Hồ Ly Truyền Kỳ

Chương 37: Chương 37: Xấu hổ




Lúc Kiến Nguyệt và Bạch Tinh trở về, thấy Khánh Vy cùng Khương Húc Nguyệt đã tỉnh lại, các gia bộc cũng đang bận rộn đi lại, chú Lưu thấy các nàng trở về, liền vội vàng chạy ra, “Nguyệt cô nương, thật tốt quá, Lê tiểu thư và Khương tiểu thư đã tỉnh lại, người có thể giúp các nàng bắt mạch không?”

Kiến Nguyệt gật đầu đáp ứng, đi vào bên trong thấy Khánh Vy đã tỉnh lại chống đầu ngồi ở một bên, còn Khương Húc Nguyệt vẫn đang hôn mê, nhưng sắc mặt so trước đây đã hồng hào hơn rất nhiều. Lê Khánh Vy thấy nàng trở về, muốn đứng dậy, lại bị cơn đau đầu đến ôm chặt trán, Kiến Nguyệt vội chạy đến đỡ nàng, “Khánh Vy, ngươi muốn làm gì? Ta giúp ngươi.”

“Kiến Nguyệt, đã xảy ra chuyện gì?” Khánh Vy đầu đau như búa bổ, hít lạnh một cái.

“Ngươi trước nghỉ ngơi, để ta bắt mạch cho cả hai đã.” Kiến Nguyệt nhìn vết hằn trên cổ nàng, vô cùng chói mắt.

Đợi nàng bắt mạch xong, Kiến Nguyệt mới mỉm cười thở phào, Khánh Vy thấy sắc mặt của nàng thả lòng, cũng thở hắt một cái, “Húc Húc sao rồi?”

“Nàng không việc gì, chỉ là đang ngủ thôi.”

Khuyên nhủ Khánh Vy nên nghỉ ngơi xong, Kiến Nguyệt cũng bế Bạch Tinh về phòng, nàng có chút mệt mỏi, nhưng cũng có nhiều chuyện muốn hỏi, “Bạch Tinh, các nàng rốt cuộc là có chuyện gì?”

“Khi các ngươi đến phủ Vũ, tà quỷ đã cảm nhận được các ngươi, vì thế liền tới tận cửa tìm, hòng dụ dỗ ký kết khế ước, lẽ ra cũng sẽ tìm đến ngươi, nhưng không vào được, nên từ bỏ.”

“Vì sao lại không vào được?”

“Ta cho phép sao?”

“Vậy còn các nàng?”

“Ta không quản nhiều chuyện thế, khi chúng đến, ta đã phát giác ra rồi. Có điều, ta không ngờ chúng lại trở nên xấu tính đến thế, bởi vì cả hai người đều nhất quyết từ chối lời mời mọc của chúng, cũng không bị chúng dụ dỗ, khiến chúng nổi giận mà bị đem chôn sống.” Bạch Tinh xoa cằm, trước giờ nàng đều không can dự đến mấy chuyện này, ma quỷ cùng con người kí kết khế ước là chuyện diễn ra suốt bấy lâu nay, nhưng đều xuất phát từ cả hai có nhu cầu, chứ không phải cưỡng ép như hiện tại.

Kiến Nguyệt không nói gì, nàng lục lọi kí ức, hình như mình cũng từng trải qua chuyện này ở rạng Cao Sơn, “Bạch Tinh, trước đây ta gặp một kẻ, nghe nói là cũng ký kết khế ước với quỷ, trông hắn như người điên vậy.”

Bạch Tinh câu khóe miệng lên, cười mỉa, “Ngươi biết ký kết khế ước để làm gì không? Để cho bọn họ sức mạnh, tiền bạc, quyền lực hoặc là khiến một người mê đắm mình, nhưng họ lại chưa từng nghĩ đến hậu quả mà mình sẽ phải đối mặt.”

Kiến Nguyệt im lặng, ý bảo nàng nói tiếp, “Khi ký kết với tà ma ác quỷ, nghĩa là giao bán thể xác lẫn linh hồn, một khi khế ước đã được ký kết, ai cũng không muốn can thiệp thay bọn họ hủy bỏ, bởi vì đôi khi sự trừng phạt vì thất hứa sẽ phản lên chính người giúp họ, duy nhất bọn ma quỷ thì không, chúng xảo quyệt biết cách lách luật, qua mắt thần khế ước, bởi thế đôi khi sẽ giở mặt mà không cho đối phương điều họ mong muốn. Vả lại, ngươi biết điều gì nuôi dưỡng một con quỷ ngày càng lớn mạnh không? Chính là lòng thù hận, lòng tham lam, lòng kiêu ngạo mù quáng, lòng ích kỷ và lòng ghen tị, mà những điều con người cầu mong, vừa hay đều là những yếu tố này. Nói tóm lại, khế ước của quỷ không hề có sự công bằng, từ đầu đến cuối đều có lợi cho chúng.”

Sự sa đọa khiến con người chìm đắm vào bóng tối, họ không biết mình đang làm gì nữa, họ chỉ khát khao một thứ gì đó khiến họ quên đi thế giới này, là tạm quên thôi. Một ngày nào đó, con người sẽ mất hứng thú với thứ mình đang làm, và tìm một thứ khác, rồi ngày càng chìm sâu hơn, cho đến khi họ đã đánh mất bản ngã.

Hai người nói chuyện một hồi, Kiến Nguyệt bắt đầu ngáp một cái, dụi dụi mắt, Bạch Tinh thấy thế liền xoa đầu nàng, “Ngủ đi, ngươi cũng đã mệt rồi.”

“Ngươi sẽ ở cạnh ta chứ?”

“Sẽ.”

Tuy là nói thế, nhưng Bạch Tinh phát hiện Kiến Nguyệt dù ngủ say nhưng vẫn ôm chặt lấy mình, đặt cằm lên đầu nàng, vỗ nhẹ dỗ nàng ngủ, thấp giọng nói, “Ngủ ngon.”

Chíp chíp.

Kiến Nguyệt hé mở mắt ra, phát hiện nắng đã xuyên qua cửa giấy mà chiếu vào phòng, nàng vội đưa tay sang bên cạnh, thấy người ở bên vẫn ở, liền an tâm quay đầu lại, đập vào tầm mắt chính là con ngươi màu xám đang nhìn mình, khẽ cười, “Mấy giờ rồi?”

“Cũng đã giờ Ngọ rồi.”

Kiến Nguyệt ngồi dậy, gãi gãi đầu, “Ta đã ngủ lâu như vậy?”

“Để ta gọi người đem nước cho ngươi.” Nói xong liền hóa thành cáo đi ra bên ngoài.

Đợi Bạch Tinh đi xa rồi, Kiến Nguyệt mới ôm mặt lại, nàng nhớ tới chuyện đêm hôm qua, mặt liền nóng lên, các nàng là đã làm gì. Kiến Nguyệt nhận ra, dường như mình ngày càng ỷ lại Bạch Tinh, thậm chí bất cứ lúc nào nàng ngửi thấy mùi hoa lan trên người đối phương liền an tâm.

Không để cho Kiến Nguyệt thất thần quá lâu, Bạch Tinh rất nhanh đã trở về, gia bộc bê nước xong liền quay trở ra, để lại hai người.

“Bạch Tinh này.” Kiến Nguyệt vừa rửa mặt vừa nói.

“Hửm?”

Kiến Nguyệt nhìn về phía Bạch Tinh, thấy nàng cũng đang nhìn mình, không tự chủ mà xấu hổ, mặt đều đỏ lên, vội vàng quay mặt đi. Bạch Tinh khó hiểu, chủ động biến lại thành người nắm lấy khuôn mặt nhỏ kia, “Sao thế?”

Kiến Nguyệt bị nàng ép nhìn thẳng vào đôi mắt kia, bối rối không thôi, nàng nhắm chặt mắt, “Ngươi ngày hôm qua đã hôn ta sao?”

“Ngươi không phải cũng rất thỏa thích trộm hương của ta hay sao?” Bạch Tinh nhướng mày, không ngờ đến nàng sẽ hỏi điều này, nở nụ cười gian tà, đưa mặt lại gần.

Kiến Nguyệt thấy khuôn mặt kia đang tiến lại gần, tim đập mạch liên hồi, đôi mắt không tự chủ mà liếc xuống bờ môi ươn ướt đang khẽ mở kia, nuốt nước bọt một cái, cũng nhắm mắt lại, trong lòng ân ẩn cảm giác chờ mong.

Ngay khi Kiến Nguyệt cảm giác được hơi thở của đối phương đang phả lên môi.

“Kiến Nguyệt.” Đột nhiên có tiếng gọi cửa.

Kiến Nguyệt bừng tỉnh, nàng mở to mắt, chột dạ nhìn về phía cửa, thấy cửa vẫn đang đóng. Bất ngờ lại bị Bạch Tinh bá đạo đẩy khuôn mặt của nàng đối diện với đối phương, đưa tay vuốt lấy đôi má hồng kia, nhìn thẳng vào đôi mắt anh đào, khóe miệng cong lên, khiến trái tim Kiến Nguyệt nhất thời ngừng đập, nàng như đang trông chờ lời nói tiếp theo của đối phương.

“Mặt ngươi đỏ giống trái cà chua.”

Kiến Nguyệt muốn nhảy lên đánh nhau với nàng.

“Đến đây.” Bạch Tinh thấy nàng u ám nhìn mình, trong lòng cảm thấy hả hê, bỏ tay ra khỏi cằm nàng, đứng thẳng người dậy hóa thành cáo, đi mở chốt.

Khánh Vy thấy Tiểu Hắc mở cửa cho mình, lại nhìn Kiến Nguyệt mặt mày đỏ bừng đang thất thần kia, lo lắng hỏi, “Kiến Nguyệt, ngươi ốm sao?”

Kiến Nguyệt vội lắc tay, nhìn về phía hung thủ, thấy nàng đang tràn đầy ý cười nhìn mình, đuôi còn vẫy liên tục, “Ta, ta không sao. Ta nóng.”

“Vậy à.” Khánh Vy vỗ ngực thở phào một cái, “Bữa trưa đến rồi, ngươi muốn dùng ở đây hay ở ngoài?”

“Ở ngoài đi.” Còn lưu lại đây, nàng sẽ chết vì xấu hổ mất, “Húc Nguyệt ra sao rồi?”

“Nàng tỉnh lại rồi, cũng đỡ hơn rất nhiều.” Khánh Vy khom lưng xuống, định ôm lấy Tiểu Hắc, nào ngờ có thứ gì đó vút qua, Tiểu Hắc trong chớp mắt biến mất. Nàng ngơ ngác ngẩng đầu lên, thấy Kiến Nguyệt từ khi nào đã đứng trước mặt mình, mặt đỏ bừng ôm chặt lấy Tiểu Hắc, ấp úng nói, “Ch...Chúng ta đi thôi.”

“Kiến Nguyệt, mau lại đây.” Khương Húc Nguyệt nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, liền đứng lên, kéo ghế cho nàng.

Kiến Nguyệt bị sự nhiệt tình của các nàng làm cho bối rối, cũng ngượng ngùng ngồi xuống.

“Kiến Nguyệt, chuyện ngày hôm qua thực cảm ơn ơn cứu mạng của ngươi.” Khánh Vy chắp tay lại để lên đầu, giọng nói chân thành cảm kích nói.

Kiến Nguyệt hoang mang nhìn các nàng, Khương Húc Nguyệt ở một bên gật đầu, cười nhẹ nói, “Chúng ta đã được nghe kể hết rồi.”

“Các ngươi còn nhớ chuyện gì xảy ra sao?” Kiến Nguyệt gãi đầu, lo lắng nhìn các nàng, thấy khí sắc giống thường ngày, cũng an tâm đi vài phần.

“Nhớ, nhớ rất rõ.” Khánh Vy mười phần nghiêm túc nói, “Có một đứa trẻ trông kinh dị vô cùng tức giận đến tìm ta, ta thậm chí còn không điều khiển được cơ thể, bị nó kéo đến rừng sau núi, sau đó có một sợi dây thòng lọng cuốn chặt lấy cổ ta, móc ta lên cây, đúng lúc ta sắp mất đi ý thức thì nghe thấy của ngươi.” Khánh Vy sờ lên vết bầm ở trên cổ, đến bây giờ vẫn còn chút xót.

“Xin lỗi.” Khương Húc Nguyệt cúi đầu xuống, lấy móng tay cắm xuống tay, thấp giọng nói, “Là do ta.”

Khánh Vy vội cầm lấy bàn tay, lắc đầu, “Không phải do ngươi.”

Kiến Nguyệt lo lắng hỏi, “Chuyện gì thế?”

Khương Húc Nguyệt hít sâu một cái, môi khẽ run nói, “Là đứa trẻ ấy đến tìm ta, nó nói sẽ chữa lành đôi mắt cho ta, đổi lại sau này khi ta già đi, sau khi chết đi sẽ để thân xác lai cho nó. Ta kiên quyết từ chối, thế là nó nổi giận, nói sẽ khiến ta hối hận.”

Kiến Nguyệt nhớ đến lời Bạch Tinh nói, e là nó sẽ không tốt đẹp đợi nàng đến già đâu, gật nhẹ đầu an ủi, “Ngươi làm không sai, nó quá vô lý rồi.”

Khương Húc Nguyệt bắt lấy bàn tay của Kiến Nguyệt, mỉm cười nói, “Cảm ơn ngươi, nếu không có ngươi, e rằng chúng ta lành ít dữ nhiều.” Nàng làm sao dám kể đêm qua nàng đã được nó chữa lại đôi mắt, và đã chứng kiến thấy thứ gì, nàng không muốn nhớ lại một chút nào.

Bạch Tinh ở một bên híp mắt lại nhìn nàng.

“Đâu phải, tất cả là nhờ Tiểu Hắc.” Kiến Nguyệt vội phủ nhận, công lao này quá lớn, nàng nhận không nổi, ngược lại chỉ khiến thêm thấp thỏm.

“Ăn thôi, ta đói.” Không đợi Khánh Vy và Khương Húc Nguyệt nói tiếp, Bạch Tinh đã lạnh lùng cướp lời, ý tứ rõ ràng, nàng không muốn đề cập đến chuyện này nữa.

Sinh hoạt của các nàng vẫn như thường ngày, nhưng thái độ của các gia bộc trong phủ Lê đã có thay đổi, càng trở nên kính nể hơn? Kiến Nguyệt vì ngại Bạch Tinh mà cả ngày tránh né trong thư phòng của Khương Húc Nguyệt.

“Hình như Kiến Nguyệt có tâm sự?” Khương Húc Nguyệt nhạy cảm phát hiện cảm xúc Kiến Nguyệt so với thường ngày có chút trầm.

Kiến Nguyệt có chút giật mình, vội lắc đầu, nhưng lại nghĩ thứ gì đó, ngập ngừng hé miệng lại thôi, “Nếu Kiến Nguyệt có gì muốn hỏi thì cứ hỏi đi, ta biết ta nhất định sẽ trả lời.”

“Húc Nguyệt, nếu, ừm, ngươi có bao giờ mà khi một người không ở bên ngươi, cản bản là chỉ cần đối phương không ở trong tầm mắt mình, ngươi sẽ bất an lo lắng muốn đi tìm nàng, và những lúc ngươi bất an, chỉ cần nghe thấy giọng nói của người ấy là sẽ an tâm chưa?” Kiến Nguyệt vành tai đỏ bừng, vừa nói vừa nhìn sắc mặt của đối phương.

“Kiến Nguyệt có người trong lòng rồi?” Khương Húc Nguyệt nhẹ nhàng nói.

Ngươi trong lòng?

Kiến Nguyệt mở to mắt, khi nghe thấy từ này, đột nhiên trong đầu hiện lên một hình ảnh, vội lắc đầu, “Không, không có.”

“Thật sao?” Khương Húc Nguyệt khẽ cười, “Cũng có thể là do ngươi quá ỷ lại nàng.”

Ỷ lại sao? Kiến Nguyệt suy nghĩ, đúng là bản thân có chút phụ thuộc vào nàng, nhưng đáp án lại không quá thỏa đáng.

Kiến Nguyệt vì không muốn gặp Bạch Tinh, cố tình lưu lại bên Khương Húc Nguyệt, hai người hàn huyên cho đến tận tối muộn. Lúc trở về phòng, tim của Kiến Nguyệt đập mạnh liên hồi, đẩy nhẹ cửa ra, thấy Bạch Tinh đang vẫy đuôi nằm trên giường, thoạt giống thường ngày, nhìn không ra có vấn đề gì.

Nào ngờ lúc nàng trấn an bản thân, vừa ngồi xuống giường, đã bị một cánh tay bắt lấy, kéo nàng nằm xuống, Kiến Nguyệt kinh hô nhìn người ở trên, cả hai cánh tay đều bị đặt lên trên đầu, cằm lại bị nắm lấy, “Bạch Tinh?”

“Hình như hôm nay ngươi đang trốn tránh ta, hửm?” Bạch Tinh nghiêng đầu, không vui nói nhẹ ở bên tai còn Kiến Nguyệt, còn cố ý thổi một cái, Kiến Nguyệt toàn thân khẽ run lên, thở hổn hển.

Con nhóc này, gan ngày càng lớn.

Kiến Nguyệt thấy người mình phát nhiệt, muốn chạy thoát, nhưng lại không dịch chuyển người được, đối phương hình như bởi vì động tác của nàng mà giữ chặt hơn, “Ngươi muốn thoát?”

Kiến Nguyệt cảm thấy mình trông chẳng khác gì cô nương bị khinh nạt, mặt đều hồng lên, vành mắt ngân ngấn nước, nhìn người đối diện, ngữ khí uỷ khuất khẽ nói, “Bạch Tinh, đau.”

Lời còn chưa nói hết, bỗng bên cổ có chút tê nhói, nàng là ma cà rồng sao?

“Coi như hình phạt cho ngươi.” Bạch Tinh nhìn cái cổ trắng nõn kia nay có chút ửng đỏ, thỏa mãn mỉm cười, mới buông người ở dưới ra.

“Ngươi.” Kiến Nguyệt vừa định nói gì đó, lại bị câu nói của người kia làm bất ngờ.

“Ngày mai chúng ta rời khỏi đây.” Bạch Tinh không đợi nàng nói tiếp, đã thổi nến, “Vì thế ngươi nên ngủ sớm đi.”

“Lần này là đi đâu?” Kiến Nguyệt vuốt cổ của mình, cắn cũng có chút mạnh a, oán trách nhìn nàng nói.

“Không biết, trên đường đến đâu thì đến.” Nói xong cũng không hỏi ý kiến của Kiến Nguyệt, bá đạo ôm nàng vào trong lòng.

Kiến Nguyệt bất mãn nói, “Buông tay ra.”

“Nhưng ngươi cũng đang ôm ta mà.”

“...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.