Dù sao Trần Hạ Nam vẫn còn ở độ tuổi xanh mơn mởn, cũng không nghĩ nhiều mà đem toàn bộ chuyện quên sạch. Cô hào hứng chờ đến cuối tuần đến bạn cùng lớp còn trêu chọc có phải có hẹn với bạn trai không. Trần Hạ Nam không phản ứng gì với những tin đồn của cô và Mạc Viễn, nếu Mạc Viễn không để tâm, cô cũng không quan tâm, dù sao cũng ngư ông đắc lợi, tiện lấy những tin đồn này mà từ chối lời tỏ tình dồn dập kia. Chỉ có bạn bè thân thiết mới biết rõ sự thật.
Yêu đương là gì, Trần Hạ Nam một chút cũng không có hứng thú.
Có lẽ nhân duyên của cô vẫn chưa đến.
Cuối cùng ngày hẹn đã đến, Trần Hạ Nam háo hức bật tỉnh trước cả báo thức, nhìn đồng hồ, 5:50.
Lúc này Triệu Thu Ngọc cũng mới lục đục ngồi dậy, lần đầu tiên thấy Trần Hạ Nam dậy sớm hơn cả mình, kinh ngạc nói, “Sao cậu dậy sớm thế? Không ngủ được à?”
Trần Hạ Nam không phủ nhận, vì đúng thật là cô có chút khó ngủ, nhưng là do cô quá chờ mong mà thôi, không phải theo chiều hướng tiêu cực, “Mình hôm nay đi bảo tàng, nên có chút háo hức.” Không để Triệu Thu Ngọc lo lắng, cũng không muốn đánh thức hai người còn lại, nên Trần Hạ Nam đè thấp âm thanh xuống giải thích.
Triệu Thu Ngọc “...” Cũng không phải lần đầu cậu ấy đi tới những nơi ấy.
Trần Hạ Nam đúng là đã từng đi qua rất nhiều viện bảo tàng về lịch sử, nghệ thuật, y học,... Cô đều đã ít nhiều lần đi qua, tuy nhiên cũng chưa đi hết, đừng nói bảo tàng của Tây Châu, đến cả vùng Đông Á của Đông An đại lục cô cũng chưa đi được một nửa. Một phần là cô còn trẻ, phần còn lại là gia đình thuộc tầng lớp trung lưu, mà thế giới to lớn đến thế, cho dù các phương tiện giao thông giá rẻ ngày càng nhiều, cũng không thể nào mà hoang xài phung phí.
Lịch học kín mít của Trần Hạ Nam không cho cô quá nhiều thời gian làm việc thêm, cho nên cô thỉnh thoảng sẽ đảm đương công việc trong trường như trợ giảng, trợ lý thư viện, trông coi phòng y tế,...
Ngồi ở trên giường một lúc, cho tinh thần tỉnh táo hoàn toàn, buổi sáng dậy không nên vội vàng hối hả, ảnh hưởng đến tinh thần cả ngày, Trần Hạ Nam mới xuống giường vận động nhẹ cho xương cốt giãn ra, sau đó mới vào phòng tắm vệ sinh cá nhân. Đây là thói quen của cả phòng cô, ngay cả Vũ Phương cũng thế, bởi vì trong phòng có tận hai người đến từ Học Viện Y, một y đa khoa, một sức khỏe thể thao, hai người còn lại cũng bị hai cô nhắc nhở, rèn luyện.
Sức khỏe thể thao là một ngành học mới mở, do xã hội ngày càng chú trọng thể dục thể thao. Những sinh viên tốt nghiệp này có thể là bác sĩ chữa bệnh hoặc tư vấn viên cho các vận động viên hay người dân chơi thể thao. Tuy không đòi hỏi chuyên môn nhiều như khoa Y, nhưng người học ở ngành này cũng vất vả không ít. Những sinh viên này có thể làm ở bệnh viện, trung tâm thể thao, sân vận động...
Chuẩn bị một hồi, Trần Hạ Nam đợi Triệu Thu Ngọc trở về tắm rửa xong cùng cô đi ăn sáng. Cách giờ hẹn còn bốn mươi lăm phút liền tạm biệt Triệu Thu Ngọc, ra ngoài đợi xe buýt để đến viện bảo tàng.
Tất cả trường học đều được quy hoạch ở ngoại ô, vì thế việc đi lại giữa trường học và thành phố tương đối bất tiện, chẳng trách vì sao Triệu Thu Ngọc lại quyết định sống trong kí túc xá, Trần Hạ Nam thầm nghĩ.
Bởi vì Trần Hạ Nam bỏ lỡ chuyến vừa nãy, nên phải mười lăm phút sau mới có xe. Xe đến, cô không nghĩ ngợi nữa mà lên xe.
Mười lăm phút sau, Trần Hạ Nam mới đến Trung tâm Thành phố, cô nhìn bảng điêu vận tốc trung bình của mỗi xe ở đây là 60km/h. Sau đó, cô đi bộ thêm năm phút mới đến trước cửa viện bảo tàng, cô mở điện thoại ra, 7:50.
[Em đang ở trước cổng bảo tàng] Trần Hạ Nam soạn tin nhắn gửi đến Tây Cố Thành.
[Năm phút nữa tôi sẽ có mặt] Tây Cố Thành rất nhanh phản hồi.
[Vâng]
Trần Hạ Nam quay đầu nhìn vào bức tượng đặt trước cổng, tượng Tản Viên Sơn Thánh, hay Sơn Tinh, đại diện cho sự chiến thắng thiên tai, hòa hợp với thiên nhiên, một trong những Tứ đại bất tử của người dân vùng ven biển Đông Hạ, quê nội của cô.
“Để em đợi lâu rồi.” Một giọng nữ đã có phần già dặn vang lên, Trần Hạ Nam quay sang hướng âm thanh phát ra, Tây Cố Thành bên ngoài mặc áo măng tô màu be, bên trong còn có một cái áo len cổ cao, thân dưới mặc một chiếc quần bò đen cùng boots cổ thấp, còn quàng thêm một cái khăn mỏng sọc trắng đen ngang, thoạt nhìn có phần ấm áp.
Bên cạnh còn có người đàn ông tóc bạc, gương mặt có những nét điển hình của người Tây Châu, đôi mắt xanh dương nhạt đang nhìn về hướng cô, không cần nói, đây là người Trần Hạ Nam ngưỡng mộ, giáo sư Edward J.Perkins, giảng viên kì cựu trong Học Viện Bridget.
Trần Hạ Nam liền nở nụ cười, “Không đâu, em cũng vừa mới đến. Xin chào giáo sư, chúc ông một ngày tốt lành.” Đồng thời hơi lùi lại, dừng đợi đối phương quan sát mình.
Tây Cố Thành đã nhiều lần đề cập với giáo sư Ed về Trần Hạ Nam, ông cũng dần dần có thiện cảm với cô gái này, thậm chí còn chờ mong có thể gặp mặt cô một lần. Hôm nay thấy một cô gái dịu dàng đứng trước mặt mình, ấn tượng của ông là, cô ấy rất xinh đẹp, không phải kiểu sắc bén đến áp bức người khác, mà là vẻ đẹp dịu dàng khiến đối phương thoải mái, nhưng cũng không kém phần nổi bật. Nếu cô ấy đứng giữa đám đông, không phải khiến công chúng lu mờ, mà tự cô ấy tỏa sáng.
Hôm nay Trần Hạ Nam mặc một chiếc áo sweatshirt màu trắng có cổ diềm, cùng quần bò bó xanh nhạt tôn đôi chân thon dài của cô, đôi giày thể thao màu trắng, tổng thể giúp cô tôn lên sự trẻ trung mà không đánh mất sự nữ tính của mình, còn thể hiện sự tôn trọng của cô với người khác. Hiển nhiên, cô gái này đã sớm quen với tiết trời ở đây mà không còn cảm thấy lạnh lẽo nữa.
Điều khiến giáo sư Ed chú ý là đôi mắt nâu cà phê của cô, như một hố sâu ôm lấy đối phương, còn đối phương lại rất thư thả để rơi vào vòng tay ấy, Ed đã nhận ra điều gì khiến cô gái này luôn chiếm được hảo cảm của mọi người.
“Chào cô, cô Trần. Cũng chúc cô một ngày tốt đẹp. Cố Thành luôn nhắc đến cô là một người có hứng thú với ngành lịch sử và khảo cổ, mong sẽ được cô giúp đỡ.” Ed cũng mỉm cười đáp lại, khiêm tốn nói.
Trần Hạ Nam khẽ lắc đầu, nói “Không dám ạ, giáo sư Perkins quá khen rồi ạ. Trước đây em có đọc những cuốn sách của ngài, về những nghiên cứu vùng Đông Hạ. Em rất ấn tượng điều đó, cha của em là người Đông Hạ cũng không biết rõ những điều ấy, cũng phải tham khảo ngài mới được mở mang tầm mắt. Hôm nay lại được đến tận mắt xem những công trình nghiên cứu sắp được công bố của ngài.”
Ed cười lớn, dĩ nhiên vô cùng hài lòng nói, “Ở bên ngoài hơi lạnh, chúng ta vào trong nhé.” Sau đó cả ba đều vào.
Bên trong viện như một thế giới mới, những mái vòm cùng chiếc đèn pha lê trong suốt phản chiếu màu sơn mà hắt lên ánh vàng, những bức tượng uy nghiêm từ những vùng đất khác nhau ở Cực Đông đều được trưng bày tại đây. Ngay trung tâm bảo tàng là bức tượng Như Lai bằng gỗ chiên đàn, đây là bức tượng Phật đầu tiên trong lịch sử Phật giáo, bởi nhà vua Ưu Đà Diên. Đôi mắt nhân từ của Ngài đang theo dõi chúng sinh.
Ba người bước vào nhìn thấy tượng đều chắp tay cúi đầu cầu nguyện, thể hiện lòng thành kính.
“Hai người cứ tự nhiên thăm quan nhé, tôi đi chuẩn bị kiểm tra hậu kì.” Đợi cả hai người đều nghe rõ rồi, ông mới quay lưng đi vào bộ phận “Không phận sự tiến vào.”
“Cô Tây, hôm nay giáo sư là muốn công bố gì thế ạ. Có thể tiết lộ cho em một chút không?” Trần Hạ Nam nhí nhảnh nói.
Tây Cố Thành thấy bộ dạng đáng yêu liền không nhịn được mà mỉm cười, lắc đầu, còn ra vẻ bí hiểm nhìn Trần Hạ Nam “Không được, như thế còn gì là bất ngờ. Em trước đi thăm quan đi.”
Trần Hạ Nam bĩu môi, nhưng sớm cũng đoán ra sẽ bị từ chối, liền đi quanh quanh thăm quan, dù cô đã đến đây hơn chục lần. Nếu như ở cửa chính bên tượng là tượng Sơn Tinh, thì ba cửa phủ còn lại lần lượt đặt tượng của Phủ Đổng Thiên Vương, hay Thánh Gióng, Chử Đồng Tử và Mẫu Liễu Hạnh. Trần Hạ Nam đi một vòng bảo tàng, nhìn bức tranh vẽ Nữ Oa, Thần Nông, Tinh Vệ, Đường Huyền Trang,... Thấy mọi người đang đổ dồn lại một chỗ, cô mới quay trở lại.
“Hạ Nam lại đây.” Tây Cố Thành ngó nghiêng một hồi, nhìn thấy Trần Hạ Nam liền kéo tay cô vào hội trưởng, “Sắp bắt đầu rồi.”
Đợi mọi người ổn định chỗ ngồi, Trần Hạ Nam các cô ngồi ở trung tâm hội trường, vừa đủ tầm nhìn để nhìn lên hội trường. Thực ra ngồi chỗ nào cũng chẳng quan trọng, bởi vì xung quanh hội trường đều có màn hình chiếu vô cùng sắc nét, nhưng dù sao nhìn trực tiếp vẫn có cảm giác hơn.
Sau khi mọi người đều đã đến rồi, liền lập tức im lặng chờ đợi. Hội trường tắt đèn, chỉ để lại đèn chiếu trên sân khấu, giáo sư Edward bước ra, mọi người liền vỗ tay cho ông.
Những người ngồi ở đây đều có hứng thú với lịch sử, có người là vì sở thích như Trần Hạ Nam, cũng có những chuyên gia, giáo sư đến đây, tất cả đều tò mò và hứng thú về hội thảo bí ẩn của giáo sư Edward.
“Xin chào buổi sáng các vị khán giả, chúc các vị sẽ có một ngày cuối tuần vui vẻ, yên bình.” Edward vừa dứt lời, cả hội trường lại đầy ắp tiếng vỗ tay.
Trần Hạ Nam nhìn đồng hồ, 9:00.
“Như các vị đã biết, mục đích của cuộc hội thảo ngày hôm nay là để công bố kết quả nghiên cứu gần hai mươi năm ở vùng đất Đông Hạ. Và tôi tin các vị ở đây đều là những người dành sự quan tâm đến lịch sử, không để lãng phí thời gian của các vị nữa. Chúng ta sẽ đi vào chủ đề chính.” Edward nói xong, đèn tắt tối om.
Cả hội trường im bặt, dường như còn có thể nghe thấy tiếng tim đập của người khác.
Trần Hạ Nam nín thở.
Ở dưới sân khấu đang có vài bóng đen chuyển động, có lẽ đang chuẩn bị đẩy thứ gì ra.
Hình như là một bức tượng.
Ánh sáng dần trở lại, đèn đang được bật lên, nhịp tim của Trần Hạ Nam cũng đập theo những chiếc đèn đang được mở lên, “Thình thịch.”
Một thứ gì đó bị khăn màu đỏ trùm kín đột nhiên xuất hiện ở trên sân khấu.
Trần Hạ Nam “...” Ông ấy cũng biết thách thức khán giả.
“Cô Tây, đó rốt cuộc là thứ gì? Hình như là một bức tượng.” Trần Hạ Nam căng thẳng quay sang phía Tây Cố Thành ở bên cạnh, thấp giọng hỏi.
“Suỵt, người khác sẽ nghe thấy tiếng em đấy.” Tây Cố Thành thì thầm, chỉ chỉ lên sân khấu, ý bảo cô tiếp tục xem đi.
“Thưa các vị khán giả.” Giọng trầm ấm của Edward lại vang lên.