Phố phường hôm nay bỗng trở nên sôi nổi khác thường
Phủ Hồ Gia
- Tịch thu tài sản hết cho ta, tống cổ những kẻ này ra ngoài
Một tên quan binh trong tay cầm đao chỉ huy.
Quản gia trong phủ còn bận chưa tìm ra được công tử nhà mình, thế nhưng bây giờ là chuyện gì đây, quan binh hôm nay là việc gì mà đồi tịch thu gia sản. Phải biết lão gia tử nhà này hiền lương yêu thương bá tánh biết bao nhiêu, tuy không phải là quan, chỉ là thương nhân phủ đệ, nhưng ông lại yêu bá tánh như con. Cung kính vua như Phật. Thế nào hôm nay là chuyện gì a.
Ông chưa kịp suy nghĩ phía sau lưng ình tới một cán đao làm ông muốn nghẹn thở, hô lên một tiếng.
- Tay chân còn lề mề, muốn chống mệnh quan triều đình sao.
Quản gia bò dậy quỳ trước tên quan sai.
- Không biết phủ đệ nhà tiểu nhân là việc gì mà các vị......
Không để cho ông nói hết câu, tên quan sai phun một ngụm nước bọt vào mặt ông, lấy chân không thương tiếc đạp vào người ông.
- Các ngươi còn hỏi, không nể tình các
Ngươi Hồ Kiên kia từng giúp thánh thượng cung cấp lương thực chiến tranh, thì giờ mạng chó các ngươi còn ở đây hô hào sao. Ngươi biết tội thông đồng địch nhân mưu phản là chết như thế nào không.
- Khinh một lũ rác rưỡi giả làm thánh nhân.
Gương mặt quan sai nổi lên sát ý hung tợn, đánh đập quản gia một trận. Trong cơn đau đớn thể sát ông không tin được những gì gả quan sai kia vừa nói.
- Lão gia nhà ta giờ nơi đâu.
Ông gào khóc ôm chặt chân tên quan sai cầu hỏi.
- Chảm đầu thị chúng.
Ông mơ mơ hồ nghe được câu nói đó vô lực ngất đi. “ Sao ông trời như thế bất công”
- - - - - - - - - - - - - - - - -
- Ngươi đã khỏe hơn chưa.
- Ta đã ổn hơn rồi.
- Được rồi bảo trọng thân thể.
- Cảm tạ ngươi.
- Không việc gì, cứu một mạng người hơn xây bảy tháp chùa.
- Ta có thể hỏi ngươi một việc chứ.
- Đừng khách sao
- Ngươi đã có ý trung nhân chưa
“ Sao nàng không trả lời, phải chăng đã có người trong lòng”
- ------------------------------------
Tâm trạng ủ rủ. Tả Liệt buồn bả đi theo bá thúc, phụ thân Phí Oanh một đường im lặng đi theo đến huyện thành bên trong.
Huyện thành giờ này có chút làm người lo sợ, sao là không có ai.
Một đường đi thẳng về phủ, phía xa xa nhìn đến làm người chợt hoảng đây là chuyện gì đây. Người dân thành hàng quỳ gối trước phủ, trong miệng lại hô.
- Thánh thượng đại xá, thánh thượng đại xá.
Tả Liệt gương mặt ngờ nghệt nhìn người bên cạnh, ý hỏi ông biết đây là gì không.
Ông cũng lắc đầu không biết, hai người nhanh đến gần đám đông đang quỳ nơi đó để hỏi, bắt lấy người sau cùng, hắn ta là nam nhi thế nhưng lại khóc đến thương tâm.
Thấy có người vỗ vai mình hắn ta bất mãn nhìn người đó.
- Ngươi đồ vô tâm không biết bây giờ là tình cảnh gì sao.
Tả Liệt hơi ấp úng nói.
- Ngươi có thể nói cho ta biết sao.
- Hồ Kiên lão gia sắp bị thánh thượng Chảm đầu thị chúng rồi đấy, ngươi còn ở đó tỏa vẻ ngu ngốc
Trong đầu Tả Liệt một mảnh mơ hồ, gì mà chảm đầu thị chúng, hôm qua còn vui vẻ kia mà, thế nào phụ thân ra ngoài là một đi không chở lại
Kích động làm cơ thể Tả Liệt đảo đảo, dùng hết sức lực túm người đang quỳ kia lên tra hỏi.
- Ngươi đừng mồm thối, hôm qua đã có gì.
Nam nhân quỳ nơi đấy chợt bị túm lấy, bắt mãn hất tay người nắm mình ra, bực nhọc chỉ chích.
- Cái tên ẻo lã này, mắt ngươi có đui cũng phải thấy, ta đây lừa ngươi làm gì.
Tránh ta ra đừng để ta đánh ngươi, nếu không đừng trách ta.
Tả Liệt bừng bừng khí nóng cố chống lên thân thể đi vào phủ. Chỉ là chân vừa chạm đã có người nắm lấy.
Tổ Hào phụ thân Phí Oanh nắm chặc tay lại không cho Tả Liệt làm loạn.
- Tình cảnh bây giờ khó tránh, ngươi nếu là yêu người phụ thân thì nên nhẫn nhịn, nếu người đời đã không biết ngươi thì cứ lấy đó làm may, ngày sau sẽ có cơ hội, đừng làm càn.
Nghe lời ông nói Tả Liệt như hiểu ý gì. Đúng vậy phụ thân luôn che dấu bảo vệ mình, không cho người ngoài biết đến, tức phụ thân đã biết có ngày hôm nay, nếu mình làm loạn sẽ bỏ đi tâm nguyện của người đã bảo vệ mình.
“ Ta chấp nhận là kẻ yếu đuối, nhưng thù này ta sẽ không, bao giờ bỏ qua, phụ thân hài nhi sẽ đồi lại công đạo cho người”
Tả Liệt nghiến răng áp chế cảm súc trong lòng, hai tay bấu chắc đầy câm phẫn, trong lòng ngực từng chặn đau thắt, một ngụm máu tươi đã không kiềm nén được, chảy ra từ hai khóe miệng. Trên trán từng giọt mồ hôi thấm động, cứ như thế trước mắt tối sầm, ngã vào lòng Tổ Hào.
- ---------------------------------
- Bẩm hoàng thượng bá tánh vẫn quỳ chưa chịu rời đi.
- -----------------------------------
Cổng cung từ từ mở ra, quan viên cửu phẩm đứng hai bên cuối đầu chờ long liễn.
Hoàng thượng uy nghiêm ngồi ở giữa. Bá tánh nghe tin liền đồng thanh hô
- Thánh thượng vạn tuế, vạn tuế vạn vạn tuế.........
Từng hồi truyền miên uy phong.
Người ngồi bên trên thầm cảm hán. Con dân Ngụy quốc.
- Miễn lễ
Thánh thượng giá lâm là chuyện mọi người không ngờ. Nhưng là lòng dân bất mãn
- Mong thánh thượng khai ân cho Hồ lão gia.
Một lão già có quyền cao trong đám người xưng phong lên tiếng.
Thánh thượng bên trên hơi nhướn mi hỏi lại.
- Bản vương như vậy chưa đủ khai ân
Lão già rung sợ nhưng là sống cũng chẳng được bao lâu nữa, làm liều nói tiếp.
- Hồ lão gia là một hiền tri, giúp chúng thảo dân vượt qua nạn đói, yêu thương chúng thảo dân như người nhà, bây giờ nhìn Hồ lão gia như thế, chúng thảo dân thật không biết làm gì, chỉ cầu nơi đây thánh thượng khai ân.
Người phía trên tức giận đứng thẳng người.
- Các người có biết bản vương, cơm no áo ấm, chiến tranh, dịch bệnh thiên tai, không có bản vương các ngươi được như hôm nay. Còn nói họ Hồ kia chỉ nhiêu đó tốt với các ngươi các ngươi tôn hắn làm Phật, gì mà hiền Tuệ. Nhưng các ngươi có biết bao năm hắn đã làm gì, không nhờ bản vương phát hiện thì ngày nay năm sau chính là ngày giỗ của các ngươi. Nếu ta không phát hiện họ Hồ kia mưu phản tiếp ứng cho hung nô, thì ta còn sợ các ngươi giờ đã không toàn thay. Ta như thế chưa ân xá, dựa theo luật tổ tiên để lại, thì giờ cả nhà hắn ta sẽ tru di cửu tộc, nhưng ta không làm. Ai làm người đó nhận các ngươi thấy như thế chưa đủ, hay là các ngươi muốn ta nhắm một mắt, mở một mắt, đem các ngươi giao cho bọn hung nô làm nô lệ thì mới đúng.
Nói song những lời ấy ông tức giận đến đỏ cả mặt. Bao năm vì dân chúng nhưng vẫn thua họ Hồ kia
Thấy Thánh Thượng tức giận quan viên cửu phẩm tức tốc quỳ xuống không ngừng hô.
- Thánh thượng bớt giận, thánh thượng bớt giận.
Nghe thánh thượng tức giận đám người phía dưới liền lặng tiếng không đáp.
“ chúng ta sai rồi”
“ chúng ta như thế không phân biệt đúng sai làm khó thánh thượng”
“ Người yêu dân như thế kia mà”