Tiếng nổ lớn đột nhiên phát ra giữa buổi đêm yên lặng, sau đó kéo theo một trận rung lắc, khiến cả thành Trường An đang say ngủ phải bừng tỉnh.
“Động đất, mau chạy.” Một người giật mình tỉnh dậy, lật tung chăn lay người bên cạnh, hai người vội vàng chạy ra khỏi nhà.
Kết quả lúc hắn vừa mở cửa, lại bị ánh sáng chiếu vào đến mơ hồ, còn cho rằng trời đã sáng. Ra bên ngoài cũng thấy nhiều người như mình, đều đang mặc đồ ngủ, ngơ ngác ngước nhìn lên trời.
Đám người hoang mang bàn tán, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đáng lẽ nên trăng thanh tinh tú, nay lại bị một ánh sáng kì lạ che lấp mất.
“Biệt phủ của Phạm lão gia xảy ra chuyện rồi.” Một người vội vàng chạy lại, đi loan tin khắp nơi, mọi người nghe thấy thế, không ai gọi ai mà kéo nhau lũ lượt tới xem.
Lúc bọn họ chạy đến hiện trường, thấy một bên góc phủ nay là một đống đổ nát, cây cối đổ rạp xuống, toàn là tàn dư của cành cây và lá xanh, người nằm ngổn ngang khắp nơi, trông như là vừa có bão lớn càn quét qua.
“Này, ngươi không sao chứ? Xảy ra chuyện gì thế.” Một người tiên phong kiểm tra những người xung quanh, thấy họ vẫn còn thở.
Hàng xóm cũng nhiệt tình đến giúp Phạm lão gia dọn dẹp một đêm, cho đến khi chân trời bắt đầu hửng sáng, mặt trời lấp ló, ánh nắng bắt đầu mon men đến từng góc trời.
Sáng hôm sau, tại Trường An phái, tất cả thí sinh đến khảo hạch đều tụ tập lại một chỗ bàn tán sự việc kì lạ ngày hôm qua.
“Nghe nói trước đây trong phủ Phạm lão gia có dùng tà thuật, đêm hôm qua đã thả yêu ma ra.”
“Hả? Ngươi đừng gạt ta, nơi, nơi đây là Thánh địa a, làm gì có ai lớn mật như thế.”
“Được rồi, mọi người mau tập trung lại, khảo hạch sắp bắt đầu rồi.” Y Ngọc Thanh vỗ tay, lôi kéo sự chú ý của mọi người.
“Y sư tỷ, hình như vẫn còn thiếu một người.”
Ngọc Thanh nhìn về phía người đứng bên cạnh mình, thấy Mặc Lâm đang ôm một thanh kiếm, cô có chút ngạc nhiên, là y vừa nói sao.
“Chúng ta có nên đợi một lúc không?” Không để tâm sự kinh ngạc của cô, Mặc Lâm tiếp tục nói.
“Không được, đã đến giờ rồi. Không chỉ có ba vị trưởng lão, còn có các vị thần quan trọng từ thiên đình đang chờ đợi chúng ta.” Ngọc Thanh lắc đầu, không ngờ người này còn để ý đến người khác hơn cả mình.
“Vậy để ta đi gọi nàng?”
“Không được, ngươi yên tâm, ta sẽ để người ở đây trông coi, nếu nàng vẫn đến kịp thời, vẫn có thể tham gia.” Ngọc Thanh khó hiểu, bình thường thấy y bộ dạng lạnh lùng, hoá ra cũng là người nhiệt tình, còn nhiệt tình quá mức.
Mặc Lâm không nói gì nữa, quay người đi.
Tú Nghệ Anh nhìn bộ dạng cau mày nhìn ra cổng của y, bĩu môi làm ngơ. Mà quái lạ, nàng lúc này mới để ý, nhón chân ngó quanh khắp nơi, Nguyệt Nguyệt vì sao đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện, hay là nàng ấy bỏ thi rồi.
Nghĩ đến ải trước nàng ấy thắng đa số là nhờ vào linh vật, có lẽ bởi vì quy tắc mới này mà đã bỏ cuộc, Tú Nghệ Anh cũng không nghĩ nữa.
Lúc trở lại trường thi, đột nhiên thấy trên bảng có xếp hạng hoặc liệt kê thứ gì đó, Tú Nghệ Anh chen chúc vào đám đông lên trước, nhìn thấy có ghi tên hai mươi người, đứng đầu trong số đó khiến mọi người phải rì rầm, nàng cũng vội ngẩng đầu lên.
Yêu Kiến Nguyệt. Ngay ở đầu bảng.
Ở ngay dưới đó là tên của Mặc Lâm.
“Đây là gì thế?”
“Ấy, vì sao lại không có tên của bản công tử?”
“Lẽ nào là xếp hạng ải một? Không phải chứ, Cửu công chúa vì sao lại đứng đầu?”
Lúc này chưởng môn đột nhiên đứng lên, khiến cả đám người đang sôi nổi thảo luận kia vỗ vai nhau nhắc nhở, vội ngậm miệng, mọi người đều đổ dồn sự chú ý lên y. Văn Quân thấy xung quanh đã tĩnh lặng, mới chậm rãi nói:
“Ta tuyên bố, những người có tên trong bảng vàng, chính thức thông qua vòng hai.”
“Cái gì cơ? Vì sao?” Lời vừa dứt, đã có người kêu lên.
Tiếng bàn tán lại lần nữa sôi nổi, ngay cả những người trên khán đài cũng khó hiểu, chưởng môn mới này thực khiến người khác mở mang tầm mắt.
Nguyễn Dũng lúc này đứng lên, hắn rất hài lòng với quyết định này, trấn an mọi người, “Xin hãy bình tĩnh, chúng ta sẽ giải thích cho các ngươi.”
“Ải hai là vốn để khảo hạch tiềm năng hay tài năng khác của những thí sinh. Đã gọi là tiềm năng, thì làm sao có thể thích là bộc lộ, vì vậy, từ khi ải đầu kết thúc, ải hai đã chính thức bắt đầu. Trong vòng hai ngày rưỡi này, chúng ta đã luôn quan sát các thí sinh, đã có nhiều thí sinh vô thức cũng như có ý thức bộc lộ tài năng khác, khiến dân chúng phản ánh tích cực, vô cùng hài lòng về các tân sinh năm nay, cũng khiến cho tất cả chúng ta bội phục.”
“Ải hai đã bắt đầu từ hai ngày trước?” Đám người ở dưới lại bắt đầu ồn ào, ai nấy đều kinh ngạc.
“Mấy ngày trước ta đã thấy Cửu công chúa đang chữa bệnh cho một ông già nghèo, lại có chút điên, nhi tử lão còn đòi bái sư đấy.”
“Chưởng môn, xin hỏi, không biết người đứng đầu đã làm những gì?” Minh Vương cung kính nói, theo ấn tượng của y, người của Cửu Vĩ tộc đại đa số kênh kiệu, ai cũng không bỏ vào trong mắt, nghe thấy lời nói ở dưới, đâm sinh nghi ngờ.
“Minh Vương yên tâm, ta sẽ đưa ra lời giải thích.” Văn Quân gật đầu với y, sau đó lại dùng phép khuếch thanh.
“Trước ta nói rõ vì sao lại lựa chọn người này đứng đầu tiên, Yêu Kiến Nguyệt đã chữa bệnh cho một người nghèo mà không đòi hỏi hoàn trả, đây là xuất phát từ lòng lương thiện, nhân đạo là tư chất quan trọng nhất của đồ đệ Trường An phái. Hơn nữa, nàng đã có công lớn, phá huỷ trấn Giám Hồn, giải thoát cho Nam Phong tiên nhân và những vong hồn oan uổng, đem bình yên lại cho thành Trường An, công đức vô lượng, không thể không thưởng.”
“Nam Phong tiên nhân?” Cả bốn vị thần đều đồng loạt đứng lên, kinh ngạc nhìn Văn Quân.
...
“Thế nên, nữ nhân mà ta thấy kia là một tiên nữ? Không phải là dư hồn của ngươi sao?” Kiến Nguyệt nằm tĩnh dưỡng trên giường, để Bánh Bao giải thích tất cả mọi chuyện.
“Dư hồn của ta đúng là có trong đó, nhưng phải đến khi ta phá vỡ nó ra, mới biết còn tồn tại những linh hồn khác.”
Nam Phong tiên nhân là thê tử của Thiên Vương thượng quân, mà Thiên Vương thượng quân chính là nhi tử của Hoà Bình Đế Quân, cũng là Đế Quân đời thứ tám. Sau này Hoà Bình Đế Quân mất, Thiên Vương thượng quân hoá điên mà nhảy xuống nhân gian, để lại Nam Phong tiên nhân lang bạt khắp nơi để đi tìm lại phu quân, sau đó cũng bặt âm vô tín, không ai biết nàng đã đi đâu.
“Có lẽ người đã bị lừa gạt vào trong trấn Giám Hồn.” Bánh Bao cảm thán nói.
Kiến Nguyệt nghe cuộc đời nàng thảm khốc thế, một lòng vì phu quân, trong lòng dâng lên sự xúc động cùng cảm thông, nàng đột nhiên lại nhớ đến người kia, không biết nàng ấy lúc này đang thế nào.
Nàng đã nghe mọi người kể lại mọi chuyện, rằng đột nhiên có thứ gì đó xuất hiện cứu giúp mọi người, không cần phải suy đoán, nàng cũng biết là ai đã kịp thời ra tay cứu giúp cục diện.
“Phu nhân, có người đến tìm.” Thạch Sanh lạch bạch chạy đến, hai má mập mạp, hồng hồng, trông giống hệt bánh bao, nhìn rất muốn nhéo một cái.
Là Thạch Sanh chạy đến phủ Phạm khăng khăng muốn đón nàng về, ban đầu thấy nó bé tí, mọi người vẫn là muốn giữ nàng lại, nào ngờ mấy giây sau liền hoá thành người đá khủng lồ, khiến mọi người đứng hình, là nó cõng nàng trở về, nói là để ở đây không yên tâm, nếu có người biết sẽ đánh nhừ mông nó.
“Ai thế?” Kiến Nguyệt hỏi, lại thấy Thạch Sanh lắc đầu không biết, “Bảo người ấy vào đây đi.”
Kết quả, Kiến Nguyệt không ngờ đích thân ba vị trưởng lão đến đây, còn có tứ thần đi theo sau, cuối cùng là Trần Mạnh ở đằng sau đang gãi đầu bối rối, hắn không dám làm loạn, đành ở ngoài đợi.
“Đế Qu... Chưởng môn, nhị vị trưởng lão, còn có, còn có...” Kiến Nguyệt kinh ngạc, luống cuống xốc chăn ngồi dậy, nàng không ngờ có ngày mình sẽ phải tiếp đại nhân vật này.
“Ngươi trước cứ nghỉ ngơi, không phải hành lễ. Ngược lại, là lần này chúng ta đến cảm tạ ngươi.” Văn Quân coi như không nghe thấy nàng lỡ lời, sắc mặt bất động, chỉ khuyên nhủ.
“Yêu công chúa, chúng ta đến cảm tạ công đức của công chúa, nhờ ngươi mà Nam Phong tiên nhân luôn phải chịu dày vò nay đã có thể thanh thản mà hoá kiếp.” Vân Trác tiên nữ tiến lên, mỉm cười nói, còn có hai cái má lúm, trông nàng rất duyên dáng, Kiến Nguyệt lần đầu hiểu thế nào là khí chất thanh cao như tiên tử.
Kiến Nguyệt nhớ, Bánh Bao nói trước đây là Nam Phong tiên nhân cai quản tiên giới, sau này nàng mất tích thì Vân Trác tiên nữ thừa kế chức vị này.
Kiến Nguyệt vội lắc đầu, nàng không chịu nổi trọng trách này, “Không, không chỉ có tiểu nữ, còn có Bánh Bao, Trần Mạnh và Huynh công tử giúp sức, tiểu nữ ngược lại chẳng làm gì được.” Nàng thấy mình ngoại trừ lăn ra ngất, cái gì cũng không làm nổi.
Bánh Bao và Trần Mạnh đang ở ngoài cửa, thấy có người nhắc đến mình, chột dạ dựng thẳng lưng.
“Yêu công chúa quả là khiêm tốn, khiến chúng ta mở mang tầm mắt.” Bách Nhĩ A La Hán bật cười lớn, tiếng cười vang khắp phòng.
“Không biết, tiểu nữ muốn hỏi các vị, việc ở Phạm lão gia xử lý thế nào.” Kiến Nguyệt nuốt một ngụm nước bọt, bạo gan hỏi.
Minh Vương nhíu mày, ôn tồn giải thích, “Phạm Bôn biết sai mà không sửa, to gan câu kết với quỷ dữ, quấy nhiễu Thánh địa, hơn nữa còn tích tụ vong linh, đặc biệt là thần linh, nếu xét về tội, thì là trọng tội, cả nhà phải xuống Âm phủ nhận phạt, nhưng nếu Phạm Huynh đã có công trong lần này, thì một mình hắn tiếp tục hưởng thọ.”
Kiến Nguyệt nghe cả nhà hắn có nguy đời bị đày xuống địa ngục, cứng họng lại, đúng là đời cha ăn mặn đời con ăn khát, gia gia hắn vì tham lam mà làm chuyện thất đức, kết quả giàu ba đời không thấy, chỉ thấy khổ ba đời.
“Không được.” Một âm thanh yếu ớt vang lên.
Huynh không biết đã đến đây từ lúc nào, hắn vội vàng tiến đến, quỳ thụp xuống, “Cầu xin Minh Vương, Bách Nhãn A La Hán, Bách Nhĩ A La Hán, Vân Trác tiên nữ, tiểu sinh cầu xin các vị độ lượng tha thứ cho gia phụ và gia mẫu, hai người đều không hiểu rõ bản thân là đang phạm phải lầm lớn, tiểu sinh nguyện thay phụ mẫu nhận tội.”
Trần Mạnh không biết hắn đến từ lúc nào, lại không ngờ hắn nhưng quân tử đến thế, cũng vội quỳ xuống, nói đỡ theo hắn, “Mong các vị xét xử bao dung, lấy công chuộc tội.”
“Phụ mẫu ngươi chính là cố tình phạm tội trời, làm sao nói tha là tha?” Minh Vương trừng mắt nói.
Kiến Nguyệt gãi đầu lúng túng, nếu xét theo góc độ người ngoài, Phạm lão gia quả là đáng trách, nhưng nghĩ hắn phải đối mặt với cảnh nhà tan người mất, cũng mềm lòng đồng cảm, quỳ xuống theo, nói, “Thiên pháp đúng là nên theo, nhưng hy vọng các vị mở lòng thương xót, thông cảm cho nhân thế mù quáng.”
Minh Vương không ngờ nàng cũng sẽ bao che giúp bọn hắn, không biết đáp lại thế nào, nhưng trong lòng đã có đưa ra quyết định, sẽ không lung lay.
Bách Nhãn A La Hán và Bách Nhĩ A La Hán nghe nàng nói, bật cười ha hả. Bách Nhĩ A La Hán chỉ vào nàng, “Ngươi a, con hồ ly này. Dù sao cũng đã có công lớn, chúng ta ban cho một nguyện vọng, nói đi, ngươi muốn gì?”
Y dù sao cũng có chút cảm tình với nàng, muốn xem sau này nàng sẽ bày trò gì.
“Ngươi—” Minh Vương cau mày nhìn y.
Kiến Nguyệt nghe hiểu ý tứ của y rồi, vội ngẩng đầu lên, thấy Bách Nhĩ A La Hán nháy mắt với mình, liền vội nói, “Kiến Nguyệt mong các vị lần này bỏ qua tội trạng của Phạm lão gia và Phạm phu nhân, để họ được đoàn tụ với người nhà. Nếu còn tái phạm, cứ dựa theo thiên pháp mà xử.” Nói xong còn lén liếc về phía Đế Quân.
Đế Quân đương nhiên biết nàng có ý định gì, nhàn nhạt nhìn Phạm Huynh, sau đó nói, “Nếu còn tái phạm, đừng hy vọng sẽ có sự khoan dung nào, cho dù ngươi có từng đỡ trời sập cũng không thể.”
Lời thì mang tính cảnh cáo, nhưng tất cả người nghe ở đấy đều mang một xúc cảm riêng, Huynh rơi nước mắt mà dập đầu, “Tiểu sinh không dám, tiểu sinh sẽ tuân theo thiên pháp, đưa gia đình cải tà quy chính, làm việc thiện với nhân thế, với đất trời.”
“Không còn việc gì nữa, chúng ta trước trở về.” Đế Quân thấy hắn đã nói thế, phủi tay áo mà đi.
“Ngươi a, thiện lương quá mức rồi. Có biết một nguyện vọng do Đế Quân ban là thế nào không?” Nguyễn Dũng ở một bên nói nhỏ với nàng, nhưng cũng mỉm cười rời đi, hài lòng gật đầu.
Kiến Nguyệt thấy người đã đi, nghe lời của Tam trưởng lão mới nhớ ra bản thân cũng là người lâm vào hoạn nạn.
Ơ.
“Này, là đạo sĩ nào phán chuẩn cho nhà ngươi thế? Ta muốn mời về bói xem khi nào ta sẽ giàu.” Trần Mạnh huých Phạm Huynh một cái, bị hắn liếc xéo lại, mới vội dời tầm mắt, phát hiện hồn Kiến Nguyệt đang đi đâu đó.
“Sư phụ, người cũng đã đi xa rồi, người đừng quỳ nữa, người mới khoẻ lại thôi.” Trần Mạnh thấy nàng ngơ ngác nhìn trời, liền lại gần nhắc nhở.
“Nguyệt cô nương, tạ ơn cô nương hai lần cứu giúp. Xin nhận Phạm Huynh một lạy.” Huynh đi đến bên nàng, dập đầu quỳ xuống.
Kiến Nguyệt vội đỡ lấy hắn, nói, “Ta giữa đường bất tỉnh, ngược lại phải cảm ơn các ngươi mới phải.”
“Không đâu, nếu không nhờ cô nương từ bi muốn giúp đỡ, thì có khi nhà ta đều tan nát cả rồi. Hơn nữa, lúc đó chúng ta dường như sắp chết rồi, là nhờ cô nương ra phép cứu giúp.” Huynh lắc đầu, khiêm tốn nói, hắn cảm thấy mình chẳng giúp được gì ngoài trơ mắt.
“Sư phụ biết không, lúc đó những sợi xích mọc lên như con rắn chín đầu khủng lồ, cuốn lấy những con quỷ kia, khiến bọn chúng gào thét đau khổ, ta thấy mà hả hê.” Trần Mạnh bị Huynh khơi gợi lại đề tài, vội nói, tay chân còn diễn tả lại khung cảnh lúc đó, thực quá thần kỳ đến đáng để hắn nhớ đến cả đời không quên.
Kiến Nguyệt không nói gì, chỉ mỉm cười nhạt.
...
“Ma chủ, trấn Giám Hồn ở thành Trường An đã bị phá hủy.”
“Cái gì?” Một con quỷ mặt đỏ đập vỡ chén trà, vội đứng lên, trợn mắt với người ở dưới.
“Là ai làm?” Ma chủ quát lớn.
“Hiện tại thuộc hạ chưa tìm ra, chỉ nghe trấn đã bị phá, quỷ canh giữ cũng đã hồn bay phách lạc.” Tên thuộc hạ ở dưới vội nói.
“Lập tức điều tra, nếu không mạng cũng đừng mong giữ.”
“Vâng.”
Ma chủ nhìn hắn rời đi, tức giận đến những chén trà kia cũng vỡ nát, tủ sách lũ lượt đổ xuống, gió nổi như gào thét, khiến mọi thứ đều hỗn loạn mà bay tứ tung. Hắn chỉ trong mấy tháng vỏn vẹn mà thất bại mất mát liên tục, vừa không thể cướp xác Dương Quyền của Cửu Vĩ tộc trở về, lại mất trắng một trong Thập nhất đại tướng quân và trăm vạn vong linh, nay thì mất một trấn hồn quan trọng.
Hắn phải ăn nói sao với Ma Đế đây.