Hồ Ly Truyện

Chương 21: Chương 21: NGOẠI TRUYỆN 4: LY TÌNH (1)




Ngay lúc mới được sinh ra, giọng nói của Phụ Thần vọng lên trong đầu ta rằng, chúng ta được tạo ra là để thống trị. Những giống loài có linh tính khác đều là kẻ yếu, đều phải bị chúng ta chà đạp dưới chân. Nhưng ngay sau khi giọng nói ấy dừng lại, ta nhận ra mình đang bị giam cầm trong một không gian nhỏ bé, cơ thể yếu ớt, vô lực.

Phụ Thần không nói rằng, chúng ta cũng có thể bị đánh bại, cũng có thể phải cúi người trước giống loài khác. Nhưng lúc này, ta thật hèn kém biết bao. Ta cảm thấy mâu thuẫn. Không lâu sau đó, niềm tin của ta vào Phụ Thần hoàn toàn bị sụp đổ.

Chợt có một bàn tay nhéo nhéo lên mảng da nhăn nheo phía trên cổ của ta:

“Thật xấu xí.” Giọng nói thiếu kiên nhẫn của một cô gái. “Sao ta có thể nuôi bên mình một con vật trụi lông, lại nhăn nheo như vậy?”

Đôi mắt chưa mở của ta giật giật.

Giọng của kẻ bắt được ta:

“Long nữ đừng vội phán xét qua vẻ ngoài. Loài này có sức sống rất mạnh mẽ, bảo đảm không làm cô thất vọng.”

“Hừ, tốt hơn là không lừa ta.” Tiếng ngọc loong boong trên đầu ta. “Bấy nhiêu ngọc trai đủ đổi lấy con thú xấu xí này chứ?”

Giọng nói dịu dàng của một người con trai:

“Tiểu Diệu, loài thú này không rõ nguồn gốc. Nàng đã suy nghĩ kỹ chưa?”

“Hết cách rồi. Các con bình thường mà em nuôi hoặc là chết, hoặc là bỏ trốn. Ai mà biết được nuôi thú khó khăn đến thế chứ!”

Sau đó ta bị kéo xuống nước. Cô gái đó vui vẻ nói:

“Hạc Hạc, chàng xem, nó thở được dưới nước!”

Qua các cuộc nói chuyện của hai kẻ kia, ta mới biết tiên nữ ấy tên là Thương Diệu, tự nhận là chủ nhân của ta. Người còn lại là thanh mai trúc mã của nàng, tên Bạch Hạc.

Khi ta bắt đầu có thị lực, mới nhận ra, thì ra lớp vỏ bọc của loài tiên lại nhẵn nhụi, lại trơn mát đến như vậy. Không như bộ da hoặc sần sùi, hoặc lồi lõm, hoặc nhăn nheo của loài ma chúng ta. Không biết con ma thú cùng lứa với ta, Hắc Điểu, đã lưu lạc ở chốn nào rồi?

Ta cũng có lúc tự hỏi, một con ma thú mới sinh ra như ta, tại sao lại có thể hiểu biết nhiều như vậy? Nhưng không lâu sau đó ta phát hiện ra, thật ra trước khi làm ma, ta đã từng là một giống loài khác, một kẻ đau khổ có cuộc đời bị lãng quên.

Ma, là giống loài được sinh ra từ oán niệm và khao khát cai trị.

Ta không cảm thấy hài lòng hay khó chịu với cuộc sống của mình. Ta là ma, nhưng lại không ai ở chốn Đông Hải này phát hiện ra điều đó. Có thể vì ma khí của ta quá yếu ớt, có thể vì ta giỏi che giấu, cũng có thể thực tế lúc ấy kiến thức về loài ma cũng chưa nhiều.

Kẻ nhận nuôi ta có tính cách vô cùng quái gở. Lúc có người bên cạnh, nàng ấy xông xáo, hoạt bát. Nhưng khi không có ai, khuôn mặt của nàng ấy trở nên trầm tĩnh, u buồn. Có lúc nàng ấy hào hứng cho ta ăn, hoặc mang ta chạy nhảy khắp nơi, có lúc lại không ngó ngàng gì đến ta nhiều ngày liền, thậm chí mấy tháng liền. Điều này khiến ta tự hỏi, có phải tất cả tiên nhân đều như vậy? Có phải họ đều có hai bộ mặt, đều che giấu trái tim của mình? Phụ Thần từng dạy: Tiên nhân thật ra là giống loài nói một đằng làm một nẻo, là những kẻ giả dối. Thỉnh thoảng giọng nói của ngài ấy vang lên trong đầu ta, ra lệnh cho ta đi theo con đường của một ma nhân. Làm ma, có nghĩa là cắt đứt với mọi loại tình cảm, ngay cả cảm giác thương hại hay đồng tình cũng phải tuyệt đối không được có. Bởi chúng ta sinh ra, là để phục vụ Phụ Thần.

Ta sống yên ổn dưới Đông Hải được năm trăm năm.

Thỉnh thoảng sẽ được Thương Diệu vuốt ve. Mặc dù có lúc nàng ấy nhăn mặt nói:

“Đã nuôi kỹ, đã dùng thuốc mọc lông, tại sao vẫn cứ nhẵn nhụi thế này?”

Thỉnh thoảng sẽ được nàng ấy mang đi ngao du đây đó. Mặc dù hầu hết thời gian ta nằm ngủ trong cái túi không đáy tối om được nàng mang bên người.

Thỉnh thoảng sẽ nằm canh cho nàng và Bạch Hạc bên nhau. Thương Diệu thường là người nói, Bạch Hạc chăm chú lắng nghe:

Nếu Thương Diệu hỏi: “Hạc Hạc, chàng xem chuỗi san hô này có sặc sỡ quá không? Là ca ca tìm từ tận Tây Hải cho em đó.”

Thì Bạch Hạc sẽ trả lời: “Nàng thấy đẹp thì nó sẽ đẹp. Ta không nhìn thấy chút sặc sỡ nào.”

Nếu Thương Diệu nói: “Hạc Hạc, chàng đáng ghét, đã lâu như vậy không tới thăm em.”

Thì Bạch Hạc sẽ trả lời: “Tiểu Diệu, xin lỗi nàng. Dạo này chỗ sư phụ có nhiều việc cần giải quyết.”

Có một lần họ cãi nhau. Thương Diệu nói:

“Tại sao chàng không bao giờ phản đối em bất cứ điều gì? Tại sao chàng lại gánh chịu lỗi lầm của em?”

“Ta đã nói, nhưng nàng không nghe.”

“Chàng chỉ nói, nói thôi!” Giọng Thương Diệu vút cao. “Tại sao không cương quyết với em hơn?”

“Tiểu Diệu, ta xin lỗi.”

“Chàng lại xin lỗi!”

Những lúc như vậy, ta chỉ việc che tai lại. Sau đó, sẽ có một thời gian dài Bạch Hạc không đến thăm Thương Diệu. Ta nghĩ, ngoài việc quá cưng chìu, bao che cho con cái của mình, Bạch Hạc thật ra là một con đực tốt.

Năm trăm năm, nói ngắn không ngắn, nói dài không dài. Thực tế ta có thể sống lười biếng thêm mấy ngàn, mấy vạn năm như thế nữa. Nhưng mà, ta gặp lại Hắc Điểu. Khác với ta, ả được theo chân Phụ Thần từ khi mới được sinh ra đời. Ả có năng lực, có trí tuệ, lại hết sức trung thành. Lúc gặp ta, ả đã mang hình người, còn ta vẫn còn là con ma thú trụi lông.

Ả nói:

“Xích Hỏa, ngươi thật làm ta kinh tởm quá. Không tin được ta lại là một cặp với ngươi.”

Ta lười biếng đáp:

“Vậy thì tách ra đi, ta và ngươi không liên quan nữa.”

Ma thú được sinh ra theo cặp để duy trì nòi giống, vì chúng ta không được phép có tình yêu. Nhưng khi so sánh gương mặt lồi lõm của Hắc Điểu với Thương Diệu, ta không thể nào tưởng tượng mình sẽ phối giống với ả được. Ả nói, ta bị bọn thần tiên làm hư, dùng sức mạnh bắt ta về Ma giới.

Lúc bị làn khói đen bao phủ, ta ngoái nhìn lại cánh cửa phòng của Thương Diệu lần cuối. Có lẽ nàng sẽ nghĩ: “Con thú trụi lông cuối cùng cũng đã bỏ trốn rồi.”

Một ngàn năm sau, Phụ Thần chính thức đứng dậy chống lại Tiên giới. Ta bị đưa vào lớp quân tiên phong. Nhưng lúc đó ma lực ta quá yếu kém, sớm bị giam lại trong Ngự Ma Tháp ở Đông Hải.

Trong Ngự Ma Tháp có loại linh lực làm suy yếu dần loài ma như ta. Những lúc đau đớn nhất, ta bất giác nhớ lại ngàn năm trước, ta còn là một con ma thú vô lo vô nghĩ ở Đông Hải này. Thật trùng hợp thay. Trong cơn tuyệt vọng, ta nghĩ, có lẽ Thương Diệu cứu được ta. Nếu nàng ấy còn niệm chút tình chủ tớ ngày xưa, có thể nàng ấy sẽ thả ta ra ngoài.

Bởi vì, nếu không ra ngoài, ta nhất định sẽ chết.

Nhưng ta không dám tin tưởng vào chút tình cảm đó, bởi vì lúc ấy ta chỉ là một con thú xấu xí trụi lông, mà người gắn bó bên nàng lại là Bạch Hạc. Bạch Hạc, hắn cũng có mặt trên chiến trường lúc ta bị bắt. Ta dùng chút kỹ xảo, biến ra ảo ảnh dụ Thương Diệu vào trong tháp. Ta để cho nàng ấy nhìn thấy cảnh Bạch Hạc nhập ma, bị tra tấn trong Ngự Ma Tháp.

Không ngờ, nàng ấy dễ dàng bị mắc bẫy như vậy. Trong cơn kích động, Thương Diệu chạy về Long Cung, mang đến Long Kiếm, cũng chính là vật trấn thủ của Đông Hải, phá hủy cả Ngự Ma Tháp. Chẳng những ta thoát ra, mà mấy chục ma thú bị giam cầm chung với ta cũng tìm được đường thoát thân. Do căm hận tích tụ sau những ngày bị hành hạ trong tháp, những con ma thú thoát ra hôm ấy đã sát hại rất nhiều thần tiên cũng như người phàm vô tội, làm Tiên giới và Trần giới náo loạn. Ta một đường chạy về Ma giới, mãi sau này mới biết tới tình hình ngày hôm đó.

Không ngờ nhờ việc này, ta được Ma giới vinh danh. Ta bất ngờ được đứng vào hàng ngũ đệ tử thân cận của Phụ Thần. Hắc Điểu vừa sờ sờ cằm ta vừa nói:

“Xích Hỏa, nhờ sự cất nhắc của ta, ngươi cũng có ngày hôm nay.”

Lúc đó ta chỉ nghĩ, Hắc Điểu, sẽ có ngày ta xé nát bộ mặt xấu xí của ngươi ra.

Không lâu sau đó, Thương Diệu bị buộc tội phản bội Tiên giới, bị truất vào luân hồi, còn phải chịu tám mươi đạo thiên côn. Dĩ nhiên, tám mươi đạo thiên côn đó là Bạch Hạc nhận thay. Ta tự hỏi, hắn phải đau khổ như thế nào khi biết mình không bảo vệ được người mình thương? Nhưng đó chỉ là chút suy nghĩ thoáng qua. Ta biết, họ là tiên, ta là ma, vốn là kẻ thù truyền kiếp. Nhưng ta cũng biết, lời của Phụ Thần, hay Ma Thần theo cách gọi của loài tiên, không hề đáng tin.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.