Hồ Ly Truyền Kỳ

Chương 9: Chương 9: Về nhà




“Sao cơ!?” Mạc Viễn kinh ngạc nói lớn, không dám tin tưởng điều mình vừa nghe.

Lúc này Trần Hạ Nam cùng Mạc Viễn đang ngồi ở trên tàu tốc hành trở về nhà, Vũ Phương vì công việc làm thêm nên không trở về cùng các cô.

“Cậu giúp mình đi mà, dù sao chỉ có cậu mới khiến bố mẹ mình tin tưởng.” Trần Hạ Nam nói lại lần nữa, kéo kéo tay áo của Mạc Viễn, đôi mắt long lay lấp lánh chờ mong tựa như cún con đang xin ăn.

“Ư...” Mạc Viễn kinh hãi bộ dạng, lùi lại tránh né. Trần Hạ Nam ít khi biểu lộ cảm xúc, làm nũng càng hiếm thấy, nhưng một khi cô bày bộ dạng nũng nịu ra, Mạc Viễn cảm thấy chuyện xấu, mình chuẩn bị phải làm cọng rơm đỡ mạng.

“Không phải người rơm chắn tên, mà là anh hùng nhảy vào biển lửa.” Như đọc được suy nghĩ của Mạc Viễn, Trần Hạ Nam nói.

“Thế cậu là công chúa? Xin lỗi nhưng bạch mã hoàng tử không phải là mình. Mình không chịu được nóng.” Mạc Viễn lắc đầu từ chối, cậu luôn ủng hộ Trần Hạ Nam, cũng rất tin tưởng cô, nhưng không đồng nghĩa việc gì cũng sẽ thuận theo cô, đặc biệt là chuyện này liên quan đến sự an nguy của Trần Hạ Nam.

“Không được lái sang chuyện khác, nếu cậu không giúp mình, mình không giúp cậu hoàn thành luận án.” Trần Hạ Nam từ bỏ bộ dạng thiếu nữ ngây thơ, cô cũng không quen với những cử chỉ ấy.

“...” Mạc Viễn bất lực, thở hắt một cái, “Ài, nếu cậu xảy ra chuyện gì, mình phải làm sao mà ăn nói với chú Tuấn, cậu vẫn nên thuyết phục cha mẹ thì hơn, dù sao cậu cũng đã lớn rồi, có lẽ họ sẽ hiểu,“

Lại thêm một người nữa vứt chuyện này lên người cha mẹ, Trần Hạ Nam khẽ cau mày, không nói chuyện với Mạc Viễn nữa, quay mặt làm ngơ.

Mạc Viễn thấy cô ra vẻ giận dỗi, cạn lời gãi gãi đầu.

“Nếu cậu cam kết với mình, cậu sẽ không chạy loạn, bình an vô sự trở về.” Mạc Viễn đành thỏa thuận, Trần Hạ Nam người này, luôn khiến người khác vô thức chiều chuộng, mặc dù rõ ràng người vô lý là cô.

“Được, mình hứa với cậu.” Trần Hạ Nam lập tức quay đầu lại, híp mắt cười lớn với Mạc Viễn, đôi mắt tựa như có hàng ngàn ngôi sao ở bên trong.

Hai người nói chuyện một lúc, còn chia nhau đồ ăn, người ngoài liếc qua một cái cũng biết quan hệ của người rất thân thiết. Tiếng nhạc bỗng được bật lên, một giọng nói từ loa phát thanh vang lên, “Chuyến tàu XX375 từ thành phố An Sinh đến thành phố Trường Giang cách bến tàu còn mười phút, xin quý khách kiểm tra tư trang và hành lí, đảm bảo không để bất cứ đồ vật nào bỏ quên. Nếu phát sinh vấn đề, xin hãy nhanh chóng thông báo cho tiếp viên gần nhất. Mong rằng quý khách đã có một trải nghiệm tốt, nếu có ý kiến đóng góp, quý khách có thể truy cập... Xin cảm ơn.”

Giọng nói vừa dứt, một giọng nói nam lại vang lên, lặp lại những lời thông báo vừa nãy.

Trần Hạ Nam cùng Mạc Viễn vừa đặt chân xuống tàu, đang chuẩn bị nhận lấy hành lí ở trên tay Mạc Viễn, một âm thanh non nớt không giấu được sự vui vẻ vang lên, “Chị Nam.”

Trần Hạ Nam ngẩng đầu lên, thấy một cậu bé mặc áo màu vàng in hình siêu nhân, đầu đội mũ lưỡi trai bò đang nhảy nhót vẫy tay về phía cô, trên mặt hớn hở nhe răng cười, trên miệng còn thiếu mất một cái răng cửa. Đằng sau còn có hai người lớn cũng đang mỉm cười nhìn về hướng này, một người đàn ông mặc sơ mi cùng quần bò thụng, chân đi đôi giày da màu đen, người phụ nữ ở bên cạnh mặc một chiếc váy liền thân màu trắng họa tiết hoa, đi một đôi sandal cao gót đế vuông màu đen, cả hai nhìn vô cùng hài hòa. Đó là cha mẹ cô, Lý Tuấn và Trần Cảnh Xuân.

Để xóa bỏ đi định kiến trọng nam khinh nữ, coi trọng con nối dõi, người dân ngày nay có thể tự do theo dòng họ nội ngoại. Khi một đứa trẻ lên sáu, nó có quyền đổi tên mới, được quyền tự do lựa chọn mình sẽ mang họ của ai. Gia đình của Trần Hạ Nam có truyền thống, nếu con cái không có nhu cầu đổi, thì sẽ phân ra, con gái theo họ mẹ, con trai theo họ cha. Trần Hạ Nam và Lý Đức Tiến cũng không có ý kiến, với hai đứa, mang dòng họ nào cũng được, vì đã cùng một gia đình, sao phải so đo những chuyện này.

“Đức Tiến, cha mẹ.” Trần Hạ Nam nhận lấy hành lí từ Mạc Viễn, gật đầu cảm ơn cậu một cái, liền chạy tới bế cậu bé lên, áp má vào nhau, xoa xoa vài cái, “Mới có vài tháng không gặp, sau em đã cao lên rồi.”

Lý Đức Tiến tự hào ưỡn thẳng ngực lên nói, “Sau này em còn cao hơn cả chị.”

“Được, vậy em phải nghe lời cha mẹ, ngoan ngoãn ăn cơm, chăm chỉ tập thể thao, như thế mới đủ dinh dưỡng.” Trần Hạ Nam cưng chiều xoa cái đầu nhỏ của cậu, nhẹ nhàng nói.

Sau đó mới đặt cậu xuống, nhìn thấy mẹ cô đang hiền huệ nhìn mình, Trần Hạ Nam liền nở nụ cười nói, “Mẹ, dạo này cha mẹ thế nào? Con vừa mới mua một ít trà từ An Bình về, con đã pha uống thử, vô cùng dễ uống, lại hợp khẩu vị của mẹ, hơn nữa còn giúp an định tâm thần, cải thiện giấc ngủ.”

“Bố mẹ rất tốt, con thì sao? Từ sau đợt ốm kia còn đau ốm gì nữa không? Con a, không biết chăm sóc bản thân gì cả, đừng gắng sức, gia đình ta cũng no cơm đủ mặc, đâu thiếu thốn gì đâu mà phải tự hành hạ mình, không biết yêu thương bản thân gì cả.” Trần Cảnh Xuân gõ nhẹ đầu cô một cái, trách yêu.

Trần Hạ Nam cười hì hì, ôm lấy mẹ cô làm nũng, “Con biết rồi mà, ăn cơm cũng đầy đủ, ngủ sớm dậy sớm, hoàn toàn không cẩu thả.” Nói xong hướng sang Lý Tuấn, “Con có mua cho bố một cái thắt lưng mới, lát nữa bố về thử xem có hợp không?”

Lý Tuấn mỉm cười xoa đầu cô một cái, ông chẳng đòi hỏi gì nhiều, cô con gái của mình bình an vô sự là hạnh phúc lắm rồi. Lúc trước cô ốm nặng, lúc đó Lý Tuấn lại đang đi công tác, khi trở về mới biết tin, liền thấp thỏm không yên, đòi bắt tàu đến chỗ Trần Hạ Nam.

Lý Tuấn xuất thân làm cảnh an, vì thế cũng không giỏi biểu lộ cảm xúc hay biểu đạt những suy nghĩ trong người, ông nói ít làm nhiều. Còn Trần Cảnh Xuân từng làm bác sĩ ngoại khoa, nhưng xảy ra tai nạn khiến một cánh tay có chút tàn tật, bàn tay là thứ vô cùng quan trọng của bác sĩ, một khi bàn tay mất đi sự linh hoạt, sẽ ảnh hưởng rất lớn đến bệnh nhân, Trần Cảnh Xuân đành nghỉ việc về nhà làm nội trợ, bà hy vọng Trần Hạ Nam sẽ tiếp nối mình, làm nghề lương y. Trần Hạ Nam biết những ủy khuất mà bà phải chịu, vì thế khi bị phản đối vào khoa Lịch Sử, không suy nghĩ nhiều mà đăng ký ngành Y. Thay bà thực hiện giấc mơ dở dang.

Còn về đứa em cô, Lý Đức Tiến, cậu vừa mới lên lớp Hai, tư chất thông minh, ngoan ngoãn nghe lời, không để cho cha mẹ cùng chị gái bận tâm. Lý Đức Tiễn vô cùng hâm mộ cha của cậu, những lần ông mặc cảnh phục, hay đứng canh gác ở bên ngoài, cậu cảm thấy Lý Tuấn không khác gì những người hùng ở trên màn ảnh, âm thầm hi sinh bảo vệ giấc ngủ của nhân dân.

Lý Đức Tiễn vỗ vào lưng Mạc Viễn, cười chào hỏi cậu dạo này thế nào, định vươn tay giúp cậu kéo hành lí, Mạc Viễn tinh ý kéo hành lí ra xa tay ông, lắc đầu nói, “Không cần đâu ạ, hành lí cũng rất nhẹ.”

Thực ra đại đa số va li đều tự động di chuyển theo chủ nhân của nó, nhưng Mạc Viễn không sử dụng những loại tiện nghi ấy, nói là để rèn luyện sức khỏe. Trần Hạ Nam từng trêu cậu định lấy sáu múi trả thù bạn gái cũ hay sao, kết quả một người đuổi một người chạy, cười nói rôn rả.

Nhìn cảnh tượng gia đình ấm áp, sưởi ấm lòng người, ánh nắng chói chang cũng không thể làm lu mờ bầu không khí hạnh phúc này. Mọi người vui vẻ nói chuyện, cậu bé đang nghịch ngợm đu bám lên lưng cậu thanh niên, không ai để ý có một ánh mắt ôn hòa đang hướng về bọn họ.

Ngẩng đầu ngắm nhìn khung cảnh huyên náo, những gương mặt mỉm cười chào hỏi lẫn nhau, dù là xa lạ hay quen biết, không biết họ đang vui vẻ vì mùa hè đã bắt đầu, hay vì được trở về nhà nữa. Dù là lý do nào, họ cũng đang hạnh phúc.

Thế giới tương lai, bất cứ là ai cũng có trách nhiệm, dù là từ những nhân tố nhỏ nhất, cá nhân bình thường nhất đóng góp lại. Người kia khẽ nói, mỉm cười rời đi.

Thành phố Trường Giang có lịch sử lâu đời, với con sông Trường Giang có thượng nguồn từ dãy núi Cao Sơn đổ về hướng ra biển. Đã có vô số trận chiến được lưu danh sách sử diễn ra trên con sông này, cũng đã có rất nhiều người lính máu hòa vào sông, tạo nên thế giới đời sau. Trần Hạ Nam ngồi trên xe ngắm nhìn dòng nước đang chậm rãi chuyển động, ánh nắng chiếu lên khiến con sông lấp lánh tựa như bầu trời đêm đầy sao.

Những người dân tinh thần bất khuất, các vị Hoàng Đế uy nghiêm muốn mở mang bờ cõi. Lãnh thổ, Đế Quốc, võ tướng, văn quan, tất cả đều có sự hưng trầm của nó, rồi cũng tan biến thành cát bụi, hòa lẫn vào dòng chảy thời gian, chỉ còn là những cái tên trong sách vở để người sau bàn tán.

Trần Hạ Nam đã xem qua những tài liệu hình ảnh, video về người dân trải qua chiến tranh cũng những hình ảnh giả lập được tái hiện lại, những tiếng vó ngựa rầm rộ, tiếng máy báy tựa tiếng hét phóng ngang qua đầu, tiếng súng nổ vang, tiếng bước chân không ngừng nghỉ. Tiếng than khóc của bậc cha mẹ, tiếng nức nở của đồng chí, tiếng sợ hãi của đứa trẻ, toàn bộ lẫn lại trong ngọn lửa chiến tranh, máu và nước mắt.

“Khi viên đạn xuyên vào một người lính dù thuộc bên nào đi nữa, thực ra nó đã xuyên vào trái tim một người mẹ.” Trần Hạ Nam nhớ đến câu nói của một vĩ nhân tên là Abraham Lincoln.

Trần Hạ Nam khẽ thở dài, cô luôn biết ơn vì mình đã được sinh ra ở thời đại này, nơi mà không còn ai phải ngửi thấy mùi thuốc súng, cũng như chứng kiến người thân ôm quả tim máu mà ra đi.

Xe đi đến một con phố bên rìa trung tâm thành phố, những tòa nhà cao tầng san sát nhau, che đi mất thái dương, đi thêm một lúc nữa là khu nhà của Trần Hạ Nam và Mạc Viễn. Mạc Viễn cúi đầu cảm ơn cha mẹ cô đã đưa cậu về nhà xong, liền chạy vào nhà không kìm được sự hào hứng gọi lớn, “Bố! Mẹ!.”

Ai mà không là đứa con bé bỏng của bố mẹ chứ.

Buổi tối hôm đó, gia đình hai bên bày một bàn ăn lớn ở giữa sân, bữa ăn cũng như mọi ngày, Trần Hạ Nam thích nhất là canh rau muống luộc, vừa ngon lại vừa mát, thích hợp cho mùa hè nóng bức. Cha mẹ Trần Hạ Nam cùng cha mẹ Mạc Viễn hỏi cô và cậu ở trường thế nào, cũng quan tâm hỏi bệnh tình của Trần Hạ Nam.

“Cái thằng này, sao lại để Nam Nam ốm nặng đến thế?” Hoàng Khánh Phương huých cậu một cái, Mạc Viễn gãi gãi đầu, cũng đâu phải là do cậu bảo cô dầm mưa nhảy ba lê.

“Không nên trách oan thằng bé, do con bé nhà tôi ỷ mạnh mà không biết tự chăm sóc.” Trần Cảnh Xuân khuyên giải.

“Mạc Viễn đã lớn chừng này rồi, càng lớn lại càng đẹp trai hẳn ra.” Lý Tuấn đã ngà ngà say, tay cầm lon bia nói.

“Ôi dào, có gì đâu, vẫn còn hậu đậu lắm.” Mạc Trình xua tay nói, Trần Hạ Nam nghĩ hai ông này cũng đã say rồi. Rõ ràng trên bàn cũng không có món nhậu nào, mà vẫn có thể uống đến say.

Lúc này Trần Hạ Nam mới quay sang nói với mẹ cô, “Mẹ, vài tuần nữa con muốn đi Đông Hạ chơi một chuyến.” Mạc Viễn nghe cô thấy thế liền dựng thẳng lưng, chuẩn bị tinh thần, còn đang suy nghĩ nên thuyết phục cha mẹ của cô như thế nào.

Trần Cảnh Xuân còn chưa kịp tiếp lời, Trần Hạ Nam đã nói tiếp, “Là hoạt động ngoại khóa của trường.” Mạc Viễn trố mắt nhìn cô, khó hiểu, Trần Hạ Nam thấy bộ dạng của cậu liền nén cười, nháy mắt một cái. Trần Hạ Nam cũng đã suy nghĩ kĩ rồi, cô không thể cứ lấy Mạc Viễn ra làm quân bài nữa, nếu như có chuyện gì xảy ra, bên cậu nhất định sẽ khó nói, vả lại, cô cũng không chắc lần này sẽ đi mất bao lâu.

“Thế à, vậy con cứ đi đi.” Trần Cảnh Xuân không nghĩ nhiều liền gật đầu, cũng không phải lần đầu trường của cô tổ chức chuyến đi xa. Hơn nữa, xã hội ngày càng ổn định, tội phạm cũng ngày càng giảm bớt, Trần Hạ Nam cũng không còn bé bỏng nữa.

Tiệc nào cũng phải tàn, huống chi là một bữa cơm bình dị. Dọn dẹp xong, Mạc Viễn kéo tay Trần Hạ Nam đi vào một góc, “Cậu chắc chứ? Cứ lấy mình ra bia đỡ đạn cũng được mà.” Trần Hạ Nam mỉm cười lắc đầu, mà thực tế lần này đúng là do một giảng viên trường cô tổ chức, tính ra cô cũng đâu có nói dối.

Thấy Trần Hạ Nam đã thế, Mạc Viễn cũng không nhiều lời trở về phòng. Đêm đã khuya, sao đã mọc, từng ánh đèn lại từng ánh đèn tắt đi, nhường cho ánh trăng. Cả thành phố chìm vào màn đêm, chỉ còn đèn đường là còn được bật sáng, tiếng ve rả rích cũng đã im lặng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.