rằng thần thánh không phụ thuộc vào những nguyên tố này, muốn là có, chẳng hạn như Bạch Tinh, dù chưa bao giờ tận mắt chứng kiến năng lực của nàng, nhưng đợt khảo hạch lần trước, nàng ấy có thể thành thạo dùng mọi nguyên tố theo nhu cầu.
Đối với nguyên tố ảo, vẫn là một ẩn số lớn, bởi vì quá ít người sở hữu hệ này, nghe đồn đại là có thể tạo ra một không gian khác, từ đó điều khiển được không thời gian, Kiến Nguyệt thầm suy đoán, nếu sở hữu năng lực này thì có bao nhiêu đáng sợ.
Trong thời gian tìm hiểu, nàng nhận ra thế giới này có bao nhiêu phức tạp, bao nhiêu đồ sộ, nào là Kỷ nguyên chiến tranh, rồi là Cổ thần phong ấn ma cõi, Đại chiến Thánh - Ma, Sự sụp đổ của thế giới cũ, nàng đều gãi đầu tạm bỏ qua một bên, để lúc nào lại nghiên cứu tiếp.
Còn về vì sao có người có linh căn, có người lại không, chuyện này thực ra không liên quan đến di truyền, mà đôi khi chỉ là ngẫu nhiên, hiện vẫn chưa có ai tìm được quy luật này. Dân gian đồn đại, những người thường mà có linh căn, nghĩa là được thần linh để ý tới, nên cho mượn pháp lực thiên nhiên, vì thế những gia đình nào mà có người có linh căn, đa số sẽ được ưu ái nhất, ngay cả hàng xóm láng giềng cũng sẽ tôn trọng, mong được nhờ vả lây. Chuyện này có chút giống trong thôn có người đi thi trạng nguyên, Kiến Nguyệt thầm nghĩ.
“Chúng ta tạm nghỉ chân ở đây đi.” Cố Nghiên Hi thấy trời cũng đã trưa, dừng lại nói.
“Sư tỷ, tỷ biết nơi nào sẽ dễ dàng gặp một đàn Hoả Tượng không?” Kiến Nguyệt ngồi xuống bên cạnh cô, chủ động hỏi. Trong vòng ba ngày không những tìm ngà voi, mà lại còn phải tìm cửa thoát hiểm.
Cố Nghiên Hi lắc đầu, nói, “Chúng ta trước đây ải thứ ba đều có nơi mô phỏng lại, cũng sẽ xuất hiện các ma thú phù hợp để thử thách. Nhưng từ khi có chưởng môn mới lên, không ngờ lại cho hẳn ra bên ngoài thực tế để khảo hạch, đúng là có chút khắt khe.”
“Không biết chưởng môn là người thế nào?” Kiến Nguyệt tò mò hỏi, nhưng có thể nhìn ra đồ đệ ở đây vẫn chưa biết thân phận thực sự của tân chưởng môn này.
“Ừm, ta thấy y rất nghiêm khắc, lại kiệm lời, bất quá chưởng môn tuy trẻ tuổi mà võ công cao cường, kiến thức lại rất sâu rộng, ban đầu chúng ta có chút bất mãn, nhưng đều bị y thuyết phục đến tâm phục khẩu phục.” Cố Nghiên Hi nghiêm túc suy nghĩ, mới trả lời câu hỏi này.
Kiến Nguyệt cũng không hỏi gì nữa, gật nhẹ đầu, từ trong bọc lấy ra một ít thức ăn, “Sư tỷ cùng ăn nhé?”
“Ấy, ngươi vẫn phải đem theo bọc sao? Vì sao không dùng phép không gian mà để cho tiện?” Cố Nghiên Hi thấy bên cạnh nàng là một cái bọc có chút lớn, kinh ngạc đến mắt mở to, ấn tượng của cô đối với hoàng thất có chút khác biệt.
“Ta vẫn chưa thể dùng phép.” Kiến Nguyệt cười nói, nếu nàng có thể thi triển thì đã làm từ đời nào rồi, ôm một cái bọc đi vào trong rừng sâu đầy thú hoang, đừng nói đến gặp ma thú, đi bộ không cũng thấy vướng víu bất tiện. Trên đường nàng đi đến đại điện, phát hiện mọi người hai tay trống không, ung dung đi lại, mình lại khư khư cầm cái bọc lớn theo, chẳng trách vì sao bị để ý.
“Ngươi cũng thật thảm a.” Cố Nghiên Hi không chút kiêng kỵ cảm thán nói.
“Có cách nào để sang Xích Quỷ sơn mạch không?”
“Hả?” Cố Nghiên Hi giật thót tim, kinh ngạc nhìn nàng, cô vừa không nghe lầm chứ, vội can ngăn, “Yêu sư muội, ngươi tương lai còn dài a, bây giờ chưa thức tỉnh, nhưng sau này sẽ có ngày rồi cũng đến. Hơn nữa ngươi còn là Cửu Vĩ, có bao nhiêu lợi hại, vì thế không cần phải lựa chọn con đường này. Sau cơn mưa trời sẽ sáng, tương lai tươi sáng đang đón chờ chúng ta.”
Kiến Nguyệt nghe cô hiểu nhầm mình, buồn cười đến cả gương mặt đều treo lên nụ cười, “Ta biết rồi, cảm ơn sư tỷ.”
Cố Nghiên Hi đột nhiên ngẩn ngơ nhìn nàng, khiến bản thân nàng bắt đầu mất tự nhiên, “Sao thế?”
“Quả không hổ là Cửu công chúa nghiêng nước nghiêng thành.” Cố Nghiên Hi gật gù, xoa cằm, ra vẻ suy tư nói.
Kiến Nguyệt nghe cô khen ngợi, chột dạ ho khan hai tiếng, nàng cũng không phủ nhận chủ thể này, bất quá dù đã sống trong cơ thể này nửa năm, vẫn cảm thấy bất an, cho rằng bản thân vô duyên vô cớ chiếm đoạt thân xác của người khác.
Nếu mình ở đây, thì chủ nhân của cơ thể này đang ở đâu? Chuyện gì xảy ra ở thể xác của mình.
Nếu như mình ở thế giới cũ đã chết rồi thì sao.
“Được rồi, nghỉ ngơi thế thôi, chúng ta còn nhiều chuyện phải làm đó.” Cố Nghiên Hi đột nhiên lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng.
“Sư tỷ, tỷ đã nghe chuyện nhập hồn vào thân xác khác chưa?” Kiến Nguyệt vừa đi vừa thấp thỏm hỏi đối phương.
Cố Nghiên Hi thấy nàng hỏi mình, vuốt cằm suy nghĩ, “Ta nghe về chuyện này rất nhiều rồi, nhưng chưa từng chứng kiến. Sư phụ nói, chỉ những linh hồn độc ác mới đi chiếm đoạt thân thể của người sống, mà hơn nữa là do Ma Đế bày ra thứ này đầu tiên, để sai khiến những người sống nhưng đã mất đi linh hồn chủ thể, từ đó chiếm đoạt thế gian.”
“Ma Đế rất muốn lật đổ Thánh Thượng để lên cầm quyền sao?” Kiến Nguyệt gật đầu lắng nghe, nhưng cũng không quá tán thành.
“Đúng thế, ngươi câu này cũng quá thừa thãi rồi. Thế gian ai mà chẳng biết Ma Đế tâm can thâm độc thế nào, hơn nữa...” Cố Nghiên Hi nói đến đây, tay siết chặt lại thành quyền, cau mày căm phẫn.
“Là bởi vì người đã hại chưởng môn đời trước?” Kiến Nguyệt đột nhiên nói thay cô. Google ngay trang == Tгùм Truyện.V Л ==
“Ấy.” Cố Nghiên Hi vội che miệng nàng lại, nhìn xung quanh, xác định không có ai mới thở phào, lại quay sang nhìn nàng.
“Chuyện này ngươi không được tuỳ tiện nói đâu, đây là nỗi đau của nhị vị trưởng lão.” Cố Nghiên Hi huých nàng một cái, tiếp tục đi.
Kiến Nguyệt cũng không nói gì nữa, lẳng lặng đi theo. Nàng trong thời gian ở trong Trường An cũng đã hiểu, đây là đề tài cấm kỵ, mặc dù xảy ra mới gần đây, hơn nữa lại là trọng sự, nhưng không có ai dám nhắc đến, cùng lắm chỉ nhắc đến Bạch chưởng môn là một thiên tài khó kiếm.
Trước đây nàng có lẽ sẽ tin lời của Cố Nghiên Hi, nếu như không phải nàng lên điện thờ để nghe Lý Ẩn Vân kể chuyện, Kiến Nguyệt có nhận thức rất cao về thành kiến, nàng đối với thế giới này mơ hồ, mỗi câu chuyện đều có thể gây ấn tượng với nàng, tạm thời chưa vội vàng tự mình đưa ra chủ kiến để phán xét giữa ai và ai.
“Ngươi có bằng hữu nào hệ thủy không? Như thế chúng ta hành sự cũng dễ dàng hơn.” Cố Nghiên Hi quay đầu lại hỏi.
Kiến Nguyệt suy nghĩ một chút, nói, “Ta có người quen là tam hệ, trong đó có hệ thuỷ, nhưng mà ta nghĩ tìm được y không dễ dàng đâu.”
Nói không chừng tầm này y đã xác định được mục tiêu, chuẩn bị ra tay, sau đó đi tìm lối ra, còn những chuyện khác cũng không quản đi. Kiến Nguyệt không hiểu vì sao đến phút chót Tú Nghệ Anh lại thuyết phục được Mặc Lâm gia nhập.
“Nếu có người quen biết thì vẫn đáng tin cậy hơn một chút so với người lạ gặp trên đường, đây là cuộc thi loại, dù không cùng đề, nhưng vẫn có thể sẽ nghĩ cách để khiến ngươi bị loại.” Cố Nghiên Hi có lòng tốt nhắc nhở.
“Đa tạ sư tỷ nhắc nhở.” Kiến Nguyệt không ý kiến, vì cô nói quả là không thể chối cãi, nàng có thể không nghĩ đến làm hại ai, nhưng không đồng nghĩa sẽ đối phương cũng giống như nàng.
“Giúp đỡ chúng ta, ngược lại các tiền bối có được lợi gì không?” Kiến Nguyệt đột nhiên hỏi.
“Giờ ngươi quay ra nghi ngờ ta sao?” Cố Nghiên Hi buồn cười nói, “Có, sẽ ảnh hưởng đến kết quả thành tích, làm đồ đệ trong Trường An đồng nghĩa áp lực rất lớn, mỗi năm đều sẽ có người bị trục xuất, bởi vì nhiều lý do. Lần này ta tham gia là để kéo thành tích lên, chúng ta vì thế cũng đòi hỏi rất cao, nhỡ như các ngươi lười biếng, không có năng lực dẫn đến không qua ải, thì chúng ta coi như tham gia không công.”
Kiến Nguyệt bật cười, có lẽ phải khen nhân khí của nàng tốt, mới may mắn đụng phải sư tỷ, nếu không với năng lực của nàng, e là sẽ bị từ chối.
Hai người lang thang một hồi, nhưng vẫn không tìm được thấy gì, đừng nói là Hoả Tượng, đến cả một con thú hoang hay đồng môn cũng đang chạy loạn đi tìm thứ mình cần cũng không thấy. Kiến Nguyệt nghe thấy tiếng nước chảy, quay sang hỏi đối phương, “Hoả Tượng có cần uống nước không?”
“Có.” Cố Nghiên Hi không hiểu nàng vì sao lại hỏi câu hỏi này.
“Vậy chúng ta nên đi dọc bờ sông suối, bất kể sinh vật nào cũng cần nước uống, hơn nữa voi là loài động vật rất thích nước, có thể chúng ta sẽ bắt gặp chúng ở đó.” Kiến Nguyệt giải thích.
Cố Nghiên Hi hoàn toàn không nghĩ đến phương pháp nào, kinh hỉ đều viết cả lên mặt, “Đúng a, sao ta không nghĩ ra, sư muội quả là lợi hại.”
“Chúng ta đi.” Kiến Nguyệt mỉm cười nói, đi theo tiếng nước chảy.
“Mặc Lâm, ta ở đây.”
Mặc Lâm đang cau mày tìm kiếm ở trong rừng, chợp nghe thấy giọng nói quen thuộc, quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Tú Nghệ Anh vừa hô vừa chạy đến, thở hổn hển nói, “Ngươi không nghe thấy tiếng ta gọi sao, ta gọi ngươi từ rất lâu rồi.”
“Ngươi làm thế nào để tìm ra ta?” Mặc Lâm lạnh lùng nói, nơi này rất lớn, y đã dò qua, có thể xác định chưởng môn sẽ không để bọn họ quá gần nhau.
“Hí, ta không phải đã đưa cho ngươi một cái vòng cổ rồi hay sao? Có thứ này ta có thể tìm thấy các ngươi.” Tú Nghệ Anh giơ cổ tay lên, là một sợi dây màu đỏ được tết lại, còn có một vật hình vuông nhỏ ở trên.
Mặc Lâm nhìn vòng cổ ở trên tay mình, gật đầu hỏi, “Vậy có thể tìm thấy Nguyệt cô nương không?”
Lại là Nguyệt cô nương.
Tú Nghệ Anh khẽ cau mày, nhớ đến tối hôm qua mình mặt dày mời mọc y gia nhập, kết quả lại bị y hỏi, “Đội ngươi còn thiếu bao nhiêu người?”
“Hiện tại có ba người, có thêm ngươi là đủ.”
“Chưởng môn nói một đội tối đa năm người, vẫn còn thêm một người nữa, thế này đi, ta muốn mời thêm một người nữa, ngươi thấy thế nào?”
Tú Nghệ Anh nghe y nói thế, cắn môi nghĩ. Lần này nàng không đơn thuần là tham gia khảo hạch, mà còn phảo bảo vệ thanh danh Lạc Phong phái của nàng, vì thế Tú Nghệ Anh không muốn mời bừa bãi ai, sợ người đó sẽ lôi kéo cả đội đi lùi, nhất là một người, hơn nữa, nàng là người Đông Hải, để phụ thân phát hiện nàng giao du với Cửu Vĩ thì không xong, mà phụ thân còn dễ ăn nói, nếu như là Hoàng đế...
“Ngươi không đồng ý thì ta cũng không làm khó, ta đi đây.”
“Ấy, ta còn chưa nói gì mà.” Tú Nghệ Anh nhanh chóng giữ y lại, nuốt nước miếng xuống, gật đầu bừa đáp ứng.
“Thế nào?” Mặc Lâm thấy nàng thất thần ra đấy, không kiên nhẫn hỏi.
“Ta quên không đưa cho nàng ấy vòng rồi.” Tú Nghệ Anh gãi đầu, nàng cũng đâu ngờ đến chưởng môn sẽ chia tách mọi người ra, nàng đưa những thứ kia chỉ là phòng trừ thôi.
“Vậy ta tự đi tìm.” Mặc Lâm chau mày nói, lạnh lùng xoay người.
“Ngươi không phải cần làm nhiệm vụ sao? Nàng ấy sẽ tự lo cho mình.” Tú Nghệ Anh cũng cau mày khó chịu, nhắc nhở y chuyện gì mới là quan trọng nhất.
Mặc Lâm không nói gì, tiếp tục đi về phía trước.
“Hứ.” Tú Nghệ Anh nhìn bóng lưng vô tâm kia, cắn môi trừng mắt với y, dậm chân hờn giận, y là bị dính bùa của Cửu Vĩ tộc rồi hay sao.
“Tiểu thư, đừng để ý hắn, chúng ta đi làm — Tiểu thư?” Một người bên cạnh khuyên nhủ, lại thấy nàng rời đi, vội hô lớn.
“Ngươi có đi không?” Tú Nghệ Anh lạnh lùng nhìn đối phương.
“V..Vâng.” Hai người còn lại hối hả đuổi theo.