Ta hiểu nàng, đại khái là ta hiểu nàng nói cái gì. Cảnh Thanh Viễn thản nhiên nói, Sư phụ, khoảng chừng một canh giờ nữa, Uyển Trân sẽ biến trở về hình người.
Tinh thần Tuyết Hoa lập tức phấn khởi, Ta biết ngay mà. Cảnh Thanh Viễn, vị hôn thê của ngươi là chồn tuyết tinh à?
Thanh Nhi, ngươi chậm rãi nói. Tuyết Hoa, lấy đĩa của nàng ra. Hạ Lăng Vân rất bình tĩnh đưa một miếng bánh hạnh nhân qua.
Tuyết Hoa lập tức lấy đĩa trắng của mình. Hạ Lăng Vân đặt bánh lên trên đĩa, bánh xốp giòn ăn rất dễ bị vương vãi, đặt trong đĩa của nàng thì sẽ sạch sẽ hơn, còn không làm dây ra bàn.
Sư phụ... Cảnh Thanh Viễn kêu lên một tiếng, bắt đầu nhớ lại quá trình lịch lãm của mình.
Sau khi Cảnh Thanh Viễn đưa Lệ Quân Hoa tới gặp Cung chủ Tần Đạo Nguyên của đảo Hỏa Vân, nói rõ sư phụ muốn hắn đưa cô bé tới bái sư. Hắn còn đưa túi càn khôn mà mẫu thân Lệ Quân Hoa lưu lại giao cho Tiên Quân, đồng thời kể qua về thân thế của Lệ Quân Hoa.
Đạo Nguyên Tiên Quân duỗi tay chạm lên đầu Lệ Quân Hoa, rất nhanh xác định được linh căn và thuộc tính của Lệ Quân Hoa. Sau khi kiểm tra vật phẩm trong túi càn khôn, bèn nói sẽ nhận đứa nhỏ này làm đệ tử thân truyền, đồng thời trả toàn bộ di vật mà mẫu thân nàng để lại cho nàng.
Hoàn thành nhiệm vụ ân sư đã giao, Cảnh Thanh Viễn chỉ ở lại hai ngày trên đảo rồi rời đi. Đại lục Ngũ Nguyên rất lớn, hắn đi chỗ nào để rèn luyện?
Vừa ngự kiếm phi, hắn vừa nghĩ về vấn đề này, sau đó đáp xuống bờ biển phía Đông đại lục Ngũ Nguyên, tiến vào làng chài phụ cận, bắt đầu chính thức quá trình rèn luyện độc lập.
Tính mạng của người thường tuy ngắn ngủi, còn bị sinh lão bệnh tử quấn lấy, nhưng cuộc sống vô cùng đặc sắc. Cảnh Thanh Viễn du ngoạn ở vương triều Kim Phượng hai năm, cảm thán rất nhiều sau đó tiến vào trong núi tu luyện, bởi vì Hắc Lang Vương Mặc Phong chưa đủ tu vi biến thành người, dáng vẻ lại hung hãn, nên không thích hợp xuất hiện giữa đám đông.
Phía Tây Bắc của vương triều Kim Phượng có một ngọn núi Kỳ Lân, núi không cao nhưng kéo dài mấy trăm dặm, thường xuyên có một đám tán tu tới tu luyện. Hắn cũng vào bên trong thí luyện, cùng Mặc Phong lịch lãm, thuận tiện tìm kiếm dược liệu.
Lưu Uyển Trân là con gái của thợ săn trong núi, sau khi phụ thân mất một mình săn bắt duy trì cuộc sống, chăm sóc tổ mẫu già yếu. Bọn họ gặp nhau hai lần, hắn âm thầm theo dõi nàng, cảm động trước sự dũng cảm kiên cường của nàng, cảm xúc tĩnh lặng một trăm năm qua bỗng bùng lên giống như lửa cháy.
Mặc dù biết nàng không có linh căn, cho dùng phục dụng Duyên Thọ Đan tốt nhất cũng chỉ sống nhiều lắm là 120-130 tuổi, nhưng hắn vẫn liều lĩnh theo đuổi nàng.
Lưu Uyển Trân và tổ mẫu không biết hắn là tu sĩ, chỉ nghĩ hắn là người bình thường lên núi hái thuốc, còn hắc lang là thú săn, thấy hắn tính tình tốt liền đồng ý hôn sự.
Sau khi định ra hôn ước, Cảnh Thanh Viễn mới nói rõ thân phận mình, hứa hẹn, mặc kệ Uyển Trân có già đi, hắn vẫn ở bên nàng, cho tới khi nàng không còn ở nhân thế.
Lưu Uyển Trân và Lưu nãi nãi rất khiếp sợ. Lưu Uyển Trân biết rõ tuổi thanh xuân của mình sẽ nhanh chóng mất đi, vừa già vừa xấu không có tư cách sánh đôi bên người hắn, thì có ý muốn từ hôn.
Lưu nãi nãi nói nhà bà có bí mật tổ truyền. Tổ tiên của bà cách đây ba mươi mấy đời không phải là người, mà là chồn tuyết tiên tử tu hành hơn ba nghìn năm. Tiên tử coi trọng một nam tử bình thường, kết làm phu thê, còn sinh ra một nữ nhi duy trì huyết mạch. Nữ nhi không có linh căn lập gia đình sinh con, rồi con cái lại lập gia tình tiếp tục duy trì hậu thế, cho nên huyết mạch của Tiên Tử đã không còn cảm ứng rõ.
Tiên tử đối với nam tử kia là thật tâm, nghĩ cách kéo dài tuổi thọ của hắn. Nhưng nam tử kia tới 170-180 tuổi thì qua đời. Sau khi nam tử kia chết, Tiên Tử thương tâm quá độ, thân thể suy yếu.
Biết rõ thời điểm cái chết đến gần, bà gọi đời sau gần nhất đến nói rõ thân phận mình, rồi dặn dò, sau này nếu như trong đám con cháu kết phu thê với tu sĩ hoặc tinh linh yêu quái, thì tới núi Kỳ Lân tìm di hài của bà, sẽ lấy được Tinh Nguyên đã được phong ấn.
Nói xong những lời này... Lưu nãi nãi nhìn Cảnh Thanh Viễn và cháu gái, đã qua ba mươi thế hệ, đời sau của Tiên Tử cũng cón người kết phu thê với tu sĩ, người này nên đi kế thừa tinh nguyên của tổ tiên.
Bà cởi sợi dây đeo cổ lấy bông hoa tai đồng theo phong cách cổ xưa cho Cảnh Thanh Viễn, nói đây là di vật Tiên Tử lưu lại, nghe nói có thể dựa vào cái này tìm được di hài và tinh nguyên của tổ tiên.
Người bình thường không nhìn ra đây là pháp khí, Cảnh Thanh Viễn vừa cầm lập tức nhận ra. Cầm hoa tai hắn đưa một luồng linh khí vào, hoa tai lập tức chỉ về một hướng.
Hướng kia khẳng định là nơi chôn cất di hài và tinh nguyên của Tiên Tử rồi.
Cảnh Thanh Viễn định mang Lưu Uyển Trân đi tìm di hài của Tiên Tử, xem có thể giải quyết vấn đề tuổi thọ của nàng không nhưng hôm sau Lưu nãi nãi lại ngã bệnh, triền miên trên giường bệnh ba tháng liền rồi mất.
Lo tang sự xong xuôi, bọn họ bắt đầu tìm kiếm di vật tổ tiên.
Hướng đi của hoa tai chỉ rất khó, nhưng mà đối với người biết ngự kiếm như Cảnh Thanh Viễn thì không vấn đề. Hắn thu Mặc Phong vào không gian linh sủng, ôm eo Lưu Uyển Trân dẫm trường kiếm phi về hướng hoa tai chỉ, chưa đến hai tuần hương đã tìm được một sơn động.
Sơn động sâu không thấy đáy, bên trong đen kịt không nhìn rõ năm ngón tay. Nhưng, cái này cũng không thể làm khó được một tu sĩ đã có linh lực tu vi tam phẩm, đưa mắt nhìn xung quanh động, hắn lấy một miếng thủy tinh thạch đưa cho Lưu Uyển Trân để chiếu sáng, cầm tay nàng từng bước một đi vào.
Khi đó hắn cũng không biết, khi hắn cầm hoa tai đồng tiến vào hắc động thì thí luyện của hắn cũng bắt đầu rồi.
Cảnh Thanh Viễn và Lưu Uyển Trân tiến vào sâu trong sơn động, phát hiện có một cái hang động chừng 100 mét vuông. Sau khi tới hang động này, hoa tai không còn phản ứng nào. Cảnh Thanh Viễn buông tay Lưu Uyển Trân, dặn nàng đừng sợ, sau đó kiểm tra hang động.
Hắn không phát hiện bất cứ dị thường nào, càng không cảm thấy linh lực hay linh khí xung quanh.
Mấy trăm năm qua đi, di hài của Tiên Tử chắc đã hóa thành tro, linh khí cũng sớm tan biến rồi, không có khả năng lưu giữ tinh nguyên. Động này khô ráo, chỉ có chút tro bụi và đá vụn, không có xương cốt động vật, cũng không có bất kì pháp khí kim loại nào.
Xác định ở đây không có phương pháp để kéo dài tuổi thọ cho người mình yêu, Cảnh Thanh Viễn rất thất vọng, mang theo Uyển Trân rời khỏi hang động, đi về phía thông đạo duy nhất kia ra ngoài.
Chắc chắn ở đây bố trí trận pháp!
Hắn lại một lần nữa kiểm tra hang động, mỗi một tảng đá, một đường vân đều sờ một lần, nhưng vẫn không có phát hiện.
Hắn chưa từ bỏ ý định triệu hồi Mặc Phong, để nó dùng cái mũi linh mẫn xem có phát hiện gì không, nhưng cũng vô dụng.
Lần thứ hai hắn lại mang theo Uyển Trân rời khỏi hang động. Đi một hồi lâu, bọn họ lại quay lại chỗ cũ.
Lần thứ ba kiểm tra, Cảnh Thanh viễn còn phá hủy toàn bộ đất đá tro bụi trong động, dùng hết khả năng phá hư pháp trận. Lúc hắn và Uyển Trân đi một vòng rồi lại trở về sơn động hắn đã rõ, pháp trận nơi này rất cao, dựa vào học thức và năng lực của hắn không thể rời khỏi.
Hắn không thể không lấy thiên lý truyền âm thạch ra nói rõ tình huống với sư phụ, cầu viện người.
Thiên lí truyền âm thạch khởi động, bay về phía thông đạo duy nhất.
Hi vọng sư phụ có thể phá giải trận pháp cứu bọn họ.
Hắn dìu Uyển Trân đang mệt lả ngồi xuống đất, thiên lý truyền âm thạch bỗng quay lại, sau đó lại xoay một vòng bay ra.
Hai lần như thế, hắn biết, cho dù thiên lí truyền âm thạch, cũng không thể rời khỏi cái hang động kì quái này.
Hắn lấy toàn bộ thức ăn nước uống trong túi càn khôn cho Uyển Trân ăn, thu Mặc Phong vào không gian linh sủng, tiếp tục tìm tòi hang động, hi vọng phát hiện manh mối.
Không biết ở trong bóng tối bao lâu, hắn bắt đầu sử dụng pháp thuật phá hủy hang động, nhưng dù hang động bị phá hủy, hắn và Uyển Trân đi về phía thông đạo, sau đó cuối cùng sẽ lại trở về hang động hoàn hảo không tổn hao gì.
Cứ tuần hoàn như vậy...
Tuy trong túi càn khôn có nhiều đồ ăn nhưng ăn mãi thì cũng hết, hắn cũng có thể dùng pháp thuật hệ thủy ngưng tụ ra ước cho nàng uống, nhưng hắn không có cách nào giống như sư phụ chỉ cần có hạt giống có thể thúc đẩy sinh trưởng tạo ra trái cây.
Uyển Trân có thể dùngTích Cốc Đan, hắn đem toàn bộ Tích Cốc Đan còn lại cho nàng, mỗi ngày hắn chỉ uống nước, dựa vào linh lực chống đỡ thân thể mình.
Tích Cốc Đan cũng hết, Uyển Trân suy yếu hơi thở yếu ớt, hắn cũng da bọc xương, dù muốn cắt thịt cho nàng ăn cũng không có.
Hắn bắt đầu cho nàng uống máu của mình, sau đó không biết bao lâu, Uyển Trân chết.
Không thể gọi Mặc Phong ra, vì nó sẽ chết đói giống như nàng, hắn liền nằm bên cạnh nàng chờ chết, để Mặc Phong trong không gian linh sủng yên giấc ngàn thu.
Hắn vô cùng suy yếu, ý thức cũng mơ hồ.
Ăn thịt nàng, ngươi sẽ không đói tới mức dạ dày đau đớn.
Không, ta không ăn thịt người, ta không ăn Uyển Trân của ta.
Ngươi hối hận vì người yêu mến hại chết ngươi sao?
Không hối hận!
Thật không hối hận?
Ta hối hận mình không nên yêu thương nàng. Là ta hại chết nàng, đây là lỗi của ta.
Ngay cả khí lực nói chuyện cũng không có nhưng không hiểu sao hắn có thể trả lời vấn đề kia ở trong đầu.
Hang động đen kịt bỗng từ từ sáng lên.
Một thiếu phụ xinh đẹp mặc cung trang màu xanh lá lờ mờ xuất hiện trong hang động.
Ta là chồn tuyết tiên tử Lục Nhu, là tổ tiên của nàng. Ta đã chết, xuất hiện trước mặt hai người chính là một tia thần thức ta đã phong ấn ở đây.
Tu sĩ nhân loại hay tinh linh yêu nếu yêu thương con cháu đời sau của ta, cần phải thông qua được thí luyện.
Bởi vì con cháu đời sau của ta không có linh căn, nên không thể dựa vào quá trình tu luyện để kéo dài tuổi thọ, cho nên lưu lại tinh nguyên ở trạng thái cố định cũng không phải là để cho đời sau của ta.
Tìm đường sống trong cõi chết. Lúc ta già yếu, đã tạo ra một phong ấn nguyền rủa trong huyết mạch đời sau. Nếu người yêu của đời sau thông qua thí luyện, pháp trận ở hang động này sẽ biến mất, nhưng phong ấn nguyền rủa thượng cổ sẽ bắt đầu có tác dụng.
Đời sau của ta nếu được người mình yêu chia sẻ tính mạng sẽ mãi không già, không chết.
Đời sau của ta bởi vì đạt được tuổi thọ nghịch thiên, thân thể sẽ phải chịu đựng nguyền rủa.
Đời sau của ta vĩnh viễn tồn tại trạng thái người - chồn, thời gian là lúc luân chuyển giữa ngày và đêm.
Người yêu thương đời sau của ta, với tư cách đền bù tổn thất, ta mang theo ý niệm chúc phúc để lại tinh nguyên cho ngươi.
Thiên địa hỗn độn phân ngũ hành, kim chủ phá, mộc chủ sinh, thủy chủ dục, người gây nên họa phải phạt, thổ chủ phòng. Ta là chồn tuyết tiên tử thuộc tính mộc tinh khiết, lưu lại tinh nguyên hơn ba nghìn năm, không cần biết linh căn thuộc tính của ngươi là gì, cũng có thể chuyển hóa làm linh lực của mình.”
Ngươi không cần để ý tới thi thể của nàng, bây giờ bắt đầu hấp thu tinh nguyên mộc này, sau đó có thể mang nàng rời khỏi.
Cuộc sống dài dằng dặc, nhưng không có người thương yêu sẽ vô cùng cô đơn, các ngươi cần phải đối xử với với nhau thật tốt.
Nói đến đây, thiếu phụ xinh đẹp biến mất, một tinh nguyên xanh biếc hiện ra trước mắt hắn.
Lục quang xung quanh hạt châu lưu chuyển, linh lực đã hoàn toàn ở trạng thái cố định, hơn nữa không có dấu hiệu bị tản ra, xem ra là do tiên tử dùng phương pháp đặc thù để bảo tồn.
Tinh nguyên châu chậm rãi chuyển động, sau đó hóa thành hai luồng lục quang phân tán chui vào thân thể Cảnh Thanh Viễn và Uyển Trân đã chết.
Cảnh Thanh Viễn cố gắng nhìn về phía thi thể Uyển Trân, thấy cơ thể nàng nhanh chóng thu nhỏ lại, biến thành một con vật nhỏ nằm rạp trên mặt đất.
Linh lực trong cơ thể đột nhiên giống như hồng thủy mãnh liệt bành trướng... hắn không thể chú ý tới nàng, bắt đầu tiến hành tu luyện.
Hang động lại tối dần, chỉ còn hai luồng linh quang màu xanh lá luôn luôn tồn tại.
Chờ Cảnh Thanh Viễn hoàn toàn hấp thu linh lực, vững vàng áp vào đan điền, tinh thần hắn lập tức sáng láng, thân thể như lột xác, không còn cảm giác đói khát. Hắn duỗi tay nhìn, bàn tay giống người bình thường như đúc, da thịt hồng nhuận.
Ngồi dậy, hắn nhìn động vật nhỏ bên cạnh, xác định chính là chồn tuyết nhỏ, thân thể ấm áp hô hấp vững vàng.
Mặc kệ vị hôn thê biến thành hình dáng gì, nàng vẫn là vị hôn thê của hắn!
Hắn đứng dậy ôm Uyển Trân đang ngủ say đi về phía thông đạo duy nhất, rất nhanh nhìn thấy ánh mặt trời, cuối cùng an toàn rời khỏi.
Mặc Phong. Hắn triệu hồi linh sủng ra, bất ngờ phát hiện, bởi vì khế ước linh sủng, hắn hấp thu mộc tinh nguyên một phần cũng chuyển sang người Mặc Phong, trong lúc ngủ vô tình Mặc Phong đã tiến giai thành tứ phẩm linh lang rồi.
Tác giả có lời muốn nói: Các bạn, sơn động này lấy linh cảm từ một tin tức trước đây ta xem trên báo, hiện tay độc giả vô cùng để ý nên ta đặc biệt nói rõ hơn một chút.
Câu chuyện hang động huyền bí kia là như thế này:
Một đám sinh viên nghỉ hè đi du lịch, tiến vào một sơn động, kết quả lúc rời đi phát hiện mặc kệ dùng phương pháp gì cũng không thể đi ra.
Sơn động kia có đồ vật để tế tự, còn có rất nhiều xương cốt động vật và người. Đám sinh viên đại học phán đoán, trước đây thật lâu nơi này là một thôn trang hoặc là một nơi chôn cất hài cốt của gia tộc tế tự nào đó.
Bởi vì không ra được, bọn họ cẩn thận kiểm tra sơn động, lúc này mới phát hiện, ngoài trừ một bộ hài cốt nam còn nguyên, còn xung quanh rải rác tất cả xương cốt, còn lưu lại dấu vết bị hàm răng gặm cắn.
Bọn họ xác định, những người này vào sơn động để tế tự, sau đó giống họ không ra được rồi. Ăn hết tế phẩm mang vào sơn động, bởi vì đói khát, mọi người bắt đầu công kích lẫn nhau, ăn thịt người. Hài cốt còn nguyên vẹn chính là người chết cuối cùng.
Lúc kiểm tra sơn động, ở một chỗ hẻo lánh bọn họ phát hiện một cuốn nhật kí đơn giản, xác minh suy đoán, cũng lần nữa hiểu ra một câu chuyện - tam giác tình yêu tàn nhẫn.
Đó chính là, một vu nữ đã yêu nam tử cuối cùng kia, mà nam tử đó lại yêu người khác. Vu nữ đó phẫn nộ, vào lúc già trẻ lớn bé ở trong thôn tiến vào sơn động tế tự thần linh, bố trí một trận pháp. Nàng muốn nhìn xem hắn có thật sự yêu nàng ta. Vì nghiệm chứng, nàng âm thầm bảo hộ đôi tình lữ này, khiến bọn họ không bị người khác ăn sống.
Kết quả nghiệm chứng của nàng là, nam tử kia vì muốn sống lâu hơn một chút, mà bóp chết người yêu rồi ăn hết. Nam nhân như vậy nàng không cần, nàng rời khỏi và lập gia đình.
Các sinh viên đoán vu nữ này cũng để lại đời sau, rồi đời sau cũng kế thừa lực lượng của vu nữ, giam giữ bọn họ trong không gian, muốn khảo nghiệm tình cảm của bọn họ.
Đám sinh viên tinh thần lạc quan, dù ở trong bóng tối âm u cũng không làm ra việc ăn thịt người, bọn họ từng người nói chuyện xưa của mình, có lẽ đời sau của vu nữ cảm động nên thả mọi người rời khỏi hang động.