Hỏa Vân đảo ở phía Đông Nam biển, cụ thể chỗ nào thì rất ít người biết rõ, ngoại nhân chỉ biết là chỗ đó bốn phía đá ngầm, mạch nước ngầm hung hãn, đội thuyền rất khó tới gần, mọi người trên đảo đều dùng ngự kiếm.
Tuyết Hoa ngươi xem, hòn đảo dài mảnh phía xa kia chính là đảo Hỏa Vân. Cách hai mươi dặm về phía Tây Bắc còn có một hòn đảo khác, gọi là Hải Giác. Hạ Lăng Vân chỉ về phía đốm đen phía trước đường chân trời.
Hóa ra đảo Hỏa Vân cách đất liền thật xa. Tuyết Hoa nói, cảm thấy xấu hổ vì ý nghĩ hão huyền trước đó của mình. Biển cả mênh mông, cho dù nàng là linh hồ linh căn thủy hỏa, còn có thẻ trữ vật, cũng không có cách nào phiêu lưu trên mặt biển mấy năm.
Đảo Hỏa Vân, Hải Giác chính là nơi xa nhất mà tu sĩ đại lục Ngũ Nguyên tới thăm dò. Xa hơn đảo Hỏa Vân là gì, thế giới khác hay có đảo hoặc đại lục khác, trước mắt chúng ta cũng không biết. Hạ Lăng Vân nói. Thời cổ có rất nhiều tu sĩ ngự kiếm phi, thăm dò thế giới bên ngoài đại lục Ngũ Nguyên. Nhưng sau khi tập hợp lại các tư liệu, bọn họ phát hiện Ngũ Nguyên đại lục chính là một hòn đảo bị nước biển vây quanh, chung quanh còn có các hòn đảo nhỏ.
Tuyết Hoa giữ im lặng, nàng nghĩ rằng, tu sĩ chỉ cần bay cao, rất cao tới tầng khí quyển có lẽ sẽ phát hiện Ngũ Nguyên đại lục là hình cầu. Chỉ là bên ngoài tầng khí quyển, tu sĩ dù là cửu phẩm thiên tôn cũng không có cách nào sống!
Đảo Hỏa Vân càng ngày càng gần, Tuyết Hoa thấy được phần đuôi của hải đảo phía Đông Nam loáng thoáng bốc khói.
Á, đảo Hỏa Vân là miệng núi lửa hoạt động?
Tuyết Hoa lập tức bị dọa toàn thân đổ mồ hôi. Lá gan tu sĩ đảo Hỏa Vân cũng quá lớn, tự nhiên chạy tới miệng núi lửa để tu luyện trường kì. Nếu núi lửa bộc phát, hòn đảo sẽ chìm vào đáy biển, lúc núi lửa bộc phát có khí độc, cũng đánh ngã các tu sĩ đang ngự kiếm.
Tuyết Hoa, đó là một ngọn núi lửa đang hoạt động, nhưng mà gần ba vạn năm vẫn phun trào ở quy mô nhỏ như vậy, cho nên Cao tổ phụ của Đạo Nguyên mới tu kiến Hỏa Vân Cung trên đảo Hỏa Vân, lúc này tiến hành tu luyện phong hỏa linh lực.
Núi lửa phun trào sẽ có khí độc, nhưng vì hỏa Vân Cung luyện pháp thuật hỏa, lại có pháp thuật phong cấp đại sư tọa trấn, cho nên khói độc vĩnh viễn không thể thổi về hướng đảo Hỏa Vân. Hạ Lăng Vân giải thích nói, mặc kệ nàng hiểu hay không hiểu. Dù sao nàng cũng đi cùng hắn, ba trăm, năm trăm năm nữa cũng sẽ không xuất hành một mình.
Khoảng cách tới đảo Hỏa Vân chỉ còn ba dặm, Hạ Lăng Vân đã thấy được ngũ thải linh quang treo trên miệng núi lửa. Linh quang này nhìn từ xa chỉ lớn hơn khuôn mặt một chút. Hồi tưởng các truyền thuyết về Thái Hư Huyễn Cảh, hắn cẩn thận từng li từng tí cách xa vòng linh quang quan sát, sau đó mới phát hiện ngũ thải linh quang này là một hình cầu cực lớn đường kính chừng ba trượng.
A. Trong này có núi, có nước, có cây, có động vật. Tuyết Hoa kinh ngạc nói. Nơi này là biển, vậy Thái Hư Huyễn Cảnh cách khoảng 500m phụ cận trên mặt biển.
Hạ Lăng Vân nói, Đại khái là Thái Hư Huyễn Cảnh trong truyền thuyết thượng cổ rồi. Hắn cũng là lần đầu tiên thấy.
Nhìn bốn phía, hắn cao giọng nói: Hạ Lăng Vân Thiên Linh Môn đáp ứng lời mời của đảo chủ Đạo Nguyên tới đảo Hỏa Vân, ai trông coi chỗ này?
Truyền thuyết bên trong Thái Hư Huyễn Cảnh có tâm quyết, pháp khí, đan dược của cửu phẩm tiên tôn thượng cổ lưu lại, còn có linh cầm linh thú thượng cổ, hấp dẫn vô số tu sĩ tới đây tranh giành, cho nên chỗ này có lẽ có người trông giữ, phòng ngừa đệ tử bổn phái vụng trộm tiến vào.
Gần như là lập tức, rừng cây phía trước bãi biển nhanh chóng xuất hiện mấy tu sĩ. Bọn họ chạy tới trước mặt Hạ Lăng Vân, người cầm đầu cúi chào thi lễ, Vãn bối Vân Hiên tham kiến Lăng Vân Tiên Quân. Hắn khoảng tầm trên dưới ba mươi tuổi, tướng mạo cương nghị trầm ổn.
Những người khác cũng đồng thanh nói: Tham kiến Lăng Vân Tiên Quân.
Thanh Linh bái kiến Lăng Vân Tiên Quân. Một con hồ ly đi theo Vân Hiên nhìn thấy Hạ Lăng Vân cũng cúi đầu chào hỏi.
Vân Hiên, miễn lễ. Thanh Linh, đã lâu không gặp, tu vi của ngươi lại tiến bộ thêm rồi đấy. Hạ Lăng Vân khẽ gật đầu nói.
Hồ ly màu xanh?
Tuyết Hoa ở trong khuỷu tay Hạ Lăng Vân dò xét con hồ ly đực này. Nó nhỏ hơn hồng linh một chút, nhưng khí chất văn nhã, bộ lông màu xanh nhạt, không khác so với bộ lông nàng lúc bị bôi thuốc trừ rận.
Cám ơn Lăng Vân Tiên Quân tán dương. Hồ ly Thanh Linh được tán dương nho nhã lễ độ cúi đầu thi lễ với Hạ Lăng Vân.
Vân Hiên, Thanh Linh, đây là tiểu gia hỏa nhà ta, tên gọi Tuyết Hoa.
Hạ Lăng Vân giới thiệu Tuyết Hoa, Tuyết Hoa, Vân Hiên là đệ tử thủ tịch của Đạo Nguyên, tu vi lục phẩm. Thanh Linh là linh sủng của hắn, ngũ phẩm linh hồ. Thấy dáng vẻ tao nhã của Thanh linh, hắn cảm thấy hai hồ ly giống đực ở Thiên Linh Môn vẫn cần phải tu dưỡng thêm nữa.
Quả nhiên chính là thanh hồ hắn nhắc trước kia.
Tuyết Hoa dè dặt nói: Chân quân mạnh khỏe, chào Thanh Linh. Ta là Tuyết Hoa, lần đầu gặp mặt, nếu có chỗ không chu toàn xin hãy nhắc nhở. Nói xong nàng rất lễ phép nhìn về phía hai người cúi đầu.
Tứ phẩm, phũ phẩm tu sĩ gọi là Chân Nhân.
Lục phẩm tu sĩ gọi là Chân Quân.
Thất phẩm, bát phẩm tu sĩ gọi là Tiên Quân.
Cửu phẩm tu sĩ gọi Tiên Tôn.
Chúc mừng Tiên Quân, cuối cùng người cũng thu được một linh sủng hợp ý rồi. Nhìn gương mặt Tuyết Hoa thông minh lanh lợi, quả thật không tồi. Vân Hiên Chân Quân cười gật đầu.
Tuyết Hoa, ngươi mạnh khỏe. Thanh hồ thanh linh chậm rãi tới gần Tuyết Hoa, định biểu lộ hành động thân mật với nàng...thè lưỡi liếm bộ lông.
Tuyết Hoa hiểu rỗ một số động tác thân mật giữa hồ ly, tranh thủ thời gian nhảy lên người Hạ Lăng Vân.
Hạ Lăng Vân thấy thế kịp thời duỗi tay ra đón được nàng, mỉm cười nói: Tuyết Hoa, ngươi vẫn sợ người lạ như vậy.
Hắn ngượng ngùng nói: Thanh Linh, Tuyết Hoa vẫn là tiểu cô nương, nhát gan, ngươi đừng chú ý.
Thanh Linh là một lão hồ ly sống hơn bốn trăm tuổi, vừa rồi tới gần Tuyết Hoa ngửi mùi trên người nàng, cũng biết rõ nàng là một tiểu hồ ly giống cái, lập tức cười nói, Tiên Quân, không có vấn đề gì, nàng vẫn là một tiểu cô nương. Còn vị thành niên mà đã tu luyện tới mức có thể nói chuyện, đây là thiên phú bậc nào? Hồ ly muội muội thông minh nha...
Giới thiệu xong, Hạ Lăng Vân hỏi Vân Hiên: Tình huống bây giờ thế nào? Có người đi ra không? Tu sĩ đi vào cũng không giới hạn ngày cuối cùng mới được đi ra.
Vân Hiên cau mày hồi đáp, Tiên Quân, sư phụ và tiểu sư muội vẫn chưa đi ra. Trước mắt cũng không có tu sĩ nào đi ra. Tính từ lúc Thái Hư Huyễn Cảnh xuất hiện tới giờ, đã qua hai mươi ba ngày rồi, còn có hai mươi sáu ngày, nếu bọn họ không ra thì sẽ vĩnh viễn không ra được nữa.
Hạ Lăng Vân cau mày, Còn có những người khác đi vào? Thái Hư Huyễn Cảnh thượng cổ xuất hiện đối với tu sĩ, nhất là những tu sĩ gần hết thọ trời và tu vi không tăng tiến có lực hấp dẫn rất lớn, cho dù xác định đi vào mười phần không ra được, nhưng vẫn có người nguyện ý vật lộn đọ sức.
Biết được Thái Hư Huyễn Cảnh xuất hiện, sư phụ đã phái người quản lý Hỏa Vân Cung, ngoại trừ Quân Hoa, và hai đông môn, sư phụ cùng nhị sư huynh đã vào, cách ba ngày lại có bốn vị đồng môn, cùng hai tu sĩ tu luyện ở núi lửa phụ cận đảo tiến vào.
Vân Hiên nói, Bên ngoài hải giác cũng có tu sĩ, bọn họ phát hiện động tĩnh bên này cũng thi nhau tới, đã tiến vào mười ba người, còn có người khác nghe nói cũng chạy tới có sáu người. Tiên Quân, cho tới giờ, tiến vào Thái Hư Huyễn Cảnh khoảng ba mươi người, còn có sáu linh sủng.
Thái Hư Huyễn Cảnh thượng cổ thuộc vê tu tiên giới của đại lục Ngũ Nguyên , ai cũng có tư cách đi vào, tuy nhiên lần này nó xuất hiện ở phụ cận đảo Hỏa Vân, nhưng chỉ cần các tu sĩ khác phái biết rõ, chạy đến, người trên đảo Hỏa Vân cũng không thể ngăn cản bọn họ tiến vào. Huống chi mọi người đều biết, tiến vào sẽ cửu tử nhất sinh.
Lúc này xuất hiện trên mặt biển, bằng không, tu tiên giới trên đại lục Ngũ Nguyên sẽ mất đi một nhóm tu sĩ lớn rồi.
Hạ Lăng Vân khẽ thở dài, Hi vọng nhóm người sư phụ ngươi có thể đi ra. Nhưng mà dựa vào tỉ lệ ghi chép thì có lẽ chưa chắc ra được. Thái Hư Huyễn Cảnh quả thật chính là siêu đại pháp khí do đám người Tiên Tôn thượng cổ tạo ra để thu hoạch tính mạng tu sĩ đời sau mà.
Hi vọng. Vân Hiên Chân Quân khẽ thương cảm nói, sau đó cúi đầu ôm quyền cảm tạ Hạ Lăng Vân.
Tiên Quân một đường xa khổ cực tới, xin để vãn bối dẫn người tới Hỏa Vân Cung nghỉ ngơi. Hắn nói. Hắn biết rõ sư phụ viết thư cho Lăng Vân Tiên QUân, biết chắc sư phụ hi vọng nếu tiểu sư muội có thể đi ra, sẽ được vị Tiên Quân cường đại này bảo hộ nàng cùng bảo vật nàng mang ra.
Hạ Lăng Vân nhìn sự biến hóa trong Thái Hư Huyễn Cảnh, gật đầu nói: Ừ.
Tuyết Hoa lướt qua bờ vai hắn nhìn quanh nói: Tiên Quân, cái ảo cảnh kia, ta có cảm giác, cảm giác... Trong lúc nhất thời nàng không nói rõ được.
Tuyết Hoa, ngươi có cảm giác gì? Hạ Lăng Vân lập tức kinh ngạc, hắn ngoại trừ cảm thấy Thái Hư Huyễn Cảnh toát ra linh khí cường đại, còn đâu cũng không cảm nhận được gì khác.
Tuyết Hoa run run lỗ tai linh mẫn, lắng nghe trong chốc lát nói, Ta cảm giác có gì đó hấp dẫn ta.
Sắc mặt Vân Hiên và Hạ Lăng Vân trở nên ngưng trọng.
...Chịu đựng... Tuyết Hoa đột nhiên nói sảng, Nắm chặt ta... Đừng té xuống... Khắp nơi là băng, ta không nhìn thấy... Gương mặt nàng ngây ngốc, nói lăng lung tung.
Tuyết Hoa, Tuyết Hoa. Thấy nàng bất thường, Hạ Lăng Vân lập tức vỗ nhẹ vào gương mặt nàng.
A, Tiên Quân người gọi ta? Tuyết Hoa đột nhiên hồi hồn, kinh ngạc hỏi thăm.
Tuyết Hoa, ngươi vừa rồi cảm ứng được cái gì? Vẻ mặt Hạ lăng Vân nghiêm túc hỏi. Người tu tiên vô cùng chú ý cơ duyên, cũng tin tưởng những loại chuyện không thể tưởng tượng. Tình huống vừa rồi của Tuyết Hoa rõ ràng là cảm ứng được tu sĩ khác gặp chuyện nguy cấp, bộc phát tinh thần lực cường đại.
Tuyết Hoa ngẩn ngơ, cố gắng suy nghĩ thật lâu, không xác định nói: Một tu sĩ gò mái trái có vết sẹo ngã từ trên xuống, sau đó ta có cảm giác bản thân mình cũng té xuống, chung quanh rất lạnh rất lạnh.
Tu sĩ có vết sẹo ở gò má trái? Vân Hiên lập tức nói, Nhất định là nhị sư đệ của ta Lâm Vân Phàm rồi, chỉ có thể là hắn! Như thế nào lại ngã? Hắn sao không ngự kiếm phi!
Hắn không dám tin nhìn tiểu hồ ly tuyết trắng trong khuỷu tay Hạ Lăng Vân, nó gần đây mới được Tiên Quân thu làm linh sủng, lần đầu tới đảo Hỏa Vân, tại sao lại cảm ứng được sư đệ hắn?
Nhị sư đệ rơi vào ảo cảnh trong núi băng sao?
Chẳng lẽ đệ ý không vượt qua được khảo nghiệm, chết rồi ư? Tiểu hồ ly cảm ứng tư duy của ai?