Chiều hôm đó, Kiến Nguyệt cảm thấy mình cứ ở trong nhà sẽ ủ dột mất, liền hỏi Bạch Tinh có muốn ra ngoài không.
“Cũng được, chúng ta ra ngoài là để cho ngươi rèn luyện mà.”
Thế là một người một thú dắt nhau ra ngoài. Kiến Nguyệt vừa mới đặt chân ra cổng, đã thu hút sự chú ý của người qua lại, rất nhanh đã tụ thành nhóm nhỏ, xì xầm gì đó. Kiến Nguyệt mặc dù rất ngại, nhưng cho là họ đang bàn tán nhan sắc của mình, cũng không phải là lần đầu tiên trải qua, ở đời trước cho đến đời nay đều gặp phải, cũng ngoảng mặt làm ngơ.
Nàng chưa đi được bao lâu, liền bị một cụ bà chặn đường, “Thần y, có thể giúp lão chữa bệnh ho cho ông nhà lão được không?”
Kiến Nguyệt hoang mang không hiểu, Bạch Tinh nói thầm với nàng, “Do sau lần ngươi giúp Vũ thiếu gia, cả phủ Vũ liền đi khắp nơi đồn đại ngươi là thần y tái thế gì đó, thêm tướng mạo đẹp đẽ, bọn họ càng tin lời đồn này.”
Kiến Nguyệt dở khóc dở cười, nàng đâu có làm gì ngoài nhường thân xác lại cho quỷ nhập, Bạch Tinh liền nói tiếp, “Ta thấy ngươi đối với y dược cũng có hiểu biết nhất định, ngươi cứ thử xem sao.”
Thế là Kiến Nguyệt mắt nhắm mắt mở đi theo bà lão lưng đã còng kia.
Nàng đi một lúc, vừa đến trước một căn nhà xập xệ, Kiến Nguyệt đã nghe thấy tiếng ho khan rít phổi của một nam nhân, nghe âm thanh đã khàn, có lẽ là cụ ông nhà đây.
Khụ khụ.
Kiến Nguyệt vào liền nhìn thấy một ông lão cao gầy đang bổ củi, thấy bên ngoài có tiếng động, cũng không thèm quay lại, “Bà nhà nó về rồi à? Có mua rượu cho tôi không?”
“Rượu cái gì, tôi mời thần y đến xem bệnh cho ông rồi đây.” Khác hẳn với giọng điệu mềm mại vừa nãy, cụ bà trở nên đanh đá hẳn.
Cụ ông quay đầu lại, híp híp đôi mắt mờ nhìn về phía Kiến Nguyệt, xua tay, tiếp tục bổ củi, “Ai dà, toàn là bọn lừa đảo muốn lấy tiền nhà ta. Ta uống rượu nóng là khỏi rồi.”
“Vớ vẩn, đây là người đã chữa bệnh cho Vũ thiếu gia đấy.” Cụ bạ lườm lườm cụ ông, quay người lại kéo tay áo Kiến Nguyệt, “Đừng để tâm già ấy, lão ấy nửa đêm cứ ho khùng khục, khiến lão đây ngủ không ngon, cứ mất ngủ cả đêm.”
Kiến Nguyệt mỉm cười, đỡ lấy cụ bà, “Con đã biết, cụ cứ đi nghỉ. Con sẽ thuyết phục cụ ông.”
Đợi cụ bà lê từng bước đến cái ghế con, còn than một câu ôi trời ơi mới ngồi xuống, lấy quạt nan quạt lên mặt, Kiến Nguyệt mới lại gần cụ ông, “Cụ ơi, không biết bệnh ho của ông thế nào ạ?”
Cụ ông nhưng thế vẫn còn minh mẫn, lắc lắc đầu, cộc cằn nói, “Không chuyện gì, một mai là hết.”
Kiến Nguyệt thấy đối phương đề phòng mình, nhớ lại lời vừa nãy của ông lão, lại nhìn xung quanh tồi tàn mục nát, liền nói tiếp, “Cụ yên tâm, con không lấy tiền đâu, nhưng bệnh này cụ phải chữa, kẻo lâu dài thành bệnh nặng, cụ bà sẽ lo lắng.”
Cụ ông nghe thấy không lấy tiền, dừng lại động tác, để rìu ở một bên, quay đầu nghi ngờ nhìn Kiến Nguyệt, “Thật không? Chúng mày đừng lừa ông, bọn đại phu chúng mày bây giờ toàn bọn ăn cắp, lấy tiền hét giá cao như trời.”
Kiến Nguyệt nén cười, Bạch Tinh ngồi ở dưới đất vẫy vẫy đuôi, rũ mắt nhìn ông lão, “Cụ yên tâm, con không có lừa cụ. Nhưng cụ phải phối hợp, con mới có thể chẩn bệnh cho cụ được.”
Kiến Nguyệt hỏi han cụ ông một hồi, nào là khi nào thì bắt đầu bị, ho có ra đờm không, đờm màu gì, bình thường ăn uống thế nào mới bắt mạch cho ông, lại bảo ông thè lưỡi ra để mình xem. Sau một lúc lâu sau mới đứng dậy hỏi, “Không biết con cháu nhà cụ thế nào?”
“Thằng con cả với con dâu đang đi làm ruộng, chúng nó về bây giờ.” Cụ ông chép chép miệng nói.
Kiến Nguyệt đợi một lúc, quả nhiên là có một đôi vợ chồng đang đội nón trở về, thấy Kiến Nguyệt ăn mặc sang trọng, vội vàng bỏ gánh xuống, “Không biết cô nương đây là?”
“Hai người là con của hai cụ kia phải không? Cụ bà mời ta đến chữa bệnh cho cụ ông.”
Người con trai nghe thế liền nhăn mặt đau khổ, nhưng cũng không nói gì nữa, móc móc túi quần rách đã được đắp vải che lại, lấy ra vài đồng hào, “Vậy đại phu cho hỏi tiền xem bệnh hết bao nhiêu? Chỗ này liệu đã đủ?”
Kiến Nguyệt lập tức đẩy tay hắn lại, “Yên tâm, ta không lấy tiền. Ngươi giữ tiền mà mua thuốc cho cụ ông và đồ ăn cho nương tử, nàng đây chắc đã có tin hơn ba tháng rồi.”
Người con trai hết lần này đến lần khác kinh ngạc, người phụ nữ bên cạnh mỉm cười xoa nhẹ bụng.
“Cụ ông có khả năng là phế hư khái thấu, các ngươi nên sử dụng bài thuốc này, nhớ kỹ lời ta nói, sau đó đến y dược quán bốc thuốc là được. Hơn nữa, không được để cụ ông uống nước lạnh, hít bụi gỗ, cũng hạn chế uống rượu lại.” Kiến Nguyệt thấy sắc trời đã tối, cũng không đi cùng bọn họ nữa.
Hai người kia cảm ơn nàng rối rít, Kiến Nguyệt có lòng tốt nhắc nhở nếu đã mang thai không nên ra ngoài làm việc nặng, ở nhà hạn chế tiếp xúc đồ sắc nhọn, hai người kia ỡm ừ một chút, cũng cảm ơn Kiến Nguyệt, muốn mời nàng ăn cơm, nhưng sợ bị từ chối nên thôi.
“Thái độ của ngươi ta còn tưởng chữa bệnh cho Hoàng Đế đấy.” Bạch Tinh một mực im lặng đến bây giờ mới lên tiếng, cái đuôi lướt nhẹ qua mặt nàng.
“Dù gì họ cũng rất đáng thương rồi.”
Bạch Tinh cười cười, “Ta đảm bảo những lời dặn của ngươi họ cũng lắm chỉ có thể là bốc thuốc và ít uống rượu lại thôi.”
“Vì sao a?”
“Bởi vì điều kiện không cho phép mỗi lần uống nước là lại ngồi đun, hơn nữa cả nhà bọn họ có mỗi người con trai và con dâu có sức lao động việc nặng, nhân lực thiếu trầm trọng, làm sao có sức quan tâm bảo vệ sức khoẻ đây.”
“Lẽ nào bọn họ chỉ có con một?”
“Không nhắc đến đứa con còn lại là phải có lý do.”
Kiến Nguyệt thở dài, đói nghèo quả là đáng sợ.
Nhưng mà hiện tại, nàng cũng có nguy cơ vô gia cư đây.
“Bạch Tinh, những ngày sau chúng ta phải gì đây?”
“Mười lạng bạc không để ngươi cầm cự một tháng sao?”
Kiến Nguyệt không nói gì, vậy những ngày tháng sau thì sao, bản thân cũng nên có dự định trước, nàng bỗng cảm thấy đời trước mình chưa từng phải nghĩ về vấn đề này, giờ có chút lúng túng.
Công chúa kiểu gì thế này?
Kiến Nguyệt chán nản trở về phủ Lê, thấy Khánh Vy đứng ở trước cửa cùng chú Lưu nói chuyện gì đó, chú Lưu gật gù nghe xong liền đi, “Khánh Vy.” Kiến Nguyệt gọi.
Kiến Nguyệt nhìn nàng ăn mặc đơn giản, trên tay còn đang cầm kiếm để đằng sau lưng, trên người có ít mồ hôi. Khánh Vy nghe thấy tiếng gọi, liền quay người lại, “Kiến Nguyệt, hai ngươi đã đi đâu thế?”
“Đi loanh quanh, người vừa đi luyện võ sao?”
Khánh Vy gật đầu, khẽ cảm thán nàng là người biết quan sát, “Để ta cho người chuẩn bị nước tắm cho ngươi, rồi chúng ta ăn cơm.”
“Làm phiền ngươi rồi.” Kiến Nguyệt gật đầu, hai người mỗi người một hướng.
Lúc Kiến Nguyệt đi về phòng, nàng đi ngang qua một tiểu viện cách biệt, thấy một gian phòng đang sáng đèn, hiếu kỳ nhìn vào, cửa phòng không đóng, Khương Húc Nguyệt lại đang ngồi ở bên trong làm gì đó.
“Húc Nguyệt.” Kiến Nguyệt hạ thấp giọng, tránh để người ở trong giật mình, nhưng nghĩ lại thì nàng ấy có lẽ đã nghe thấy tiếng bước chân của mình từ lâu rồi.
“Kiến Nguyệt, mau vào đây.” Quả nhiên là thế, Khương Húc Nguyệt thậm chí còn không theo phản xạ mà ngẩng đầu lên.
“Ngươi đang làm gì? Ấy, ngươi đang viết chữ sao?” Kiến Nguyệt lại gần mới thấy rõ nàng là đang cầm bút lông viết gì đó, kinh ngạc hỏi.
“Đúng thế.” Khương Húc Nguyệt vẫn bình thản viết.
Kiến Nguyệt lúc này mới nhìn xung quanh gian phòng, đây có lẽ thư phòng đi, nhưng khác với tủ sách bình thường ở chỗ, tủ sách dựa theo chữ cái được khắc nổi mà sắp xếp, thậm chí đến cả sách còn được chạm chữ nổi, có lẽ là dành cho lúc nàng ấy lúc chạm vào sẽ biết được tiêu đề của quyển sách, nhưng nàng ấy từ nhỏ đã không thể nhìn thấy, làm sao mà đọc? Lẽ nào có người đọc sách hộ.
“Khánh Vy đã cố ý cho người khắc cho ta những quyển sách có chữ nổi đấy.” Như đoán ra Kiến Nguyệt đang nhìn gì, Khương Húc Nguyệt giải thích.
Kiến Nguyệt kinh ngạc không thôi, nàng nhìn lên tủ sách, đợi chút, kia không phải là quyển “Nam quốc phục hưng” hay sao? Còn có cả bản giấy lẫn bản đặc biệt được mạ vàng mà nàng nghe qua, hoàn toàn nằm ngoài suy nghĩ của nàng, thắc mắc khó hiểu, “Nhưng làm thế nào?”
Khương Húc Nguyệt mở quyển sách bên cạnh ra, những con chữ liền bay lên, lơ lửng trên không trung, nàng lật trang nào, hàng chữ của trang đấy đều sẽ bay lên, để nàng chạm vào mà nhận chữ. Kiến Nguyệt ngơ ngác nhìn quyển sách phát sáng, trông như bí quyết thần thánh của môn phái nào đó được bảo mật lâu năm.
“Giấy lông Phượng.” Bạch Tinh đột nhiên nói, “Không tệ, để làm một cuốn sách này phải tìm kiếm một người ít nhiều cũng đã đạt đến tiên giới, chứng tỏ Khánh Vy người này rất quan tâm ngươi, quan hệ hai ngươi cũng thật tốt.”
Khương Húc Nguyệt mỉm cười.
“Húc Nguyệt, ta còn thể xem qua những quyển sách kia không?” Kiến Nguyệt thấy thích thú hiếu kỳ vô cùng, nghe lời kì lạ của Bạch Tinh, đột nhiên linh cảm được gì đó.
“Được, cứ tự nhiên.” Khương Húc Nguyệt gật nhẹ đầu, sờ nhẹ tờ giấy dưới tay, tiếp tục luyện.
Kiến Nguyệt vui vẻ tìm tòi một hồi, nàng với lấy quyển “Nam quốc phục hưng” ở trong góc kia, thấy sách được đánh dấu ghi chú rất nhiều, thầm nghĩ, hóa ra nàng còn hiểu biết về quyển tiểu thuyết này hơn mình.
“Húc Nguyệt.” Một lúc sau, Kiến Nguyệt bỗng dưng cất lời.
“Sao thế?”
“Cái này, quyển 'Nam quốc phục hưng' này, phần này ta chưa thấy qua bao giờ.” Hình như là phần tiếp theo, Kiến Nguyệt gãi đầu thắc mắc.
“Ừm, có lẽ là do chưa được xuất bản đi.” Khương Húc Nguyệt ra vẻ thần bí nói.
“Í?” Kiến Nguyệt vội ngồi xuống bên cạnh, “Lẽ nào ngươi quen -” Lời của chưa dứt, nàng vô tình liếc nhìn xuống tờ giấy luyện chữ ngay ngắn của Khương Húc Nguyệt, mở to mắt, nét chữ của Phù Sinh tiên sinh thế nào nàng còn không rõ sao.
“Ngươi là Phù Sinh tiên sinh?” Kiến Nguyệt bật dậy, mắt mở to nhìn nàng, ngữ điệu tràn đầy kinh ngạc, nàng không thể tin được, nằm mơ cũng không dám nghĩ thân phận đặc thù này.
“Suỵt.” Khương Húc Nguyệt ra dấu hiệu im lặng, cười nhạt nói, “Coi như đây là bí mật giữa ta và ngươi được không?”
“Cả Khánh Vy cũng không biết?”
“Ừm, giữa ta, nàng và ngươi.”
Kiến Nguyệt đầu óc choáng váng đến tư duy trì độn, bấy lâu nay nàng cho rằng Phù Sinh tiên sinh là nam nhân, đôi lúc cũng bạo gan nghĩ tới nhỡ như nữ nhân cũng có sự quan tâm đến đề tài chiến tranh, nhưng đọc những quyển khác của nàng đều có miêu tả cảnh phu thê, khiến mặt của Kiến Nguyệt đều đỏ bừng lên đến cả mặt đều nóng lên, cho rằng trong thời đại này sẽ không có nữ tử nào dám miêu tả cảnh nhạy cảm thế này.
Mà quan trọng hơn, nàng không dám tưởng tượng rằng, người có thể viết những quyển sách đồ sộ thế này, lại là một người mù.
Nàng nhìn Khương Húc Nguyệt, lại nhìn quyển sách mình đang cầm, mình nhỡ kể cho nàng nghe về suy nghĩ về Phù Sinh tiên sinh, còn bảy tỏ yêu thích vô cùng, giờ ngược lại có chút ngượng.
“Vậy...”
“Kiến Nguyệt, ta có một ước mơ.” Khương Húc Nguyệt gác bút xuống, quay đầu về hướng nàng, nhưng có lẽ không xác định được người đang ngồi hay đứng, nên đầu cúi thấp xuống, có chút ngập ngừng, mím môi không biết nên nói hay không.
“Gì thế?” Kiến Nguyệt nhướng mày hỏi.
“Ta hy vọng có một ngày, nữ tử cũng có thể định đoạt được số phận của mình.”
Kiến Nguyệt nghe mong muốn của nàng, nghiêm túc ngồi xuống bên cạnh, động tác có chút lớn, để cho nàng biết mình đang nghe.
“Ngươi nói xem điều này có nực cười không? Ta muốn nữ tử cũng được quyết định mình có thể kết hôn với ai, nàng được phép đi học, được phép kinh doanh, được góp mặt vào chính trường, được giương rộng đôi cánh của mình ra, không cần ai phải dạy nàng nữ nhân nên làm thế nào để trở thành hình mẫu lí tưởng của người khác, rằng người thế này sẽ bị nam nhân bỏ, sẽ bị người đời xa lánh, sẽ khiến phụ mẫu mất mặt, mà là tự nàng ấy sẽ quyết định mình nên sống thế nào mới chăm sóc được chính mình, sống thế nào để không hổ thẹn với bản thân, cũng như nói với nàng ấy, cuộc đời của một người không chỉ gói gọn trong hai từ hôn nhân. Kiến Nguyệt, ta rất thích binh pháp, ta mong rằng một ngày nào đó sẽ được cống hiến hết mình, không cô phụ đời này.” Khương Húc Nguyệt thấy nàng lắng nghe, liền đem tâm sự ra nói.
“Mỗi ngày ta đều đọc, cho đến một ngày, ta nhận ra ta có đọc nhiều hơn cũng vô ích, chỉ thể đem những câu chuyện gói gọn lại trong một quyển sách. Hừ, thôi quên đi, có lẽ suy nghĩ của ta quá hoang đường rồi, thậm chí còn là tai họa, để ngươi nghe những điều vớ —” Nàng cười tự giễu nói.
“Không đâu.”
“Sao cơ?” Khương Húc Nguyệt ngẩng đầu nhìn nàng, không ngờ có người sẽ nói “không đâu” thay vì “đúng là suy nghĩ vớ vẩn.”
“Không có gì là sai trái khi khát khao được là chính mình cả, lại càng không sai khi muốn tự mình nắm giữ số phận.” Kiến Nguyệt nghiêm túc dị thường, không để ý Bạch Tinh đang phe phẩy cái đuôi thâm ý nhìn mình.
Khương Húc Nguyệt không lên tiếng, vui vẻ chờ nàng nói tiếp, “Húc Nguyệt, cho dù nếu như người không thể thực hiện ước mơ của mình, nhưng ngươi sẽ thổi cho những cô nương khác bùng lên một giấc mơ, ngươi không thể hoàn thành, nhưng sẽ luôn có người thay ngươi vẹn tròn những điều dở dang.” Kiến Nguyệt nhớ đến thời đại mình, nữ tử cũng không phải tự nhiên mà được đến trường, mà là các thế hệ trước đã không dập tắt giấc mơ của mình mà đấu tranh, cho đến ngày có người lắng nghe họ.
Sẽ luôn có một ngày, sẽ có người dám đối mặt với những thứ gọi là “không thể.”
“Thánh Thượng đã nói, sẽ để cho chúng sinh tự sinh tự diệt, tự hưng tự trầm. Vì sao Khương tiểu thư lại cho rằng chỉ là những điều viển vông?” Bạch Tinh cười nói, tán thành với Kiến Nguyệt.
Kiến Nguyệt mỉm cười nhìn Bạch Tinh, Khương Húc Nguyệt nghe những lời này xong, liền lấy tay chống cằm suy tư, một lúc sau mới thoát ra khỏi dòng suy nghĩ, “Ta hiểu rồi, cảm ơn hai ngươi. Không ngờ lại có người sẽ đồng cảm với ta, xem ra ta đã tìm thêm một tri kỷ rồi.”
Kiến Nguyệt nhìn thấy Khánh Vy đang từ đằng xa tiến lại gần, chợp nhớ ra tiểu thuyết của Khương Húc Nguyệt thường xuyên có các tình tiết như nữ giả nam trang, sau đó hai nhân vật lừa gạt người ngoài mà ở bên nhau, mặt lại chợp đỏ lên, lẽ nào, những tình tiết kia là dựa vào ai đó mà tả lại.
“Nguyệt nhi, vì sao mặt ngươi lại đỏ? Ngươi không khỏe sao?” Ngay lúc này Bạch Tinh không hiểu tình huống đột nhiên xen vào.
“Khụ khụ, không, không có gì. Ta chỉ là, chỉ là nóng thôi.” Kiến Nguyệt vội vàng xua tay, Khương Húc Nguyệt cũng hiếu kỳ quay đầu về phía nàng, “Thân thể của ngươi đã tốt hẳn chưa? Đừng miễn cưỡng.”
“Nóng sao, vậy ta cho ngươi ôm.” Bạch Tinh tiến lại gần, đôi chân nhỏ nhẫm lên đùi nàng, áp mặt vào trán.
“Trần đời ta chưa nghe ai nóng thì sẽ cho người ấy ôm cả.” Khương Húc Nguyệt ở một bên cười nói, Kiến Nguyệt bị động tác này của nàng làm giật mình chột dạ, không hiểu sao lại tưởng tượng đến Bạch Tinh làm tư thế này ở dạng người, mặt càng đỏ hơn.
“Các vị bàn tán gì vui vẻ thế? Khánh Vy không phá hoại mất bầu không khí chứ?” Khánh Vy bước vào liền thấy cảnh tượng kì quái, Khương Húc Nguyệt thì ở một bên cười, Kiến Nguyệt thì đỏ mặt đỏ tai đẩy Tiểu Hắc ra.
“Không, lại đây ngồi đi.” Khương Húc Nguyệt vỗ nhẹ cái đệm bên cạnh.
“À, ta chỉ muốn nói là đến giờ ăn cơm rồi.”
Kiến Nguyệt đứng nhìn Khánh Vy cẩn thận đỡ lấy Khương Húc Nguyệt, hai người vô cùng ăn ý, lại còn trông rất hợp nhau, như tuyết giữa mùa đông, nắng vào mùa hè. Nàng bất tri bất giác phấn kích nhéo Bạch Tinh một cái, vành tai cũng có chút đỏ, ngây ngốc cười nhìn hai người bọn họ.
“Ngươi làm gì thế?” Bạch Tinh vô cớ bị véo hiển nhiên không vui, ngẩng đầu thấy Kiến Nguyệt đang ngây dại ra.
“Á, ta làm đau ngươi rồi?” Kiến Nguyệt bị Bạch Tinh cắn đau mới hoàn hồn, nhớ mình lúc nãy tiện tay cấu lão tổ tông này, vội vàng xoa nàng.
“Ngươi cũng thật kì lạ.” Bạch Tinh cắn xong cảm thấy hả dạ.
Ba người một thú vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ, nhìn hòa hợp vô cùng.
*Hình ảnh minh họa thuộc về hoạ sĩ Ấm Chè.