“Bái kiến Hoàng Hậu nương nương.”
“Từ Hiền phi vẫn đang nghỉ sao?” Trịnh Tú thấy bên trong không có động tĩnh, A Hân thì một mực đứng ở bên ngoài canh gác.
“Bẩm nương nương, Hiền phi vẫn còn đang nghĩ ngơi, hay là để nô tì gọi nàng dậy?”
Thấy A Hân định đi vào, Trịnh Tú vội ngăn cản lại, “Thôi, để nàng nghỉ ngơi đi.”
Đương nhiên là chả thôi, người đâu có ở trong phòng, A Hân thầm nghĩ, “Không biết nương nương tìm Hiền phi là có gì muốn căn dặn? Nô tì sẽ thay nương nương báo lại cho chủ tử.”
“Ta muốn gọi nàng ra bên ngoài đi dạo một chút thôi, nếu Hiền phi vẫn đang nghỉ ngơi thì thôi vậy, không nên làm phiền nàng.”
“Đợi chủ tử tỉnh lại, nô tì sẽ báo cho người.” A Hân nhún người hành lễ.
Nhìn bóng lưng của Hoàng Hậu rời đi, A Hân mới vỗ ngực thở phào một cái, cô nhìn ra ngoài trời, sắp có bão sao? Vì sao Hoàng Hậu lại đích thân đến tìm nàng tâm sự, đúng là không thể tin nổi.
Trịnh Tú ở trong phòng mãi cũng thấy ngột ngạt, nghĩ đến muốn đi ra bên ngoài dạo phố một lát, đã cất công đến đây rồi mà chỉ quanh quẩn ở đây thì quá lãng phí, vì thế đến tìm Thuý Anh, thấy người kia cũng đã nghỉ ngơi suốt hai, ba canh giờ, nhưng hiện tại vẫn còn chưa tỉnh.
“Nương nương muốn ra bên ngoài? Nương nương người đợi một chút, nô tì sẽ đi gọi tướng quân hộ tống người.”
Trịnh Tú ngăn nàng lại, nói, “Chúng ta cứ thế đi ra, sẽ khiến người khác e dè, còn gì là dạo phố nữa, vẫn là không nên.”
“Nương nương, vậy chúng ta không đi nữa sao?”
“Nơi đây là Thánh địa, tìm một hai thủ vệ là được rồi, tránh để người khác phản cảm.” Trịnh Tú cười nhạt nói.
“Nương nương, như thế thì rất nguy hiểm.” A Lan vội can ngăn.
“Không sao, chúng ta kín đáo một chút, đi một lát rồi về.” Trịnh Tú không quan tâm lời nàng nói, tự ra chủ ý.
“Vậy để nô tì chuẩn bị áo khoác cho người.”
Sau đó bốn người bao gồm hai tên thủ vệ đi cùng, lặng lẽ đi ra bên ngoài dạo phố. Tuy Trịnh Tú đã tẩy hết lớp phấn son, bỏ hết trang sức, chỉ ăn mặc như thường dân, nàng thậm chí còn lấy mũ trùm đầu, lấy mạng che mặt, thoạt trông giống như những người ở đây, nhưng khí chất thì lại rất khó để che giấu.
“Vì sao gần đây trong thành đều toàn là đại mỹ nhân a, ta đều hoa mắt cả rồi.” Một thương nhân đi xa mới bắt đầu bàn tán.
“Nhưng ta thấy Nguyệt cô nương vẫn là đệ nhất mỹ nhân, không biết nàng đã có tình lang chưa.” Một người khác mơ mộng nói.
“Chưa có thì cũng không đến lượt ngươi.” Thương nhân kia bĩu môi khinh thường nói.
Trịnh Tú đi khắp các nơi, cảm thấy nơi này khác xa với kinh thành, không kém phần phồn hoa, nhưng lại ít xô bồ hơn, lại có sự trang nghiêm hơn, không những thế, ngay cả phong tục, cách ăn mặc, cử chỉ ngữ điệu cũng hoàn toàn khác.
“Í, tiểu thư, đằng kia vì sao lại có một đứa trẻ ngồi giữa đường? Hình như là bị lạc.” Các nàng đã thoả thuận, ra bên ngoài thì không nên gọi là nương nương, mà đổi sang tiểu thư.
“Trông có chút tội nghiệp, chúng ta lại hỏi xem.” Trịnh Tú thấy đứa bé nhìn mình, mặt buồn rầu như sắp khóc, vì thế cũng mủi lòng.
“Tiểu hài tử, sao ngươi lại ở đây một mình, ngươi lạc đường sao?” Trịnh Tú nhẹ nhàng bước lại gần, ân cần hỏi.
“Hu hu, ta vừa nãy cùng mẫu thân đi chợ, bây giờ đột nhiên lạc mất mẫu thân rồi.” Đứa trẻ kia bắt đầu mếu máo nói.
“Nhà ngươi ở đâu? Hay là để chúng ta đưa về.” Trịnh Tú thấy nó nước mắt nước mũi tèm lem, lấy khăn mùi soa ra lau mặt nó.
“Ở đằng kia.” Đứa bé lấy tay lau mắt, chỉ ra phía trước nói.
“Được, vậy để chúng ta đưa ngươi đi.”
Các nàng đi theo sự chỉ dẫn của nó, đến một con ngõ nhỏ, đứa bé vui vẻ nói, “Đa tạ xinh đẹp cô nương, ta có thể ôm cô nương một cái không?”
Trịnh Tú nghe yêu cầu của nó, có chút do dự, nhưng thấy nó long lanh nhìn mình, hai cái má phính lên, cũng mềm lòng ngồi xuống ôm nó một cái.
Đứa bé kia được nàng ôm, vui vẻ nói, “Ta trở về đây.” Nói xong lập tức xoay người đi vào trong ngõ.
Trịnh Tú nhìn nó lạch bạch chạy đi, cái mông núng nính lúc lắc, trông đáng yêu vô cùng, khoé môi cong lên nụ cười hiền từ như người mẹ nhìn đứa con mình, nàng bất giác chạm đến bên hông.
Đợi đã.
Túi tiền của mình đâu? Bên trong còn có ngọc bội nữa, thứ đó có bao nhiêu quan trọng, đơn giản mà nói tiền thì có thể mất, nhưng ngọc thì không.
Trịnh Tú kinh ngạc sờ soạng khắp người, A Lan thấy thế liền hỏi, “Tiểu thư, có chuyện gì sao?”
“Ta túi tiền không thấy rồi, chẳng lẽ làm rơi ở đâu.” Trịnh Tú sốt sắng nói, suy nghĩ kĩ xem nàng đã đi qua những nơi nào nhiều.
Khoan, khi đứa bé kia ôm nàng, còn có tiếng loạch xoạch của tiền xu phát ra.
“Là đứa bé kia lấy tiền của ta.” Trịnh Tú kinh hô nói, hoàn toàn không thể tin được nàng sẽ bị một đứa trẻ con lừa gạt.
“Mau đuổi theo.” A Lan thấy thế, vội ra lệnh cho một tên thủ vệ.
“Đứng lại, đồ ăn cắp.” Cả ba người đồng loạt hô lớn, một trong những tên thủ vệ đuổi theo, còn các nàng cũng vội vàng bám theo.
Thạch Sanh đang định mở túi tiền ra xem, bỗng nghe thấy tiếng hò hét ầm ĩ, quay lại thấy đám người vừa nãy đuổi theo nó, cũng lạch bạch chạy đi, không ngờ nhanh như thế đã bị phát hiện.
“Mau đứng lại.” Tên thủ vệ đuổi theo, không ngờ đứa bé tròn vo vo như quả bóng này thế mà chạy còn nhanh hơn hắn tưởng.
Mà lúc này ba người kia vừa mới bàn xong chuyện, đang đi ra bên ngoài, bỗng dưng nghe thấy tiếng bắt cướp, cũng tò mò ra xem. Kiến Nguyệt thấy đằng xa có một đám người, trước đó là một đứa trẻ đang bỏ chạy, “Thạch Sanh?”
Bạch Tinh liếc về phía nàng, từ khi nào đã đặt tên cho nó rồi.
“Mau bắt đứa bé ấy lại.” Tên thủ vệ thấy đằng trước có ba người đang đứng nhìn, vội hô.
Bạch Tinh rất nhanh hiểu ra chuyện gì, trợn to mắt vươn tay véo tai nó, nhấc bổng lên, “Ngươi lại đi ăn trộm tiền của người khác?”
“Đau, đau.” Thạch Sanh rên rỉ nhăn nhó nói.
“Mau trả tiền cho người ta.” Bạch Tinh quát một tiếng, trên tay từ khi nào đã cầm một cái cành cây.
“Ấy, đừng đánh nó.” Kiến Nguyệt tuy cũng có chút bực mình, nhưng bạo lực giữa thanh thiên bạch nhật không quá tốt.
Yêu Thế Huệ nhìn thấy đằng sau còn có ba người lại gần, mà hai người trong số đó vô cùng quen thuộc, mở to mắt giật mình, vội xoay người lại.
“Cô nương, đây là tiền của cô sao?” Kiến Nguyệt nhìn Thạch Sanh bị Bạch Tinh xách vào trong nhà, thầm hiểu kết cục của nó, dở khóc dở cười tìm cách xin lỗi với đối phương.
Trịnh Tú nhìn thấy trước mặt mình là một nữ tử rất đẹp mắt, tuy là không trang điểm, nhưng vẫn đáng để lưu tâm, “Đa tạ cô nương, đứa bé kia là hài nhi của cô sao?”
Kiến Nguyệt lúng túng, ai mà muốn nhận đứa trẻ vừa đi ăn cắp đồ kia chứ, huống chi nàng cũng không phải mẫu thân, đành nói bừa, “Là hài tử của tỷ tỷ ta, nó có chút nghịch ngợm, không hiểu chuyện, chúng ta sẽ cẩn thận dạy dỗ nó. Thực xin lỗi cô nương rồi, đã đem rắc rối lại cho cô.”
“Không sao, nhưng không nên để hài tử tái phạm nữa.” Trịnh Tú mỉm cười nói, liếc sang bên cạnh còn có một người đang quay lưng lại, nhìn bóng lưng có chút quen thuộc, “Người này là?”
Kiến Nguyệt thấy nàng đột nhiên xoay người tránh né, không hiểu rõ chuyện gì, bất quá vẫn nói, “Nàng ấy đang bị bệnh, sợ vô tình thất lễ với người khác, nên không muốn để người khác xem mặt.”
“Bệnh nghiêm trọng lắm sao?” Trịnh Tú ngạc nhiên, hữu lễ hỏi thăm.
“Không sao, chỉ là nàng ấy tự ti mà thôi.” Kiến Nguyệt tự nhiên bước lên như vô tình, che Yêu Thế Huệ khỏi tầm mắt nàng.
“Vậy hy vọng cô nương sẽ mau chóng khỏi bệnh, chúng ta trước trở về.” Trịnh Tú bị nàng che chắn mất, nhưng linh tính mách bảo người kia rất quen thuộc, giống như một người.
“Được, cô nương trên đường cẩn thận, nếu cất kĩ túi tiền.” Kiến Nguyệt mỉm cười nói.
Đợi nàng rời đi xa rồi, Yêu Thế Huệ mới xoay người lại, vội vàng nói, “Cửu muội, ta trước phải trở về, kế hoạch cứ như thế mà làm, muội cứ tìm đến Khúc Huy, hắn sẽ biết cách đưa tin đến chỗ ta.”
“Tỷ tỷ cẩn thận.” Kiến Nguyệt thấy nàng bồn chồn, cũng không giữ lại nữa, gật đầu nói.
Nàng vừa đi, Thạch Sanh lúc này ôm mông khóc nhè chạy ra ôm đùi nàng, ngay sau đó là Bạch Tinh sắc mặt lạnh lùng, bất quá nàng biết đối phương là đang tức giận.
“Thạch Sanh, ăn cắp là tội rất lớn. Khi ngươi ăn trộm đồ của một người, có thể cả gia đình người ấy phải nhịn đói, có thể người đó nhà có người bệnh nặng, đối với ngươi đó có thể chỉ là ăn cắp vặt, nhưng lại là cả gia sản của người khác, khiến người khác khổ đau, mất mát thì chính là gây nghiệp, ngươi đã biết chưa?” Kiến Nguyệt ngồi xuống, ôn tồn giải thích.
Thạch Sanh nghe nàng nói, lấy tay quệt nước mắt, trốn đằng sau lưng nàng chỉ vào Bạch Tinh, “Phu nhân, nàng đánh rất đau.”
“Tại vì ngươi không ngoan a, nếu ngươi không làm nàng ấy bực mình, làm sao sẽ đánh ngươi? Nếu nàng vô lý đánh ngươi, ta sẽ đứng về phía ngươi.” Kiến Nguyệt dỗ dành nói, nó rõ ràng đã hơn mười nghìn tuổi, nàng đây có đang ngược đời không.
Thạch Sanh sợ hãi nhìn Bạch Tinh, thấy nàng lạnh lùng nhìn mình, giật mình nói, “Không dám nữa, đại nhân đừng đánh.”
“Ngươi nếu thực không dám nữa, ta đương nhiên sẽ không đánh ngươi.” Bạch Tinh khoanh tay nói, “Mau đi vào trông khách trọ đi.”
“Đã biết.” Thạch Sanh ủ rũ đáp, mặt buồn thườn thượt đi vào bên trong.
“Ngươi đánh nó có chút mạnh a.” Kiến Nguyệt lại gần nói.
“Em đừng để nó lừa, nó là cục đá, làm sao như thế sẽ biết đau? Nhìn xem.” Bạch Tinh chỉ về hướng Thạch Sanh ngồi, thấy nó ngồi đọc truyện cười khanh khách, hoàn toàn quên mất chuyện vừa nãy.
“...” Nó không đi làm diễn viên, thật quá lãng phí rồi.
“Tối nay có lễ thả đèn, chúng ta có nên đi mua đèn không?” Kiến Nguyệt thấy người qua đường đều cầm theo một cái đèn.
“Không cần, ta chuẩn bị cho em rồi.” Bạch Tinh kéo nàng vào trong phòng, lấy ra một cái đèn trời, trên đó bốn mặt đều có một con hồ ly, “Thích không?”
“Người chuẩn bị cho em sao, từ lúc nào thế?” Kiến Nguyệt thích thú ngắm nghía nó, cảm thấy người làm thứ này rất cẩn thận tỉ mỉ.
“Em toàn đi ngủ, làm sao biết được ta thường hay làm gì.”
Kiến Nguyệt cười đến mắt đều cong lại, nàng cũng không hiểu sao chui vào lòng Bạch Tinh là sẽ buồn ngủ, thậm chí còn hay dậy trễ, lúc trước đây chỉ ngủ được vài tiếng gọi là nghỉ ngơi.
“Thái nhi, cảm ơn người.” Kiến Nguyệt chân thành nói, nhẹ nhàng vuốt cái đèn trời.
“Thay vì cảm ơn ta, thì dùng hành động thiết thực hơn đấy.” Bạch Tinh đưa mặt lại gần, cười nói.
Kiến Nguyệt thấy mùi hoa lan phất phảng bên mũi, cẩn thận đặt chiếc đèn xuống một bên, vòng tay ôm lấy cổ nàng, kiễng chân dán lên bờ môi kia.
Bạch Tinh thấy nàng có chút gian nan, tay vòng qua eo bế người kia lên cao, tách hàm răng luồn lưỡi vào bên trong.
Trịnh Tú sau khi trở về liền đến tìm người, nàng có cảm giác đối phương rất quen thuộc, hơn nữa lại né tránh mình, trong lòng nghi hoặc không thôi, thấy A Hân vẫn như trước đứng ở trước cửa, “Bản cung muốn vào thăm Hiền phi.”
A Hân nghe lời nàng nói, đây khác gì Thánh chỉ đâu, lúng túng nói, “Nương nương, để nô tì vào gọi.”
“Không cần, không nên đánh động nàng.” Nói xong còn đẩy cửa đi vào.
“Nương, nương nương.” A Hân thấy không kịp nữa, người này rốt cuộc là gặp chuyện gì?
Trịnh Tú đi vào bên trong, thấy xung quanh có chút tối, nhưng vẫn thấy Hiền phi đang nằm trên giường mở mắt nhìn trần nhà, thấy nàng bước vào liền bật dậy, biểu cảm ngạc nhiên, “Hoàng, Hoàng Hậu, có chuyện gì cần tìm thần thiếp?”
Trịnh Tú thấy nàng vẫn ngoan ngoãn nằm trên giường, chẳng lẽ do mình ảo giác, gật nhẹ đầu nói, “Ta lo Hiền phi gặp phải chuyện gì, vì sao say rượu lâu như thế vẫn chưa tỉnh, vì thế vào xem ngươi thế nào.”
“Hoàng Hậu yên tâm, thần thiếp chỉ là có chút lười biếng nên chưa muốn rời giường.” Yêu Thế Huệ cười nói, thầm đánh giá một phen, nàng thế nhưng không đơn giản a, đã phát giác ra vấn đề.
Trịnh Tú thấy nàng không sao, định xoay người rời đi, lại bị nàng giữ lại, “Hoàng Hậu, tối nay có lễ thả đèn trời, người có muốn đi xem không?”
“Ừm.”
Kiến Nguyệt dính lấy Bạch Tinh đến không còn kẽ hở nào, môi lưỡi quyến luyến, nàng chỉ buông ra khi cần lấy hơi, sau đó lại tiếp tục dán lên.
“Nguyệt nhi, lễ hội sắp bắt đầu rồi.” Bạch Tinh bị nàng quấn mãi không dời, nghe thấy tiếng ồn ào ở bên ngoài, dự tính thời gian, các nàng thế nhưng đã ở đây ân ái đến hơn ba canh giờ.
Kiến Nguyệt nghe thấy nàng nhắc nhở, mới vểnh tai lên nghe, bên ngoài có tiếng nô đùa của trẻ em, lại có tiếng cười đùa rộn ràng của người lớn, hiển nhiên lễ hội đã bắt đầu.
“Để ta chải tóc lại cho em.” Bạch Tinh ân cần nói.
Kiến Nguyệt ngồi trước gương để nàng chải tóc, động tác nhẹ nhàng cẩn thận như đụng phải búp bê sứ. Nàng nhìn trong gương thấy môi mình sưng đỏ, môi của Bạch Tinh cũng không kém, khắp mặt và cổ còn đầy dấu vết hôn của mình.
Bạch Tinh thấy nàng đang cười trộm về thành quả của mình, có chút bất đắc dĩ, đặt lược xuống bên cạnh, thơm nhẹ má nàng một cái, “Xong rồi, chúng ta đi thôi.”
“Hai chúng ta không đi đến sông Thánh sao?” Kiến Nguyệt thấy Bạch Tinh dẫn đi một hướng khác, không phải như dòng người kia đang đổ xô đi.
“Đứng nơi này sẽ nhìn rõ hơn, không cần phải chen chúc.” Bạch Tinh kéo nàng hướng đến khu rừng.
“Trời đã tối, đường lại trơn, em lên đây đi.” Nói xong còn kéo Kiến Nguyệt lên lưng mình.
“Em có thể thấy đường mà.” Kiến Nguyệt ngạc nhiên nói, trong lòng dâng lên một cỗ xúc động, không ngờ nàng ấy lại cẩn thận từng li từng tí đến thế.
“Không sao, còn hơn là để em vấp ngã.” Bạch Tinh thấy nàng đã ngồi lên lưng, mới từ từ đứng dậy, hai tay ôm chắc lấy đùi, “Ôm chặt, nếu không sẽ ngã.”
Kiến Nguyệt được nàng cõng, cảm giác lưng của nàng cũng nhấp nhô do xương, nhưng vẫn vui vẻ dựa mặt vào, đắm đuối nhìn người đang nghiêm túc nhìn đường, như thể sợ bất cứ lúc nào nàng cũng sẽ bị thương.
Càng đi sâu vào trong rừng, càng rời xa khói lửa của nhân gian, cảnh sắc ngày càng tốt, bầu trời ngày càng sáng hơn, ánh sao trở nên đậm rõ, Kiến Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn, thấy sông Ngân đang lướt qua giữa bầu trời, hàng ngàn con cá đang lấp lánh, trong lòng dâng lên cảm giác khó nói, liệu có vì sao nào đã từng là Bạch Tinh.
“Thái nhi, những ngôi sao mà chúng ta nhìn, hơn nửa đã không còn tồn tại nữa, liệu còn có người ở trên đó?”
“Còn, nhưng rất khó thấy, vì cách quá xa.” Bạch Tinh thành thật trả lời.
“Thật sao?” Kiến Nguyệt kinh ngạc.
“Lát nữa ta chỉ cho em xem.”
Hai người đi một lúc, Kiến Nguyệt nhìn thấy một bức tường thành, Bạch Tinh thấy đã đến nơi, cũng không bỏ nàng xuống, mà một bước bay lên trên tường thành.
Kiến Nguyệt nhìn cả thành Trường An thu nhỏ đến chỉ còn nhấp nháy ánh đỏ vàng, hoà cũng với bầu trời đêm huyền ảo, khiến cảnh tượng trông như một bức hoạ, khó mà phân biệt đâu là thực, đâu là ảo, nàng vui vẻ thốt lên, ánh mắt lấp lánh lại những ánh sáng, không biết là ánh đèn hay ánh sao, “Đẹp quá.”
“Đợi lát nữa khi thả đèn, sớm muộn gì chúng cũng sẽ bay về hướng này.”
“Vì sao người biết a?” Kiến Nguyệt thích thú ngắm cảnh trước mắt.
“Ta thường xuyên đến đây xem lễ thả đèn.” Bạch Tinh giải thích.
“Một mình người sao?”
“Phải một mình ta, bất quá năm nay đặc biệt hơn một chút.” Bạch Tinh bật cười nói, ánh mắt thâm tình nhìn nàng.
“Sao lại một chút, phải là rất nhiều chứ.” Kiến Nguyệt kéo cánh tay nàng ra, chui vào trong lòng nàng làm nũng.
Hai người im lặng đợi lễ hội bắt đầu, Kiến Nguyệt vì trăng thanh gió mát, lại thêm bên cạnh có mùi hương dễ chịu, mí mắt bắt đầu nặng dần, bất giác ngủ thiếp đi.
“Nguyệt nhi, bắt đầu rồi.” Một lát sau Bạch Tinh mới lay nhẹ nàng, gọi tỉnh.
Kiến Nguyệt thấy có người lay mình, mơ mơ màng màng tỉnh lại, dụi đôi mắt ngái ngủ, mình từ khi nào ngủ quên rồi. Nàng chớp chớp mắt, để thị giác ổn định lại, chợp nhìn thấy đằng xa có thứ gì đó, là một chiếc đèn trời lẻ loi nhấp nháy giữa khoảng không, nhưng rất nhanh ngay sau đó, những đèn trời khác cũng bay lên như đốm lửa mà thắp sáng cả màn đêm để nó không bị cô đơn, đem cả vùng trời rộng mở hoá thành khu rừng đom đóm. Kiến Nguyệt vội đứng lên, chạy lại gần xem, thích thú ngắm cảnh hoa lệ, vui vẻ đến cười tít mắt, nàng ở đời trước đã sớm không còn lễ hội này nữa, chỉ nghe qua truyền thuyết, đến nay mới được tận mắt chứng kiến.
“Nguyệt nhi không có điều ước gì sao?” Bạch Tinh nhìn nàng như đứa trẻ ngây thơ mà vui vẻ, khoé miệng bất giác cong lên.
Kiến Nguyệt nghe nàng nói, chợp nhớ ra chưa viết điều ước, vốn còn đang luống cuống lo lắng, Bạch Tinh đã lấy ra một cái bút đưa ra trước mặt nàng, Kiến Nguyệt nhận lấy, nở nụ cười như hoa nở tháng ba với nàng, bắt đầu chuyên chú viết điều ước lên đèn của mình.
“Không cho người nhìn.” Thấy Bạch Tinh định ngó xem trộm, Kiến Nguyệt vội lấy tay che lại, “Điều ước mà bị người khác nhìn thì đâu thành sự thật nữa.”
“Được, vậy ta không xem.” Bạch Tinh bật cười nói.
Đèn trời bị gió thổi chuyển hướng, bay đến chỗ các nàng đang đứng, đúng như Bạch Tinh dự đoán, “Nguyệt nhi, mau thả đèn đi.”
“Người thả cùng em.” Kiến Nguyệt đưa đèn cho nàng, cười nói.
Hai người cùng lúc thả, đèn của Kiến Nguyệt nhẹ nhàng bay lên trời, hoà cùng với những cái đèn khác, rất nhanh đã lẫn lộn lại với nhau. Kiến Nguyệt ngẩng đầu nhìn đèn lấp đầy cả bầu trời, trên mỗi cái đèn vô số hình thù đều có chữ viết và hình vẽ, là lời cầu nguyện của những người đến thả đèn, nàng khẽ liếc nhìn những cái đèn gần nhất.
“Hy vọng năm nay sẽ được gả đi.”
“Cầu trời cho con có nhiều tiền, thật nhiều tiền.”
“Mong gia phụ gia mẫu bình an, khoẻ mạnh.”
“Ta ước năm nay sẽ được trở về nhà.”
Kiến Nguyệt thích thú nhìn những điều ước kia, có hài hước đến nàng bật cười, có cảm động đến nàng muốn khóc, ánh nến lấp lánh trong đôi mắt linh động như tiểu tinh linh của nàng, tựa như bên trong chất chứa cả một thiên hà.
Kiến Nguyệt quay sang nhìn Bạch Tinh, thấy đôi mắt nàng ôn nhu như khe suối khẽ chảy mà nhìn mình, trong ánh mắt phản chiếu lại hình ảnh nàng, khiến Kiến Nguyệt tin rằng cả thế giới của nàng ấy chỉ còn lại mỗi mình nàng, dù chỉ là trong giây phút này, tim bất giác chệch mất một nhịp, si ngây đáp lại ánh mắt ôn nhu của Bạch Tinh.
“Thái nhi...”
Lời vừa dứt, cả hai đồng thời tiến lên một bước, không biết là ai trước chủ động, môi đã dán chặt lên nhau, ánh lửa ấm áp nhiễm đỏ khuôn mặt đối phương, tựa như thiếu nữ nhìn thấy người trong mộng mà ngại ngùng.
Lúc Kiến Nguyệt thả đèn trời, nàng đã nhanh mắt liếc đến cái đèn, nhìn thấy điều ước của nàng.
“Ta ước rằng ta cùng nàng cứ thế này vui vẻ trải qua ngày, vô lo vô nghĩ, bình an vô sự.”
Đồ ngốc, ta chính là người thường xuyên ban phát điều ước cho nhân gian.
Yêu Thế Huệ thấy lễ hội sắp bắt đầu, túm lấy cổ tay của Trịnh Tú kéo về bên bờ sông, thích thú vui vẻ nhìn bầu trời đêm nhiễm một màu đỏ cam, “Trịnh tiểu thư mau xem, đằng kia có cái đèn hình con bò.”
Trịnh Tú thấy nàng như hài tử nô đùa, trong lòng thầm ngạc nhiên, bộ dạng hiện tại của nàng trông rất đơn thuần, khác xa với bộ dạng trong hoàng cung lúc tựa như hồ ly, khi lại giống rắn độc mà cắn người, nhưng nàng rất yêu thích ngắm nhìn một Hiền phi giản dị chân thành như thế này, mải chìm đắm trong suy nghĩ mà ngây ngốc nhìn nàng, cảm giác nhịp đập so với thường ngày nhanh.
“Tiểu thư, hay là chúng ta cũng thả đèn nhé.” Yêu Thế Huệ không phát giác ra người đằng sau lưng đang đắm đuối nhìn mình, mắt long lanh ngẩng đầu nhìn dòng sông thiên đăng.
Trịnh Tú có chút ngoài ý muốn, nàng từ nhỏ thường xuyên cùng gia phụ gia mẫu đi thả đèn, nhưng lớn lên rồi, cảm thấy đi mãi cũng nhàm, cho rằng mình đã lớn tuổi nên không còn thích thú nữa.
Hoá ra là bởi vì “cảnh nào cảnh chẳng đeo sầu, người buồn cảnh có vui đâu bao giờ.*”
Sau bao nhiêu năm, đây là lần đầu Trịnh Tú mới trở lại xem lễ thả đèn, thấy đối phương háo hức chờ mong, cũng không nỡ phá hoại bầu không khí, gật nhẹ đầu đồng ý.
“Vậy chúng ta đi mua.” Yêu Thế Huệ được nàng cho phép, mừng rỡ như có pháo hoa nổ trong lòng, bắt lấy tay nàng kéo đi.
“Tiểu thư muốn ước điều gì thế?” Các nàng mua hai cái, mỗi người tự thả của mình, Yêu Thế Huệ không kìm được hiếu kỳ, liền chủ động hỏi.
“Chắc là cầu cho nước thịnh dân an, bách tính ấm no muôn đời.” Trịnh Tú cười nhạt nói.
“Trịnh tiểu thư không có mong ước nào cho chính mình sao?” Yêu Thế Huệ thấy nàng lúc này vẫn mang phong thái mẫu nghi thiên hạ, có chút đau lòng cùng thất vọng, nàng ấy cũng chỉ là nữ tử biết đau biết buồn, vì sao cứ khép lòng mình lại.
Trịnh Tú nghe nàng hỏi, trong lòng kinh ngạc, mong ước cho chính mình? Nàng tự hỏi lòng mình, từ lâu tâm đã chết rồi, sẽ còn có ước mơ hy vọng nào sao. Ngẩng đầu nhìn Hiền phi, thấy nàng đang nở ra nụ cười đơn thuần, chuyên chú trang trí cái đèn của mình, lại nhìn đèn của mình trống trơn, đơn điệu.
“Tiểu thư, chúng ta cùng thả đèn đi.” Yêu Thế Huệ thấy nàng thờ thẫn, liền cố gắng tìm cách làm cho nàng vui.
“Ừm.” Trịnh Tú cười nhạt gật nhẹ đầu. Hai người ngẩng đầu nhìn lên trời, nhẹ nhàng thả đèn trong tay, hai chiếc đèn, một cái đủ hình thù hoa văn, một cái đơn giản cùng bay lên, gia nhập cùng những chiếc đèn khác, rất nhanh đã không thể tìm ra đèn của mình ở đâu.
Trịnh Tú nhìn Yêu Thế Huệ cười đùa ở một bên, mí mắt rũ xuống, cũng cười nhạt với nàng, “Trời đã lạnh, chúng ta nên trở về.”
“Được.” Yêu Thế Huệ gật đầu đáp ứng.
Tối hôm đó các nàng trở về phòng của mình, Trịnh Tú thổi nến nằm trên giường, xoay người một lúc cũng không ngủ được, bèn ngồi dậy, cúi xuống chân giường, lấy ra một cái đèn khác.
Nàng dịu dàng vuốt ve nó, trong đầu cảm tưởng như nghe thấy tiếng của Hiền phi đang thì thầm bên tai câu “Trịnh tiểu thư không có mong ước nào cho chính mình sao?” Tay nàng khẽ run, quay đầu nhìn ra cửa sổ, đêm vẫn chưa tàn.
Trịnh Tú mím môi, lại lấy bút lông ra, viết lên trên cái đèn, sau đó mở cửa sổ, lặng lẽ nhắm mắt cầu nguyện, rồi mới thả đèn đi. Trên bầu trời lúc này chỉ còn lại vì sao lấp lánh, chiếc đèn của nàng lẻ loi trên bầu trời, Trịnh Tú mắt nhìn theo nó, thấy hàng chữ nắn nót ở bên trên.
“Một đời bình an, viên mãn.”
Nàng thấy đèn đi đã xa, định đóng cửa sổ đi ngủ, nào ngờ đột nhiên khoé mắt xuất hiện một tia sáng, ngẩng đầu lên nhìn, là một chiếc đèn khác cũng vừa mới được thả, Trịnh Tú có chút ngạc nhiên, quay đầu sang bên cạnh, thấy Hiền phi ở phía đối diện đang cười nhìn mình, còn vẫy tay chào, dịu dàng nói:
“Thần thiếp sợ đèn của nương nương cô đơn, nên cũng mạn phép thả thêm một cái cùng bầu bạn.”
Trịnh Tú nghe thấy lời này, trong lòng dâng lên một cỗ kinh ngạc cùng xúc động, cảm giác khoé mắt hơi cay, cười nhạt gật đầu với nàng.
Chiếc đèn bay xa dần, như lại đứng đợi chiếc đèn cũng đang đi tới kia, cùng nhau hướng lên trời cao có ánh trăng vàng.
Kiến Nguyệt dựa trên vai Bạch Tinh, tiễn đèn đi tận xa, còn vẫy tay chào chúng nó, Bạch Tinh thấy hành động của nàng liền bật cười, “Em có đói không?”
Kiến Nguyệt nghi hoặc nhìn nàng, vì sao lúc này lại nói đến chuyện này, Bạch Tinh tiếp tục giải thích, “Lúc nãy em đã ăn tối đâu, để ta lấy đồ ăn cho em.”
“Lúc này còn có người bán sao?” Kiến Nguyệt ngạc nhiên hỏi.
“Hôm nay là ngày đặc biệt, buổi tối sẽ như ban ngày náo nhiệt, ở đây đợi ta, đừng chạy đi đâu hết.” Bạch Tinh dặn dò nàng kĩ càng, mới nhanh chóng rời đi.
Kiến Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu, tiếp tục ngắm trời ngắm đất, nàng bắt đầu ngồi đoán xem kia là chòm sao gì, đây là sao gì, nàng chưa từng nhìn thấy rõ bầu trời đêm như thế này cả, cảm giác thấy thế giới này rất vĩ đại, nàng lại như thế nhỏ nhoi.
Soạt.
Kiến Nguyệt đang ngẩn ngơ ngắm trời, chợt nghe thấy tiếng động, lập tức quay đầu lại, thấy xung quanh không có ai, chỉ có rừng cây tăm tối, chẳng lẽ là có con thú. Bất quá, vẫn cảnh giác đứng lên, tay nắm chặt Tiểu Bạc.
Kiến Nguyệt nheo mắt lại, thấy hình như trong bụi cây có thứ gì đó, nàng không chần chờ bật nhảy lao xuống phía dưới, hướng lưỡi kiếm đến bụi cây bất thường kia.
Vù, một bóng đen trong đó lập tức né tránh.
Kiến Nguyệt chống tay xuống đất để giữ thăng bằng, ngẩng đầu nhìn lên, đồng tử giãn nở ra, kinh ngạc nhìn người trước mắt, “Ngươi tại sao lại ở đây? Vì sao lại bị thương?”
Trước mắt nàng chính là Mặc Lâm, có điều trông y xơ xác, trên người lại có rất nhiều vết thương, một tay còn ôm eo của mình, cũng kinh ngạc nhìn nàng, “Cô nương vì sao lại ở đây một mình?”
Kiến Nguyệt liếc mắt quan sát, thấy cả người y như bị thương nặng, y phục bên phần eo đã rách bươm ra, tay ôm eo của y còn dính bê bết máu.
Đợi đã.
“Hình xăm kia là thứ gì?” Kiến Nguyệt nổi lên căm phẫn, hình xăm kia tuy không rõ, nhưng vẫn có thể nhìn ra là hình mặt quỷ, vô cùng khớp với nam nhân lần trước đánh lén nàng. Tay nàng cầm chặt kiếm, chĩa thẳng vào mặt y, “Thì ra ngươi là đồng bọn của đám người câu kết giết hại Bạch trưởng lão.”
“Nguyệt cô nương, xin hãy bình tĩnh.” Mặc Lâm đang bị thương nặng, gian nan giải thích.
Kiến Nguyệt thấy y bị thương, cử động so với thường ngày gian nan, nếu bây giờ không đánh y, ngược lại sẽ bị đối phương diệt khử đầu mối, vì thế tận dụng cơ hội lao lên tấn công, “Có chuyện gì thì đến với Bạch trưởng lão mà giải thích.”
*Trích Truyện Kiều của Nguyễn Du.