Hồ Mệnh

Chương 17: Chương 17




Nàng không biết mình đã ngủ trong bao lâu, khi tỉnh lại đầu óc đau đớn nặng nề. Lấy tay xoa huyệt thái dương, nhưng là một bàn tay bị người nắm lấy không rời. Nàng chỉ đành bắt lực, cơ thể sao một lần ngủ tỉnh lại thế nhưng đau nhứt khác lạ như đã nằm từ rất lâu rồi. Trong cơn mê mang Tả Liệt có cảm giác như ai lay lấy mình, mờ mịt mở đôi mắt nặng trĩu tỉnh lại, Tả Liệt có chút không nói nên lời nàng đã tỉnh.

Tả Liệt vui mừng nào nghĩ nhiều liền ôm nàng vào lòng. Hai năm rồi hai năm rồi cuối cũng nàng cũng tỉnh. Tả Liệt ôm nàng càng chặc sợ một lần nữa nàng lại ngủ, cũng sợ đây chỉ là ảo giác.

- Cuối cùng nàng cũng tỉnh. Để ta đi gọi sư phụ.

Nói song Tả Liệt liền buôn nàng ra chạy đi. Phí Oanh một mặt không hiểu chuyện gì liền nắm tay người định rời đi.

- Ngươi chuyện gì như thế vội.

Tả Liệt biết nàng là chưa biết chuyện gì, nên chỉ nói để ta đi kêu sư phụ rồi sẽ giải thích với ngươi.

Phí Oanh không hiểu vì sao hắn ta nắm tay mình vì sao khi mình tỉnh lại người đầu tiên bên mình là hắn, còn nữa vì sao hắn lại như thế..... Phí Oanh có chút đỏ mặt khi nhớ chuyện từng xảy ra. Rồi hắn vì sao gọi sư phụ nơi đây ai là sư phụ hắn.

Tả Liệt rủ bỏ hết hãy chạy đến căn phòng cách đó không xa băng qua bão tuyết một mình chạy đi. Khi đến nơi căn phòng tối đen không có ai bên trong. Tả Liệt mạnh gan đẩy cửa tiến vào, đốt nến trong phòng lên, căn phòng này đối với Tả Liệt không gọi là xa lạ. Nhìn vào bên trong thế nhưng không có người, trên bàn trà nơi phòng khách có một phong thư.

“ Ta biết ngươi đến tìm ta, mọi việc ngươi cứ sử trí, sư phụ đã hiểu, thuận theo ý ngươi không cần lo ngại, ta đi thời gian sẽ về”

Biết người đã đi Tả Liệt có chút rủ mi, nhưng là những câu chữ ngắn gọn trong đó thật làm người khó hiểu.

Quay trở lại phòng Tả Liệt thấy Phí Oanh đã đến bàn trà ngồi nơi đó. Trên người bông tuyết vẫn còn vướng trên y phục, người bước vào mang hơi lạnh bao trùm một mảnh, Phí Oanh biết người đã về nhưng bên ngoài lại có khí lạnh khác thường nàng hỏi.

- Sao bên ngoài lại như thế lạnh

Tả Liệt là người lạnh lùng ít nói, nhưng kì lạ khi đối diện với nàng lại như có sức mạnh vô hình, mỉm cười nói chuyện.

- Trong lúc nàng hôn mê bên ngoài đã nổi bão tuyết.

Nụ cười ngày ấy hai năm trước đã mắt đi nhưng lại vì nàng mà nở nụ cười. Phí Oanh nghe đến đây có chút lạ. Nàng từng đọc qua cũng hiểu một ít, nhưng là Ngụy Quốc trước giờ là chưa bao giờ xuất hiện. Sao nói có bão tuyết là như thế nào.

- Ta cũng không biết, chính là khi trời vừa lập đông tuyết từ trên cao hạ xuống, dân chúng không một ai biết đến, liền như thế chết đi rất nhiều do bị cống đến chết.

Đầu óc Phí Oanh như rơi vào hố đen chẳng phải mới hôm trước còn Trung Thu tết đoàn viên sao, thế nào giờ lập đông, còn nữa sao lại xảy ra cảnh bi thảm như hiện tại.

Tả Liệt thấy nàng trầm mặt suy nghĩ cũng thương sót trong lòng nói với nàng.

- Ngày ấy nàng cứu ta, hôn mê đến nay cũng đã hai năm.

Phí Oanh không tin được gì mà hai năm.

Vừa đi ra ngoài về Tả Liệt trên người vẫn là dính đầy bông tuyết, bây giờ tan ra làm cho cả người y phục ẩm ướt. Nhưng vẫn ngồi im không nói một lời.

Nghe giọng nói run rẫy của người đối diện Phí Oanh kêu người đến gần. Lấy tay chạm qua y phục thế nhưng ước đẫm. Nàng có chút đau lòng nói.

- Ngươi đi thay y phục đi.

Tả Liệt có chút xấu hổ nói.

- Ta không mang y phục.

- Vậy ngươi về phòng mình đi.

Tả Liệt có chút khó xử. Thời gian trước chưa có gió tuyết vẫn là mỏi ngày đúng giờ đến đúng giờ về, hiện tại thì mỗi đêm điều sợ nàng lạnh không ai chăm nên là ngủ tại nơi đây, phòng cũng là không có

Không thấy Tả Liệt trả lời Phí Oanh như hiểu chuyện gì đó, có chút ngượng ngùng không biết nói thế nào, nhưng là nếu vẫn để người trong tình cảnh thế này chắc sẽ lâm bệnh mất.

- Ngươi bỏ y phục bên ngoài rồi lên giường ta đi nơi đó ấm áp.

Nếu giờ Phí Oanh nhìn thấy sẽ không biết nghĩ gì về bĩu cảm người trước mắt.

- Cái này......

- Không sao.....

Gương mặt Phí Oanh giờ như bốc hỏa đỏ đến lợi hại.

- Vậy nàng ngủ nơi đâu giờ này cũng chỉ mới mười giờ đêm.

- Ta sẽ tự tìm chỗ ngươi không cần lo.

Nói song Phí Oanh định rời đi Tả Liệt như kẻ ngốc nắm lấy tay nàng kéo nàng lại. Phải biết nàng vừa tỉnh bên ngoài khí trời như thế, rất không tốt với nàng. Đột ngột bị người ôm vào lòng Phí Oanh theo bản năn bảo vệ lấy mình, liền một tiếng thật vang bên má Tả Liệt như thế in một dấu tay năm ngón. Tả Liệt không cảm thấy đau xin lỗi nàng vì đã thất lễ, Phí Oanh cũng biết mình nặng tay nên không nói, cả hai cũng chỉ có thể im lặng.

- Ngươi sao lại như thế không nghe lời, muốn bị cống chết sao.

Cảm nhận được người kia vẫn là chưa thay bỏ y phục mà run rẫy, Phí Oanh có chút sót lòng.

Tả Liệt liền nghe lời cởi bỏ y phục trên người chỉ chừa lại trung y.

- Ngươi còn không lên giường muốn chết sao.

- Thế còn nàng.

- Ta không sao.

Người vừa khỏi bệnh nói không sao làm sao có thể tin.

- Nàng mau quay lại giường đi.

Phí Oanh tức giận người này sao như thế cứng đầu.

- Nếu ngươi không nghe ta liền đi.

Tả Liệt thấy nàng đứng dậy định đi. Liền chạy đến bế nàng lên. Mặt nàng giãy giụa.

- Ngươi sao như thế tiểu nhân.

Tả Liệt nào màng tiểu nhân cũng đâu quan trọng bằng nàng. Phí Oanh mới tỉnh lại cơ thể vẫn chưa bằng người cũng chỉ có thể dùng vỏ miệng lên tiếng. Tả Liệt không nói nhiều liền đè thân người nàng lên giường hôn lên môi nàng ngăn nàng không nói nữa. Phí Oanh thầm nói tên này sao hắn.

Đè nàng dưới người Tả Liệt có chút không biết là cảm giác gì thế nhưng bờ môi nàng thật mềm mại. Trong vô thức như bản năng hoang dã Tả Liệt đưa tay cởi lấy y phục của nàng. Ham muốn tuổi thanh xuân cứ như thế bọc phát Tả Liệt không quá hiểu cảm giác này gọi là gì, nhưng là thấy nàng nằm dưới thân phản kháng lại càng thích thú hôn lấy môi nàng, cổ nàng, trượt dài xuống ngực, Phí Oanh bỗng sau hai năm vừa tỉnh lại đã bị làm nhục không thương tiếc, Tả Liệt ngậm lấy bầu ngực thích thú mút lấy như tìm được một vùng trời mới không khỏi vui thích. Dần bỏ hết y phục của nàng, cũng mặt nàng đang khóc. Chiếc lưỡi khẽ liếm dòng nước ấm nóng tràn ra.

Phí Oanh lúc này như sụp đổ khóc đến thương tâm. Thế nào mọi chuyện lại như vậy, cứ nghĩ hắn là người tốt, không ngờ là thú đội lớp người càng nghĩ càng uất tức, thế nhưng cơ thể này lại không bài xích mà càng nghênh đón.

Tả Liệt uống được dòng nước lạ, một mùi vị làm người mê luyến đưa tay đến cửa động ma sát. Khi vừa định đi sâu vào Tả Liệt như chợt tỉnh liền lùi lại phía sau. Mình đang làm gì vậy. Nhìn người con gái lỏa thể như thế khóc thương tâm. Tả Liệt mạnh tay tán thật mạnh vào mặt mình. Đúng thật là cầm thú.

Tả Liệt tiến đến ôm lấy nàng nhưng là bị người ghét bỏ đẩy đi. Tả Liệt thương sót mật nàng đẩy bỏ vẫn ôm nàng vào lòng xin lỗi.

- Ta xin lỗi, xin lỗi nàng ta sai rồi.

Phí Oanh được người ôm liền không ngừng đánh vào người tức giận nói.

- Ngươi là cầm thú, cầm thú.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.